Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Người vừa tiến vào không ai khác chính là Trần thái phu nhân, phía sau còn có thêm vài tên hung hãn hầm hầm hừ hừ, em trai cùng con gái bà, những người hôm trước đánh chửi Giải Ý hiện tại đều đông đủ. Từ khi Giải Ý nằm viện đến nay, Dung Tịch sợ bản thân kiềm chế không được nên chưa gặp hai người kia, lúc này đột nhiên gặp lại, lửa giận trong lòng liền bùng lên.
“Ta không có mời khách, sao lại để người vào đây, nhà hàng rốt cục làm ăn kiểu gì vậy?” Y lạnh lùng kêu một bảo vệ, “Ngươi đi gọi nhân viên
lại đây, đem tạp vụ mời đi ra ngoài hết cho ta. “
Tập đoàn Trần gia có mấy nhà hàng nhưng không phải nhà này, Dung Tịch mới có thể nói như vậy. Trần lão thái thái đối với đứa con hoang của chồng vô cùng thống hận, y là bằng chứng bà quản chồng thất bại, đó đại khái cũng là thất bại duy nhất trong nhân sinh của bà chăng, bởi vậy thấy y chói mắt vô cùng. Nghe tiểu tử cư nhiên dám nói như vậy, bà giận tím mặt, “Ngươi nghĩ mình là giống gì? Ta tới tìm ngươi, là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng không biết xấu hổ.”
“Cho ta mặt mũi?” Dung Tịch cười nhạt, “Ta không cần, mời các ngươi đi ra ngoài, đừng làm phiền bữa cơm của chúng ta.”
Thái độ y rất cường ngạnh, khiến Trần lão thái thái cảm thấy bất ngờ. Theo những gì mà bà biết, thanh niên nhân này tính tình tốt đến mức mềm yếu, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên lại như vậy. Bà ngang ngạnh đi qua hai người bảo vệ chắn phía trước, chân đá văng một cái ghế, một chưởng đập lên bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn sống nữa hả?”
Dung Tịch cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lộ Phi,
“Tại bộ cảnh sát ngươi có bằng hữu phải không?”
Lộ Phi tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lập tức trả lời, “Có.”
“Hiện tại khắp chốn không phải đều tảo hoàng đả hắc sao?” Dung Tịch một bên bình thản một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện bàn, “Ngươi nói bằng hữu ngươi một chút, nói xã hội đen ở đây thật hung hăng ngang ngược, hệ thống công – kiểm – pháp cũng có không ít người là ô dù bọn họ, thời gian cần thiết sợ rằng phải để bọn họ phái người lại đây động thủ.”
“Không thành vấn đề. Tháng trước bọn họ mới phái trung đoàn võ cảnh thẳng đến Liêu Đông, bắt được đầu lĩnh xã hội đen lớn nhất tại đó, mười mấy quan lớn công – kiểm – pháp cùng nhau xuống ngựa.” Thanh âm Lộ Phi rất lớn, toàn bộ phòng đều có thể nghe được, “Ta gọi ngay cho bằng hữu, để cho bọn họ chuẩn bị, muốn bắt người chẳng phải chỉ cần một câu nói sao? Thế nào? Bọn họ còn gây phiền phức Dung ca cùng Ý ca sao? Có muốn đổi luôn cục trưởng cảnh sát bên kia không, cảnh báo cho bọn họ chút?”
“Tạm thời không cần, ngươi chờ điện thoại ta, ta gọi ngươi hãy động thủ.” Dung Tịch nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn, thần tình rất lãnh tĩnh, một câu nói cũng không nói thêm nữa.
Người trong phòng lúc này đều minh bạch, hai vị ngồi ở đây cũng không phải lính mới mặc cho người xâm lược mà là lão đại rất có bối cảnh cùng năng lực, đâu dễ khi dễ như vậy. Vị lão thái thái kia nhiều năm tại trên giang hồ hành tẩu, cũng là người biết phân rõ lợi hại. Lúc này nghe y có nhân mạch mạnh mẽ thế, liền biết không thể hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng nếu như lui bước lúc này, thật sự quá mất mặt, nhất thời đông cứng tại chỗ, một thời không có cách nào quay đầu.
Dung Tịch trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: “Nếu như ta hoặc Tiểu Ý có bất luận cái gì sơ xuất, ta bảo chứng Trần gia sẽ trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt (1), cùng chôn theo chúng ta. Dù cho các ngươi thụ đại căn thâm cỡ nào, cũng không có khả năng thông thiên. Đương niên Lại Xương Tinh (2) rốt cuộc cũng là có mánh khoé thông thiên nhưng kết cuộc lại ra sao chứ? Lão thái thái, ta kính ngươi là mẫu thân đại ca cùng tam ca, rất nhiều chuyện không muốn tính toán, thế nhưng, ngươi nếu như cứ bức ta như vậy, đừng trách ta không khách khí. Gần nhất trên giang hồ không phải lưu hành một câu nói sao? Người không phạm ta, ta không phạm người, như người phạm ta, diệt cả nhà ngươi. Ta nói được làm được, đừng ép ta.”
Khẩu khí y nói không nhanh không chậm, nghe tuy rằng ôn hòa nhưng từng chữ hữu lực như thiên quân lực vạn mã, Trần lão thái thái, Hoàng Hiếu Toàn cùng Trần Lệ Thủy đều kinh hãi. Bọn họ không có văn hóa gì, danh tiếng trên giang hồ xưa nay đều là đao thật súng thật bắn bắn gϊếŧ gϊếŧ, lúc này đối mặt áp lực vô hình của Dung Tịch dĩ nhiên không biết nên làm sao ứng đối.
Trước đây, Trần lão tiên sinh có đầu óc, có nghĩa khí, các huynh đệ trên giang hồ cam tâm tình nguyện tôn ông làm lão đại. Tới đời Trần Tam, hắn tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng biểu hiện ra không để cho người áp lực, tại sinh ý kinh doanh rất hiểu biết, rất nhiều người đều theo hắn phát tài, tự nhiên tâm phục khẩu phục với hắn. Trình độ giáo dục Trần gia phân hoá thành hai cực, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ, mà Trần Lệ Thủy thì ngay cả sơ trung cũng là miễn cưỡng tốt nghiệp, sau đó thì càng không bao giờ bước chân vào cửa trường nào nữa, mà Trần lão thái thái cùng Hoàng Hiếu Toàn thì ngay sách giáo khoa cũng chưa từng đọc bao giờ, cùng Dung Tịch hoàn toàn không cùng trình độ, lúc này bị y nhẹ nhàng nói mấy câu đã vô ngôn chống đỡ.
Giải Ý ngồi bên cạnh Dung Tịch, thủy chung không nói được một lời, thần tình bình tĩnh mang khí tức bài xích mọi thứ. Hắn trời sinh ưu nhã cùng cao quý càng làm cho đám người đối diện kia thua chị kém em, muốn mắng cũng không tìm được cớ.
Mấy người bảo vệ hành động mau lẹ, khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, đoàn người Trần gia lai lịch giang hồ, vừa nhìn liền biết không phải hạng dễ chơi, cũng không thể ngang ngạnh. Cứ như thế, cứng mềm thứ gì cũng không dùng được khiến ba người ngày thường tung hoành không cố kỵ có điểm tiến thối lưỡng nan.
Dung Tịch đợi chốc lát, thấy bọn họ đều không nói lời nào, liền chuẩn bị lên tiếng tiễn khách. Lúc này, Trần Lệ Thủy trước hết phản ứng lại, mỉm cười nói: “Lão tứ, ngươi đừng tức giận, có việc thương lượng đã. Lẽ nào các ngươi đi trên đường đυ.ng trúng người sẽ tính toán lên đầu Trần gia chúng ta sao? Hay có cái gì thiên tai nhân họa, ngươi cũng muốn đại ca tam ca
ngươi cùng chết theo?”
Dung Tịch yên lặng mà nhìn về phía cô, một lát mới đạm đạm cười: “Chỉ cần chứng thực không phải có người động thủ động cước, ta nhất định không đổ oan lên ai. Đại ca, tam ca đối với ta có tâm có tình, ta tự nhiên nể mặt mũi họ. Chỉ cần người khác không trở lại chọc ta, ta sẽ không chủ động xuất thủ.”
Trần lão thái thái dù sao cũng là người từng trải, nghe mấy câu đó liền phục hồi tinh thần, lập tức không nhịn được nói: “Ta với ngươi chẳng có cái gì để nói, ngươi đem công ty Trần gia giao ra đây, đừng tưởng rằng lão đại, lão tam bị thương dậy không được, ngươi có thể nhân cơ hội chiếm lấy sản nghiệp chúng ta.”
“Tốt a, không thành vấn đề.” Dung Tịch lười biếng nói, “Chiều nay hai giờ, mấy người kỹ sư IMG Mỹ tới đây, chúng ta phải thảo luận về thiết kế quy hoạch của khu phong cảnh Trường Sơn. Ba giờ, ta hẹn phó viện trưởng của viện thiết kế kiến trúc, bọn họ đã hoàn thành thiết kế tiểu khu Phong Thành, ta cần xem bản vẽ và thuyết minh của bọn họ. Bốn giờ, ta cần đến phủ thị chính, cùng mấy lãnh đạo thảo luận công việc cụ thể của hạng mục gia khí trạm. Năm giờ, ta phải về công ty nghe tổng giám tài vụ làm báo cáo tài vụ quý này. Sáu giờ, ta hẹn mấy người lãnh đạo các cục của phủ thị chính ăn, thuận tiện nói về hạng mục xây dựng mới, đại ca rất muốn nắm được hạng mục này, cho nên lần xã giao này rất quan trọng. Nhật trình ngày mai cũng an bài rất chặt chẽ, muốn mở hai hội nghị, còn phải gặp một ít khách nhân quan trọng. Các ngươi nếu như hiện tại bảo ta giao ra, hoàn toàn không thành vấn đề, ta cơm nước xong trở về công ty, bắt tay giao cho các ngươi. Mấy việc này đại ca cùng tam ca đã làm rất chu toàn hơn nửa năm rồi, vốn ta muốn tận lực bảo vệ chúng, theo ý tứ họ mà tiếp tục thúc đẩy tiến trình, nếu như các ngươi muốn để cho tâm huyết bọn họ hủy hoại chỉ trong chốc lát, đó là tùy các ngươi, chẳng liên quan đến ta. Ta căn bản là không quan tâm mấy thứ tiền này, Tiểu Ý tùy tiện vẽ một bức có thể bán hơn vài chục ngàn, cả đời chúng ta đều không đói, nếu không phải đại ca cùng tam ca tới tìm ta, nhất định phải đem ta trở về, ta vĩnh viễn cũng không nghĩ tới đây.”
Mấy lời này càng làm Trần lão thái thái lên tiếng không được, Trần Lệ Thủy cùng Hoàng Hiếu Toàn hai mặt nhìn nhau. Bọn họ căn bản không hiểu việc làm ăn của đàng hoàng, mà các loại sòng bạc, sinh ý hắc đạo đang do Trần Tam nắm giữ, Dung Tịch cũng không tiếp nhận, bọn họ vừa nghe Dung Tịch nói thế biết chắc mình chẳng thể quản được công ty, nhưng không thể nói ra, nếu không càng thêm xấu mặt, một thời đông cứng tại chỗ.
Dung Tịch cũng không nghĩ bắt chẹt họ quá mức, liền hời hợt mà nói: “Nếu như các ngươi muốn ta lập tức giao ra công ty, một giờ rưỡi ta ở trong công ty chờ các ngươi. Nếu như đến lúc đó các ngươi không xuất hiện, ta sẽ tiếp tục làm tiếp, đến tận khi đại ca lành thương xong sẽ trả lại cho y. Hiện tại bữa trưa chúng ta còn không có ăn xong, mời các ngươi đi ra ngoài được không?”
Mấy lời này là để cho bọn họ rút, Trần lão thái thái thua người không thua trận, hừ một tiếng, “Ngươi đừng phô trương thanh thế, ta tại trên giang hồ lăn lộn vài chục năm, chưa từng sợ ai. Ngươi thằng ranh con nếu dám có tâm tư gì, thừa dịp lão đại, lão tam dưỡng thương mà làm trò quỷ gì, ta nhất định thu thập ngươi.”
Giải Ý rất ghét bà, lúc này nhàn nhàn nói: “Lão thái thái, hai đứa con trai của ngươi bị người phục kích, thiếu chút nữa chết, ngươi không đi tra tra chuyện này, bắt hung thủ, mà luôn gây khó dễ cho Dung ca làm gì? Mẫu thân y
là bị người lừa gạt, không biết người nọ có vợ, chưa cưới đã mang thai, sinh con, sau biết Trần lão thái gia có vợ có con liền mang Dung ca đi xa tha hương, gian khổ sống qua ngày, không e ngại ngươi, không trêu chọc ngươi, hoàn toàn là người Trần gia hại, nếu muốn tính toán hẳn là Dung ca tính toán mới phải chứ, nào phải ngươi. Đại ca, tam ca là niềm tự hào của Trần gia, thiếu chút nữa mất chỉ trong một đêm, ngươi hình như chẳng tức giận lo lắng chuyện này thì phải, lẽ nào ngươi biết là ai làm chuyện này, cho nên mới cho nên mới nghĩ không quan trọng?”
Mấy lời đó thiếu chút nữa làm lão thái thái tức giận đến chảy máu não, thân thể bà kịch liệt lung lay, sắc mặt trắng bệch, một thời lại nói không ra lời. Gương mặt Hoàng Hiếu Toàn nhất thời bạnh ra đỏ bừng, mắng: “Cái đồ vô liêm sỉ, ngươi con mẹ nó nói bậy bạ gì đó?” Vừa nói vừa nhịn không được muốn nhảy bổ qua.
Mấy người bảo vệ lập tức ngăn cản gã, huynh đệ Hoàng Hiếu Toàn mang theo vừa thấy lão đại muốn động thủ, lập tức cũng ào qua.
Trong phòng nhất thời đại loạn, bàn lật, chén đĩa vỡ tan tành, từng tiếng đồ sứ vỡ vang lên lanh lảnh, một đám người hỗn chiến tại chỗ, quyền quyền đánh vào da thịt, thỉnh thoảng còn có tiếng của gương gẫy, tiếng người la thảm thiết, khách nhân phòng gần đó nghe thế tất cả đều chạy, nhân viên phục vụ cũng sợ không dám tới gần, bảo vệ khách sạn vọt tới ngoài cửa phòng, vừa thấy tình hình bên trong liền choáng váng mặt mày, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám báo cảnh sát, chỉ có thể đứng ở xa xa, chú ý không cho khách nhân khác bị ngộ thương.
Bọn họ đấu võ, Dung Tịch kéo Giải Ý lại, nhanh chóng dồn về phía góc tường, dùng thân thể che ở phía trước hắn. Giải Ý không phản đối, lại hết sức chăm chú mà nhìn tình hình trước mắt, nếu có người lại đây công kích Dung Tịch, hắn nhất định xông về phía trước che chở y.
Trần lão thái thái trước khi vào phòng có gọi điện về Trần gia đại trạch, báo cáo cho Trần Trí Phàm. Hai huynh đệ Trần gia không khí lực xuất môn, Trần Tam đành phải nhờ Bạch Khiếu Phong cùng Vương Hiểu Chu mang theo huynh đệ chạy tới.
Bên này đang đánh náo nhiệt, một đám người khác liền chen đến, cứng rắn tách hai phương giao chiến ra.
Bạch Khiếu Phong nhìn Trần lão thái thái, trầm giọng nói: “Kẻ thù bên ngoài không trừ, bản thân lại loạn trước, Trần gia có phải muốn sụp đổ rồi không?”
Trần lão thái thái biết thân phận của y, tại vùng này Bạch gia cùng Trần gia bọn họ chiếm nửa giang san, mà Bạch Khiếu Phong là chưởng môn nhân Bạch gia, địa vị cũng không thấp hơn họ, bà dù hung hăng ngang ngạnh cũng không dám làm càn với y. Nghe y nói thế, bà nhân thể xuống đài, “Bạch lão đại, việc hôm nay là do bọn họ nói năng lỗ mãng trước, các huynh đệ nóng giận, lúc này mới nhịn không được động thủ, hôm nay nể mặt mũi ngươi, ta không tính toán nữa. Hiếu Toàn, Lệ Thuỷ, chúng ta đi.”
Nhìn bọn họ hùng hổ nghênh ngang mà đi ra, Bạch Khiếu Phong liền quay đầu lại, thân thiết hỏi: “Lão tứ, Tiểu Ý, các ngươi không có việc gì chứ?”
Dung Tịch đứng thẳng ở đàng kia, bình tĩnh mỉm cười, “Không có việc gì.”
___________
(1) hôi phi yên diệt:灰飞烟灭 nghĩa là tan thành tro bụi
(2) Lại Xương Tinh: Chủ tịch HĐQT Tập đoàn Viễn Hoa, Macau: là đại biểu Quốc hội kiêm “hoàng đế” xã hội đen, bị phát giác buôn lậu xuyên quốc gia với tổng trị giá hơn 5 triệu nhân dân tệ, trốn thuế hơn 3 triệu nhân dân tệ.