Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Lần giao phong này với Trần gia lão thái thái, Dung Tịch toàn thắng, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam sau đó đều gọi điện thoại tới, xin lỗi Dung Tịch.
Dung Tịch cười nói: “Một đều, chuyện bọn họ làm không quan hệ đến các ngươi, không cần xin lỗi ta. Ta không sao, các ngươi cũng đừng để ở trong lòng nữa.”
Nói là nói như vậy, nhưng người trên giang hồ đều biết lần xung đột này, vì vậy khuyên thì khuyên, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, danh tiếng tứ công tử Trần gia cũng truyền khắp giang hồ.
Giải Ý không rõ ràng lắm chuyện này, hắn vẫn đang qua chuỗi ngày thong dong, phần lớn thời gian ở nhà vẽ vời, Dung Tịch mà có thời gian thì chạy về ăn cơm cùng hắn, nếu thời gian không có thì gọi điện thoại bảo hắn ra ngoài ăn, nếu không có xã giao, y tận lực cùng Giải Ý ở chung một chỗ, như vậy mới có thể an tâm.
Y không nhanh không chậm, định liệu trước, Lộ Phi lại nóng lòng như lửa đốt, may là thủ tục từ chức làm rất nhanh, bên kia cũng ước gì Lộ Phi đi nhanh một chút, không làm khó dễ gì, còn phát hai tháng tiền lương biểu lộ quan tâm. Lộ Phi xong xuôi thủ tục liền mua vé máy bay, nhanh chóng chạy tới chỗ Dung Tịch. Chờ Lộ Phi đến, Dung Tịch đem công tác trên tay mình ném hết cho y, dự định về nhà tìm Giải Ý, qua những ngày chơi bời lêu lổng.
Lộ Phi gãi gãi đầu, cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, “Dung ca, ngươi không thể như vậy đi a? Ta cái gì cũng không rõ ràng, thế nào làm a, nếu làm hư việc công ty thì làm sao?”
“Hư thì hư vậy.” Dung Tịch hời hợt mà cười, nhìn vẻ mặt y ủ dột thế, rốt cục phát thiện tâm, một lần nữa ngồi trở lại, tỉ mỉ nói rõ tình huống công ty cùng các loại hạng mục cho y.
Lộ Phi đem tất cả tư liệu lật qua một lần, trên cơ bản đã nắm được đầu mối, đang suy xét từ chỗ nào bắt đầu, Dung Tịch ở một bên hỏi: “Rõ ràng chưa.”
Lộ Phi không phòng bị, theo bản năng gật đầu, “Rõ ràng rồi.”
Dung Tịch lập tức đứng dậy, “Vậy vị trí này ngươi tới ngồi, ta về.”
“Cái gì?” Lộ Phi kinh ngạc ngẩng đầu, “Không phải chứ, Dung ca? Ta ngồi trên vị trí này, nói không chừng tối nay có người tới chém ta quá.”
“Làm gì khoa trương tới thế?” Dung Tịch căn bản không để ý, cười nghênh ngang ra về. Y còn phải đi siêu thị ngao du, mang nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị mua thêm, tối nay làm cho Giải Ý bữa cơm.
Y lợi hại, Lộ Phi cũng không phải ngồi không, khi y mua đồ xong về nhà, Lộ Phi đã ngồi ở trước mặt Giải Ý kể khổ, Giải Ý cười đến ngửa tới ngửa lui, đối với tình cảnh làm nhân viên bị ông chủ vô lương tâm ức hϊếp rất đồng tình.
Dung Tịch xuống xe là vào nhà tìm Giải Ý, về phần mấy thứ mua trong siêu thị thì kêu bảo vệ đưa vào nhà bếp. Y đi tới hoa viên, dương quang chiếu khắp, thấy Giải Ý ngồi đối diện Lộ Phi, ở giữa hai người là bàn trà cụ, hiển nhiên đang phơi nắng uống trà. Y vừa xuất hiện, Giải Ý liền thấy được, một bên cười cười một bên chọt chọt Lộ Phi: “Lão bản của ngươi tới rồi kìa.”
Lộ Phi quay đầu nhìn Dung Tịch, một chút cũng không sợ hãi, dường như việc mình ngồi đây là đương nhiên. Dung Tịch hừ một tiếng, giả vờ giận: “Hiện tại gan ngươi to ra không ít a, trốn việc chạy còn nhanh hơn ta, ở chỗ này tránh quấy rầy.”
“Ta tới gặp lão lãnh đạo của ta, có cái gì sai?” Lộ Phi lẽ thẳng khí hùng mà phản bác, đứng dậy kéo ghế cho Dung Tịch.
Giải Ý bị ba chữ ‘Lão lãnh đạo’ Lộ Phi cố ý nói
đùa đến cười ha ha. Dung Tịch cũng nhịn không được buồn cười, ngồi vào bên cạnh Giải Ý, phất phất tay, “Đi đi đi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn, đi thành thật làm việc cho ta.”
“Nhưng nhưng….ta làm không được.” Lộ Phi có chút ủy khuất, “Ngươi dù sao cũng phải giới thiệu ta với mọi người chứ, nếu không ta thế nào tới cửa tìm người ta, người ta cũng sẽ không gặp ta a.”
“Ngươi chỉ ở trước mặt ta giả thành thật được mà thôi, trước mặt người khác đâu có như thế. Không nói cái khác, lúc ngươi công tác tại chỗ Tiểu Ý mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tình huống phức tạp gì đều có thể xử lý. Hiện tại chạy tới chỗ ta giả bộ cái gì?” Dung Tịch tỏ vẻ khinh bỉ, “Hiện tại quan hệ của ngươi cũng không ít, tùy tiện tìm người gọi một cú điện thoại, mặt mũi so với ta giới thiệu còn lớn hơn.”
“Vậy vậy…..” Lộ Phi tội nghiệp mà nói, “Vậy được rồi, ta tìm bằng hữu hỗ trợ.”
“Aiiii, giờ đừng đi.” Dung Tịch cười tủm tỉm, “Đêm nay ở đây ăn chung đi, nhưng ngươi vào nhà bếp chuẩn bị nấu ăn đó.”
“A.” Lộ Phi đối với loại yêu cầu vô lý này không chống cự gì, đáp ứng một tiếng liền lão lão thật thật mà rời khỏi hoa viên quẹo vào nhà bếp.
Giải Ý ôm bụng cười to, “Lộ Phi là người thành thật, ngươi đừng khi dễ y quá.”
Dung Tịch nắm vai hắn, khoái trá mà nói: “Người thành thật chính là để cho người ta khi dễ đó.”
Giải Ý nở nụ cười, rót ly trà cho Dung tịch rồi ôn hòa khuyên nhủ: “Lộ Phi nói với ta ý tứ của ngươi, nhưng ta nghĩ thế không thỏa đáng. Ngươi giờ còn trẻ như vậy, ta cũng chưa già, ngày sau còn dài, lẽ nào cứ ở không sống vậy sao? Ta vẽ tranh, trồng hoa, chụp ảnh, có chuyện để làm, còn ngươi lẽ nào mỗi ngày đều làm cơm cho ta? Chuyện mở nhà hàng ta nghĩ chắc không được rồi, ta không muốn ngươi đi làm cơm cho người khác, thủ nghệ của ngươi làm cho ta là được rồi. Hơn nữa, chúng ta cái gì cũng từng làm qua, chỉ có hắc đạo chưa bước vào, học tập một chút cũng tốt. Nói thì nguy hiểm, kỳ thực làm cái gì cũng nguy hiểm cả, dù làm lão đại tập đoàn quốc doanh, một viên đạn pháo cũng có thể mất mạng…..” Nói đến đây, hắn thở dài.
Dung Tịch tha thiết ôm hắn, nhẹ giọng an ủi, “Đó đều là chuyện quá khứ, ngươi cũng đừng khổ sở nữa. Tâm tư của ngươi ta hiểu, ta nghe lời ngươi, ngày mai tiếp tục đi làm, được không?”
“Được.” Giải Ý có điểm xấu hổ, “Ngươi đừng coi ta như con nít, dỗ ta như thế, để cho người khác nghe được, chỉ sợ họ tưởng ta nhược trí.”
Dung Tịch sung sướиɠ mà cười, “Vừa nhìn ngươi liền biết ngươi thông minh, bọn họ khẳng định nghĩ ta nhược trí.”
Giải Ý bất đắc dĩ mà lắc đầu, giương mắt nhìn một chút thái dương dần dần lặn về phía tây, nhịn không được vỗ vỗ chân y, “Ngươi cũng đừng đem hết chuyện quăng cho Lộ Phi, nhanh đi nhà bếp làm cơm.”
“Dạ, tuân mệnh.” Dung Tịch cười hì hì hôn hắn, rồi mới đứng dậy đi vào nhà bếp.