Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 10: Gọi tên tôi

Buổi trưa ngày kế hai người về đến nhà, đầu tiên đối mặt chính là ánh mắt thật cẩn thận của mẹ Nhậm cùng với Tiêu Hiểu nước mắt vòng quanh.

Tiêu Trí vừa vào cửa vừa cởϊ áσ khoác, “Sao thế?”

“Cha, con sai rồi.” Tiêu Hiểu nơm nớp lo sợ, còn không dấu vết trốn ở phía sau Nhậm Tử Tuyền ── khi nó đang nhận sai, “mẹ” tuyệt đối sẽ bảo vệ nó, cho nên trốn ở đây là an toàn nhất!

Tiêu Trí buồn cười nhìn đứa con, “Con trước tiên nói xem con sai ở đâu?”

“Con không nên làm bẩn bức ảnh kết hôn của hai người…”

Bức ảnh kết hôn?

Tiêu Trí nghĩ nghĩ, mới nhớ tới trên tường ở phòng khách có treo một bức ảnh kết hôn của anh và Nhậm Tử Giai, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy bên trên đó đã để lại một ít vết tích hồng hồng.

“Sao lại làm bẩn?”

Mẹ Nhậm cùng Tiêu Hiểu thấy gia chủ đại nhân không tức giận, trong lòng liền thả lỏng.

Mẹ Nhậm đại khái giải thích một chút, thì ra Tiêu Hiểu muốn ăn túi tương cà chua, bà lại sợ cháu ngoại ăn nhiều ghê răng, nên muốn đoạt lại, Tiêu Hiểu không chịu, bà phải đi dụ dụ dỗ dỗ, kết quả trên tay Tiêu Hiểu vừa dùng lực, đem bao gói đã mở miệng ra ném một cái ── bẹp, bi kịch phát sinh.

“Bà ngoại là muốn tốt cho con.” Nhậm Tử Tuyền vỗ vỗ đầu Hiểu Hiểu, rồi mới ngừng lại, nhìn về phía Tiêu Trí.

── anh tựa hồ cũng không thật sự để ý chuyện này, còn may, chỉ cần không tức giận là được.

Có điều, đó dù sao cũng là bức ảnh kết hôn của anh và chị gái, là minh chứng bọn họ từng yêu thương nhau, ý nghĩa đặc biệt…

“Con biết sai rồi!” Tiêu Hiểu thực cơ trí ôm lấy chân Tiêu Trí.

“Vậy phạt con làm hai mươi đề toán đi.” Tiêu Trí cười cười.

Tiêu Hiểu chu miệng một chút, lại không dám nói gì, đành phải ngoan ngoãn đi cùng mẹ Nhậm.

Tiêu Trí ngồi ở trên sofa, chân dài bắt chéo, biểu tình không thấy hỉ nộ, chính là ánh mắt lại dừng ở trên bức ảnh cưới đã bị vấy bẩn kia, đôi mắt đen như nửa đêm hơi hơi lóe ra.

Nhậm Tử Tuyền đứng ở bên cạnh, dáng vẻ của anh rể cậu thấy rất rõ ràng, ngay lập tức trong tâm có chút mùi vị không đúng, tựa hồ là vị chua, hay là buồn bực?

Cái cảm giác này, rất giống lúc cậu không cam lòng khi thành tích của mình bị người khác vượt qua…

── không cam lòng?!

Cậu sao lại cảm thấy không cam lòng?

… Là bởi vì trong tâm anh rể đại khái chịu khổ sở, cho nên cậu khổ sở thay anh rể mà thôi? Chẳng qua là một tấm ảnh chụp, bản thân Tiêu Trí còn không tỏ vẻ gì mà, Nhậm Tử Tuyền cậu sao lại thấy không thoải mái trước chứ?

Tiêu Trí đột nhiên nhìn qua, thấy Tử Tuyền nhíu mày, môi mím chặt, trong tâm đột nhiên sáng ngời.

“Tử Tuyền, cậu sao vậy?”

“A? Tôi không sao ──”

“Sao lại thấy cậu dường như không quá cao hứng?”

“Có à? Chắc anh nhìn nhầm rồi.”

Tiêu Trí khẽ nhíu lông mày, “Vậy à, Tiêu Hiểu do cậu chăm nhiều nhất, hôm nay thằng bé phạm lỗi, cậu thân là『 mẹ 』thằng bé, có phải cảm thấy bản thân quản giáo không có phương pháp không?”

“Hừ, anh còn là cha của thằng bé đấy, anh cũng không ngại mình quản giáo không có phương pháp, thì sao tôi có thể nghĩ như thế chứ.”

Thấy Nhậm Tử Tuyền tựa hồ rất không cao hứng, Tiêu Trí liền thu hồi vui đùa, ngữ khí trở nên dịu dàng, “Tử Tuyền, tôi thật sự cảm thấy tâm tình cậu không tốt.”

“Tôi không có.” Ánh mắt cậu lóe qua, “Tôi chỉ là đang nghĩ, vết tích trên hình chụp này có lẽ có thể tẩy sạch…”

“Không cần tẩy sạch,” Tiêu Trí đánh gãy lời cậu, “Bỏ xuống đi.”

“… bỏ xuống?” Nhậm Tử Tuyền sửng sốt ── không phải anh rất quý trọng bức ảnh chụp này à? Treo ở phòng khách một nơi bắt mắt nhất lâu như thế, không phải là vì kỉ niệm thời gian ân ái lúc đó?

“Ừ, đã sớm nên bỏ xuống rồi, chỉ là vẫn luôn bận quá, quên mất chuyện này.” Tiêu Trí nói làm liền làm, đứng dậy đi đến bên cạnh ảnh chụp, vươn tay lấy nó xuống, nhất thời trên mặt tường này thiếu một mảnh sắc thái.

── khoảng không thế này, tựa hồ cũng có điểm đáng tiếc.

Bằng không sau này cùng Tử Tuyền đi chụp một bức, một lần nữa treo trở lại?

Nghĩ đến đây, Tiêu Trí lộ ra một tia ý cười thâm trường, Nhậm Tử Tuyền phía sau anh nhịn không được run lập cập một cái.

Lại qua vài ngày, hai ông bà nói với Tiêu Trí bọn họ nên trở về nhà rồi, Tiêu Trí liền mang người một nhà đến quán cơm ăn một bữa ngon coi như tiễn đi, ngày hôm sau phái người đưa bọn họ lên xe.

Sau khi Tiêu Trí cự tuyệt thỉnh cầu muốn quyền nuôi dưỡng của Nhậm Tử Giai, cũng chúc cô cùng Lương Phàm Sinh người có tình sẽ thành thân thuộc.

Ngày thi vào trường đại học sắp tới gần, Nhậm Tử Tuyền cũng tuyệt đối lao đầu vào ôn thi, mỗi ngày về đến nhà đều sẽ ôn lại bài, về phần Tiêu Hiểu, Tiêu Trí đặc biệt thuê một bảo mẫu tạm thời chăm sóc thằng bé, chính là để cho Tử Tuyền có thể an tâm tập trung ôn thi.

Công ty của Tiêu Trí gần đây tiếp nhận việc làm ăn lớn, anh không thể phân tâm chiếu cố hai đầu, chỉ có thể ở trong điện thoại dặn Nhậm Tử Tuyền chú ý thân thể.

Chớp mắt đã tới tháng sáu, Nhậm Tử Tuyền mang theo kỳ vọng của cả nhà tiến vào trường thi, trạng thái không tệ chiến đấu hai ngày, thành công về nhà.

Hôm nay điền chí nguyện, cậu luôn mãi cân nhắc, vẫn điền đại học F.

Cậu đã cân nhắc rõ ràng, cậu xác thực không muốn rời nhà quá xa, về phần đại học B, mặc dù đủ khả năng thi đỗ, nhưng cậu vui vẻ suy nghĩ về hoàn cảnh học tập, đại học F đích xác là lựa chọn tốt.

Không thể không nói đề nghị của anh rể rất không tồi.

Chỉ là năm nay đại học F cũng là cánh cửa rất nóng, không ít bạn học cậu biết đều điền trường học này, ở trong vùng đã phát hỏa như thế, chỉ sợ vùng ngoài cạnh tranh càng thêm mãnh liệt.

Sau khi online điền báo chí nguyện trên trang “Đệ trình”, Nhậm Tử Tuyền nhất thời cảm thấy đã hạ xuống một khối đá lớn trong lòng. Tiêu Hiểu ở một bên tò mò nói: “Mẹ, mẹ đang ở đây làm cái gì vậy?”

“Mẹ vừa mới hoàn thành xong vĩ nghiệp có ý nghĩa thời đại.” Nhậm Tử Tuyền đắc ý đầy mặt.

“Cái gì là 『vĩ nghiệp』?”

“Chính là thành tựu vĩ đại đó.”

“Con có thể hoàn thành vĩ nghiệp hay không?” Tiêu Hiểu nhìn Nhậm Tử Tuyền, đầy mặt sùng bái.

“Đương nhiên, có điều con còn phải đợi hơn mười năm nữa.”

Cuộc nói chuyện vừa kết thúc, mẹ Nhậm và ba Nhậm đã điện thoại đến, đầu bên kia rất hưng phấn, “Tử Tuyền à, điền chí nguyện chưa?”

“Điền tốt rồi, đại học F.”

“À, Tiểu Trí đã biết chưa?”

“Anh rể còn chưa biết.”

“Vậy con mau cho thằng bé biết một tiếng, anh rể con rất quan tâm chuyện này đấy.”

Nhậm Tử Tuyền bất mãn, con là con trai hay Tiêu Trí là con trai hai người vậy, sao lại khẩn trương anh ta còn hơn khẩn trương con nữa?

“Đã biết, anh ấy trở về con sẽ nói ──”

“Ai, con cũng may mắn được Tiểu Trí chiếu cố lâu như thế, chúng ta nên cám ơn người ta thật tốt.”

── con còn chiếu cố con trai anh ta thì sao!

“Về mời Tiểu Trí ăn bữa cơm đi, sau này con trọ ở trường, không thể thỉnh thoảng gặp mặt được.”

“… Vâng, được ạ.” Đúng vậy, cho dù sau này đậu đại học, cũng không thể thỉnh thoảng gặp mặt, lại nói Tiêu Trí công tác bận như vậy…

── đợi chút, tôi sao lại muốn thỉnh thoảng gặp mặt anh ta chứ!

Ngay lập tức Nhậm Tử Tuyền không biết là giận mình hay là giận mẹ già, dù sao cũng giận không nhẹ.

“Con thằng bé này, nói chuyện với mẹ cũng lãnh đạm như thế.”

“Vâng ~ mẹ thân ái, ngài còn có chuyện khác à~”

“…” Mẹ Nhậm chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, im lặng làm rớt điện thoại.

Sau khi Nhậm Tử Tuyền dạo bước trong phòng, cậu đánh giá thành tích rất không tồi, đỗ đại học F cũng không có vấn đề.

Bất chợt mọi chuyện cần thiết đều giải quyết xong, rất nhiều thời gian không làm gì, Nhậm Tử Tuyền cảm giác có chút không quen.

“A! Công viên nước …” Phòng khách truyền tới tiếng hô to hưng phấn của Tiêu Hiểu, “Mẹ, mẹ, mau đến xem ~”

Nhậm Tử Tuyền chạy ra xem xét, trên kênh tin tức đang phát công viên nước Gia Niên Hoa mới xây thành ở Tây Giao, cuối tuần này là ngày đầu tiên khai trương, ngày đó du khách đều có thể được nhận một phần lễ phẩm.

Có lướt sóng, thác nước, cầu trượt sóng hình U, đi chơi thuyền, sóng dữ khe núi lớn… Các loại thiết bị đều được đặc tả, cuối cùng là toàn cảnh mỹ lệ.

“Chúng ta đi chơi đi!” Tiêu Hiểu mở đôi mắt to lấp lánh vô tà.

“Ngoan, lần đầu tiên khai trương rất nhiều người, vừa đông vừa không an toàn, qua một thời gian mẹ mang con đi.” Mặc dù Nhậm Tử Tuyền cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng vừa nghĩ đến cảnh quan người tới tấp nập, nói không chừng chơi một hạng mục đều phải sắp xếp thành hàng dài, vì một phần lễ vật nhỏ không nhiều.

“Con không biết không biết không biết…”

“… Con không nghe lời, mẹ sẽ đánh con.” Nhậm Tử Tuyền trầm mặt.

Tiêu Hiểu lại không sợ cậu, “Mẹ sẽ không đánh con đâu!”

Nhậm Tử Tuyền cười trộm: mẹ con thì không nỡ đánh con, nhưng cậu cũng không phải là mẹ con ~

Nghĩ như thế, cậu một phen lao lên Tiêu Hiểu, làm bộ như muốn hướng trên cái mông nhóc con

này đánh tới ──

“A a… Đánh người rồi…” Tiêu Hiểu kinh giận sợ cùng lúc rống to.

“Ai đánh người?” Ngoài cửa truyền tới tiếng cười trầm thấp của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền dừng lại động tác, quay qua … Hướng về phía anh làm mặt quỷ.

Tiêu Hiểu lần đầu tiên cảm thấy Tiêu Trí là đại cứu tinh, cúi mặt nhỏ cầu cứu, “Cha!”

“Con lại không nghe lời?”

“Con muốn đi đến công viên nước…” Tiêu Hiểu cảm thấy ý nghĩ của chính mình không nên bị quở trách.

Tiêu Trí đi tới ngồi ở bên cạnh hai người, “Ở Tây Giao?”

“Ừ, con trai anh nhất định muốn đi, tôi cảm thấy đông người quá.”

“Việc này không có gì khó khăn,” Tiêu Trí lấy đồ ra, “Tôi ở đây có hai vé VIP, hai người đi chơi đi.”

“Cái gì?” Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Hiểu một phen từ trong tay anh đoạt lấy hai cái vé màu bạch kim có ấn dấu nhân vật phim hoạt hình kia, “Anh sao lại có thứ này?”

“Tốt xấu gì tôi cũng là một trong những cổ đông mà.” Tiêu tổng mỉm cười, Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Hiểu nhất thời cảm thấy phía sau anh kim quang vạn trượng.

“Bệ hạ anh minh…” Hai người hướng về phía anh cúi đầu.

Tiêu Hiểu cầm lấy tấm vé bạch kim hoan thiên hỉ địa nhảy đi, Tiêu Trí nhìn bóng lưng thằng bé đi xa, thản nhiên nói với Nhậm Tử Tuyền cùng dạng vui vẻ ở bên cạnh: “Cậu có thể đừng cao hứng quá sớm.”

“???”

“Đi công viên nước nhưng phải mặc đồ bơi, cậu ──” Tiêu Trí không nói tiếp, chính là dùng ánh mắt quét từ đầu đến chân Tử Tuyền một lần, còn đặc biệt ở hai bộ vị nào đó tạm dừng một chút.

Nhậm Tử Tuyền đỏ hồng má, “Tôi không đi được chưa?!” Con mẹ nó, chẳng qua lần sau đi cùng bạn học!

Tiêu Trí ra vẻ khó xử, “Nhưng đã đồng ý con trai rồi, nếu cậu không mang thằng bé đi nó sẽ nháo chết chúng ta đấy.”

“Còn không phải con trai ngoan do anh sinh!”

“Không phải cũng là con trai cậu à?”

“Con trai anh là con trai anh, con trai tôi là con trai tôi!”

“Đừng nháo nữa, thằng bé cũng gọi cậu là『mẹ』lâu như thế rồi, đừng nói là hiện tại cậu muốn đổi ý đấy?”

“…!!” Lúc đó không biết là bởi vì ai, đàn ông con trai tốt như cậu đây lại bị gọi là “Mẹ” chứ!

Mắt thấy Nhậm Tử Tuyền sắp tức đến ngất rồi, Tiêu Trí một phen kéo cậu vào trong lòng mát xa huyệt thái dương cho cậu, “Phu nhân, tức giận hại thân.”

L*иg ngực Tiêu Trí rất chắc khỏe, dựa vào rất thoải mái, độ mạnh yếu trên tay cũng vừa phải không nặng không nhẹ. Nhậm Tử Tuyền hưởng thụ phục vụ cao nhất, trong miệng còn không quên oán hận: “Nếu không vì anh, tôi sẽ không bị cháu ngoại trai coi như phụ nữ.”

“Tôi biết.”

“Ở trong nhà cũng thôi đi, ra ngoài cửa còn kêu như vậy…” Nhớ tới ánh mắt quái dị của người khác, Nhậm Tử Tuyền liền hận không thể chui xuống đất.

“… Tôi biết.”

Nhậm Tử Tuyền ánh mắt vừa chuyển, “Có điều không quan hệ, dù sao tôi cũng sắp vào đại học!”

Tiêu Trí dừng lại động tác trên tay, ấn đường nhăn nhó, mạnh mẽ ôm chặt Nhậm Tử Tuyền vào trong lòng!

Nhậm Tử Tuyền nhất thời kinh sợ đến không dám động, chỉ cảm giác được phía sau lưng nơi dính sát l*иg ngực anh truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ của Tiêu Trí, từng nhịp lại từng nhịp…

“Anh, anh rể?”

Tiêu Trí không nói chuyện, Nhậm Tử Tuyền nuốt nước miếng, cũng không dám thở mạnh…

Đừng như vậy chứ? Cậu chỉ là trêu đùa một chút muốn nhìn phản ứng của Tiêu Trí thôi, nếu cậu thật sự cảm thấy phiền, đã sớm rời khỏi nhà này rồi…

“Tử Tuyền,” Tiêu Trí lặng yên một lát nói, “Bằng không, để Hiểu Hiểu đổi lại xưng hô với cậu đi?”

… Cái gì?

Đại não Nhậm Tử Tuyền trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Ý tứ của Tiêu Trí là… Anh không cần mình đóng giả thành mẹ Tiêu Hiểu nữa?

Cũng chính là nói, đoạn quan hệ giả người yêu này của bọn họ cũng đến lúc kết thúc rồi sao?

Nhậm Tử Tuyền chỉ cảm thấy trong tâm giống như có một nơi bị móc ra, trống không vô cùng khó chịu, trong đầu ong ong vang lên, cho đến lúc Tiêu Trí ở bên tai cậu nói cái gì đó cậu cũng không nghe rõ.

“… Anh rể, anh nói cái gì?”

Tiêu Trí bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa mới nói, sau này cậu không cần tiếp tục gọi tôi là anh rể, cũng không cần làm mẹ của Hiểu Hiểu nữa, cậu đỗ đại học rồi, cũng có cuộc sống của chính mình.”

“Vậy Hiểu Hiểu…”

“Tôi sẽ nghĩ biện pháp, việc này không cần cậu quan tâm.” Tiêu Trí hơi nhíu mày, lực đạo trên tay khẽ buông thả, Nhậm Tử Tuyền rời khỏi lòng anh.

… Thì ra anh thật sự muốn cùng cậu đoạn tuyệt tầng quan hệ này, không làm mẹ của Hiểu Hiểu cũng không tính, cậu vốn không phải phụ nữ.

Nhưng mà, hiện tại ngay cả tiếng “anh rể” cậu cũng không thể gọi?

Tiêu Trí không muốn nhận thân thích là cậu ư?

Chú ý tới thần sắc khó chịu của Tử Tuyền, Tiêu Trí liền biết tiểu tử ngốc này lại nghĩ ra ngoài mười vạn tám nghìn dặm rồi, thở dài giải thích nói: “Ý của tôi là, sau này cậu cứ gọi tên của tôi đi.” ── luôn gọi “anh rể”, làm hại anh có loại cảm giác tội ác, rất nhiều chuyện cũng không tiện làm.

Tử Tuyền không

ý thức nói: “Tiêu Trí?”

“Ừ.”

“… Tiêu Trí.”

“Tử Tuyền.”

“…”

“…”

Hai người đồng thời nhìn nhau ── bọn họ đều bị hành vi của mình dọa thành 囧, đối với việc hô hoán tên của đối phương, có loại ẩn tình quái dị.

Có điều Tiêu Trí không ghét cái loại ẩn tình này, thậm chí hy vọng có thể tiến hành dưới bầu không khí càng mập mờ.