Kỳ Đông vào phòng ngủ Lăng Đạo Hi, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là tấm thảm trên mặt đất, thời gian hai năm đã khiến nó cũ đến mức nhìn không ra màu sắc ban đầu, nếu không phải quá mức quen thuộc với tấm thảm đó, hắn căn bản nhận không ra.
Lăng Đạo Hi cũng theo vào, thấy tầm mắt Kỳ Đông dừng trên tấm thảm đó, yên lặng đi tới, ngồi xổm người xuống vuốt ve bề mặt đã bạc màu, “Năm đó họ vứt hết tất cả mọi thứ của em, chỉ riêng tấm thảm này em thà chết cũng phải giữ lại, trong hai năm nay, nếu không nằm trên đây, em sẽ không ngủ được."
Khi anh nói lời này, vẻ mặt vô cùng bình thản, giống như hai năm qua lưu lại cho anh không phải thống khổ, chỉ có cảm ân, tấm thảm cũ nát kia, trở thành hồi ức duy nhất còn lại, nơi chốn đều tản phát sự tốt đẹp.
Lăng Đạo Hi lại một lần nữa cầm tay Kỳ Đông, kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, quỳ bên chân hắn, trên mặt chan hòa ý cười ngẩng đầu nhìn lên, “Giả như nói còn có gì tiếc nuối, thì chính là không thể trộm mang đi một đôi vớ của ngài.”
Anh gối đầu lên đùi Kỳ Đông, “Bất quá ngẫm lại, nếu lúc ấy thực sự làm như vậy, phải chịu đựng vị đạo chủ nhân ngày từng ngày phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, đó mới thực sự là tuyệt vọng đi."
Anh lại hít thật sâu một hơi, yên lặng vài giây, lại chậm rãi thở ra, biểu tình say ngất như đang hít thuốc phiện.
Kỳ Đông xoa tóc anh, “Còn nhớ rõ hương vị chủ nhân em không?”
Lăng Đạo Hi hàm chứa ý cười ngước mặt, “Trọn đời khó quên."
Anh lại hôn lên lưng bàn tay Kỳ Đông, sau đó chậm rãi hạ mình, đến bên chân Kỳ Đông, trên mũi giày nhẹ ấn xuống một nụ hôn, tiếp đó vươn đầu lưỡi, thong thả đánh từng vòng trên đó.
Kỳ Đông đem một chân khoát lên chân kia, Lăng Đạo Hi cũng đuổi theo qua, từ bên sườn giày, một đường vong ngã liếʍ đến mũi giày, lại liếʍ láp sạch sẽ mặt giày một tấc không bỏ, cuối cùng còn giống như hôn môi người yêu, dùng cánh môi dịu dàng bao phủ bề mặt giày hỗn tạp mùi thuộc da cùng khí tức chủ nhân, tận tình duyện hấp.
Nhất cử nhất động của Lăng Đạo Hi dù không mang đến kɧoáı ©ảʍ sinh lý trực tiếp cho Kỳ Đông, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy từng dòng từng dòng điện lưu chảy qua thân thể chính mình, độ hưng phấn không chút thua kém cái loại cảm giác nhiều năm trước khi Lăng Đạo Hi lần đầu tiên quỳ gối dưới chân mình vì mình liếʍ chân.
Hắn nhắm mắt lại thở sâu, tận tình cảm thụ loại kɧoáı ©ảʍ tê dại từ đan điền dâng lên, dần dần tràn đầy ngũ tạng lục phủ, thông suốt tứ chi bách hài, cuối cùng tràn lên da đầu, khi lần nữa mở mắt, dã thú trong cơ thể Kỳ Đông đã thức tỉnh.
Hắn chậm rãi điều chỉnh góc độ, thưởng thức Lăng Đạo Hi theo nhiều góc độ khác nhau liếʍ lấy giày da mình, đến khi đem bề mặt giày liếʍ đến đen bóng. Lăng Đạo Hi liếʍ đến giữa đường, đột nhiên phát hiện Kỳ Đông đang nhìn mình, cũng ngừng lại, xuyên qua song nhãn mê mông cùng hắn cách không đối diện, trong ánh mắt trần trụi đều là mê luyến.
Kỳ Đông mỉm cười, dùng lực một cái đạp anh ra, Lăng Đạo Hi phản ứng nhanh nhạy chống cánh tay ra sau, mới không khiến cả người té ngã.
Anh ổn định thân hình, tầm mắt lần nữa rơi trên mặt Kỳ Đông, hé một nụ cười quyến rũ, lại tứ chi chạm đất bò về, cọ lên mũi giày Kỳ Đông. Kỳ Đông nhếch mũi chân trái phải ma sát lên cổ anh, tựa như chủ nhân đang gãi ngứa cho chó, Lăng Đạo Hi thoải mái đến không thể thoải mái hơn nữa, nhắm mắt lại, nghếch cằm
hưởng thụ, còn thỉnh thoảng cọ xát cổ theo chiều ngược lại.
Kỳ Đông cứ thế đùa bỡn anh chốc lát, lại một cước trọng trọng đá văng anh, Lăng Đạo Hi bám riết không tha bò trở về, lần này Kỳ Đông trực tiếp một đạp giẫm lên mặt Lăng Đạo Hi nghiền ép, có thể thấy hành động này cho Lăng Đạo Hi kɧoáı ©ảʍ thật lớn, bờ vai anh vì động tình mà nhấp nhô, thậm chí tha thiết dán hai má lên đế giày Kỳ Đông, tâm bạo ngược của Kỳ Đông cũng bị khơi dậy, lực độ dưới chân không thể kiềm được lại tăng thêm vài phần.
"Ha a..." Lăng Đạo Hi phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, tay trái trong lúc vô ý liền hướng tới hạ thể sờ soạng, Kỳ Đông phát hiện động tác của anh, không chút lưu tình dùng mũi chân hất tay anh ra, nhắm ngay giữa háng anh một đạp giẫm xuống, lại dẫn tới một tiếng kinh hô sung sướиɠ.
Có lẽ vì quá lâu không trải qua tình sự, Lăng Đạo Hi vài cái đã được Kỳ Đông mang lên mây, anh bất cần tất cả ôm chân đối phương, liều mạng đong đưa khố bộ, cọ xát du͙© vọиɠ mẫn cảm đến không thể mẫn cảm hơn của mình lên đế giày, sâu trong yết hầu phát ra thanh âm thở hắt dồn dập, theo thanh âm kia càng lúc càng nặng nề, động tác cũng càng lúc càng nhanh, Lăng Đạo Hi chỉ trong vài phút liền nộp vũ khí dưới chân Kỳ Đông, chắc đã lâu lắm không hưởng thụ qua loại cảm giác này, cả người anh đều như ngây ngất trong ảo cảnh như mộng như say, trì trệ chưa bình phục được.
“Xí,” Kỳ Đông cười nhạo anh, “Em vẫn vô dụng như vậy."
Hắn giẫm loạn một trận lên âm hành vừa mới bắn xong của Lăng Đạo Hi, dẫn tới đối phương vừa trốn tránh vừa kêu gào, “Thế nào, hai năm qua em chưa từng tự mình giải quyết sao?”
Hắn mới vừa nói xong liền lập tức phủ nhận câu hỏi của mình, “Thiếu chút nữa là tôi quên mất, không có chân đàn ông, tự em xóc thì không cứng nổi, đúng không?"
Lăng Đạo Hi ngượng ngùng nhìn hắn, không phủ nhận.
Kỳ Đông giễu cợt một tiếng, "Nhìn cái gì, chủ nhân em còn chưa bắt đầu chơi đâu, cởϊ qυầи áo tiếp tục."
Lăng Đạo Hi trần trụi quỳ gối trước mặt Kỳ Đông, dùng răng cắn đầu mυ'ŧ dây giày từng chút tháo ra, lại dùng lực cắn mũi giày cởi giày da xuống, lộ ra vớ vải bên trong. Anh áp bàn chân rộng lớn của Kỳ Đông vào bên má mình dùng sức ma sát, còn cách tầng vớ liếʍ lòng bàn chân và ngón chân hắn, cuối cùng đem chiếc vớ đã thấm ẩm nước bọt từng chút trút bỏ.
Chân Kỳ Đông lộ ra, anh khẩn cấp ngậm ngón chân chủ nhân vào miệng, từng ngón từng ngón từ lớn liếʍ đến nhỏ, tiếp tục liếʍ ngược lại, không buông tha mỗi một khe hở, cuối cùng một đường mυ'ŧ vào lòng bàn chân, ở nơi đó dùng đầu lưỡi ôn nhu vẽ vòng số 8.
Kỳ Đông hưởng thụ phục vụ của anh, còn thỉnh thoảng chuyển đổi góc độ, chỉ huy anh liếʍ vào chỗ thoải mái nhất, liếʍ đến lúc thích, hắn liền dùng hai ngón chân thô bạo nhét vào miệng đối phương, bắt chước động tác giao hợp ra sức rút cắm trong miệng anh, hiệu quả thị giác sinh ra khiến hắn vô cùng hưng phấn, lực độ trừu sáp càng lúc càng lớn, ngón chân cũng từ hai biến thành ba.
Hắn vừa làm vừa hỏi, “Thích không? Thích không? Hửm? Miệng em bị chân thao có thích không?”
Lăng Đạo Hi nói không được, liền ô ô trong miệng, tính khí đã sớm lần nữa cứng lên, chảy nước.
"Là chân thao thích hay là dương v*t thao thích, hửm?” Kỳ Đông tiếp tục chơi miệng anh, Lăng Đạo Hi không khép môi lại được, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, dẫn ra ngân ti thật dài.
Kỳ Đông nhìn liền mắng anh, “Coi cái bộ dâʍ đãиɠ của em kìa, chảy nhiều nước miếng vậy làm gì, muốn đem ông đây ăn luôn à?”
Hắn rút chân ra, tại trước ngực và bụng dưới Lăng Đạo Hi giẫm đến giẫm đi, miệng được trả tự do Lăng Đạo Hi rất nhanh đã khó nhịn mà kêu thành tiếng.
“Thích không??" Kỳ Đông lại hỏi.
Lăng Đạo Hi đã lâm vào trạng thái mê ly, "Thích, chủ nhân ngài giẫm em thật thích, a, dùng sức, lại dùng sức giẫm em.”
“Đê tiện,” Kỳ Đông một cước gạt ngã anh, đứng lên giẫm mạnh xuống ngực, “Tự em nói coi em có tiện không?”
“Em đê tiện, em chính là một con chó hoang dưới chân chủ nhân.”
"Chó hoang, nói em muốn cái gì?"
"Chó hoang muốn bị chủ nhân giẫm, muốn liếʍ chân chủ nhân, muốn ăn dương v*t lớn của chủ nhân.”
"Còn gì nữa không?"
"Muốn bị chủ nhân thao.”
“Thao ở đâu?”
“Thao thí nhãn của chó hoang."
“Chủ nhân của em không thích thao thí nhãn, chỉ thích thao bướm."
"Chủ nhân thích thao bướm, chỗ đó của em chính là bướm.”
Kỳ Đông vui vẻ, "Không tệ, công phu gọi giường của em tiến rất xa, làm sao học được?”
Lăng Đạo Hi trở nên không chút ngại ngùng, "Trước kia là chó hoang không biết điều, cứ làm chủ nhân mất hứng, sau này em nhất định sửa, chủ nhân muốn nghe cái gì, em sẽ nói cho chủ nhân nghe."
“Tôi muốn nghe chó sủa."
Lăng Đạo Hi lập tức kêu hai tiếng, "Gâu gâu.”
"Thực vang dội, hai tiếng nữa nào."
"Gâu gâu, gâu gâu gâu gâu.”
Kỳ Đông vừa lòng đá anh một cước, "Lăn đi."
Lăng Đạo Hi lập tức nhanh nhẹn bò dậy, Kỳ Đông ngồi trở lại trên giường, anh lấy nước súc súc miệng, bấy giờ mới đem vật cực đại nổi đầy gân xanh của Kỳ Đông cung kính ngậm vào miệng, ra sức phun ra nuốt vào, bàn tay còn không ngừng vỗ về hai túi tinh.
Anh hút liếʍ chốc lát, lại tay miệng đổi chỗ, thật cẩn thận ngậm bao tinh hoàn của Kỳ Đông vào miệng, tay xoa nắn dương v*t đen bóng, thẳng đến khi liếʍ cho cứng hai bên túi tinh rồi, mới từ đáy chậu chậm rãi liếʍ đến qυყ đầυ, đưa đầu lưỡi thăm dò vào mã nhãn đang giận dữ căng chặt mà quấy đảo, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chép miệng, giống như đang thưởng thức cao lương mỹ vị quý lạ nhất thế gian.
Kỳ Đông từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận được qυყ đầυ của mình tiến vào một dũng đạo ướŧ áŧ chật chội, hắn biết đó là yết hầu Lăng Đạo Hi, đầu Lăng Đạo Hi lúc lên lúc xuống, hắn trong cổ họng đối phương một vào một ra, ngay cả nhuyễn động của yết hầu cũng cảm thụ được nhất thanh nhị sở.
Lăng Đạo Hi ăn đã rồi, ngẩng đầu lên xin chỉ thị hắn, "Chủ nhân, ngài muốn tiến vào chưa?”
Kỳ Đông mở mắt ra, thản nhiên đáp một tiếng ừm, chỉ thấy Lăng Đạo Hi mở ngăn kéo ngay tủ đầu giường, bên trong mũ, dầu bôi trơn, RUSH*, đầy đủ mọi thứ, tuy Kỳ Đông không phải GAY, nhưng hắn thuê chung nhà với Tống Kiệt một năm, ít nhiều gì cũng biết công dụng của mấy thứ kia.
*Rush: Một sản phẩm hương liệu dùng để ngửi, giúp thăng hoa kɧoáı ©ảʍ và độ hưng phấn trong lúc quan hệ.
“Em học được đúng là không ít," Kỳ Đông rất nhanh quét mắt một lượt mấy thứ trong ngăn kéo.
Lăng Đạo Hi đang dùng X8* làm khuếch trương cho mình, “Em nói rồi, chỉ cần chủ nhân cao hứng, muốn em làm gì cũng được, chủ nhân ngài muốn đùa em thế nào thì đùa em thế ấy, bất cứ chuyện gì, em đều nguyện ý vì chủ nhân học hỏi.”
*X8: Một loại dầu bôi trơn chuyên dụng cho anal sεメ, có tác dụng giảm đau.
“Muốn đùa thế nào thì đùa thế ấy?” Kỳ Đông nhớ lại đóa hoa cao lãnh nào đó, không khỏi cong môi, "Tốt."
Hắn một tay đặt Lăng Đạo Hi dưới thân, gặm cắn cổ, xương quai xanh, nhũ đầu của Lăng Đạo Hi, miệng hắn đi đến chỗ nào, Lăng Đạo Hi sẽ tận lực ưỡn bộ vị đó lên, nghênh hợp hắn tiến công, thẳng đến khi Kỳ Đông hôn lên bụng anh, xong vẫn tiếp tục hướng xuống, Lăng Đạo Hi mới cảm thấy không ổn, một phen đẩy hắn ra, hoảng hốt ngồi bật dậy.
"Ngài muốn làm gì?”
Kỳ Đông ý vị bất minh mà nhếch nhếch khóe môi, “Thế nào, em cũng là đàn ông, chẳng lẽ không muốn sao?"
Lăng Đạo Hi lộ vẻ hoảng sợ, "Không thể!"
“Em không phải đã nói tôi muốn đùa thế nào thì đùa thế ấy sao?”
Lăng Đạo Hi lập tức bị hỏi đến ngơ ngẩn, nhưng vẫn cố chấp nói ‘không thể’.
Kỳ Đông bật cười, Lăng Đạo Hi lúc này mới ý thức được mình bị trêu chọc.
"Ngài là đang thử em phải không?”
Kỳ Đông không phủ nhận.
"... Nếu vừa rồi em không đẩy ngài ra thì sao?”
Kỳ Đông trả lời không chút do dự, "Thì em hiện tại đã ở ngoài cửa rồi.”
Lăng Đạo Hi mếu mếu miệng, "Chủ nhân, em đều đã như vậy ngài còn chưa tin em.”
Kỳ Đông nhướng mày, "Thế nào, em mất hứng?"
Lăng Đạo Hi ủy khuất đáp lời, "Không có."
"Không có thì nằm sấp xuống.”
Lăng Đạo Hi lập tức ngoan ngoãn xoay qua, tứ chi chống trên giường, giống một con chó nằm sấp thật tốt.
"Nên nói cái gì không nhớ rõ nữa rồi?”
“Mời chủ nhân thao em.”
"Thao cái gì của em a?” Kỳ Đông cười hỏi.
Lăng Đạo Hi chẳng hiểu sao hơi đỏ mặt, “Thao ‘bướm’ em.”