Kỳ Đông một phát đem hung khí của mình chọc vào, có bôi trơn, hắn không tốn chút sức nào đã cắm tới cùng, trùng điệp thúc đến điểm G của Lăng Đạo Hi, khiến anh phát ra một tiếng kêu phóng túng.
“Bướm nhỏ dâʍ đãиɠ, hai năm không bị dương v*t lớn thao, ngứa vô cùng đi?" Kỳ Đông qua lại vặn vẹo trong cơ thể Lăng Đạo Hi, càng không ngừng đánh vào vùng xung quanh, chính là không để cho Lăng Đạo Hi thỏa mãn.
Lăng Đạo Hi chật vật đong đưa mông, “Bướm dâʍ đãиɠ của chó hoang ngứa quá, cầu chủ nhân hung hăng làm em… A.”
Kỳ Đông lại thúc mạnh một cái, Lăng Đạo Hi phóng đãng rêи ɾỉ thành tiếng.
"Tiếp tục hảo hảo kêu cho tôi, kêu hài lòng tôi sẽ cho em.”
Lăng Đạo Hi bắt đầu ra sức gọi giường, những câu từ phóng túng buông thả hai năm trước tuyệt đối sẽ không phát ra từ miệng anh cứ lưu loát trào ra cuồn cuộn, khiến Kỳ Đông không khỏi hoài nghi rằng trong hai năm qua cái gọi là bắt buộc bản thân nói chuyện với chính mình của người này, luyện tập đều là mấy nội dung này.
"A... dương v*t chủ nhân lớn quá..."
"Lớn không tốt sao?" Kỳ Đông lại bành bạch mãnh liệt một trận.
Lăng Đạo Hi bị hắn đâm cho ý loạn tình mê, nói năng lộn xộn, “Chủ nhân thật lớn gậy thật tốt, chó hoang bị chủ nhân thao thật sướиɠ."
Kỳ Đông đầy ý xấu cố tình né tuyến tiền liệt của anh, mỗi lần đều đi qua sát biên, Lăng Đạo Hi liều mạng thay đổi góc độ nghênh hợp của mông, nhưng mỗi lần anh vừa động, Kỳ Đông cũng động theo, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, điểm cơ khát nhất đó lại cứ không chiếm được âu yếm.
"A, chủ nhân, chỗ đó, chỗ đó."
“Ở đâu?” Kỳ Đông dùng sức va chạm vào phía trái, “Chỗ này?”
"Không," Lăng Đạo Hi kinh hô.
Hắn lại thúc bên phải một cái, “Hay là chỗ này?”
Lăng Đạo Hi thống khổ lắc lắc đầu.
Kỳ Đông lần này hung hăng đâm vào điểm G của anh, Lăng Đạo Hi thoải mái kêu lên, "Chính là, chính là chỗ đó, a, chủ nhân dùng sức làm em."
Kỳ Đông đã bắt đầu trừu động gấp rút, hai tay hắn hung hăng bấu lấy cơ mông Lăng Đạo Hi, côn th*t ra vào cực nhanh trong huyệt khẩu chật hẹp, kéo theo dầu bôi trơn phát ra tiếng nước phốc phốc. Hậu đình Lăng Đạo Hi thời gian dài chưa từng bị sử dụng lại khôi phục độ chặt giống như xử nam, gắt gao cắn chặt nam căn Kỳ Đông không chịu nhả.
“Phía dưới này của em mở miệng kêu cũng rất êm tai, " Kỳ Đông cho mông anh một cái tát, "Muốn sướиɠ thì đong đưa cái mông em coi.”
Lăng Đạo Hi không nói hai lời chuyển động thắt lưng, lúc Kỳ Đông rút khỏi anh liền hướng ra trước, khi Kỳ Đông thúc vào anh cũng dùng sức đẩy ra phía sau nghênh hợp, nơi riêng tư hai người chặt chẽ dán vào với nhau, mỗi lần đều giống như sinh ra hấp lực ngăn cản hai người tách ra.
Hai tay Lăng Đạo Hi rốt cuộc chống đỡ hết nổi, dứt khoát nằm xuống, cái mông khỏe khoắn cao cao nhếch lên, tùy ý đối phương thô bạo lăng nhục chỗ kín của mình. Kỳ Đông thấy mông thịt đàn hồi tốt vậy lại tích cực chủ động đưa đến trước mặt mình, thế nào lại buông tha, một tát tiếp một tát đánh lên, cảm thụ cơ thể căng đầy đó rung động dưới tay mình, thẳng đến khi hai mông bị đánh đến ửng đỏ.
Vừa thao vừa đánh khiến Lăng Đạo Hi càng thêm hưng phấn, vẻ mặt anh qua lại chuyển đổi giữa hai loại cực đoan sung sướиɠ và thống khổ, trong đau có thích, trong thích có đau, hai loại cảm giác trộn lẫn một chỗ, phân không rõ loại nào là chủ lưu, hoặc là đã sớm hợp hai làm một, cùng chung cấu thành kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Mông anh càng nâng càng cao, không cần Kỳ Đông nói cũng lay động nghênh hợp, cơ vòng cố gắng co rồi lại co, liều mạng lấy lòng chủ nhân của mình, Kỳ Đông chỉ cảm thấy bí huyệt đối phương như có sinh mệnh lực, hút, liếʍ, mυ'ŧ, ngậm, không gì không giỏi.
Một loại kɧoáı ©ảʍ quen thuộc tràn đến, Kỳ Đông lập tức rút tính khí khỏi cơ thể đối phương, hắn không định sớm như vậy đã xuất tinh rồi.
Hắn ly khai thân thể Lăng Đạo Hi, anh quỳ sấp trên giường, mông vểnh cao một bộ chờ đợi ai thao, cúc huyệt không biết liêm sỉ triển lộ ra ngoài, huyệt khẩu bị Kỳ Đông thao đến sưng đỏ, vẫn còn co rụt từng cái phảng phất như đang dụ dỗ hắn lần nữa đến thăm.
Kỳ Đông hòa hoãn cảm xúc, đứng lên, một cước giẫm lên cái mông cao ngất của đối phương, da thịt khỏe mạnh màu đồng cổ của hắn, cùng Lăng Đạo Hi làn da trường kỳ không thấy ánh mặt trời mà lộ vẻ trắng nhợt bệnh trạng, hình thành một sự tương phản mãnh liệt, hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác hắn.
“Có phải còn chưa sướиɠ đủ không? Món đồ chơi nho nhỏ của em đâu rồi?” Kỳ Đông từ trong ngăn kéo vớ lấy chai RUSH, Tống Kiệt lúc trước đã từng kịch liệt tiến cử với hắn, thậm chí kỹ càng tỉ mỉ truyền thụ cách dùng, chỉ là vẫn luôn chưa có tác dụng thực tế.
Chai còn chưa mở niêm phong, Kỳ Đông vặn mở nắp, một cỗ khí tức gay mũi ập vào mặt.
“Mới đầu đã chơi loại mạnh như vậy, em chịu được sao?" Kỳ Đông cười nhạo anh, đưa chai tới dưới mũi Lăng Đạo Hi, Lăng Đạo Hi hít một hơi thật sâu, nín thở mấy giây, Kỳ Đông lại đổi đến bên mũi khác cho anh ngửi.
Sau một lát, làn da trắng nõn của Lăng Đạo Hi ửng lên màu hồng nhạt mê người, anh tựa như đã mất đi lý trí, ánh mắt mê loạn, hô hấp dồn dập, liều mạng lắc lư mông, không ngớt lời cầu khẩn Kỳ Đông làm mình.
Kỳ Đông cố ý treo anh đó chốc lát, thẳng đến khi thanh âm khẩn cầu mang theo tiếng nức nở, lúc này mới lại đem cự vật của mình thưởng cho anh. Giờ thì Lăng Đạo Hi rêи ɾỉ so với vừa rồi còn phóng đãng hơn, toàn bộ con người anh đã hoàn toàn chìm đắm thành nô ɭệ của tìиɧ ɖu͙©, chỉ biết dưới thân Kỳ Đông nịnh nọt cầu hoan.
Kỳ Đông làm anh vài cái, cũng cầm cái chai lên hít, vài giây sau, cảm giác mạch máu toàn thân trên dưới đều khuếch trương, tim đập kịch liệt hơn, mỗi một đầu mυ'ŧ mao mạch đều như có trái tim đang khiêu động, ý nghĩ dần dần trở nên không còn rõ ràng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, trên võng mạc chỉ còn lại cái mông trắng lóa đang lắc lắc. Âm nang hắn căng đến không thể căng hơn, âm hành cứng chắc như thiết tàn bạo xỏ xuyên, hận không thể đem thân thể đối phương giã cho nát vụn.
“Thao em, thao chết em,” Lăng Đạo Hi nói năng lộn xộn, ngôn ngữ đã vượt qua khống chế của đại não anh, trở thành một loại phản xạ bản năng.
“Em cái đồ đói khát lẳиɠ ɭơ," Kỳ Đông thúc một cái lại mắng một câu, "Tôi làm chết em, làm chết em, làm chết em…”
Lăng Đạo Hi kêu tiếng sau cao hơn tiếng trước, đột nhiên tiếng la ngưng bặt, cả người cũng bất động, ngay đến hô hấp cũng nháy mắt đình trệ, bằng hiểu biết của Kỳ Đông đối với anh, đương nhiên biết anh đây là muốn thế nào. Hắn dùng lực phết mông anh, như cuồng phong mưa rào khắng khít không kẽ hở giã thẳng vào hoa tâm đối phương.
Quả nhiên không quá vài giây, Lăng Đạo Hi cả người kịch liệt rụt lại, tiếp đó lại là vài lần khiêu động có quy luật, hậu huyệt mãnh liệt co giật, siết chặt đến cơ hồ không có khe hở, cắn Kỳ Đông đến không thể động đậy.
Hồi lâu, Lăng Đạo Hi mới phát ra một tiếng thở dài mềm mại, ngay sau đó bả vai bắt đầu kịch liệt phập phồng, hai đùi chống đỡ sức nặng nửa thân mình run nhè nhẹ, đây mới là biểu hiện của anh sau khi triều cường đi qua.
Kỳ Đông rút ra dương v*t, lật người anh lại, Lăng Đạo Hi không hề chống cự, mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên giường, trên trán trước ngực đều đổ một tầng mồ hôi tinh mịn, dưới ánh đèn, có vẻ vô cùng gợi cảm.
“Chủ nhân em có lợi hại không hả, thao em đến bắn?”
Tiếng thở gấp của Lăng Đạo Hi đã bình hoãn hơn vừa rồi nhiều, anh vô lực mấp máy môi, muốn trả lời câu hỏi của Kỳ Đông, nhưng vẫn suy yếu đến không cách nào phát ra thanh âm.
Kỳ Đông tiến sát lại đầu giường ngồi xuống, dùng ngón chân đùa bỡn đầu nhũ anh, trên mặt Lăng Đạo Hi rất nhanh lại lộ ra biểu tình khoan khoái say mê.
“Em bây giờ phóng túng cứ như gái điếm," Kỳ Đông còn không quên mang chuyện năm đó ra châm chọc anh, “Phẩm đức thẳng nam của em chạy đi đâu rồi?”
Lăng Đạo Hi nằm mặc hắn chà đạp chốc lát, dần dần khôi phục khí lực, giãy dụa ngồi dậy, đem ngón chân vừa mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhũ đầu của mình ngậm vào miệng mυ'ŧ lấy, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khóe môi lại treo lên cái loại tươi cười mà anh đã lộ ra lúc ở văn phòng lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Đông.
Trong nụ cười đó không có lấy lòng, không có siểm nịnh, không có hạ tiện cùng cực khiến người ta buồn nôn. Hoàn toàn tương phản, nụ cười kia tinh thuần như thế, chân thành như thế, từ cánh môi một đường truyền đến khóe mắt đuôi mày, không một tấc nào trên cơ thể bị tác động theo là không phải phát ra từ tim phổi, không một phân lưu chuyển nhãn thần nào là không xuất từ nội tâm.
Anh rủ rỉ êm tai từng chữ từng câu, dùng giọng nói dè dặt cẩn trọng nhất thế gian này, nói lời tâm tình dâʍ đãиɠ nhất trần đời, "Chủ nhân muốn em làm gái điếm, em sẽ làm gái điếm, chủ nhân muốn chơi tình thú, em sẽ giả vờ phản kháng, chủ nhân chơi cách cũ chán rồi, chúng ta liền đổi nhiều cách khác nhau, từng kiểu từng kiểu một, được không?"
Lăng Đạo Hi vâng lời khiến Kỳ Đông vô cùng hưởng thụ, hắn vênh vang động động háng, “Tự ngồi lên đi.”
Lăng Đạo Hi lập tức cưỡi lên háng Kỳ Đông, thức tỉnh khí quan giống đực hơi có chút dấu hiệu ngủ say của Kỳ Đông, nhắm chuẩn cửa vào của mình, từng chút một ngồi xuống, thẳng đến khi tính khí dài 18 centimet hoàn hoàn toàn toàn tiến nhập cơ thể.
Kỳ Đông biếng nhác khom khom người, tìm một tư thế thoải mái tựa vào đầu giường, ánh mắt nửa mở, xem Lăng Đạo Hi hàm chứa thằng nhóc của chính mình mà ra sức lay động eo, mỗi lần mông nâng lên mấy tấc lại nặng nề ngồi lại, này cảnh tượng xuân quang kiều diễm, da^ʍ mỹ không chịu nổi.
Lăng Đạo Hi biết Kỳ Đông đang nhìn chính mình, sử xuất tất cả bản lĩnh, đưa ngón tay ngậm vào miệng liếʍ ướt, trên đầu v* đầy gợi cảm chuyển quanh, hai tay luân phiên vuốt ve nửa thân trên, bày ra các loại tư thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ lấy lòng hắn.
Kỳ Đông cười ra tiếng, "Thực mẹ nó tiện."
Hắn đưa tay ra giữa không trung, Lăng Đạo Hi lập tức đem ngực dán đến, điểm nhô lên màu hồng nâu vừa vặn tiến vào giữa ngón trỏ cùng ngón cái Kỳ Đông, Kỳ Đông không hề ngần ngại nhéo xuống, bả vai Lăng Đạo Hi khuynh về trước, môi tràn ra một tiếng rêи ɾỉ như si như túy.
Kỳ Đông buông lỏng tay, Lăng Đạo Hi lại ngồi trở về, tận lực ngưỡng về phía sau, khiến Kỳ Đông tiến vào càng sâu, tay anh không kìm được chuyển ra sau mình, sờ tới sờ lui trên đùi Kỳ Đông, Kỳ Đông đoán được ý đồ của anh, đầu gối chân phải khẽ cong, Lăng Đạo Hi lập tức phủ tay lên, yêu thích không buông vuốt ve bàn chân thô ráp của hắn.
Anh một bên vuốt chân Kỳ Đông một bên trước sau luật động, biểu tượng nam giới đã phát tiết hai lần lại có thể lần nữa có dấu hiệu cương lên. Anh tự tay nắm lấy hạ thân của mình, nương theo tiết tấu luật động của vòng eo đồng bộ khuấy động, độ dài mỗi lần rút ra càng lúc càng ngắn, tần suất càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp lần nữa đạt tới cao trào.
"Chủ nhân, bắn cho em a,” anh cố nén kɧoáı ©ảʍ thỉnh cầu.
Cảm giác của Kỳ Đông cũng bị anh khơi dậy đến không sai biệt lắm, "Muốn tôi bắn cho em sao?”
"Muốn," Tay anh xóc cực nhanh, động tác phía dưới cũng không ngừng chút nào, mông kẹp càng ngày càng chặt, nhiệt độ do ma sát sinh ra cơ hồ muốn hòa tan Kỳ Đông, "Chủ nhân bắn vào cơ thể em đi, đem dịch thể châu ngọc của chủ nhân thưởng cho chó hoang đi."
Kỳ Đông đè lại bắp đùi anh, “Vậy em phải kẹp chặt, một giọt cũng không cho vấy ra.”
Hắn động thân một cái, dưới khố bắt đầu phát lực, Lăng Đạo Hi giống như một con thuyền cô độc giữa biển vô lực nghiêng ngả trong sóng triều, bị Kỳ Đông bạo lực rút ra rồi thúc vào đến chết đi sống lại.
“Muốn bắn, muốn bắn," Anh vong ngã gào lên, "A —— "
Theo sau một tiếng hô to, Kỳ Đông chỉ cảm thấy bạch quang lóe lên trước mắt, eo đau thắt, du͙© vọиɠ tích lũy cả đêm phun ra, tinh hoa như đạn bay khỏi nòng súng từng dòng từng dòng bắn ra, hung hăng đập vào nội bích nóng bỏng, bản thân cũng bị bạch trọc của Lăng Đạo Hi phun tung toé một thân.
Kỳ Đông ước chừng bắn mười lần mới dừng lại, Lăng Đạo Hi đã bị vây trong trạng thái nửa chết, ngửa đầu nhắm mắt ngồi đó không nhúc nhích.
Kỳ Đông bất mãn thúc thúc háng lên, "Không được giả chết, làm việc."
Lăng Đạo Hi lúc này mới kết thúc dư vị, cúi xuống đem thứ của mình vương trước ngực cùng trên bụng Kỳ Đông nhất nhất liếʍ sạch, đại gia hỏa của Kỳ Đông còn dừng trong cơ thể ấm áp ẩm ướt của anh chưa ra.
Lăng Đạo Hi thanh lý xong cho Kỳ Đông, cung kính xin chỉ thị, "Chủ nhân, để em hầu hạ ngài tắm rửa đi.”
Kỳ Đông khinh thường cười nhạo một tiếng, "Em còn sức sao?”
Lăng Đạo Hi xấu hổ gật đầu.
Hai người vào phòng tắm đem một thân dấu vết tình ái tắm rửa sạch sẽ, tắm được một nửa Kỳ Đông lại có cảm giác, làm một phát trong miệng Lăng Đạo Hi nữa, thời gian tắm thế là bị buộc phải kéo dài.
Kỳ Đông tắm xong toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái trở lại giường, hưởng thụ mỹ vị của thuốc lá, Lăng Đạo Hi còn ngoan ngoan quỳ gối một bên, "Chủ nhân ngài thao vất vả rồi, cần em mát xa một chút cho ngài không?”
Kỳ Đông nhắm mắt, phất phất tay, ý bảo anh có thể đi rồi.
Lăng Đạo Hi dập đầu làm cái lễ thỉnh an, vừa định xuống giường, đột nhiên "A" một tiếng.
Kỳ Đông lúc này mới mở mắt ra, theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy nhóc Samoyed ngu ngốc đã thước sào cưu chiêm* mà đoạt tấm thảm của Lăng Đạo Hi, đang o o ngủ đến say sưa.
*Thước sào cưu chiêm: Chim cưu chiếm tổ của chim khách.
Lăng Đạo Hi không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến chủ nhân.
Kỳ Đông liếc nhìn Samoyed trên mặt đất, lại ngắm Lăng Đạo Hi, cuối cùng chìa ngón trỏ, bộ dạng uể oải chỉ chỉ góc giường.
Mắt Lăng Đạo Hi lập tức lại bắt đầu tỏa sáng, anh thấp thỏm lui đến biên giường, cuộn tròn nằm xuống.
Một lát sau, anh thật cẩn thận nhích về phía Kỳ Đông trước mặt, dừng vài giây, thấy Kỳ Đông không phản đối, lại nhích tiếp, thẳng đến khi cọ đến bên chân Kỳ Đông, trong mỗi hơi thở đều tràn đầy khí tức chủ nhân, lúc này mới khép mắt thoả mãn đi ngủ.