Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Cuộc sống bỗng nhiên trở nên rất yên bình, tròn nửa tháng đều không phát sinh bất ngờ gì nữa, Dung Tịch đúng giờ đi làm, Giải Ý ở nhà chuyên tâm vẽ tranh. Xã giao thương nghiệp thường thường là Lộ Phi đi, Dung Tịch đúng hạn về nhà làm cơm cho Giải Ý, cuối tuần thì càng ở mãi trong nhà, Giải Ý nếu như muốn tiếp tục vẽ, y sẽ ở trong sân đọc sách, nếu như Giải Ý gác bút không vẽ, y cùng hắn tản bộ, ngắm hoa hoặc ở nhà xem TV, nghe nhạc. Cuộc sống bọn họ rất yên lặng, bất tri bất giác, ánh trăng bầu trời càng ngày càng tròn, càng ngày càng sáng, vì vậy lúc này mới kinh hãi, đã sắp đến Trung thu rồi.
Giải Tư gọi điện thoại hỏi hắn, “Ca, Trung thu ngươi có trở về không? Ba mẹ hỏi vài lần rồi, Trung thu ngươi có trở về nhà hay không?”
Giải Ý suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: “Ta sẽ cố sắp xếp.”
Giải Tư thở dài, “Ca, Trần tổng kia đã liên lạc với ta, bảo ta làm cố vấn pháp luật cho công ty bọn họ, còn nói trong công ty đó ngươi cũng có phân nửa cổ phần, ta đương nhiên đáp ứng. Ngươi hiện tại là theo y cùng một chỗ phải không? Vậy ta đương nhiên không phản đối, bất quá, ba mẹ rất lo lắng cho ngươi, ngươi xem ngươi có muốn dẫn y trở về gặp ra mắt ba mẹ không?”
Giải Ý trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: “Ta hỏi y một chút rồi mới trả lời vậy.”
“Vậy được rồi.” Giải Tư do dự một chút, vẫn nhịn không được, “Ca, ta nghe trong ý tứ của y, đối với ngươi quả thật rất tốt, thế nhưng, nhà bọn họ hình như có điểm dính tới xã hội đen thì phải, ta nghĩ ngươi đừng dính vào, sợ ngươi lại bị thương tổn nữa.”
“Tiểu Tư, ta biết mà.” Giải Ý mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không dính vào đâu.”
“Ừ, vậy được rồi.” Giải Tư cũng không tiện nói thêm nữa, “Ca, ngươi tranh thủ Tết Trung thu trở về đi, ngày nghỉ lễ quốc khánh cũng ở đây luôn, ở chơi với ba mẹ vài ngày.”
“Được.” Giải Ý nghĩ đến tuổi tác của phụ mẫu đã lớn, rốt cục hạ quyết tâm, mang Dung Tịch quay về Thượng Hải nghỉ lễ.
Dung Tịch trở về làm cơm tối, Giải Ý liền đứng ở cửa nhà bếp, nói lại cuộc điện thoại của Giải Tư cho Dung Tịch nghe, “Trong khoảng thời gian Tết Trung thu với quốc khánh có bận gì không? Nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau trở về nhà ăn tết đi, để phụ mẫu ta gặp ngươi một lần.”
Trong thời gian Trung thu đến Quốc khánh bất quá chỉ cách nhau có một cái cuối tuần, như vậy tính ra, thời gian ở Thượng Hải cũng không đến nửa tháng, cũng không phải là không thể đi, Dung Tịch một bên nấu ăn một bên nhớ về công tác đã an bài trong thời gian đó, sau đó quay đầu nhìn hắn, “Trung thu phỏng chừng không được, ta còn phải gặp mấy khách nhân quan trọng, còn có một đống xã giao, nếu không ngươi về trước, ta xong việc sẽ tới Thượng Hải, Quốc khánh khẳng định cùng ngươi, cũng nhất định đi bái phỏng phụ mẫu ngươi, ngươi xem được không?”
“Được.” Giải Ý cười nói, “Vậy ta ngày mai đặt vé máy bay.”
Dung Tịch khoái trá gật đầu, tiếp tục nấu ăn.
Hai người cơm nước xong, liền cùng đi siêu thị tìm vài món đặc sản Thượng Hải không có, mua không ít đồ làm quà tặng. Nhà ở Thượng Hải cái gì đều có, bởi vậy Giải Ý chỉ mang theo va-li chứa lễ vật lên máy bay. Dung Tịch đưa hắn đến sân bay, dọc theo đường đi đều nắm tay hắn, sau đó cùng hắn đăng ký thủ tục. Hai người cũng không có vội vã nói “Hẹn gặp lại”, mà đứng một bên trò chuyện. Bởi vì thời gian xa nhau tới một tuần, bọn họ cũng không đến nỗi lưu luyến không rời, chỉ thương lượng kế hoạch nghỉ lễ Quốc khánh, lúc nào gặp phụ mẫu, Giải Ý có muốn nói trước với gia đình gì không, …… Đến tận lúc đến giờ lên máy bay, Giải Ý mới vội vã qua cửa kiểm soát, quay đầu lại cười phất phất tay với Dung Tịch, bước nhanh qua cửa.
Trở lại nhà ở Thượng Hải, hắn gọi công ty gia chính tới quét tước nửa ngày mới thu thập sáng sủa sạch sẽ. Ngồi gần cửa sổ nhìn phong cảnh hai bờ sông Phố, hắn gọi điện thoại ngay cho Dung Tịch báo bình an, sau đó gọi điện thoại cho Giải Tư, cuối cùng mới gọi điện thoại cho phụ mẫu, hẹn ngày hôm sau về nhà ăn cơm cùng mọi người.
Làm hết tất cả mọi việc, màn đêm đã phủ xuống, nhìn đô thị phồn hoa nhất Viễn Đông lấp lánh những ánh đền, trong lòng Giải Ý bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn không lời. Chỉ mới vừa chia ly nửa ngày, hắn đã bắt đầu nhớ Dung Tịch rồi. Hắn đi tới thư phòng, lấy ra ảnh chụp Dung Tịch mà nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đã biến mất khỏi thế gian, bỗng nhiên xung động một trận, cầm lấy điện thoại gọi.
Dung Tịch đang xã giao, khung cảnh ồn ào náo nhiệt. Thấy là điện thoại Giải Ý, y tự nhiên không chút do dự tiếp ngay lập tức, hơn nữa lập tức đi ra cửa phòng, đi tới một góc tương đối thanh tĩnh, ôn nhu mà kêu: “Tiểu Ý.”
Tâm Giải Ý bình ổn ngay lập tức, hắn nhìn ảnh chụp trên bàn, nhẹ giọng nói: “Bỗng nhiên rất nhớ ngươi!”
Dung Tịch vốn có chút say, lúc này lập tức tỉnh táo lại, dựa vào tường mỉm cười, “Ta cũng vậy, mới vừa đi ra khỏi sân bay đã nhớ ngươi rồi.”
Giải Ý cúi đầu cười cười, trong thanh âm tràn ngập vui sướиɠ, “Ngày mốt chính là Tết Trung thu, ngày mai ta phải về nhà thăm ba mẹ.”
“Ừ, ngươi cứ dựa theo những gì đã bàn trước, nói chuyện chúng ta cho hai vị lão nhân gia biết trước, để bọn họ chuẩn bị tư tưởng một chút, thế ta mới có thể thuận lợi qua cửa được.” Dung Tịch rất hài lòng, “Tiểu Ý, chờ ta, rất nhanh ta sẽ tới bên ngươi.”
“Được.” Giải Ý ôn nhu nói, “Ngươi uống ít rượu một chút, chú ý thân thể.”
“Đã biết.” Thanh âm Dung Tịch cũng rất nhẹ, giống như thì thầm.
Giải Ý ngồi ở chỗ kia, trên mặt tiếu ý tiệm nùng, lại không thèm nói lại. Dung Tịch đứng ở nơi đó, nhìn hoa văn chạm trổ trên tường trước mặt, cũng không nói nhiều. Hai người trầm mặc, nhưng không ngắt điện thoại, hô hấp phảng phất đã trao đổi thiên ngôn vạn ngữ.
Qua thật lâu thật lâu, Giải Ý mới nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ làm việc đi.”
“Ừ.” Dung Tịch ôn nhu nói, “Ngươi sớm nghỉ ngơi một chút.”
Giải Ý đáp ứng y, lúc này mới lưu luyến buông tai nghe.
Một đêm đó, hắn ngủ rất an ổn.
Ngày thứ hai trở lại nhà phụ mẫu, tinh thần hắn rất tốt, khí sắc trên mặt cũng tốt, khiến phụ mẫu cùng đệ đệ hắn nhìn thấy đều rất yên tâm.
Giải Tư lặng lẽ nói với hắn: “Ca, chỉ cần y có thể cho ngươi hài lòng như thế, ta cũng sẽ không tính toán bối cảnh nhà y nữa. Những thứ này đều là phù vân cả, hạnh phúc của ngươi là quan trọng nhất.”
Giải Ý vỗ nhẹ nhẹ vai đệ đệ, sau đó nhìn phụ mẫu cười cười thẳng thắn nói, “Ba, mẹ, ta quen được một người….”
Phụ mẫu trước sau như một mà ủng hộ quyết định của hắn, đồng thời không hỏi tình huống đối phương, chỉ cần hắn thích, vô luận đối phương là ai bọn họ đều nguyện ý tiếp thu. Giải Ý báo cáo lại tình huống của vị Trần Ức Dung này, chỉ là bỏ bớt đi thân thế cùng một lần kết hôn của y, để tránh phụ mẫu phiền lòng. Phụ mẫu hắn nghĩ bạn trai mới thật không sai, mặc dù thân phận địa vị hiện tại so ra kém xa Dung Tịch trước kia, nhưng có thể quan tâm chiếu cố hắn hơn cả Dung Tịch, bọn họ lại chẳng tham vinh hoa phú quý gì, đương nhiên nghĩ người như vậy cùng nhi tử cùng một chỗ trái lại rất tốt. Nghe nhi tử nói người yêu hắn sẽ bái phỏng gia đình vào lễ Quốc khánh, hai vị lão nhân đều thật cao hứng.
Ngày này trôi qua rất vui vẻ, Giải Ý ở chơi trong nhà tới tận khuya mới về. Vừa ra khỏi nhà phụ mẫu chuyện đầu tiên hắn làm là gọi điện cho Dung Tịch, nhưng máy bận, điện thoại di động Dung Tịch vẫn tắt máy, điều này làm cho điều này làm cho Giải Ý rất buồn bực. Điện thoại di động Dung Tịch 24/24 đều luôn mở, trừ phi hư hao hoặc hết pin mà không có pin dự phòng, nhưng loại tình huống này rất ít. Trước đây Dung Tịch vô luận bận rộn cỡ nào, mỗi ngày đều gọi điện nói chuyện với hắn, hiện tại càng lúc càng nhiều, không có khả năng không nạp điện được.
Hắn ngồi trên xe Giải Tư, không gọi được cho Dung Tịch nhưng hắn cũng không tra hỏi khắp chốn mà kiên trì chờ tới nhà rồi tính.
Giải Tư hăng hái bừng bừng kể ra dự định lễ Quốc khánh định đi nơi nào chơi, thuận tiện trưng cầu ý kiến ca ca. Giải Ý nghĩ kế hoạch của cậu thật nhiều, một hồi muốn đi Âu Châu, một hồi nghĩ đến Tây Tạng, thiên nam hải bắc hoàn toàn không có chủ ý gì cả, không khỏi lắc đầu, “Ngươi hỏi Alice trước đi, có cần dành thời gian về Singapore thăm phụ mẫu cô ấy không?”
“Đương nhiên phải đi rồi, bất quá khó có dịp ngươi trở về.” Giải Tư có chút luyến tiếc, “Ta muốn ở chung với ngươi ít lâu.”
Giải Ý rất cảm động, đưa tay xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Chờ công ty chúng ta ở bên kia bình ổn vận hành, ta có thể quay về Thượng Hải ở một thời gian, sau này tụ hội chung với nhau nhiều một chút. Alice nhiều năm tại Thượng Hải, nếu có ngày nghỉ, ngươi nên về gia đình vợ.”
“Ừ, tốt.” Giải Tư ngoan ngoãn gật đầu, “Ca, ta nghe lời ngươi.”
Giải Ý khen ngợi mà xoa đầu cậu một lát rồi mới thu tay về. Giải Tư dừng xe trước cửa, nhìn hắn xuống xe đi vào, lúc này mới quay đầu rời khỏi đó.
Giải Ý vừa vào nhà, lập tức cầm điện thoại gọi điện thoại di động của Dung Tịch. Vẫn tắt máy, hắn nhíu mày, gọi cho Lộ Phi.
“Alô, Ý ca.” Thanh âm Lộ Phi có chút khác thường.
Giải Ý mẫn cảm hỏi: “Ta liên lạc Dung ca không được, xảy ra chuyện gì?”
Lộ Phi chần chờ một hồi mới nói: “Hôm nay công ty đặt hàng một nhóm hộp bánh Trung thu, chuẩn bị tặng cho đối tác. Có hơn mười phần cho lãnh đạo, đương nhiên không thể để mấy cấp dưới đưa đi, phải do Dung ca hoặc Trần lão đại tự mình đưa. Trên đường bọn họ bị cảnh sát chặn lại, tra ra trong mấy hộp bánh có thuốc phiện, số lượng không ít. Hiện tại hai người đều bị nhốt tại hình cảnh đội, Tam ca đang nghĩ cách đem người vớt ra, nếu như một thời không làm được, sẽ đưa vài huynh đệ đi vào, bảo vệ đại ca cùng Dung ca, tuyệt không để cho bọn họ bị hại. Ta hiện tại đang ở Trần trạch, hiện nay còn không có xác thực tin tức.”
Giải Ý đờ ra ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, đập đến mức xương ngực cũng mơ hồ phát đau. Hắn nắm chặt tai nghe, nỗ lực hít sâu, trấn tỉnh bản thân.
Lộ Phi dường như nhận ra được tâm tình hắn, lập tức nói: “Ý ca, ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt không để Dung ca có bất luận nguy hiểm gì. Ta cũng an bài mấy người huynh đệ, chuẩn bị sai luật gì đó, đưa vào hình cảnh đội. Mặt khác, ngày mai ta sẽ gọi điện thoại cho mấy người bằng hữu, để cho bọn họ bắt chuyện với bên nay, không để Dung ca ở bên trong bị hại gì đâu. Về phần bước tiếp theo, chúng ta cần rõ nội tình mới có thể khẳng định. Dung ca cùng Trần lão đại rốt cuộc là bị ai hãm hại, mục đích là cái gì, cái này rất quan trọng, chúng ta đang tiến hành, rất nhanh sẽ tra ra manh mối.”
Tuy rằng Lộ Phi kiệt lực an ủi, nhưng tâm Giải Ý vẫn đang rất hoảng, cổ họng khô rát, cảm giác hít thở không thông. Hắn dùng sức hít một hơi, nỗ lực khống chế tâm tình bản thân, chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ trở lại.”