Buổi tối ngày đó, vợ chồng Tiêu Nhậm trịnh trọng gọi Tiêu Hiểu vào phòng khách, ba người ngồi nghiêm chỉnh, không khí ngưng trọng.
“Hiểu Hiểu, cha cùng con nói chuyện.”
Ngữ khí này quá mức nặng, Nhậm Tử Tuyền trong lòng chấn động, tự động chuyển lời nói này đổi thành “Con à, cha có một chuyện cần nói, mong con bình tĩnh.”
“Cha…” Hiểu Hiểu phát hiện không khí không đúng, chẳng lẽ là nó lại làm sai việc gì?
Nhậm Tử Tuyền sợ thằng bé lo lắng, vội vàng an ủi, “Đừng sợ, việc nhỏ mà thôi.”
“À!” Tiêu Hiểu thả lỏng trong lòng.
“Hiểu Hiểu, con thích mẹ không?” Giọng nói Tiêu Trí nhu hòa.
Tiêu Hiểu lập tức tiếng lớn nói: “Thích! Con thích mẹ nhất!”
“Vậy sau này con đổi xưng hô với mẹ, được không?”
Tiêu Hiểu nhăn nhó lông mày, mẹ chính là mẹ, còn có thể gọi khác thế nào?
Nhậm Tử Tuyền mềm nhũn trong tâm, “Gọi là cậu đi.”
“Cậu?” Tiêu Hiểu cắn móng tay suy nghĩ một hồi, “Không được.”
Tiêu Trí nói: “Vì sao?”
“Cậu nghe rất giống 『Cứu cứu』…” Bạn nhỏ Tiêu Hiểu tuổi tác tuy không lớn, lại rất rõ lí lẽ, biết không có chuyện thì không thể tùy tiện kêu cứu.
Tiêu Trí: “…”
Tử Tuyền: “…”
“Vì sao con không thể gọi mẹ? Có phải mẹ không quan tâm con nữa không?” Ánh mắt Tiêu Hiểu đột nhiên đỏ hồng, hai phụ huynh sợ thằng bé khóc, vội vã an ủi.
“Cho dù không gọi 『mẹ』, cậu cũng vẫn
sẽ thương con.” Nhậm Tử Tuyền ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của thằng bé. Cậu yêu thương đứa nhỏ này như vậy, cũng không phải bởi vì nó gọi mình là “Mẹ”.
Hiểu Hiểu từ trong lòng cậu ngẩng đầu: “Người khác cũng gọi mẹ, sao con không thể gọi…”
Tiêu Trí nghiêm mặt: “Con thông minh hơn chúng.”
Nhậm Tử Tuyền câm nín, Tiêu Hiểu hưng phấn nói: “Vậy ạ?”
“Ừ.”
Kết quả đêm hôm đó, tín niệm của Tiêu Hiểu lại nhiều hơn một điều: mẹ và cậu kỳ thật là một, gọi mẹ bằng cậu là biểu hiện của đứa trẻ thông minh.
── không biết nếu Tiêu tổng biết sẽ có cảm tưởng gì.
Cuối tuần Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Hiểu đã sớm lên đường, Tiêu Trí có việc không cách nào đưa bọn họ đi, hai người ngồi trên giao thông công cộng xuất phát.
“Mẹ.” Tiêu Hiểu nãi thanh nãi khí gọi Nhậm Tử Tuyền.
Nhậm Tử Tuyền nhìn thằng bé một cái, Tiêu Hiểu nghĩ nghĩ, sửa lời nói: “Cậu.” ── nó muốn làm đứa trẻ thông minh.
“Thật ngoan, đến nơi sẽ cho con ăn kem ly ba màu nhé!”
Tiêu Hiểu kích động: “Có thể ăn bốn màu không?”
“Không được, ăn nhiều sẽ đau bụng.”
Cứ vậy, “mẹ con” bọn họ đến công viên nước Gia Niên Hoa, vừa đến cửa, hai đứa nhỏ đã bị cánh cửa to lớn tráng lệ lại sang trọng chấn trụ.
Chỉnh thể là phong cách phục cổ châu Âu mang theo chút hơi thở hiện đại, trụ cửa hai bên đều điêu khắc ánh trăng, hoa văn mặt trời phức tạp, còn có một loại tiêu chí giống như vươn tay hoan nghênh, chỗ tay cầm treo một biển hiệu, bên cạnh biển hiệu là một nhân viên làm việc mặc đồng phục phát lễ vật, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu hấp dẫn rất nhiều bạn nhỏ, Tiêu Hiểu cũng cao hứng chạy qua muốn chụp ảnh chung.
Giữa tiếng âm nhạc vui mừng là tiếng quảng bá chính thức của Gia Niên Hoa: “Hoan nghênh các vị du khách đi tới Bích Hải Lam Thiên Gia Niên Hoa, hôm nay lần đầu khai trương, các du khách có thể từ cửa vào nhận lấy một phần quà kỉ niệm, cùng với một ly nước lạnh… Bích Hải Lam Thiên hữu nghị nhắc nhở, xin bảo quản tốt vật phẩm cá nhân của mình, chú ý an toàn…”
Nhậm Tử Tuyền nắm chặt tay Tiêu Hiểu đi vào, quả nhiên người đông nghìn nghịt, vé VIP tựa hồ cũng không được công hiệu gì, lại sợ bị ánh mắt quần chúng lăng trì, Nhậm Tử Tuyền quyết định dẫn Tiêu Hiểu
chậm rãi xếp hàng.
Muốn chơi liền chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tiêu Hiểu mặc dù sợ cha, nhưng không có nghĩa là thằng bé gan nhỏ, đứa trẻ này vừa nhìn thấy trượt thác nước đã ngừng bước, ồn ào muốn chơi. Nhậm Tử Tuyền cũng đang có ý này, hai người lập tức đạt thành nhận thức, đi về hướng thác nước bên kia.
“A ──”
“Gào khóc gào khóc ──”
“Thật đáng sợ ──────”
Ở giữa những thanh âm đủ loại đủ kiểu, tâm tình Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Hiểu hết sức bình tĩnh kết thúc trượt thác nước.
“Có nhận xét gì?” Nhậm Tử Tuyền hỏi cháu trai ── cậu vốn tưởng Tiêu Hiểu sẽ sợ hãi, kết quả đều không hừ một tiếng, quả nhiên sự can đảm này được kế thừa từ cha thằng bé.
Tiêu Hiểu thực sự trả lời: “Như cầu trượt dẫn nước…”
Nhậm Tử Tuyền: “…”
Hai người chơi đến giữa trưa, những hạng mục cảm thấy hứng thú đều chơi một lần, rồi mới đi tới phòng ăn khu nghỉ ngơi ăn cơm trưa.
Tiêu Hiểu ăn kem ly mà trong mơ cũng muốn, Nhậm Tử Tuyền muốn phần cơm rang, thuận tiện lấy di động ra nhìn nhìn, lại có ba cuộc gọi nhỡ ── đều là Tiêu Trí.
“Cha thằng nhỏ, có chuyện à?”
“Không có chuyện gì,” Giọng nói Tiêu Trí mang theo ý cười, “Chỉ là tới đây nhìn một chút.”
“À… A?! Tới đây nhìn một chút?” Có ý tứ gì? Lão nhân gia ngài cũng muốn chơi?
“Đúng lúc xong việc rồi, cùng với mấy người bạn đến đây, Tử Tuyền, cậu quay người lại.”
Nhậm Tử Tuyền vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn mặc đồ tây giày da ngồi trong góc mỉm cười vẫy di động với cậu.
“Muốn làm gì vậy, đến cũng không nói sớm!” Tiêu Hiểu nhìn thấy cha vô cùng cao hứng lại có chút khó chịu, có điều khó chịu này rất nhanh bị chính sách nhu hòa của cha Tiêu đánh rớt, ngược lại Nhậm Tử Tuyền vừa gặp mặt đã bắt đầu hỏi tội.
Tiêu Trí rất vô tội: “Là chính cậu không tiếp điện thoại, lại nói, tôi cũng muốn quan sát một chút xem bình thường hai người ở với nhau thế nào,” Sau đó người này cười đến không có ý tốt, “Vợ, con trai.”
Má Nhậm Tử Tuyền hồng lên, hung hăng liếc anh một cái ── con trai cũng đổi giọng gọi cậu rồi, anh còn gọi như thế?! Vậy không phải quá mâu thuẫn à?
“Cổ đông tiên sinh không biết chúng tôi xếp hàng vất vả thế nào đâu ha?”
“Thủy liệu SPA buổi chiều không cần xếp hàng,” Tiêu Trí cười, “Có phòng VIP cho hai người, kèm theo đến bể bơi cùng lướt sóng.”
Hai cái đầu lập tức cúi về hướng Tiêu tổng: “Bệ hạ uy vũ…”
Hai người ăn cơm biến thành một nhà ba người ăn cơm, Tiêu Trí rất hào phóng gọi cho con trai cùng cậu em vợ một bàn mỹ thực… À không, hiện tại không thể tính là cậu em vợ, bản thân đã là quý tộc đơn thân.
Tiêu Trí rất hài lòng nghĩ.
Buổi sáng chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ buổi chiều chơi trò an tĩnh, an bài thực hợp lý. Thủy liệu quán của Nhạc viên xây ở vị trí chếch phía sau, giấu ở trong một mảnh rừng cây nhỏ um tùm. Sau khi ba người tới, có mấy người đã chờ ở nơi này, nhìn thấy Tiêu Trí đến, lập tức tiến lên chào hỏi.
“Tiêu tổng hành động quá chậm.” Một người đàn ông trung niên với cái bụng bia ôm ấp một mỹ nữ style thư ký trẻ tuổi xinh đẹp, “Thế nào, không mang người đến à?” Đang nói lại có chút bỉ ổi nhìn về phía sau anh, rồi mới chứng kiến ánh mắt thuần khiết của Tiêu Hiểu, cùng sắc mặt không tốt của Nhậm Tử Tuyền.
“Mang theo, chính là bọn họ.”
“Đây là con trai anh? Vị này là ──” Ánh mắt bụng bia chuyển đến trên người Nhậm Tử Tuyền, hai mắt thoáng chốc sáng ngời!
Sắc mặt Tiêu Trí trầm xuống, anh đối với những yêu thích của người này có tìm hiểu qua, lập tức không động thanh sắc giữ chặt Tử Tuyền, cố ý mập mờ cười một cái, bụng bia kia lộ ra thần sắc có chút không cam lòng.
“Ha ha ha ha, thì ra như thế, chúng ta vội vào thôi!”
“Trần tổng mời.”
Tiêu Hiểu chơi ở khu nước nông dành cho trẻ con không xa, Tiêu Trí mang Nhậm Tử Tuyền đi tới một phòng thủy liệu hai người, Nhậm Tử Tuyền vừa để ba lô xuống, giận dữ nói: “Ông ta thật sự quá bỉ ổi!”
“Sao thế?” Tiêu Trí buồn cười nói.
“Tôi cũng không phải người ngu, ông ta nói 『mang người』, là ý tứ mang tình nhân đi?”
Tiêu Trí cởϊ áσ khoác: “Cậu ngược lại đủ thông minh.”
“Thế nào, Tiêu tổng trước kia lúc đi tìm vui thì không mang theo tiểu tình nhân?” Không phải nói đàn ông có tiền đều bại hoại à? Cậu cũng không tin Tiêu Trí là Liễu Hạ Huệ.
Thấy Nhậm Tử Tuyền càng nói càng hăng, còn nói tiếp không chừng nghĩ anh đến xấu xa bẩn thỉu, Tiêu Trí lập tức bất đắc dĩ nói: “Lúc đi ra ngoài tiếp khách thỉnh thoảng mang bạn theo là chuyện không có biện pháp, càng huống chi mỗi lần ăn cơm xong tôi đều tiễn người ta
trở về, tuyệt đối không làm chuyện khác.”
Tiêu Trí nói rất chững chạc đàng hoàng, chút hỏa khí khó hiểu trong tâm Nhậm Tử Tuyền đã giảm xuống một chút.
Thấy cậu hết giận, Tiêu Trí lại nhịn không được trêu ghẹo: “── Tử Tuyền, cậu không hiểu dáng vẻ vừa rồi của cậu, rất giống bà vợ đang hỏi cung chồng đâu?”
Má Tử Tuyền thoáng chốc hồng tới mang tai ── thật sự ài… Đừng nói Tiêu Trí là đơn thân, cho dù không ly hôn, việc này cũng phải do bà chị quản, ở đâu đến phiên cậu em vợ giáo huấn chứ?
“Ài, thật có lỗi… Tôi không nên hoài nghi trong sạch của anh… Ách, không, tôi nói là trong sạch…”
Tiêu Trí nhìn gần chút, phiến hồng trên khuôn mặt Tử Tuyền càng có thể thấy rõ ràng, anh ở bên tai cậu lên tiếng: “Không cần nói xin lỗi, cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi rất cao hứng.”
Oanh ──!
Nhậm Tử Tuyền chỉ cảm thấy trong đầu có ngọn núi lửa nổ tung, cậu liên tục không ngừng cách xa vài bước: “Tôi tôi tôi tôi đi thay quần áo…”
Tiêu Trí kéo cậu trở về, “Thay quần áo thì đi bên kia.”
“A, cám ơn…”
Trốn ở phòng thay đồ, Nhậm Tử Tuyền nhìn gương, phát hiện má vẫn rất hồng.
Tiêu Trí có ý tứ gì? Anh vì sao lại giải thích với mình? Mà mình vì sao để ý quan hệ giữa anh và người khác như thế?
Là bởi vì quan hệ giả vợ chồng này duy trì quá lâu rồi, mới tạo thành cục diện vậy à?
Nhưng trước kia, mình cũng không có bất kỳ ngôn hành nào vượt qua thân phận “cậu em vợ” này mà? Dường như là bắt đầu gần đây, luôn đặc biệt quan sát Tiêu Trí…
Hơn nữa trước đó không lâu vừa mới cùng Tiêu Trí kết thúc mối quan hệ giả này, mình sao còn…
Tâm tình bực dọc, hối hận nhất thời xâm chiếm anh chàng thiếu niên cực kỳ thuần khiết ở thời đại mới này, Nhậm Tử Tuyền tẩy rửa khó chịu đầy cõi lòng một phen, mặc quần bơi vào, rồi mới chầm chậm đi ra ngoài.
Tiêu Trí đã tiến vào trong hồ, nhìn thấy Nhậm Tử Tuyền từ phòng thay đồ đi ra, hai mắt tỏa sáng.
── thiếu niên vóc dáng thon dài không thừa một phân, làn da sáng trong gần như không có tì vết còn thấm đầy giọt nước, chân chậm rãi tiến vào trong hồ, tiếp theo là eo, đồi ngực…
Nhìn cậu chậm rãi vạch nước bơi lại đây, Tiêu Trí chỉ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang bốc cháy, hơn nữa càng cháy càng mạnh, khiến tứ chi bách hải của anh đều nhấn chìm.
“Anh rể?” Chú ý tới Tiêu Trí không thoải mái, Nhậm Tử Tuyền dưới ý thức gọi lên.
“Không phải nói không gọi anh rể nữa à?”
“À… Tiêu Trí, anh không sao chứ?”
Tiêu Trí nghĩ thầm, nếu gọi “chồng” thì mình sẽ càng cao hứng…
“Không sao, chúng ta đi bên kia, có gợn sóng nhân tạo.”
“Được.”
Sóng nước mát xa là một mục đặc sắc ở đây, Nhậm Tử Tuyền trôi nổi trong gợn sóng nối lũ lượt đi tới, cảm thấy thực mới lạ, thế là hưng phấn đem cường độ cuộn sóng thăng lên mấy cấp, mặc dù hồ này hiện tại còn không tính là sóng lớn, nhưng quy mô cũng không khác trên sông là mấy.
“Tiêu Trí, sao anh cứ dựa vào bên trên vậy?” Nhậm Tử Tuyền rất vui vẻ, Tiêu Trí nhìn cậu vui vẻ cũng thấy vui vẻ.
“Ở đây tương đối an toàn.”
“Ngừng, trong hồ nước thì có gì không an toàn.”
“Bể bơi còn phát sinh sự kiện chìm nước mà, huống chi ở đây có sóng, chính cậu cẩn thận một chút.”
“Đã biết… ─── a!” Nhậm Tử Tuyền trước khi xuống nước không làm vận động chuẩn bị, lời còn chưa dứt, đã cảm thấy trên đùi vừa rút gân, nhất thời ngã vào giữa cuộn sóng, bị từng tầng lại từng tầng bọt sóng kéo vào đáy nước!
“Tử Tuyền!” Tiêu Trí kinh sợ, lập tức thi triển ra kỹ thuật bơi lội hơn người, hai ba cái đem Nhậm Tử Tuyền kéo vào trong lòng mình, hai người đồng thời bơi về bên bờ.
“Khụ khụ khụ…” Mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách sặc mấy ngụm nước, Nhậm Tử Tuyền có chút đuối.
“Bảo cậu cẩn thận chút, cậu còn đắc ý vênh váo,” Tiêu Trí nhíu mày, “Tôi vỗ giúp cậu.”
Trước mặt là tấm lưng trần ưu mỹ của Tử Tuyền, không có một chút thịt thừa, nhưng lại không lộ ra mỏng manh.
Nhậm Tử Tuyền không hảo khí nói: “Hung cái gì, tôi cũng không phải không biết bơi, khụ khụ…”
Tiêu Trí giống như bị khống chế, chậm rãi đưa bàn tay của mình để trên lưng Nhậm Tử Tuyền, vốn định vỗ vỗ cho cậu, kết quả vừa áp lên, tay đã không có cách nào rời khỏi.
Nhậm Tử Tuyền bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút quỷ dị, lòng bàn tay ôn hòa dính ở sau lưng nóng bỏng dọa người, cậu khẽ run rẩy, căng thẳng quay qua: “Anh rể, anh…”
Ấn đường Tiêu Trí càng nhíu chặt hơn, nghiễm nhiên đã biến thành xu thế chữ “川” ── tiểu quỷ này nghe không hiểu lời anh nói à? Sao ở thời khắc này còn gọi anh là “anh rể” chứ?
Nhậm Tử Tuyền khẽ mở ra đôi môi ướŧ áŧ màu hồng, ánh mắt cũng bởi vì kịch liệt ho khan lộ ra chút ngập nước, đầu tóc ươn ướt dán ở trước trán, thấm đầy giọt nước lên lông mi giống như những viên đá quý trong suốt nhỏ bé…
Khi trên nét mặt cậu mang vẻ kinh ngạc, mặt Tiêu Trí đã không báo hiệu trước áp xuống.
Sau đó, trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp ướŧ áŧ…