Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 34

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Tới sân bay đón Giải Ý chính là Lộ Phi, y thần tình ngưng trọng, không giả vờ an ủi cũng chẳng biết cách nào an ủi, vừa lên xe đã đem hết sự tình hiện tại nói cho hắn.

Bánh trên xe Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm bị kiểm tra rồi phát hiện có chứa một lượng lớn ma túy, trọng lượng chừng 1kg, hoàn toàn đủ để cả hai bị phán tử hình. Hình cảnh đội trước đó nhận được điện báo, chu đáo chặt chẽ bố trí, chặn xe họ lại trên đường, nhân chứng vật chứng đủ cả. Bị bắt ngoài hai vị Trần gia công tử,còn có tài xế, bảo vệ tổng cộng sáu người, hiện tại đã bị hình sự giam giữ, tất cả đều trong trại tạm giam.

Vì phòng thông cung, bọn họ bị tách ra, cùng với một ít tội phạm hiềm nghi không biết giam cùng một chỗ. Trần Tam sợ bọn họ bị hãm hại trong tù, bảo rất nhiều huynh đệ phân ra vài nhóm phạm tội bị bắt để vào trại tạm giam. Trần gia bọn họ ở chỗ này kinh doanh nhiều năm, thụ đại căn thâm, chỉ cần có huynh đệ đi vào, liền có biện pháp đưa đến bên người Trần Trí Phàm cùng Dung Tịch, nghiêm mật bảo vệ, cho nên hiện tại bọn họ vẫn an toàn không cần lo lắng.

Hiện nay bọn họ chủ yếu là làm hai việc, một là hoạt động toàn diện, hy vọng có thể tìm người bảo lãnh cứu người ra trước, hai là tìm người vu khống với hình cảnh, tìm ra kẻ phía sau hãm hại hai vị Trần gia công tử.

Hắn thần tình lãnh tĩnh, thanh âm trầm ổn, tâm tình Giải Ý rất mau yên ổn lại. Nghe Lộ Phi nói xong, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại có thể thăm bọn họ hay không?”

Lộ Phi khẽ lắc đầu, “Chỉ có luật sư có thể.”

Giải Ý nhãn tình sáng lên, “Ta gọi đệ đệ ta lại đây.” Nói xong liền lấy điện thoại gọi ngay.

Lộ Phi đè tay hắn, cúi đầu nói: “Ý ca, đây là án hình sự, đệ đệ ngươi am hiểu là án dân sự, tốt nhất đừng dính vào.”

“Đúng.” Giải Ý lập tức phản ứng lại, “Ngươi nói đúng, ta quá hoảng hốt rồi, cân nhắc không chu toàn.”

Lộ Phi lý giải mà vỗ vỗ hắn, “Trần gia có luật sư chuyên dụng, mấy vụ nộp tiền bảo lãnh gì đó rất lành nghề, nhân mạch tại bản địa cũng tương đối rộng, rốt cuộc cũng là lão đại địa phương. Luật sư đi gặp Trần lão đại cùng Dung ca, trở về nói hai người ở bên trong cũng không có khó khăn gì, lúc thẩm vấn thì đều bảo trì trầm mặc, một chữ cũng không nói. Hiện nay xem ra, tình huống đối với chúng ta có lợi, bọn họ chưa từng đυ.ng tay vào mấy hộp bánh, mua bánh, xếp bánh đều là do bộ hành chính cùng bộ quan hệ xã hội công ty làm, đồ để ở sau xe, lúc đó người trên xe cũng không có chạm qua, hộp bánh trong trong ngoài ngoài đều không có vân tay của họ, bởi vậy không có chứng cứ nói họ buôn lậu thuốc phiện, viện kiểm sát cũng không có khả năng tiếp nhận án. Hiện tại chúng ta cần phòng chính là đột nhiên xuất hiện chứng cứ mới, mà người hãm hại bọn họ biết tình huống này xong, rất khả năng lại chế tạo thêm một số chuyện gì nữa, đây đều là phải đề phòng cả.”

Giải Ý cũng hiểu pháp luật, hiện tại pháp viện thẩm tra xử lí án kiện đều dùng từ “Hiềm nghi phạm tội”, nếu như không có chứng cứ xác thực không thể định tội, vậy tội danh Trần Trí Phàm, Dung Tịch cùng những bảo vệ, tài xế này sẽ không thành lập. Ngay từ đầu hắn lo lắng cũng không phải khởi tố, mà là sợ bọn họ bị nhốt vào trại thì bị hại, hiện tại nếu nguy cơ này cũng đã bị khai trừ thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Suy nghĩ một hồi, hắn nhẹ giọng hỏi: “Công ty thế nào? Hiện tại do ai trấn giữ?”

“Nghiệp vụ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhân tâm có chút hoảng sợ. Phàm là người đυ.ng tay vào các hộp bánh đều bị mang lên hình cảnh đội thẩm vấn, có một số người bị tạm giữ, việc này khiến cho tổng bộ tập đoàn có chút lo lắng, đã có người lục tục đệ đơn từ chức, nhưng chúng ta chưa chấp thuận ai cả. Ta đã triệu tập cuộc họp toàn thể công nhân công ty, nói cho bọn họ, lão bản bị người khác hãm hại, hiện nay tình hình chưa rõ thực hư, ai muốn đi, người đó hiềm nghi lớn nhất. Hiện tại không ai đòi đi nữa cả, vẫn yên ổn đi làm, chỉ là hiệu suất công việc rất tệ. Người ở mấy công ty nhánh khác còn hoàn hảo, bởi vì bọn họ không liên quan gì đến việc này, cho nên tâm tình rất ổn định, các hạng mục đều từng bước từng bước mà làm.” Lộ Phi khẽ nhíu mày, “Ta mời Tam ca vào công ty tọa trấn, nhưng hắn không muốn, nói đại ca kinh doanh nhiều năm như vậy, công ty đều là trong sạch cả, bây giờ hắn lại chưa hoàn toàn tẩy trắng, tốt nhất không tham dự vào, miễn cho sau này lại mang đến phiền phức cho công ty. Hắn bảo ta quản công ty trước đã, nhưng ta muốn theo dõi vụ án tìm cách cứu viện Dung ca, thực sự không có tinh lực lo chuyện công ty. Ý ca, ngươi nếu tới, có thể quản lý công ty trước đã hay không?”

Nếu như là trước đây, Giải Ý khẳng định không muốn nhúng tay sự vụ công ty Trần gia, nhưng Lộ Phi nói rất đúng, việc quan trọng nhất hiện nay là đem Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm ra ngoài, tuy rằng năng lực Trần Tam cùng tình huynh đệ Trần Trí Phàm, Dung Tịch không cần hoài nghi, nhưng không có người một nhà nhìn công ty cũng rất lo lắng. Trợ lý Trần Tam cùng Trần Trí Phàm tuy rằng có khả năng, nhưng chưa đủ bản lĩnh ngăn chặn nhân viên quản lý cao cấp của tổng bộ tập đoàn cùng tổng giám đốc các công ty nhánh, mà thân phận Giải Ý là bạn đời của Dung Tịch, từ tình từ lý mà nói càng thích hợp ngồi lên cái ghế chủ tịch văn phòng.

Nhiều lần suy ngẵm, Giải Ý liền gật đầu, “Được, ta đi quản lý chuyện công ty, ngươi nghĩ biện pháp lấy được giấy trao quyền ủy thác của Trần Trí Phàm, nếu không ta cũng hết cách làm việc.”

“Được.” Lộ Phi lập tức gật đầu, “Chúng ta tới Trần trạch gặp Tam ca trước cùng hắn nói chuyện. Ta đã kiến nghị với hắn, mời ngươi tạm quản công ty, hắn rất cao hứng, lập tức đồng ý ngay. Ngươi vừa nghe tin tức lập tức trở về, việc này khiến hắn cùng các huynh đệ khác rất hài lòng, cho rằng ngươi rất có nghĩa khí, đáng giá tín nhiệm.”

“Ừ.” Ấn tượng Giải Ý đối với Trần Tam cũng rất tốt, nghe đến đó, mới rốt cục nở nụ cười một chút, “Rất nhiều năm trước đây, ta đã từng cho rằng cuộc đời thương nghiệp của mình đã tới tận cùng, không nghĩ tới lại có một ngày trọng thao cũ nghiệp, bất quá, dù không phải sự nghiệp của bản thân ta, vì Dung ca, ta cũng sẽ đem hết toàn lực mà làm.”

“Nhiều năm trước đây” mà hắn nói, Lộ Phi một mực theo bên người hắn, tự mình trải nghiệm qua, tất nhiên hiểu được. Lộ Phi khe khẽ thở dài, thanh âm rất thấp, “Nếu như Dung ca biết thế, nhất định rất đau lòng.”

Lúc xưa những chuyện bị buộc đến sơn cùng thủy tận này, Dung Tịch chỉ là biết đại khái, chi tiết vẫn không rõ ràng lắm, Giải Ý cũng chưa từng nói qua. Dung Tịch không hỏi, Lộ Phi đương nhiên cũng sẽ không đa sự đi nói cho y, hiện tại hồi tưởng lại, Lộ Phi không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng Giải Ý lại không hề để tâm đến những chuyện xưa nữa.

Trải qua cái chết của Dung Tịch cùng sự sống lại ly kỳ của y, những chuyện quá khứ, ân oán thị phi này từ lâu đã như mây như khói, căn bản bé nhỏ không đáng kể.

Xe chạy đến Trần trạch, Lộ Phi mang theo Giải Ý đi vào phòng khách. Bên trong tụ tập rất nhiều người, nhìn thấy bọn họ liền khom người cúi chào, kêu “Phi ca”, “Ý ca”. Giải Ý trầm ổn mà gật đầu thăm hỏi bọn họ, theo Lộ Phi vào thư phòng trên lầu.

Thương thế của Trần Tam còn không có khỏi hẳn, nhưng hành động không có trở ngại, chỉ là sắc mặt tái nhợt, không thể vận động kịch liệt, càng không thể cùng người động thủ. Hắn ngồi ở bàn làm việc, cùng hai trung niên nam tử thương lượng sự tình. Giải Ý cùng Lộ Phi đi tới cửa thì không gặp phải sự ngăn cản gì, hai người huynh đệ thủ ở bên ngoài cung kính mà nói: “Tam ca đã nói rồi, hai người vừa đến thì cứ vào ngay”, lập tức thay họ mở cửa.

Giải Ý khẽ gật đầu với bọn họ, nhẹ giọng nói: ” Cảm ơn.” sau đó đi vào.

Nhất cử nhất động lúc này của hắn đều mang theo một cổ khí thế lãnh liệt, không còn có cái loại ôn hòa cùng đạm bạc như trước kia, khiến hai người huynh đệ mỗi ngày theo Trần Tam đều sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Giải Ý cùng Lộ Phi đi vào trong phòng, Trần Tam thấy thế liền cười nói: “Tiểu Ý, nhanh như vậy đã tới, có mệt hay không? Mau ngồi.”

Giải Ý kêu một tiếng “Tam ca”, liền ngồi vào sofa bên cạnh. Bởi vì có những người khác ở đây nên hắn không thể tùy tiện mở miệng hỏi, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên, nhìn Lộ Phi pha cho mình một ly trà.

Trần Tam chỉ chỉ hai nam nhân kia, nói với hắn: “Viên luật sư, Triệu luật sư, sáng nay họ đã đi gặp đại ca ta cùng Tiểu Dung, đã đem giấy ủy quyền đưa ra, là giấy toàn quyền ủy thác, ngươi không có bất cứ hạn chế gì trong khi làm chuyện trong công ty cả.”

Giải Ý hạ người một chút cám ơn hai luật sư, “Cảm ơn, khổ cực rồi.”

“Giải tiên sinh đừng khách khí.” Viên luật sư lấy giấy ủy quyền do Trần Trí Phàm tự tay viết, tự tay đống dấu từ bao ra cho hắn, “Đại công tử muốn chúng ta nói cho Giải tiên sinh, trong khoảng thời gian y không ở, công ty toàn bộ giao cho ngươi, xin nhờ ngươi cả.”

“Nhờ các vị chuyển cáo đại công tử, ta sẽ đem hết toàn lực ra cố gắng.” Giải Ý nhìn thoáng qua giấy ủy quyền, liền giao cho Lộ Phi, trầm ổn nói, “Những chuyện khác ta có thể không biết, nhưng chuyện quản lý công ty đã có sách lược, xin đại công tử yên tâm.”

Hai vị luật sư đáp ứng, đứng dậy cáo từ, liền rời khỏi Trần Trạch.

Tiễn hai người luật sư ra khỏi cửa thư phòng, Trần Tam liền trở lại, đưa tay ôm Giải Ý, cười thoải mái: “Đừng lo lắng, ta tuyệt không để huynh đệ của mình bị tổn thương.” Thanh âm Trần Tam rất ôn hòa, lại tràn ngập lực lượng không thể kháng cự.

Giải Ý cũng cười, nhẹ nhàng mà nói: “Ta biết.”