Đây là một loại võ công của Khiết Đan, bằng không thì chính là tà thuật.
Kiểu gì sáng sớm ngày mai, trẫm cũng phải tới tiểu phật đường Thái hậu thường tĩnh tọa ngồi lấy vài canh giờ để tiêu trừ tức giận.
Vài cái suy nghĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu Hoàng đế. Tầm mắt trốn tránh chuyển tới chén dược, y dùng yết hầu khô khốc nói, “Uống thuốc đi.”
“Ta không uống.”
Cuộc đối thoại lại quay về chủ đề cũ, không hề tiến triển.
“Tùy ngươi.” Hoàng đế phẫn nộ ném lại hai chữ, đi đến long sàng, ngáp dài một cái.
Hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Người mệt, tâm cũng mệt rồi.
“Tranh Nhi.” Thanh âm từ phía sau truyền tới.
Thắt lưng của Hoàng đế lại thẳng lên.
Không sai, trước khi ngủ, cũng nên xử trí người này đã.
Nhưng mà, một người bị thương đến máu chảy đầm đìa như vậy lại có thể làm ra chuyện ác độc gì khi mình ngủ?
Có nên trói hắn vào dưới chân thư trác không nhỉ?
“Tranh Nhi?”
“Gì?” Hoàng đế quay đầu, nâng mi nhìn Thương Nặc.
Nghĩ người này tất muốn cùng mình dây dưa, y không ngờ Thương Nặc lại mở miệng dặn dò, “Mùa thu tiết trời cũng đã lạnh, đừng chỉ nên đắp một cái chăn.”
Hoàng đế bỗng nhiên giật mình. Trong lòng mông mông lung lung không thể nói rõ, tựa như đau mà cũng như không phải. Y lại nghe thấy Thương Nặc thâm tình chân thành nói, “Ngươi ngủ không yên, thích xoay người, lại hay đá chăn. Trên giường chỉ có một cái chăn, không đủ cho ngươi. Hoàng hậu cùng phi tử của ngươi ngủ như một đám lợn chết, không biết để ý ngươi, khiến ngươi cảm lạnh. Cảm lạnh, lại phải hắt xì thì…”
Còn chưa nói xong, Hoàng đế đã đi nhanh đến trước mặt Thương Nặc, một phen nắm lấy vạt áo của hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, “Dáng ngủ…
dáng ngủ của trẫm, làm sao ngươi biết?”
Thương Nặc còn đang trọng thương, ngồi cũng là miễn cưỡng chống đỡ, bị Hoàng đế túm dậy, hắn nhất thời choáng váng. Tính hắn kỳ thật quật cường, hắn giả vờ mỉm cười, “Ta đã thấy nhiều lần, sao lại không biết?” Ngắm nhìn Hoàng đế, hắn nhẹ nhàng cười.
Trong mắt Hoàng đế, biểu tình kia bỗng nhiên tràn đầy tà khí, da^ʍ dật.
Lửa giận mãnh liệt chẳng mấy chốc bùng lên.
“To gan!”
Dù y đã nhắc nhở bản thân binh lực Khiết Đan mạnh hơn Thiên triều, thiên hạ thái bình trọng yếu hơn tư oán, giờ phút này, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng ngăn không được tức giận ngập trời của vị quân chủ trẻ tuổi.
Hoàng đế tức giận hét lớn, một tay nắm lấy vạt áo của Thương Nặc, một tay giơ lên, không hề nghĩ ngợi mà hạ xuống thật mạnh.
Bốp!
Căn phòng to như vậy, tiếng tát vang lên nghe thật thanh thúy.
“Không coi ai ra gì, đáng chết! Trẫm cho ngươi cười thêm một lần nữa!”
Mới chỉ thưởng cho Thương Nặc một cái tát còn chưa đủ để bình ổn lửa giận của Hoàng đế.
Thương Nặc chưa khỏe lại, Hoàng đế chịu đủ uất ức ra tay lần đầu tiên không khống chế lực, lại liên tiếp thưởng cho Thương Nặc mười mấy cái tát. Một bên đánh một bên kịch liệt hô hấp, y đỏ mắt giận giữ nói, “Trẫm, trẫm là người để cho ngươi khinh thường sao? Ban ngày ban mặt, ngươi lại dám…” Nói đến một nửa, y bỗng nhiên ngừng lại.
A?
Thế nào mà… Bỗng nhiên lại bất động?
Hoàng đế kinh ngạc buông tay, Thương Nặc đang ngồi trên thư trác chậm rãi ngã xuống.
“Thương Nặc! Thương Nặc!”
Khiết Đan vương tử mềm nhũn nằm một chỗ trên thư trác vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, không phát ra tiếng động.
Chết rồi?
Một làn gió lạnh âm trầm thổi qua cõi lòng Hoàng đế. Y tự mình kiểm tra, sau một hồi lâu, mới phát hiện ra hơi thở mỏng manh còn sót lại.
Hóa ra không chết…
Hoàng đế bất an xem xét tình hình Thương Nặc. Man tộc này giỏi thật, nói tỉnh liền tỉnh, ngất cũng ngất ngay được, chịu tội lại chẳng bị thương.
“Này, tỉnh lại đã.” Hoàng đế vứt bỏ sợ hãi, bình tĩnh nói với hắn, “Cho dù có ngủ, ngươi là người bị thương cũng nên lên giường mà ngủ. Nơi này rất ẩm ướt.”
Trong phòng im lặng, đại hắc cẩu nằm úp sấp, bộ lông màu đen rối tung.
“Ngươi nói mình là người, người thì phải lên giường ngủ chứ? Ngươi đứng lên, tự mình lên giường đi. Trẫm tuy là thiên tử nhưng cũng không làm khó một kẻ bị thương.”
“Thương Nặc, ngươi hôn mê thật đấy à?”
“…”
Nghe thanh âm của chính mình quanh quẩn trong điện, Hoàng đế càng phiền lòng.
Hẳn là nên cho hắn uống thuốc thôi. Hoàng đế quay đầu lại, nhìn chằm chằm bát thuốc đã nguội lạnh.
Mà bản thân cũng hồ đồ, nếu như đã cứu hắn một mạng thì cần gì phải để ý tiểu tiết? Hoàng đế xưa nay chưa từng tự trách, hôm nay lại phá lệ mà oán giận bản thân một hồi.
Y bưng chén thuốc chậm rãi bước lại chỗ Thương Nặc, không khỏi lại âu sầu.
Bón như thế nào đây?
Giống như vừa rồi, dội xuống từ không trung xuống sao? Nhưng mình cũng coi như có tâm tình điều chế thuốc, nếu lấy mục đích cứu Thương Nặc ra mà nói, hiệu quả hình như không tốt lắm.
Chẳng lẽ…
Ánh nến bỗng nhiên nhảy nhót, chiếu lên khuôn mặt Hoàng đế đo đỏ.
Tự mình làm?
Y cúi đầu nhìn Thương Nặc vẫn đang hôn mê.
Tuy rằng Thương Nặc đã lâm vào hôn mê nhưng miệng vết thương trên lưng vẫn còn chảy máu. Thế mà, hơi thở của người này cũng không khác lắm so với hôm qua, vẫn là lớn mật không sợ trời không sợ đất.
“Thương Nặc, uống thuốc đi.” Hoàng đế chần chờ, phí công nói một câu.
Thương Nặc vẫn nằm im.
Y hít một hơi coi như lĩnh mệnh, nghiên cứu xem có cách nào bón thuốc. Thìa thì có sẵn nhưng Thương Nặc nằm thẳng cẳng như thế, không khéo sẽ bị nghẹn.
Nghiên cứu nửa ngày, Hoàng đế cuối cùng chấp nhận một tay nâng đầu Thương Nặc, một tay bưng bát thuốc. Bưng thuốc tới bên miệng Thương Nặc, y mới phát hiện ra một vấn đề còn chưa giải quyết ổn thỏa —— khớp hàm của hắn cắn chặt, bón thế nào được?
“Phiền phức!” Hoàng đế phẫn nộ thầm mắng một câu, tay lại nhẹ nhàng hơn.
Buông đầu Thương Nặc ra, sửa lại thành một tay cầm chén, một tay chạm vào môi Thương Nặc, cạy khớp hàm của hắn.
Nghẹn thì nghẹn chết đi, trẫm đã tận lực, dù sao nghe theo thiên mệnh cũng tốt.
Cạy khớp hàm Thương Nặc cũng thật chẳng dễ dàng gì, đầu ngón tay tôn quý nặn bóp nửa ngày nhưng cũng chỉ chạm tới chạm lui trên môi Thương Nặc.
Nhưng môi của hắn sờ lên cũng không tệ.
Mang theo độ ấm, lại có tính đàn hồi.
Mềm mại, mà cũng thật dẻo dai…
Đang lúc y yêu thích không nỡ buông tay thì cũng là lúc đại hắc cẩu nhẹ nhàng hừ một tiếng. Hoàng đế vội vã rút tay về, tay kia đang cầm chén thuốc cũng sóng sánh đổ ra hơn phân nửa.
“Trẫm… lại càn rỡ như thế…” Trong yên tĩnh, Hoàng đế trẻ tuổi kinh ngạc nói một mình.
Y liếc mắt nhìn Thương Nặc một cái. Người đang hôn mê kia thân thể như vẫn mang theo ma lực. Vội vàng buông chén thuốc, y hoảng sợ chạy trốn lên long sàng.
Buông màn xuống, y đắp chăn lên trùm kín cả đầu như thể muốn ngăn cản ma lực của Thương Nặc đến gần.
Hoàng đế nhẹ nhàng hô hấp.
Thật là đáng sợ…
Nhưng đáng sợ, có lẽ không phải là Thương Nặc.
Là mình ư? Là do trẫm có hành động không giống như thiên tử?
Là khuôn mặt của Thái hậu, khuôn mặt của Hoàng hậu, của Thục phi, khuôn mặt của Cửu đệ, của các đại thần đang lượn vòng trong óc mà gào thét.
“Thiên tử là ngôi cửu ngũ, cơ thể tôn quý.”
“ Nhất ngôn nhất ngữ, nhất cử nhất động, đều chịu sự kính ngưỡng của vạn dân…”
“Nô tì phụng dưỡng Người, đương nhiên bởi vì Người là Hoàng Thượng.”
“Ngươi có là minh quân, ai gia mới an tâm làm Thái hậu.”
Hoàng đế phiền táo bưng kín lỗ tai.
Hai mươi năm qua dưỡng thành người tôn quý, hai mươi năm qua dưỡng thành khí độ thiên tử, hai mươi năm qua được người xu nịnh mà dưỡng thành tính cách cao cao tại thượng, lại bị một man tộc dùng thứ vô lễ thô bạo phá hỏng.
Khiến người ta ăn cũng không được, nuốt cũng không trôi.
Hoàng đế ôm chặt gối đầu màu minh hoàng của mình, y mặc áo ngủ bằng gấm hổn hển thở dốc.
Y đã quá mệt mỏi, quá cô đơn.
Nhưng thiên tử quản lí tứ phương, khi đã xưng vương, nào có thể không mệt mỏi? Không cô đơn?
Thương Nặc, hắn…
Hắn…
Hắn là kẻ tiểu nhân!
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ bụng dạ khó lường, kẻ tiểu nhân đáng chết một nghìn lần, đáng chết một vạn lần.
Hắn lợi dụng lúc quân chủ không phòng bị, dùng thủ đoạn đáng khinh nhất, hạ lưu nhất công kích Hoàng đế anh minh lúc tâm địa không cứng rắn.
Hoàng đế thống hận. Trong bóng tối, y âm thầm cắn răng nhìn tới chỗ Thương Nặc đang nằm. Nếu không vì thiên hạ, trẫm tất không buông tha cho kẻ tiểu nhân ngươi! Quân cầm thú! Đồ trộm cướp!
Nhưng, bị ôm, bị hôn môi, cảm giác được quý trọng vẫn cứ nóng cháy như ngọn lửa.
Ban đêm ngày hôm qua, trong một thoáng chốc, y có thể nhận thấy khát vọng trắng trợn của Thương Nặc. Hắn cùng y không phải dưới thân phận Hoàng đế mà là từ chính bản năng của con người.
Đó là nɧu͙© ɖu͙© mà lễ nghi Thiên triều khinh thường nhất. Nhưng nhiệt nóng làm người ta khó có thể quên ấy có lẽ lại chính là bản năng nɧu͙© ɖu͙©.
Ngực nóng giống như bị ai ném vào lửa, làm thế nào cũng không bình ổn được.
“Trẫm… Trẫm không phải là hôn quân trầm mê nɧu͙© ɖu͙©, càng không phải là một kẻ dâʍ đãиɠ!”
Hoàng đế đang trầm tư bỗng nhiên xốc chăn, bật dậy khỏi long sàng.
Hai mươi năm nghiêm khắc giáo dưỡng, tự tin và kiêu ngạo của y không thể dễ dàng bị phá vỡ.
Y là Hoàng đế, hơn nữa, còn phải trở thành minh quân của Thiên triều.
Thái hậu, Hoàng hậu, phi tử, đại thần, người nào có thể không quan trọng bằng tên cầm thú này chứ?
Đúng thế, những người ở bên cạnh y, đốc thúc y trở thành minh quân mới là quan trọng nhất.
Hiểu rõ điều này, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng.
Hoàng đế run rẩy đứng lên, mặt tái nhợt, ánh mắt mang tơ máu. Y thay ngoại y, cố tình tránh đi thư trác nơi Thương Nặc đang hôn mê. Không thèm liếc mắt đến tên đầu sỏ khiến tâm thần y nhiễu loạn lấy một lần, y nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
“Tiểu Phúc Tử! Tiểu Phúc Tử!” Hoàng đế đi ra, đóng cửa lại rồi lớn tiếng kêu.
Tiểu Phúc Tử vội vàng từ bên ngoài mà nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, “Có Tiểu Phúc Tử! Chủ tử… Người…” Hắn trộm giương mắt, phát hiện Hoàng đế mặc ngoại y, “Người muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.” Mặt Hoàng đế tái xanh, vẻ mặt kém vài phần cương nghị so với ngày thường. Y nhìn vào khoảng trống tối đen ở trước mặt, “Trẫm muốn tới gặp Hoàng hậu.”
“Vâng, để nô tài dẫn đường, nô tài sẽ phái người đến thông báo cho Hoàng hậu chuẩn bị tiếp giá.”
Hoàng đế gật gật đầu.
Đèn l*иg đã có sẵn, bọn thị vệ biết Hoàng đế đêm khuya muốn tới cung khác thì vội vàng điều một đội thị vệ tới.
Một đội thị vệ gồm năm sáu thái giám và cung nữ, tất cả cầm mười mấy cái đèn l*иg, đi trên đường nhỏ quanh co khúc khuỷu ở Ngự hoa viên trong đêm đen, trông giống như hỏa long đang uốn lượn.
Mắt vừa thấy tẩm cung của Hoàng hậu, bên trong hai cung nữ tươi đẹp đã vội vội vàng vàng ra nghênh đón. Đến trước mặt Hoàng đế, họ quỳ xuống thấp giọng nói, “Chủ tử cát tường. Xin chủ tử hãy dừng bước.”
Hoàng đế dừng bước lại, nhẹ giọng nói, “Sao vậy, Hoàng hậu còn đang trang điểm, không thể tiếp giá sao? Trẫm và nàng là phu thê, lại là đêm khuya, cần gì phải phiền toái như vậy? Ít đi vài cấp bậc lễ nghĩa cũng không có vấn đề gì.” Sau khi trái tim đã hiểu rõ trước sau, tâm tình Hoàng đế cũng tốt lên không ít.
Về sau, y phải đối xử ôn hòa với Thái hậu, với Hoàng hậu, với phi tử và các đại thần.
Về phần tên Thương Nặc, hắn không đáng giá đến như thế.
Cung nữ quỳ gối dưới chân Hoàng đế, dập đầu vài cái xong mới lên tiếng, “Chủ tử đừng nên tức giận, là nương nương phái nô tì tới. Nương nương nói, tuy là phu thê nhưng cũng phải để ý tới nguyên tắc. Trong cung có quy củ, qua canh hai, Hoàng đế không thể tới tẩm cung của Hoàng hậu.”
Hoàng đế lúc này sửng sốt, nửa ngày mới gượng cười nói, “Đây là thứ quy củ gì? Sao Trẫm lại chưa từng nghe qua? Hoàng hậu cũng quá cẩn thận rồi, nàng nghĩ mình là mẫu nghi thiên hạ thì nơi chốn đều phải làm gương sao? Ngươi nói với Hoàng hậu, quy củ trong thiên hạ đều là do trẫm đặt ra. Thiên tử trị quốc, có thể tạo ra quy củ thì cũng có thể phá bỏ nó. Thứ quy củ này, hôm nay trẫm phế bỏ.”
Cung nữ kia cũng không dám nhường đường, sống chết dập đầu vài cái, lại nói, “Chủ tử, nương nương còn nói.”
“Hả?” Nụ cười trên mặt đã không còn giữ nữa, Hoàng đế vẫn nhẫn nại, “Nói đi.”
“Nương nương nói, quy củ này tuy Người không thích nhưng quả thật rất hợp lý. Đầu tiên là vì để đốc thúc chủ tử bảo vệ long thể, thứ hai, cũng là để nêu gương cho thiên hạ. Thiên tử biết tích phúc dưỡng sinh, không sa vào nɧu͙© ɖu͙©, thần dân thiên hạ cũng tự nhiên sẽ noi theo.”
Hoàng đế nghe hai từ “nɧu͙© ɖu͙©” lại thấy giống như để chỉ mình, trong đầu ong ong.
Chân mày tuấn tú đã hơi nhướng nhướng lên.
Cung nữ ở bên người Hoàng hậu dập đầu một cái, nhẹ giọng nói, “Nương nương nói, dù là quy củ của hậu cung nhưng bên trong lại có đạo lý, hẳn là nên tuân thủ. Chủ tử nếu như không hài lòng, ngày mai xin lại đây, nương nương sẽ chấp nhận trách phạt.”
Hoàng đế nghe đến đó thì tối sầm mặt, tươi cười đã hoàn toàn biến mất. Đứng trong gió đêm ngẩn người một hồi, y mới lạnh lùng nói, “Cả thiên hạ này trẫm chưa từng gặp Hoàng hậu nào tuân theo phép tắc như thế. Tốt, tốt lắm!” xoay người liền hướng đường cũ mà đi.
Tất cả thị vệ đi theo y lại chạy theo.
Tiểu Phúc Tử phụ trách soi đèn cho Hoàng đế, một tay cầm đèn l*иg, chạy chậm mà đuổi theo phía sau Hoàng đế. Hắn một bên cố hết sức chiếu sáng con đường phía trước, một bên thở phì phò hỏi, “Chủ tử, chúng ta tới chỗ nào bây giờ?”
“Cung Thục phi!”
“Chủ tử…” Tiểu Phúc Tử trộm lau mồ hôi, “Thái hậu hôm nay có ý chỉ, Thục phi nương nương có thai, đến buổi tối, không ai được phép quấy rầy…”
Hoàng đế bỗng nhiên dừng bước.
Tiểu Phúc Tử không cẩn thận, suýt nữa đâm vào lưng của Hoàng đế. Chuẩn bị chịu phạt nhưng cuối cùng lại không thấy gì, hắn kinh hồn bạt vía nhìn theo bóng lưng Hoàng đế.
Nháy mắt, mọi vật dường như cứng lại.
Gió đêm từng trận thổi.
Nơi này đã xây dựng trên cả trăm năm, cung điện này đã nuốt sống không ít sinh mệnh và nhiệt huyết của con người, lúc này lại tỏa ra sự âm trầm u ám không biết đã tích tụ từ bao năm.
Bọn thị vệ cầm mười mấy cái đèn l*иg, ánh sáng vốn leo lét lại bị bóng tối che phủ thành ra càng mờ nhạt. Không ai nói chuyện, bốn phía lặng ngắt như tờ. Mỗi người đều hết sức chăm chú nhìn bóng dáng trầm mặc của Hoàng đế.
Tấm lưng vẫn cao thẳng, tràn ngập ngạo khí và khát khao như thế. Tấm lưng mang theo địa vị đế vương tôn quý, cũng đồng thời mang theo tất cả tịch mịch tang thương mà kẻ làm vương không cách nào tránh khỏi.
“Tiểu Phúc Tử, nếu vào lúc đêm khuya, trẫm muốn tìm người tâm sự.” Thật lâu sau, Hoàng đế cúi đầu, thanh âm truyền tới, “Ngươi nói xem, trẫm nên làm sao?”
“Điều này…” Tiểu Phúc Tử lòng co rút, ngữ điệu của Hoàng đế giờ phút này so với trước kia lại càng nhiều phần thê lương. Tiểu Phúc Tử châm chước, nhỏ giọng, “Nô tài biết mình ngu dốt, nếu nói tâm sự, trừ bỏ Hoàng hậu, thì cũng chỉ còn Thái hậu.”
“Ừm?” Hoàng đế nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Nhưng mà, Thái hậu cũng không được. Người là lão nhân gia, giờ này đã cần phải ngủ rồi, cho dù là chuyện lớn bằng trời thì ngày mai cũng mới có thể gặp được. Chủ tử là thiên hạ đệ nhất hiếu tử, tuyệt không thể quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi.”
“Thiên hạ đệ nhất hiếu tử?” Hoàng đế cười lạnh, nhấm nuốt câu ca ngợi này, chỉ chốc lát y lại hỏi, “Trẫm đã đi qua chỗ Hoàng hậu nhưng lại bị ngăn cản. Thái hậu lại càng không thể đi. Vậy còn có nơi nào nữa?”
Phía sau không có thanh âm.
“Thế nào?” Hoàng đế xoay người, nhìn chằm chằm Tiểu Phúc Tử, “Ngươi câm điếc rồi sao?”
Ánh mắt sắc bén đâm tới làm Tiểu Phúc Tử cả người run lên. Hai đầu gối lập tức mềm nhũn, hắn quỳ xuống, dập đầu nói, “Nô tài… Nô tài không biết…”
Hắn vừa quỳ xuống, nhất thời ngay cả những thị vệ, cung nữ, thái giám ngơ ngác ở bên cạnh cũng lập tức vô thanh mà quỳ xuống theo.
“Không biết sao?” Hoàng đế buồn bã cúi đầu xuống thì thào.
Gió đêm từ ngọn cây thổi tới lạnh đến mức làm người rùng mình một cái. Chỉ trong chốc lát, Hoàng đế trẻ tuổi phát giác ra mình đã phạm phải điều cấm kỵ của bậc quân vương.
Ở ngay trước mặt nô tài, sao y có thể… phơi bày tất cả tâm sự của mình?
Y âm thầm thu liễm, cố gắng tươi cười, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói, “Tại sao tất cả lại quỳ xuống? Chủ tử đặt câu hỏi, các ngươi làm nô tài thành thật đáp lại, đó là chuyện tốt. Chẳng lẽ trẫm lại trách tội các ngươi? Đứng lên hết đi.” Y vừa nói, tay chân vừa thả lỏng một chút. Y lại ngẩng đầu khen, “Đêm nay gió thật mát, thổi một cơn mà khiến lòng người khoan khoái. Tiểu Phúc Tử, ngươi tiếp tục chiếu đèn đi, soi đường cho trẫm.”
Nghe thấy tiếng cười của Hoàng đế, mọi người như được đại xá.
Tiểu Phúc Tử vội vàng đứng lên, giơ cao đèn l*иg, “Chủ tử còn muốn tới đâu?”
“Quay về…” Đôi con ngươi thiên tử thâm thúy sáng ngời nhìn chằm chằm vào ánh trăng đang giấu nửa mình trong mây kia. Y mím môi cẩn trọng, “Bàn Long Điện.”