Là nơi mình ngụ từ trước đến nay, Bàn Long Điện vốn quen thuộc như vậy, trong bóng đêm dường như cũng có chút thay đổi.
So với mọi ngày u ám hơn, cho dù bọn thị vệ chung quanh tay cầm đèn l*иg đốt nến đỏ, trong mắt Hoàng đế, thứ ánh sáng ấy cũng vô cùng mờ nhạt.
Sâu trong mắt y ẩn tàng không ít tâm sự.
Tối nay lại còn vì khổ sở mà kích động.
Thật lắm việc.
Y cứ thế bước đi trên con đường trải đầy hoa cỏ xanh ngát.
Khiết Đan, Cửu đệ, rồi lại còn cả nữ nhân hậu cung, làm Hoàng đế thật không dễ dàng gì.
“Chủ tử, cẩn thận dưới chân, trên đường này có rong rêu. Đám thái giám kia quét tước thật chẳng tận tâm, ngay cả nơi này mà cũng không thu dọn sạch sẽ.” Tiểu Phúc Tử đi trước xoay người, cầm đèn soi đường cho Hoàng đế bước qua. Hắn khẽ cười nhỏ giọng nói, “Chủ tử đừng giận, nô tài nhất định sẽ trách mắng bọn họ.”
Hoàng đế cúi đầu liếc mắt mới phát hiện quả nhiên có rong rêu xanh biếc ở trên bậc thềm. Rêu không nhiều lắm, chỉ có một ít bướng bỉnh dính trên nền gạch không chịu rời đi.
Thoát khỏi tay thái giám sáng nay cũng coi như sống sót sau tai nạn.
Thế nhưng lại khiến cho người ta nghĩ đến tên mặt dày mày dạn Khiết Đan vương tử.
Hoàng đế hơi mỉm cười, mím môi nói, “Không sao, mùa thu rồi, màu xanh cũng chẳng thể tồn tại được lâu nữa, cứ để đó đi.” Y bỗng nhiên kinh hãi phát hiện mình đang cười khẽ. Thấy như vậy là không đúng, y lập tức thu nụ cười, vẻ mặt lại lạnh lùng trầm mặc như trước.
“Vâng.” Tiểu Phúc Tử lén nhìn mặt y, tâm tình vừa mới thả lỏng lại căng thẳng như trước.
Mẹ của ta ơi, khó khăn lắm sắc mặt mới tốt lên một chút, sao lại phải thay đổi ngay như vậy? Long tâm quả nhiên khó dò.
Hắn cẩn thận cầm đèn dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới được trước cửa Bàn Long Điện.
Hoàng đế bỗng nhiên dừng bước.
“Chủ tử?”
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn qua bên cửa sổ đang le lói sáng.
Vốn đang vội vã, đi đến đây, y lại phát hiện trong lòng như có áp lực đè nặng.
Sợ cái gì? Cửu đệ ở bên trong.
Cho dù Thương Nặc kia có chết, cũng chỉ cần một lọ Hóa thi thủy là xong việc.
Hắn…
Thật sự sẽ chết?
“Chủ tử?” Tiểu Phúc Tử kiên trì gọi tâm thần không yên của Hoàng đế quay về.
Hôm nay Hoàng đế rất khác thường.
Giống như bị ma ám, ngẩn ngơ, hỉ nộ vô thường, còn thường xuyên xuất thần.
“Sau khi trẫm đi, Cửu đệ có truyền gì không?”
Tiểu Phúc Tử cẩn thận đáp, “Nô tài đi cùng chủ tử tới chỗ Thái hậu, sau đó vẫn luôn chờ ở bên ngoài, không dám đi đâu khác. Chủ tử muốn biết, nô tài sẽ truyền hạ nhân hầu hạ ở đây tới hỏi cho rõ, được không?”
Hoàng đế lắc đầu, “Không cần. Ngươi không cần theo vào. Hôm nay, trẫm muốn ở một mình.”
Tiểu Phúc Tử nhu thuận đáp ứng, trong lòng lại nói, rõ ràng Cửu vương gia ở bên trong, sao có thể “một mình” được? Ngoài miệng không dám hỏi, hắn cúi đầu cung tiễn thánh giá, nhìn Hoàng đế một mình rảo bước tới trước cửa Bàn Long Điện.
Đi đến ngoài cửa phòng, Hoàng đế bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lớn, “Ai?! Không được tùy tiện tiến vào đây, không nghe thấy lời ta nói sao!?”
“Là trẫm.”
Cửu vương gia từ bên trong chạy ra, vội vàng mở cửa, thấy Hoàng đế lẻn vào trong, hắn lại nhanh đóng cửa lại, gạt mồ hôi, “Hoàng Thượng cuối cùng đã trở lại, từ lúc đi tới giờ đã được một canh giờ rồi. Nơi này có nhiều máu, thần đệ sợ có người không biết sẽ xông vào đây. Thần đệ tiến cung cũng đã lâu, chỉ sợ Ngọc Lang ở trong vương phủ lại…”
“Từ khi nào ngươi bắt đầu lải nhải giống nữ nhân thế?”
Vừa vào cửa, Hoàng đế đã âm thầm thu toàn bộ căn phòng vào tầm mắt.
Sàn nhà vẫn bẩn như thế, máu khô đọng lại thành màu đen, thoạt nhìn dính dính.
Thương Nặc ban đầu nằm giữa vũng máu trên sàn nhà, giờ cũng không còn ở đó nữa. Hắn đã sạch sẽ mà nằm ngay ngắn trên thư trác. Bàn Long Điện mặc dù có giường nhưng lại chính là long sàng, Cửu vương gia đành phải thu dọn thư trác rồi cho Thương Nặc nằm lên.
Thương Nặc đã được thay y phục sạch sẽ. Một bộ nhiễm đầy huyết ô khi nãy đương nhiên đã được Cửu vương gia xử lý xong.
Hoàng đế chăm chú nhìn kỹ, ngực hắn hình như còn hơi phập phồng, hẳn là chưa chết.
Lại liếc mắt một cái, y kìm lòng không đặng đưa mắt tới hạ thân của Thương Nặc. Khí quan cao cao dựng thẳng giờ phút này đã nhuyễn xuống, không còn khởi động nữa.
Y bình tĩnh lại, vừa đảo mắt đã thấy Cửu đệ như cười như không nhìn mình. Vị thiên tử trẻ tuổi thấy vô cùng xấu hổ. Y vội vàng nhìn đi chỗ khác, lộ ra bộ dáng lạnh lùng, trầm giọng hỏi, “Hắn có chết không thế?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, suýt nữa thì chết.” Bằng tất cả chiêu thuật của mình, trong một canh giờ, Cửu vương gia đã cứu được Khiết Đan vương tử, một người ắt phải đi chầu diêm vương về, giờ phút này nghỉ ngơi một hồi đã đâu vào đấy, “Hắn trúng một đao, máu chảy rất nhiều, hơn nữa lại còn uống… uống phải độc dược.” Hắn nói đến đây, khóe mắt lại nhìn tới hạ thể Thương Nặc. Cửu vương gia nói tiếp, “May mắn hắn thân cường thể tráng, hẳn là đã luyện công từ nhỏ, thể chất rất tốt. Miệng vết thương mặc dù sâu nhưng không đâm vào chỗ nguy hiểm, chỉ là do sau đó lại… Cái kia… độc dược khiến khí huyết vận hành nên hắn mới chảy nhiều máu như thế, do đó…”
“Vậy đã cứu được rồi?” Hoàng đế ngắt lời.
“Vâng, đã băng bó miệng vết thương cho hắn, thần đệ sai người gọi thái y hầu hạ ở bên ngoài, thuốc trị thương là do thần đệ giúp hắn uống. Đã không còn gì đáng lo nữa, nhưng do mất nhiều máu, hắn cần phải điều dưỡng.”
Hoàng đế đang nghe lại thấy Cửu vương gia ngừng lại, bất giác liếc mắt về phía hắn một cái.
Cửu vương gia tựa hồ đã nói xong tất cả.
“Còn gì nữa?” Hoàng đế biết là không nên hỏi nhưng không hỏi lại thấy cồn cào ruột gan. Y nhịn không được đành phải bày ra cái bộ dáng giải quyết việc chung, “Độc hắn trúng không biết là loại gì mà lại mạnh đến thế? Ngươi sao mà giải được?”
Cửu vương gia nhìn vẻ mặt giả bộ lạnh lùng của Hoàng đế Nhị ca, suýt cười ra tiếng.
Nhưng hắn biết rõ tính tình Hoàng đế kiêu ngạo, không chịu mất mặt, nếu như giờ bật cười, không khéo ngay cả tình huynh đệ y cũng sẽ vứt bỏ, lập tức hạ thánh chỉ chém đầu.
Hắn đành phải đau khổ chịu đựng, thành thật đáp lại, “Kỳ thật thần đệ cũng rất thường xuyên sử dụng loại độc dược này, cho nên cũng biết được phương pháp giải độc. Độc tính của loại này chỉ cần dùng kim nhẹ châm vào nơi cách hai tiểu hoàn ba tấc là giải được ngay.” Hắn cười đến thắt ruột, khóe miệng cũng run rẩy.
Hoàng đế là người khôn khéo, ngay lập tức nhìn ra sắc mặt hắn.
Nếu hắn đã biết cách giải độc thì sao có thể không biết đây là loại độc gì.
Từ khi biết Thương Nặc được cứu, tâm tình y tốt lên một cách kỳ quái. Không hề thấy tức giận, y chỉ trừng mắt với Cửu vương gia một cái, “Chuyện hôm nay quỷ dị khó lường, rốt cục tại sao thế này, ngươi không đoán được, mà cũng không thể cho ngươi đoán. Nếu như ngươi nói lung tung chuyện này ra ngoài, không chỉ có ngươi, ngay cả người nghe ngươi kể chuyện cũng chỉ có một kết cục là chết.”
Cửu vương gia đáp ứng. Hắn nhìn sắc trời rồi nói, “Hoàng Thượng, thần đệ có vương phủ riêng, trong cung cũng có quy củ, không phải là quốc gia đại sự thì không nên nghỉ lại trong cung.”
“Ừ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về đi.”
“Người này để thần đệ mang đi.” Cửu vương gia chỉ chỉ Thương Nặc, “Thừa dịp trời tối, nếu nói là do Hoàng Thượng ban thưởng cho thần đệ một bộ bình phong Bát bảo ngọc lưu ly, phủ lụa lên trên, dùng thêm xe đẩy, chắc sẽ không có ai để ý. Nếu để hắn lại đây sẽ không tiện.”
Hoàng đế vốn cũng không định cho Thương Nặc ở tại đây. Y nghe Cửu vương gia vừa nói thế, ánh mắt liền hướng về phía Thương Nặc.
Dị tộc hán tử này tuy rằng bị thương nhưng biểu tình trên mặt lại bình thản, chỉ như đang an giấc.
Hoàng Thượng tiến lên vài bước.
Khoảng cách quá gần khiến gương mặt Thương Nặc đột nhiên phóng đại. Góc cạnh gương mặt và đôi môi kiên nghị kia trong phút chốc khiến Hoàng đế nghĩ tới khi khuôn mặt đó ở gần mình, hơi thở hoang dã tràn ngập.
Nhất thời mặt đỏ tim đập.
“Ở nơi này thì có gì mà không tiện?” Hoàng đế lạnh lùng cười, cắn hàm răng trắng, “Nơi này là hoàng cung của trẫm, nhiều thị vệ ở đây thế, chỉ cần một âm thanh, một trăm thích khách cũng phải chết không cần nghi ngờ, huống chi là một kẻ nửa sống nửa chết?”
Cửu vương gia nhìn sắc mặt y, biết Nhị ca này lại trở nên cố chấp, hắn đành nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bảo vệ thì không thành vấn đề nhưng hắn dù sao cũng là ngoại tộc, ở lại trong cung còn không được, huống chi lại là Bàn Long Điện của Hoàng Thượng? Nếu có người biết, chỉ sợ sẽ có dị nghị.”
“Ai dám nói?” Âm điệu cất cao, Hoàng đế cười càng lạnh hơn, “Kẻ nào dám nói, trẫm liền tru di cửu tộc.”
Cửu vương gia quan sát Nhị ca của mình một lúc rồi tựa như giác ngộ điều gì. Chuyện định nói ra cũng nuốt trở về, hắn đáp, “Vâng, thần đệ tuân chỉ. Thần đệ cáo lui.” Lúc này, hắn mới hành lễ lui ra.
“Người này về sau trẫm sẽ có cách xử trí thích đáng. Ngươi yên tâm, bang giao giữa Thiên triều và Khiết Đan trẫm tuyệt đối không phá hỏng.” Thanh âm cẩn trọng từ phía sau truyền tới, “Nhưng trước khi trẫm xử lý thỏa đáng mọi việc, nếu ngươi để lộ tin tức, trẫm sẽ không nương tình.”
Đe dọa Cửu vương gia xong, xác định hắn sẽ không về nhà nói hươu nói vượn gì với tiểu hầu tử, Hoàng đế mới thoải mái hít một hơi. Y quay đầu lại nhìn Thương Nặc không chút sứt mẻ gì.
Mới trông thấy hắn vài lần.
Một lần là cách ở xa xa, một người là Thiên triều tôn sư, một kẻ là sứ giả ngoại tộc, ngay cả mặt mày cũng khó lòng nhìn rõ.
Một lần là do khoảng cách quá gần, y không phòng bị, kẻ kia bỗng nhiên biến thân thành cầm thú cứ thế dây dưa. Lúc đó, y tràn ngập phẫn nộ mà hơi sức cũng chẳng còn, làm sao còn có tâm tư quan sát xem đối phương có cái hình dáng chó má gì?
Một lần cuối cùng, tên chết tiệt này nấp phía sau y, bị y đâm cho một nhát: thế nhưng hiện tại, y lại có cơ hội thấy rõ ràng.
“Hoàng Thượng.”
Ngoài cửa đang không một tiếng động bỗng vang lên thanh âm, tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho Hoàng đế chột dạ chấn kinh. Y chật vật lui ra hai bước, thấp giọng mắng, “Hỗn trướng! Ai ở bên ngoài?”
“Hoàng Thượng, là thần đệ.” Cửu vương gia đang đi thì quay lại. Có lẽ biết nếu đẩy cửa vào cũng không ổn, hắn đành phải đứng cách một cánh cửa, “Thần đệ đã quên mất một việc. Tối nay còn phải cho hắn uống thuốc trị thương thêm một lần nữa, liên tiếp trong ba ngày. Thần đệ đã phân phó thái y viện mỗi ngày đưa thuốc tới đây.”
“Ừ.”
“Còn có một việc nữa…”
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng có lôi thôi mãi thế!”
“Vâng.” Cửu vương gia lên tiếng, “Xin Hoàng Thượng mở cửa đã.” Tựa hồ có vật gì đó chạm phải cửa, một thanh âm nho nhỏ vang lên.
Hoàng đế mở cửa, vừa mới nghe Cửu vương gia nói một câu “Hoàng Thượng cẩn thận!” đã thấy một đống lông xù đen sì tiến vào cửa, Hoàng đế giật mình, tay y ướt sũng nhưng ấm áp.
Nhìn kĩ thì hóa ra là một đại khuyển thường dùng để tuần tra trong cung.
Thanh âm của Cửu vương gia truyền tới, “Hắc khuyển này Hoàng Thượng cứ giữ trong phòng. Thứ nhất, răng nanh của nó rất tốt, lại được dạy dỗ, biết nghe lời, khi có chuyện gì, Hoàng Thượng cũng có cái giúp đỡ. Thứ hai…”
Nến đốt chung quanh khiến khắp cả phòng đều sáng trưng.
Ở chung một phòng cùng Thương Nặc đã khiến tâm tình Hoàng đế bồn chồn, toàn thân khô nóng, thế mà Cửu vương gia lại cố tình dài dòng. Hoàng đế trầm giọng, “Thứ hai cái gì? Ngươi không định cho trẫm nghỉ ngơi sao? Vẫn chưa muốn hồi phủ à? Nếu không muốn hồi phủ, được rồi, giờ trẫm sẽ giúp ngươi.”
Đại hắc cẩu ngoan ngoãn ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Nó không ngừng le lưỡi, ve vẩy cái đuôi.
“Hoàng Thượng đừng phiền lòng, thần đệ cũng là nghĩ cho Hoàng Thượng.” Cửu vương gia không hề chấn kinh, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn từ bên ngoài truyền vào, “Thứ hai, khi gọi thái y tới, thần đệ đã hỏi bọn họ cách dùng thuốc. Vết máu ở bên trong cho dù rửa sạch, cũng sợ là giấu không được, cho nên thần đệ đánh bạo nói dối bọn họ rằng Hoàng Thượng dạo gần đây thích nuôi động vật, đại hắc khuyển kia là do không cẩn thận, chân trước bị gậy trúc đả thương…”
Nói đến đây, Hoàng đế đã hiểu cả.
Quan sát Thương Nặc, lại nhìn đại hắc cẩu đang thở hồng hộc ở dưới chân, y thấy việc Cửu đệ làm cũng có lý. Giọng y nói trở nên ôn hòa, “Không cần nói nữa, trẫm đã biết phải làm gì. Coi như ngươi có tâm phân ưu cho trẫm.”
Cửu vương gia ở bên ngoài nhẹ nhàng nói cái gì rồi cũng lui xuống. Lắng nghe tiếng bước chân ban đêm dần dần đi xa, Hoàng đế lấy tay sờ sờ đầu đại hắc cẩu, tầm mắt lại chậm rãi chuyển tới bên người Thương Nặc.
Hiện tại, chỉ còn lại hai người một cẩu.
Không, hai cẩu một người.
Lần thứ hai y bước qua, tâm tình đã không phức tạp như trước. Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, đánh giá kẻ đáng chết nhưng mệnh lại chưa tuyệt này.
Người này tuyệt đối là đáng chết.
Nhớ tới đêm qua, một ngọn lửa hừng hực liền bừng lên trong l*иg ngực vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Hoàng đế vươn tay, mười ngón tay thon dài đặt trên cổ Thương Nặc.
Mạch trên cổ đập theo tiết tấu, truyền đến bàn tay tao nhã tôn quý.
Hoàng đế nhíu mày, người này ngay cả cổ cũng cường tráng hữu lực.
Cường tráng, đặc biệt giỏi cướp đi hơi thở người khác, không để cho người ta hô hấp, đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà Thương Nặc để lại cho y. Ấn tượng đó khắc sâu hơn cả dáng vẻ của hắn.
Bộ dáng là gạt người, hơi thở thì lại không như thế.
“ Chỗ này không thể nắm quá chặt …”
“Đ ã có thể kéo nỏ được rồi.”
Tại thời điểm đó, nhiệt độ cơ thể Thương Nặc dần dần truyền cho y.
Lời hắn nói truyền thẳng tới màng tai.
“Nhìn về phía trước, muốn bắn vào đâu, liền nhìn…”
Điều quan trọng nhất của một Thiên tử là phải hiểu được nhân tâm. Lần đầu tiên gặp mặt, giây thứ nhất cảm nhận được nhiệt độ bên người, y đã nghĩ đến cái gì? Cách chế tạo cung nỏ hay là binh lực Khiết Đan?
Ngu ngốc!
Mười ngón tay bất tri bất giác gia tăng thêm lực. Thương Nặc dường như cảm giác được điều gì, xoay xoay cổ.
Hoàng đế kinh hãi thu hồi hai tay. Y nhìn chằm chằm tên bại hoại như sắp tỉnh lại kia.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ truyền đến, Hoàng đế quay người, thở dài nhẹ nhõm. Đại hắc cẩu ngồi dưới bàn nhàm chán liếʍ chân trước. Thấy Hoàng đế nhìn mình, nó ngoan ngoãn buông chân xuống, chớp đôi mắt to ôn nhuận nhìn lại ngôi cửu ngũ.
Hoàng đế hít một hơi.
“Hắn là kẻ… tội ác tày trời. Hắn phạm vào một tội rất lớn.” Cung nữ thái giám đều bị đuổi đi nơi khác, Hoàng đế tự mình bê ghế ngồi xuống trước mặt Thương Nặc và đại hắc cẩu.
Y nói chuyện với đại hắc cẩu, tựa như nó không phải là một con chó, mà là một đại thần thân tín đang nghe y tâm sự, “Nếu trẫm không phải Hoàng đế, không phải vì Thiên triều, người này, đêm nay, trẫm nhất định phải gϊếŧ.”
Đại hắc cẩu dịu ngoan nghe lời, yên lặng lắng nghe.
Hoàng đế bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác gần như là vui sướиɠ vì tìm được người tâm sự, còn muốn nói nữa nhưng thân mình khẽ run, “Ngươi tỉnh?”. Y đi lên từng bước, hơi hơi khom lưng.
Thương Nặc vẫn nhắm mắt nhưng tựa hồ đã tỉnh lại, khóe miệng cùng khóe mắt đều hơi nâng lên. Hắn giống như người ngủ thật say, muốn tỉnh cũng chưa thể hoàn toàn tỉnh lại.
“Nước…” Cổ họng cố phát ra một chữ trầm thấp.
Nước?
Trẫm đường đường là ngôi cửu ngũ lại để cho ngươi ra lệnh sao?
Bực tức trong lòng chưa phát đến một nửa lại lập tức bị át đi. Sắc mặt Thương Nặc xanh trắng, mày rậm cau lại, mặt cũng nhăn nhó. Vừa trông thấy thế, cảm giác khó chịu của Hoàng đế lập tức bị đánh tan.
Quên đi, man tộc này cũng không hiểu được thế nào là thân phận khác biệt, cái gì gọi là người có địa vị cao sẽ không cúi mình trước kẻ có địa vị thấp.
Chờ hắn khỏe lên sẽ xử trí sau.
Y nén giận rót một chén nước lạnh rồi đưa tới bên miệng Thương Nặc, “Há mồm, nước đây.”
Thương Nặc không nghe thấy y nói gì, hắn cau mày, không ngừng thì thào, “Nước… nước…”
Hoàng đế cũng nhíu mày.
Chẳng lẽ trẫm phải tự mình giúp ngươi uống sao? Rót nước còn chưa tính, trong lịch sử, minh quân hiền lương ưu đãi thủ lĩnh tù binh, nhường cơm sẻ áo đều có, nhưng nếu là giúp man tộc uống nước thì…
“Tự mình uống đi.” Hoàng đế từ trước tới nay không hầu hạ người khác ra lệnh cho người bị thương.
“Nước…”
Hoàng đế nhìn Thương Nặc vẫn nhắm mắt thì thào.
Đáng hận, bị thương như vậy, không chết cũng chả ra sống, lại đáng hận y như trước kia.
Nghiến răng nghiến lợi, tâm ý đã quyết, y đặt chén trên mặt đất, nói với đại hắc cẩu, “Đến đây, trẫm thưởng cho ngươi một chén nước.”
Tự cổ chí kim chưa có một con chó nào được ban cho vinh quang lớn như vậy, đại hắc cẩu hẳn là thông minh hơn Thương Nặc rất nhiều. Nó biết ơn chạy chậm lại, ve vẩy cái đuôi, vươn đầu lưỡi dài, chậm rãi uống hết nước được ban cho.
“Cũng là ngươi biết điều.” Hoàng đế vừa lòng khen một câu.
Đứng lên, quay đầu nhìn lại Thương Nặc đang nằm trên thư trác, hắn không thì thào nữa nhưng cánh môi khô nứt lại hơi động động.
Giống như thực sự khát đến cực điểm.
À, hắn cũng đã mất nhiều máu rồi.
Vừa trông thấy vẻ mặt khó chịu của Thương Nặc, ý chí như sắt đá của Hoàng đế bỗng dưng lại mềm nhũn.
“Cứu người thì cứu cho trót.” Hoàng đế trầm ngâm một chút, “Được rồi, trẫm sẽ giúp ngươi bảo toàn nốt cái mạng nhỏ này.”
Lại một lần nữa, Hoàng đế vứt bỏ thân phận của ngôi cửu ngũ rót cho Thương Nặc một chén nước. Thiện tâm nổi lên, Hoàng đế cũng sẽ không bất mãn với Thương Nặc không thể đứng lên dập đầu tạ ơn nữa. Dù sao mạng người này cũng là do y cứu, khoan dung một chút vậy.
“Nước đây, trẫm cho ngươi uống.” Sau khi nói hết những lời nhân từ bằng giọng điệu của quân chủ, Hoàng đế nghiêng chén trên tay xuống.
Dòng nước trong suốt từ không trung đổ xuống, rơi trên môi Thương Nặc, rồi lại theo môi Thương Nặc nhanh chóng chảy xuôi xuống phía dưới, uốn lượn qua gương mặt, cằm, lỗ tai, tóc mà rót vào trong xiêm y vừa mới thay. Nước cũng khiến cho thư trác trở nên ướt đẫm.
Tuy rằng Hoàng đế nhắm ngay đôi môi khô khốc của Thương Nặc đổ nước xuống, nhưng xét thấy số lần chăm sóc người bệnh bằng không, vị Hoàng đế này hiển nhiên không biết muốn giúp người bệnh uống nước thì không thể dùng cách này.
Người bị thương nặng cắn chặt hàm răng, nước từ giữa không trung đổ xuống sao có thể tiến vào yết hầu?
Nói là rửa mặt cũng không sai.
Một chén nước đổ xuống, Hoàng đế khôn khéo hiển nhiên cũng phát hiện phương pháp này không thành công, “Đáng hận, hảo tâm giúp ngươi uống nước, vậy mà ngươi lại cắn chặt hàm như thế.”
Trong lòng lửa lại bùng lên, tính tình không đạt được mục đích không cam lòng khiến Hoàng đế bước nhanh sang một bên, bưng cả bình ngọc đựng nước tới.
Đại hắc cẩu luôn ngồi bàng quan ở một chỗ thức thời đứng lên, đi đến cánh cửa cách đấy rất xa.
Ào!!!
Nước bắn tung tóe trông như những hạt ngọc lạnh lẽo hôn lên mặt của Thương Nặc.
“Thích khách?!!” Thương Nặc thần trí mơ hồ lại bị một phen lạnh đến phát run, hắn đột nhiên mở to mắt, “Có người đánh lén sao?!”
“Ngươi nói trẫm đánh lén ngươi?” Thanh âm nguy hiểm lạnh băng từ trên đầu dội xuống.
Hai mắt xác định tiêu điểm, một lát sau, hắn lộ ra nụ cười hân hoan, “Tranh Nhi? Thật tốt, ngươi vẫn ở đây. A, sao ngươi lại ở đây?” Khóe môi giật giật, có lẽ đã động đến miệng vết thương, hắn đau đến cau cả mặt mày. Nhưng rồi như nhớ lại tất cả sự việc trước khi hôn mê, hắn nhanh chóng trưng ra một nụ cười.
“Ngươi không muốn ta chết…” Ánh mắt vị Khiết Đan vương tử này khi nhìn Hoàng đế lộ vẻ dịu dàng,, hắn cao hứng, “Thật tốt. Tốt lắm, rất là tốt rồi.”
Hoàng đế thiếu chút nữa vươn tay ra tát hắn.
Man tộc này không có vương pháp, không có liêm sỉ, thời điểm khỏe mạnh đã không khiến người ta thích, lúc hôn mê cũng là hỗn trướng, sau hôn mê tỉnh lại, lại càng chẳng ra cái thể thống gì.
Hoàng đế luôn luôn vì trầm tĩnh cẩn trọng mà kiêu ngạo, hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn làm cho tức lên tức xuống.
“Ngươi còn nói hươu nói vượn, trẫm lập tức cắt lưỡi của ngươi.” Hoàng đế xuất ra thái độ uy nghiêm của quân vương, hung ác lên tiếng.
“Chỉ cần ngươi thích, ta đến tính mệnh cũng không cần, huống chi là cắt lưỡi. Người Khiết Đan đều nói đùi của ta là vật xinh đẹp nhất Khiết Đan, nếu ngươi thích, cắt đi cũng được. Còn đầu nữa, nghe nói Thiên triều có một nghề rất kỳ quái là đem đầu người chế thành tiêu bản, vĩnh viễn sẽ không bị biến dạng…”
Dưới ánh nến, cả căn phòng bừng lên ánh sáng, trên mặt đất, một vũng máu đen. Đại hắc cẩu ngoan ngoãn canh giữ ở cửa, một bên ngáp, một bên tận trung với công việc mà vẫy vẫy đuôi. Thương Nặc nửa chết nửa sống mang vẻ mặt tươi cười nằm ngửa trên thư trác.
Mà Hoàng đế cũng buồn bực phát hiện, luận về ngôn luận làm người ta dựng hết lỗ chân lông, Thương Nặc thế mà lại cao hơn y một bậc.
Mới nói có mấy câu đã khiến cho người ta nổi hết cả da gà, huống chi Thương Nặc khi nói mấy câu này còn ngửa đầu, dùng ánh mắt chấp thiết theo dõi y.
“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Hoàng đế không nhịn được nữa gầm nhẹ. Ngay cả đại hắc cẩu cũng bị thanh âm của y làm cho hoảng sợ, nó bất an vểnh tai, đưa mắt nhìn xung quanh.
Thương Nặc nghe xong, quả nhiên ngậm miệng, không thèm nói nữa.
Câm miệng rồi, ánh mắt nhiệt tình của hắn cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Tâm tình Hoàng đế chẳng hiểu tại sao từ tức giận như lửa nóng lại chìm vào hồ nước lạnh băng.
Cảm giác này thật khó chịu.
Trầm mặc bỗng nhiên bao phủ khắp điện, mỗi ngóc ngách đều được lấp kín bằng xấu hổ.
“Trẫm…” Qua thật lâu, Hoàng đế mới cất giọng, thong dong nói, “Chỉ cần ngươi không nói lời khó nghe, không khi quân phạm thượng, ngươi muốn nói gì cũng được. Sáng nay trẫm đã nói, vì thiên hạ thái bình, chuyện đêm qua trẫm thứ cho ngươi. Đây là ân điển muôn đời khó gặp. Giờ trẫm là Hoàng đế Thiên triều, đối xử với ngươi là người Khiết Đan, cũng có lễ nghi, có chế độ.”
Nói đến đoạn này, ngay cả bản thân Hoàng đế cũng thấy có lý, có ân, có đức. Y nghĩ tên man tộc Thương Nặc này kiểu gì cũng nên sáng dạ phát hiện ra. Cho dù không sửa chữa được chuyện trước đây, hắn cũng nên cảm kích quân chủ anh minh nhân từ của Thiên triều.
Nuốt nuốt nước miếng, Hoàng đế còn tính giảng qua một lượt tất cả lễ nghi, cấp bậc, tôn ti Thiên triều để Thương Nặc nhận thức được sai lầm của mình, Thương Nặc bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, “Không nói khó nghe thì không nói khó nghe, nhưng ta có thể gọi tên ngươi chứ?”
“Ừ?” Hoàng đế ngẩn ngơ.
Trong phòng có rất nhiều nến, ánh sáng chói lọi khiến mặt người ta nóng lên.
Hoàng đế trầm ngâm, “Được, ngươi… có thể gọi.” Lập tức lại giải thích, “Trẫm đã ban cho ngươi nhiều ân điển thì cũng không keo kiệt cái việc nhỏ này. Nhưng quân chủ có uy nghi, ngươi chỉ có thể lén gọi, nếu làm trò ở trước mặt ngoại nhân, trẫm sẽ trị tội.”
Y vừa nói như vậy, Thương Nặc tựa hồ trở nên cao hứng, “Ngươi yên tâm, ta hiểu ý của ngươi rồi.
Lén, tức là vào thời điểm chỉ có hai ta, ta mới gọi ngươi là
Tranh Nhi.
Ngoại nhântức là trừ bỏ ta và ngươi, những người khác đều là ngoại nhân, đúng hay không?” Nén đau xoay người, Thương Nặc hớn hở chớp mắt vài cái với Hoàng đế.
Hoàng đế ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, lại bị Thương Nặc tên thô lỗ này nhận ra, khiến hắn nói những lời ẩn ý như vậy. Y nhất thời vừa thẹn vừa giận, “Ngươi muốn chết à!” Long chưởng vỗ xuống thư trác một cái thật mạnh, phát ra tiếng vang thật lớn.
Thương Nặc không ngờ y sẽ tức giận như vậy, cắn răng, hắn miễn cưỡng ngồi dậy khiến nước vừa rồi dội lên người từng giọt tí tách rơi xuống. Thương Nặc quay đầu nói, “Tranh Nhi, ta nói không đúng chỗ nào ngươi chỉ cần chỉ ra là được rồi, cần gì phải nổi giận?”
Hoàng đế hận không thể động thủ đánh hắn tơi tả.
Hắn bị đánh hẳn là có lý do, thế nhưng lời nói vừa rồi của hắn lại không sai chút nào, không thể bắt bẻ.
Đường đường là ngôi cửu ngũ, Hoàng đế trừng mắt nhìn Thương Nặc.
Nếu giờ ra tay, hắn đang mang thương tích chắc hẳn là tránh không được, nhưng chỉ sợ mới đánh vài cái, cái mạng nhỏ vừa mới vất vả cứu về sẽ lại đi tong…
Thở hổn hển, y còn đang nghĩ xem có cách gì hiểm độc để dạy dỗ Thương Nặc thì hắn đã thấp giọng hốt hoảng nói, “Cẩn thận, có người tới gần.”
Hoàng đế vội vàng ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
“Ai ở bên ngoài?”
“Chủ tử, nô tài là Tiểu Phúc Tử. Người của thái y viện đến nói thuốc trị thương của Cửu vương gia đã được sắc cẩn thận rồi…”
“Cho chó ăn!”
“Hả… Hoàng Thượng?”
“Ngươi điếc sao?! Trẫm nói đem cho chó ăn!!” Ngữ khí giận dữ truyền đến qua bức tường ngăn.
Tiểu Phúc Tử sợ đến suýt nữa quỳ sụp xuống, liên thanh nói, “Vâng! Nô tài, nô tài đi làm ngay!” Run run đứng lên, hắn đang định cầm bát dược nóng bỏng chạy đi, còn chưa tới hành lang bỗng lại nghe thấy thanh âm Hoàng đế, “Quay lại.”
Tiểu Phúc Tử lại chạy nhanh đến, quỳ gối ngoài cửa, “Hoàng Thượng, có nô tài.”
Người đằng sau cánh cửa rõ ràng là do dự một chút, cách hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm như tiếng thở dài truyền đến, “Ở đây trẫm có hai con. Ngươi đem dược lại gần đây, dám nhìn vào bên trong một cái, trẫm sẽ lăng trì ngươi!”
“Nô tài trăm triệu lần không dám.”
Hoàng đế mở cửa, đón lấy chén thuốc từ trong tay Tiểu Phúc Tử đang nhắm chặt mắt.
Cửa vừa đóng lại, Tiểu Phúc Tử đã nhanh chóng chạy mất.
Hoàng tổ nãi nãi ơi, Hoàng Thượng chủ tử làm sao vậy? Hai năm tích tụ để phát hỏa cũng không khó hầu hạ như hôm nay.
Hoàng đế tâm sự nặng nề không còn tâm tư đâu mà để ý tới Tiểu Phúc Tử, cũng không chú ý tới sắc mặt Thương Nặc đã sớm thay đổi.
“Uống đi.” Hoàng đế để thuốc trên thư trác.
“Ta không uống.”
“Cái gì?” Hoàng đế quay đầu lại, nheo con ngươi lóe sáng khiến lòng người sợ hãi, “Ngươi nói lại lần nữa.”
Thương Nặc vẫn đang ngồi trên thư trác, xiêm y ướt sũng giống như vừa mới vớt được ở dưới nước lên, hắn nói ra ba chữ, “Ta không uống.”
“Ngươi dám?” Hoàng đế giận tím mặt.
Trẫm có thể thứ cho ngươi tội ác tày trời, cứu lấy một mạng nhỏ của ngươi, tự mình băng bó cho ngươi, giúp ngươi uống thuốc, rót nước cho ngươi, còn sai người thay ngươi ninh dược.
Kẻ không biết tốt xấu nhất thiên hạ, trừ bỏ Thương Nặc ra cũng không còn ai khác!
“Ta không phải chó.” Thương Nặc dường như đổi tính. Hắn liếc mắt nhìn Hoàng đế, “Ta dù thích ngươi, nhưng thích ngươi, chẳng lẽ bắt buộc phải làm chó hay sao?”
Cái đó thì có liên quan gì tới thích trẫm hay không thích trẫm?
Khuôn mặt Hoàng đế thanh dật tuấn mỹ hơi hơi nhăn nhó.
“Trẫm coi ngươi là chó thì sao?” Y nghiến răng, khanh khách cười, dụng lực nhìn chằm chằm Thương Nặc, “Trẫm là thiên tử tôn quý, trừ bỏ trẫm, những người khác chỉ như con kiến. Thế nào, ngươi không phục?”
Thương Nặc bị thương rất nặng, tuy rằng đã đổi xiêm y, máu tươi lại dần dần thấm ra y phục.
Hắn ngồi không xong nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần lại không chút do dự đối diện với Hoàng đế.
Lòng Hoàng đế khẽ run lên.
Chừng ấy năm y sống, chưa từng có kẻ nào dám đối diện với y, ngay cả Cửu đệ năm đó vì Ngọc Lang đối nghịch y, đòi sống đòi chết, ánh mắt so ra vẫn còn kém sắc bén hơn Thương Nặc.
Quả là không xem danh phận Hoàng đế của y ra gì mà.
Ánh mắt man tộc này cũng giống như con người hắn, dù lơ đãng nhưng lại khiến người ta không cách nào chịu nổi.
Một đôi mắt thật lợi hại!
Hoàng đế đứng trên cao nhìn xuống, làm bộ nhàn đạm đối diện. Ánh mắt của Thương Nặc giống như mũi tên có lực đạo mạnh mẽ không ngừng đâm càng ngày càng sâu vào da thịt.
Đáng hận, không thể thua được!
Nhất định phải chống đỡ tới cùng! Hoàng đế âm thầm quyết định.
Vạn nhất lùi bước, ngày sau trước mặt kẻ này thiên tử còn có cái giá trị gì?
Chỉ sợ sau này toàn bộ Khiết Đan sẽ biết, Hoàng đế Thiên triều ngay cả việc đối diện cùng sứ giả bọn họ cũng không dám.
Nỗ lực chống đỡ, y tưởng như sẽ không nhịn được mà chớp mắt một cái thì Thương Nặc lại không rên một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
“Ta không uống thuốc dành cho chó.” Hắn nhìn chằm chằm vào long sàng phía trước mặt, mặt trên sàng đan cũng đã được Cửu vương gia thay đổi.
Sàng đan sáng nay bị hắn phá hỏng để làm mảnh vải băng bó không biết đã được đem đi nơi nào. Hắn chậm rãi, từng chữ một nói ra, “Ta không muốn làm chó, ngươi cũng không muốn làm Hoàng Thượng. Tranh Nhi, ngươi quá thông minh, thế nhưng có những chuyện người thông minh thường không hiểu. Càng thông minh, càng không hiểu được.”
Hắn cười khổ, “Ta nghĩ nhiều khi ngươi nên ngốc đi một chút, khờ đi một chút…”
Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt Thương Nặc thâm sâu u buồn, không đếm được là ẩn giấu bao nhiêu tâm sự, cũng lại trông như ánh mắt của người cơ trí đã nhìn rõ thế gian, trải qua rất nhiều phong sương mưa nắng.
Trong nháy mắt, Hoàng đế như không thể tin Thương Nặc mà y biết cùng với Thương Nặc bây giờ lại là cùng một người.
“Trẫm sao có thể ngốc được?” Hoàng đế thất thần, nửa ngày mới tìm ra được câu để nói.
Lời vừa nói ra, y lại cảm thấy mình thật buồn cười.
Thương Nặc còn nghiêm túc đáp lại, “Người xuẩn ngốc muốn thông minh thực dễ dàng, người thông minh muốn trở nên khờ dại lại rất khó. Nhưng cũng không phải là không thể, ta trước đây…” Hắn ngừng một lát, tựa hồ có chuyện nói không nên lời, sau một lúc lâu lại đơn giản nói, “Là một người thông minh.” Dứt lời, hắn liền quay đầu nhìn Hoàng đế.
Giờ phút này, ánh mắt hắn lại có chút thay đổi.
Sâu thẳm, u buồn đều đã nhạt bớt, thay vào đó là một vẻ vừa cô đơn lại vừa nhiều thêm ba phần si tình. Hắn quay đầu quan sát Hoàng đế. Rõ ràng là hắn nhìn lên, Hoàng đế đang đứng nhưng Hoàng đế ngạc nhiên phát hiện, ánh mắt của Thương Nặc lại như đang nhìn xuống mình vậy.
Thoáng như một thân ảnh ở nơi không trung trời xanh mây trắng, dõi mắt xuống tìm kiếm một bóng hình khác.
Hoàng đế bị ánh mắt của Thương Nặc khiến cho sợ hãi. Đến khi thân mình khẽ run, y mới biết mình đang thất thần, y lại vội vàng âm thầm đứng vững.
Không nên suy nghĩ lung tung, không nên suy nghĩ lung tung.
Ngẫm lại, tên ác ôn này ngày hôm qua đã làm ra cái trò gì với mình? Ngay cả người đê tiện, không biết thẹn nhất thiên hạ như kỹ nữ cũng sẽ không mềm lòng với kẻ đó như y.