Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 22

Suy xét đến việc sau khi tiếp thân thể mềm mại (!) của đại vương, Côn Tháp thụ thương nghiêm trọng, Hạ Ân đành phải sắp xếp để mọi người nghỉ ngơi một ngày, chỉnh đốn đội hình trước khi tiến vào sa mạc.

A Lỗ Pháp tỏ ra không hiểu, dù sao, trong cảm nhận của hắn thì giống đực hùng tráng của tộc gấu chẳng phải loại không chịu nổi va chạm, hiển nhiên hắn không nghĩ tới thể trạng khác thường của mình, bất giác xem nhẹ việc giống đực vạm vỡ cũng có quyền lợi bị thương, vậy nên oán giận nói: “Người ta muốn nhanh chóng tìm được di chỉ của thần thú cơ~”

Nói xong còn xấu hổ ngượng ngùng liếc Côn Tháp một cái. May mắn là bạn thú nhân tộc gấu vẫn đang bận hộc máu nên không chú ý tới, thương thế không có nguy cơ nặng thêm. Bởi vì Hạ Ân cấm A Lỗ Pháp tiếp cận Côn Tháp, hắn chỉ có thể cắn khăn tay tiếc hận trong lòng đã đánh mất cơ hội tốt. Hắn rất hy vọng khăn tay của mình có thể lau đi vết máu bên khóe môi Côn Tháp nha, chẳng lẽ Côn Tháp cũng nóng trong người (?) như giống cái, bằng không tại sao chẳng có việc gì (?) cũng phun được mấy bát máu.

Hạ Ân tặng hắn một đôi mắt lạnh, nói: “Muốn tìm thì ngươi tự đi mà tìm trước, dựa vào tên mù đường như ngươi, chắc tốn khoảng ba năm hay mười năm là tìm ra di chỉ thôi.”

“Hu~” A Lỗ Pháp đem chiếc khăn tay cắn bên miệng sửa lại thành đưa lên khóe mắt, đầy lòng mong chờ, xấu hổ dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi thương lượng cùng Hạ Ân: “Hạ Ân khuê mật, người ta thật sự không thế đến giúp Côn Tháp lau vết máu trên khóe miệng, xoa vai, bóp đùi sao? Nhất định người ta sẽ hầu hạ Côn Tháp thật thoải mái, thuận tiện cầm máu nữa.”

Lai Ngang cùng điểu nhân ngây ngốc phỉ nhổ trong lòng: “Xoa vai bóp đùi cái rắm á! Đương nhiên là máu ngừng, chết rồi cũng chỉ để lại một bộ lông đầy máu thôi.”

Khóe môi Hạ Ân run rẩy cực mạnh, nếu hôm nay y đồng ý với đại vương, phỏng chừng ngày mai sẽ phải lo tang lễ cho Côn Tháp, như vậy sẽ hoang phí bao nhiêu thời gian đây? Hơn nữa, y có thể tượng tượng cảnh đại vương mất đi lão công mà nháo nhào… việc này tuyệt đối không được!

“Không được!” Hạ Ân lạnh giọng cự tuyệt: “Ngươi đi làm những chuyện khác đi, ta đi ra đây một lúc, nếu trở về mà thấy ngươi không nghe lời thì chúng ta chẳng bạn bè gì nữa.”

Dứt lời, Hạ Ân phẩy áo bỏ đi.

“Hạ Ân khuê mật!!!!” A Lỗ Pháp đau khổ thê lương kêu gào, thậm chí từ ‘khuê mật’ kia còn vấn vương trong không khí một hồi lâu. Cuối cùng, hắn vô lực ngã ngồi trên mặt đất, cắn khăn tay ai oán: “Hu hu, người ta chỉ muốn gây ấn tượng tốt với lão công thôi mà, người ta cũng không muốn mất đi khuê mật đâu.”

Lai Y vội vàng nhảy tới bên cạnh A Lỗ Pháp, mặt hồng hồng: “A Lỗ Pháp, thật ra vai người ta cũng hơi mỏi, chân có chút tê.”

Lai Ngang gào thét: Muội muội à, biểu hiện của muội buồn nôn quá đi!!!

A Lỗ Pháp ỉu xìu liếc Lai Y một chút, đôi mắt màu lam lại chuyển qua nhìn lén Côn Tháp, thành thật dịu dàng nói: “Thật không? Quả nhiên vậy hả? Lai Y cũng hiểu việc xoa vai bóp đùi là đúng? Nhưng Hạ Ân khuê mật không cho người ta thể hiện tâm tình hiền lành, hu… quả nhiên số mạng của người ta thật khổ, khó lắm mới có được một khuê mật, vậy mà tính tình y lại cổ quái như vậy.”

Lai Ngang cùng điểu nhân chảy đầy mồ hôi: “Cái gì có thể kinh hãi hơn việc có được một người vợ tốt như thế này? Đảm đương sao nổi sự dịu dàng của anh chàng người thép này được. Thần chết à, dẫn con đi đi.”

Lai Y thấy A Lỗ Pháp không hiểu chuyện phong tình, sắc mặt có chút ảm đạm: “Y không cho ngươi đi thì ngươi không đi, ngươi nghe lời y như vậy… Y cũng chẳng cho ngươi tiếp cận Côn Tháp mà. Chẳng phải ngươi muốn giúp côn tháp sao? Có cách không cần tiếp cận cũng có thể giúp Côn Tháp nha.”

Lai Y nói mấy câu này khiến chiếc bóng đèn trên đầu A Lỗ Pháp tỏa sáng, nhanh trí, cặp mắt màu lam xinh đẹp bắn ra ánh sáng chói lòa sánh ngang với laser, hắn nắm hai tay đặt dưới hàm, thân hình cường tráng uốn éo, vẻ mặt cảm động: “Lai Y, quả nhiên ngươi là ngọn hải đăng trong lòng người ta mà, giúp người ta tìm được con đường đúng đắn trong biển đêm u tối.”

“Hử?” Lai Y như lọt vào sương mù, nhưng thấy cặp mắt kia ngắm tới, nhất thời bị quyến rũ, ngạc nhiên gật đầu: “Phải… ta là hải đăng.”

Lai Ngang đột nhiên bưng mặt khóc rống lên: “Xin lỗi cha, xin lỗi mẹ, đáng lẽ con nên nghe lời cha mẹ không mang Lai Y ra ngoài mới đúng. Hình như nó mắc bệnh kỳ quái gì đó rồi.” Nói xong, bỗng nhiên lại ngửa mặt lên trời cười lớn: “”(/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha ha… cái này cũng chẳng quan trọng, cùng lắm thì khi trở về con uống một bình thánh hồng dược, trả lại cho hai người một đứa con gái là được rồi.”

Điểu nhân lé mắt: “Đầu tiên, ngươi hẳn phải uống thuốc gì đó chữa lại đầu óc đi.”

Đại vương nhà chúng ta nghĩ ra được một biện pháp hay nên cũng chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới việc ai điên, ai đầu óc bất bình thường. Hắn toàn tâm toàn ý đi thực hành kế hoạch lớn để trở thành vợ hiền của mình, lắc lắc thân thể mềm mại (?), tích cực đứng lên.

Lại nói tới việc Hạ Ân rời khỏi đám người không đáng tin kia… khụ… đồng đội, cũng không phải để mắt thảnh thơi, hít thở không khí trong lành, đầu óc hạ nhiệt, thật ra tinh thần của y đã miễn dịch với các đòn công kích của đại vương nhà chúng ta. Lần này đi ra ngoài là muốn tìm Cách Lực Mỗ, người bị đá lên trời thành sao băng… Chiến sĩ trung thành nhất bên cạnh đại vương.

Y tìm kiếm theo phương hướng Cách Lực Mỗ bị đá đi, chẳng bao lâu liền cảm thấy da đầu căng lên, ý thức nguy cơ khiến y không dám động bước, bốn phía bị vây bởi vô số mãnh thú, tất cả đều nhe nanh múa vuốt. Cho dù y biết đây là thú nhân hộ vệ của A Lỗ Pháp nhưng vẫn không tránh khỏi việc căng thẳng đến đổ mồ hôi.

Nào biết mấy cỗ máy chiến đấu tinh nhuệ kiêm máy ném bom đội lốt nhân thú kia vừa nhận ra Hạ Ân, tất cả đều đổ nước mắt ào ào, “ngao ô”

kêu khóc như chó con mèo con bị người ta bắt nạt, trong đó có Cách Lực Mỗ đang trong dạng một con báo đen. Hắn dùng vận tốc ánh sáng hóa thành hình người, bổ nhào xuống chân Hạ Ân, ôm lấy nhành cây cứu mạng này mà nước mắt nước mũi tuôn rơi, miệng cũng chẳng thảnh thơi.

“Hu hu hu, Hạ Ân ca ca, hu hu hu, ngươi nhất định phải cứu người ta. Hu hu hu, nếu đại vương không trở về bộ lạc, hu hu hu, các trưởng lão sẽ đem vải ra bao quanh người ta rồi kết thành hình nơ bướm, tống cho đại vương làm chồng. Hu hu hu, nếu là như thế, hu hu hu, người ta tình nguyện uống thánh hồng dược biến thành giống cái, hu hu hu, cùng Cách Nhĩ giữ vị trí đề cử cho chức vương phi cũng được. Hu hu hu…”

Hạ Ân kiên trì nghe xong đoạn tuyên ngôn, bài trừ mấy đoạn ‘hu hu hu’, cuối cùng cũng hiểu được nội dung chính, nhất thời, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Quả nhiên câu ‘chủ nào tớ nấy’ đúng là chân lý không thể phá vỡ. Đừng thấy Cách Lực Mỗ này bình thường gương mẫu bình tĩnh, lúc bị buộc nóng nảy lên cũng sẽ hiện nguyên hình, đem những biểu lộ hắn học được trên người đại vương nhà hắn biểu diễn lại y như đúc, giống đến nỗi khiến chân Hạ Ân ngứa ngáy, y nâng chân đá văng thú nhân đang khóc rống kia ra, dưới chân dùng sức càng nặng. Cách Lực Mỗ bị đạp đến độ luôn miệng ‘ai ui’, cầu xin liên tục lại không dám ngăn y lại, từ đó suy ra, hắn đã thật sự cùng đường.

Hạ Ân đạp xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, tuy nhiên y cũng chẳng hành động gì nữa, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng, đại vương nhà các ngươi đã tìm được manh mối biến thành giống cái, lần này đang muốn đi nghiệm chứng truyền thuyết…” Hạ Ân kể lại sự tình từ đầu đến cuối lại không thấy được nét hy vọng trên gương mặt Cách Lực Mỗ cùng đám thú hoang chung quanh, ngược lại còn thêm phần ảm đạm.

Y nghĩ: mặc dù đám thú nhân này không chịu nổi A Lỗ Pháp nhưng dù sao hắn cũng là đại vương nhà bọn họ. Một thú nhân mạnh mẽ như vậy lại trở thành giống cái, nếu là y thì y cũng cảm thấy đáng tiếc, không khỏi an ủi: “Tuy tính cách hắn cổ quái nhưng ý chí rất cao. Hiện tại chẳng ai ngăn cản được hắn. Bằng không, mọi người chờ hắn thử nghiệm xem có được hay không, đến lúc đó tính tiếp.”

Cách Lực Mỗ ỉu xìu: “Hạ Ân ca ca, huynh đúng là lạc quan quá. Xét theo tính tình đại vương nhà chúng ta mà nói, nếu lần này thành công thì tốt, bằng không… huynh cũng thấy rồi đấy, hu hu hu, hắn sẽ phát điên. Đến lúc đó hắn sẽ kiếm người bức hôn, cuối cùng, toàn bộ thú nhân trên đại lục sẽ kéo nhau uống thánh hồng dược biến thành giống cái, thú nhân chúng ta sẽ tuyệt chủng. Hu hu hu.”

Đám thú nhân phía sau Cách Lực Mỗ cũng hóa hình người, gương mặt tên nào cũng đau khổ như cha chết mẹ chết.

“Hu hu hu, bắt người ta lấy đại vương, người ta tình nguyện đâm đầu vào đậu hủ.”

“Hu hu hu, bắt người ta lấy đại vương, người ta tình nguyện lấy mỳ sợi treo cổ.”

“Hu hu hu, bắt người ta lấy đại vương, người ta tình nguyện uống huyết lộc.”

(Huyết lộc: Máu hươu,hàng cực bổ.)

“Hu hu hu, bắt người ta lấy đại vương, người ta tình nguyện đi mua vé xe.”

“Hu hu hu, bắt người ta lấy đại vương, người ta tình nguyện đi xem Batman.”

Khóe môi Hạ Ân co giật liên tục, y cảm thấy việc mình đồng tình với đám thú nhân đầu óc bị đại vương chấn động này quả thật rất ngu xuẩn, vì thế, giọng nói cũng lạnh đi: “Hay là các ngươi thử tới ngăn cản hắn xem nào?”

Đám người mặt mũi đau khổ kia lại vùi đầu khóc rống, không có tên nào dũng cảm đứng ra nhận nhiệm vụ. Đối mắt với nguy hiểm mà dấn thân ra ngoài chỉ là giáo dục miệng thôi.

Hạ Ân xoa xoa thái dương, cảm thấy đám thú nhân này khóc lóc khiến màng tai mình đau nhức, lập tức quát lớn: “Được rồi, câm hết miệng lại, ta đưa các ngươi tới chỗ A Lỗ Pháp, trước tiên khiến hắn mang các ngươi theo, sau đó phát sinh tình huống gì thì các ngươi tùy cơ ứng biến. Muốn uống thuốc có thuốc, muốn đâm đầu vào đậu hũ thì đâm, muốn treo cổ bằng mỳ sợi thì treo, muốn uống huyết lộc thì uống, muốn mua vé xe thì mua, mà muốn đi xem Batman thì đi mà xem, tùy tiện.”

Đám thú nhân bị Hạ Ân mắng một chặp cũng tỉnh táo đôi chút, biết rằng ở đây than khóc chẳng bằng tiết kiệm sức lực làm quả giãy dụa cuối cùng. Tuy rằng vẻ mặt vẫn ngu ngơ như trước nhưng bọn họ đã biết gật đầu.

Hạ Ân giao việc hỗ trợ tìm kiếm di chỉ cho đám thú nhân này xử lý, y cảm thấy cho dù tìm được di chỉ cũng không dễ dàng nhìn thấy thú nhân, nhất định sẽ có khó khăn. Mới đến đây được một lúc, hiện tại nhìn đám thú nhân này đi gặp đại vương mà bộ dạng tiều tụy như tiến ra pháp trường, y không khỏi đau đầu.

Hạ Ân bất an trở lại bên cạnh nhóm thú nhân ngốc nghếch hiện tại đã bị hoảng sợ bao vây. Trước mắt, Lai Ngang, Côn Tháp, điểu nhân đều thất khiếu đổ máu ngã trên mặt đất, Lai Y đưa tay kéo tóc, ánh mắt trống rỗng thất thần như vừa chịu cú sốc tâm lí lớn khiến bản thân rơi vào trạng thái bất bình thường, miệng lẩm bẩm, cẩm thận lắng nghe sẽ nghe được nội dung chính gồm sáu chữ.

“Tất cả đều là ảo giác…”

“Các người làm sao vậy?” Hạ Ân vô cùng kinh hãi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng trắng đi vài phần, y nhanh chóng bắt lấy Lai Y – người duy nhất vẫn chưa ngã xuống, nhưng giống cái này không ngừng lặp đi lặp lại sáu chữ kia, chắc chắn không thể lập tức khôi phục ý thức được.

“Ủa, Hạ Ân khuê mật, ngươi đã về rồi? Nếu ngươi mệt thì cũng nằm xuống đi, cơm sẽ xong ngay thôi, chờ một lát là được ăn rồi.”

Hạ Ân nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy thân hình to lớn của vị đại vương dưới ánh mặt trời liền phát ra màu mật ong, mỗi một phần cơ bắp tựa hồ là tác phẩm của danh sư điêu khắc, tràn ngập sức mạnh cùng khí phách, mà cái thân thể này chỉ mặc duy nhất một chiếc tạp dề nho nhỏ màu hồng phấn, đủ đề che khuất bộ phận nhạy cảm nhất. Một góc tạp dề nhẹ nhàng lay động trong gió, khẽ lộ ra bộ phận quyến rũ biểu chưng cho giới tính, mà khi vị đại vương kia xoay người tiếp tục nấu bữa cơm trưa tình yêu, quả nhiên, kiều đồn tráng kiện lập tức hiện ra.

(Kiều đồn: Mông)

Ngay một khắc ấy, Hạ Ân nghe được tiếng chất lỏng phun tung tóe, phía sau lần lượt truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất, mà hiện tại, lý trí của Hạ Ân đã dứt thành từng đoạn.

Con người lạnh lùng, xinh đẹp tuyệt trần, có khí chất, có giáo dục, hình ảnh điển hình của các quý công tử, con người gương mẫu, hơn nữa còn là ma thú đã miễn nhiễm với những hành động của đại vương nhà chúng ta… rốt cuộc cũng bị hai quả bóng tròn kia khiến cho đau mắt, lập tức rít gào, khoa chân múa tay như huấn luyện viên chỉ huy đội bóng.

“Ngươi lập tức vây đám da thú kia lên người cho ta!!!!!!!!!!!!!”

Từ đó về sau, trên biên giới ở sa mạc rộng lớn này bỗng lưu truyền một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng: Có một quái thú xuất hiện ở biên giới, tiếng gầm gừ của nó khiến cát bụi bay cao, mà người chứng kiến cảnh này miêu tả rằng diện mạo của quái thú rất khủng khϊếp, một nửa màu đồng, một nửa màu bạc. Bộ lông trên người nó có cả màu hoàng kim lẫn bạch kim, bốn con mắt, bốn lỗ mũi, hai chiếc miệng lớn, tám chi, mà cái đáng sợ nhất là trên người quái thú có vật gì đó màu hồng nhạt khiến người nào nhìn vào cũng thấy khí huyết bốc cao, mắt run lên, càng miễn bàn tới hai vật tròn tròn có thể so sánh với thái dương, khủng bố đến nỗi khiến người chứng kiến mơ thấy ác mộng trong thời gian dài, cả đời khó quên.

Sau này, không ít dũng sĩ quyết chí đi tìm dị thú khủng bố kia, lấy đó làm hành động biểu lộ sự dũng cảm của mình, kết quả chẳng thu hoạch được gì. Cho đến ngày nọ, một người lạc đường trong sa mạc nhặt được một miếng vải màu hồng, hơn nữa, cũng chính tại giây phút ấy lại tìm được đường sống. Truyền thuyết lại thêm một chương mới. Qua sự kiểm định của nhiều người, đáp án đưa ra: đây là thứ tróc ra từ thân thể dị thú. Có người dũng cảm đội lên đầu, khí phách lập tức bộc lộ khiến mắt của mọi người đau đớn, từ đó có thể thấy dị thú kia hung mãnh tới mức nào. Người người cảm thấy kính sợ.

Từ đó, món thần khí kia được cung phụng, lưu truyền thiên cổ, hậu nhân bàn bạc say sưa, các lão thú nhân kể lại truyền thuyết dị thú cho đám trẻ nhỏ, hình thành một đoạn truyền thuyết mê người.

Đương nhiên đây là chuyện sau này, bây giờ không nên nói nhiều, món thần khí kia vẫn đang ở trên người đại vương nhà chúng ta, mà đại vương nhà chúng ta vì khuê mật của mình mà tủi thân không thôi, hu hu khóc lóc, giãy dụa liên tục cũng chẳng dám tổn thương khuê mật, động tác đó khiến cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy.

“Không muốn! Hạ Ân khuê mật đừng kéo mà, người ta đau lắm!”

“Câm miệng! Cái tên ngốc nhà ngươi kéo mảnh vải hại người này xuống mau!”

“Ai nha, ngươi đừng như vậy mà, người ta sẽ ngượng đấy.”

“…. Thẹn thùng cái mụ nội nhà ngươi!”