Không thể không nói, Hạ Ân thân là con trai của tộc trưởng đời trước, xác thực có năng lực kế thừa vị trí tộc trưởng. Dưới sự dẫn dắt của y, cho dù cả nhóm có bị vị đại vương trong lòng tràn đầy ước nguyện biến thành giống cái cho phu máu suốt ngày, cho dù có một thú nhân thuộc hồ tộc mắc bệnh não ngắn suốt ngày điên điên rồ rồ, cho dù có một giống cái hồ tộc với chỉ số thông minh lùn tịt khốn khổ vì tình, không ngừng biểu diễn tình trạng luân phiên giữa thế giới màu hồng và ai oán vô bờ, cho dù có một thú nhân tộc gấu đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, suốt ngày hành động ngu ngốc, cho dù có một điểu nhân không biết có bị thần kinh hay không mà bay sai lộ tuyến, chẳng có việc gì làm liền lẽo đẽo theo sau bọn họ, thỉnh thoảng còn có một câu phát ngôn thuộc hàng cực phẩm chen vào. Tóm lại, tiểu đội bọn họ vẫn hòa thuận tiến tới bình nguyên Tác Mã Lý.
“Ta không thích thời tiết ở đây, vừa nóng vừa ẩm.” Điểu nhân vuốt vuốt lông vũ trên cánh, sắc mặt uể oải.
A Lỗ Pháp cũng rất thất vọng: “Đúng nha, người ta cũng không thích, nóng nực, ẩm ướt, trên thân thể người ta cũng đầy mồ hôi, hơn nữa ánh mặt trời quá mạnh, sẽ khiến làn da xinh đẹp của người ta sạm lại mất.”
Mọi người trừng mắt nhìn người sở hữu thân thể hoàn mỹ cùng nước da màu lúa mạch, nhất thời, hai mắt sung huyết: Khoe khoang dáng người cái gì, đi tìm chết đi.
“A Lỗ Pháp đẹp quá đi~.” Lai Y đưa hai tay ôm mặt, nước miếng trào ra như sóng, vẻ mặt si ngốc.
“Câm miệng, ngoan ngoãn đi đi.” Hạ Ân ngắt lời hai gã cực phẩm kia, ngữ khí nghiêm túc, gương mặt mỹ lệ mang theo làn sương lạnh lẽo.
“Hừ, giả vờ đứng đắn, ngươi đang ghen tị với A Lỗ Pháp thì có.” Lai Y lập tức bảo vệ A Lỗ Pháp, hơn nữa còn đả kí©ɧ ŧìиɧ địch.
Vẻ mặt Hạ Ân lạnh lùng hơn, chỉ là, từ nhỏ y đã được dạy là không chấp nhất cùng giống cái, vậy nên y cũng giả vờ như không nghe thấy, trầm mặc không nói.
A Lỗ Pháp không thể nhìn khuê mật của mình bị bắt nạt, lập tức bênh vực: “Ai nha, Lai Y, tuy rằng người ta biết người ta thiên sinh lệ chất không gì sánh kịp, ngẫu nhiên bị ai đó ghen tị cũng chẳng ít, nhưng Hạ Ân khuê mật là người vô cùng đứng đắn. Ngươi xem, y chưa từng vì sắc đẹp của người ta mà khuynh đảo, chưa từng vì sự quyến rũ của ta mà chảy dù chỉ một giọt máu, chỉ cần như vậy cũng biết y thuộc hành chính nhân quân tử rồi, ngươi đừng làm khó y.”
……..
Ánh mắt điểu nhân lộ vẻ ai oán, tiêu điểm càng thêm xa xôi: “Mệt quá.”
Lai Ngang buồn bã nhìn trời: “Chắc ta không muốn yêu ai nữa quá.”
Côn Tháp nhìn thẳng lên mặt đất, vẻ mặt xanh lét: “Bệnh của ta lại nằng hơn sao?”
Lai Y đưa hai tay nâng ngực, rơi vào trạng thái say mê: “Ôi, A Lỗ Pháp đúng là quá đẹp trai.”
….. Này, ngươi xác định ngươi không cần vào khoa thần kinh hay khoa mắt hả?
Hạ Ân ngây ngốc, 囧, hoàn toàn vứt cảm giác cảm động do A Lỗ Pháp bất bình giúp mình sang một bên, đến mẩu vụn cũng không lưu lại, y vung tay lên, giọng nói trầm thấp mang theo khí thế bá vương: “Các người ngậm miệng lại ngay, đi theo ta, bình nguyên Tác Mã Lý còn rất xa.”
Mọi người cũng chẳng còn sức mà tranh cãi, tiếp tục đi theo sau vị thú nhân với mái tóc bạc. Thú nhân tóc bạc cởϊ áσ khoác, gần eo có vây một chiếc áo da thú, dáng người xinh đẹp. Thân là thú nhân của xà tộc nhưng y không có màu da màu nâu như xà tộc sống trên sa mạc này. Y lớn lên ở bộ lạc Tư Lực ẩm ướt âm u, bởi vậy mới có làn da trắng nõn, hơn nữa mắt bạc tóc cũng bạc, cả người như phát ra thứ ánh sáng màu ngà. Tuy nhiên, y chẳng nhu nhược như giống cái, cơ bắp không được rắn chắc nhưng mềm dẻo, có thể tưởng tượng ra hình thú của y khi biến hóa đẹp đến nhường nào.
Điểu nhân và đám người Lai Y đương nhiên có chú ý tới thú văn màu bạc của Hạ Ân, đó cũng là nguyên nhân bọn họ đồng ý đi theo Hạ Ân. Dù sao, thế giới thú nhân là nơi lấy mạnh làm chủ, sự chênh lệch thực lực của thú nhân đồng ấn và thú nhân ngân ấn là không thể hoài nghi… đương nhiên, tiền đề là bọn họ không biết năng lực hóa thú của Hạ Ân vì lý do nào đó đã bị phong ấn.
Cho dù có một người dẫn đường tin cậy, nhưng trong số bọn họ còn có giống cái, có người tạm thời chưa thể thú hóa, vậy nên lộ trình khá thong thả, nhưng “tâm hồn thiếu nữ” của A ỗ Pháp không thể chờ thêm nhiều ngày nữa, hắn cảm thấy việc chờ đợi khiến bản thân mình tựa như một con cá công vừa rơi ra khỏi bồn cá, càng chờ càng khô kiệt, càng chờ càng thấy nhan sắc tàn phai. Hắn không chịu được nữa.
“Không được!”
Chỉ thấy A Lỗ Pháp tóc vàng mắt lam khẽ kêu một tiếng đã hóa thân thành kim sư, miệng nói ngôn ngữ loài người: “Chúng ta hóa thú chạy nhanh thôi. Hạ Ân khuê mật, người ta cõng ngươi.”
Các thú nhân giống đực lại lần nữa lâm vào thời khắc khủng hoảng: Tên này không phải kim thú, tên này không phải kim thú, tên này không phải kim thú… ta lau mắt! Thật đúng là kim thú, nhất định là có gì đó sai mất rồi. Phải, nhất định là do ở tuyết nguyên quá lâu, bị quáng tuyết (này) nên mới nhìn đồng thành vàng. A ha ha ha …
Lai Y vừa nghe được yêu cầu đầu tiên kia liền chuẩn bị yêu cầu được ngồi lên lưng A Lỗ Pháp, phải biết rằng phép tắc của thú nhân rất chặt, nếu một thú nhân giống đực nguyện ý dùng thú hình của mình cõng một giống cái thì chẳng khác nào bày tỏ tình yêu. Có điều, khi tâm tình nàng mới nhảy nhót được vài cái đã bị yêu cầu tiếp theo của A Lỗ Pháp đá xuống địa ngục. Nàng cắn khăn tay, lặng lẽ rơi lệ, đôi mắt tràn ngập đố kỵ bắn về phía Hạ Ân.
Hạ Ân quyết tâm xem nhẹ tâm tình những người này, nhìn kim sư hùng tráng trước mắt, y biết gần đây cũng không có bộ lạc lớn, chắc chắn không mua được thú bay, thật sự không thể phủ nhận là hóa thú sẽ đi mau hơn.
Nghĩ thế, y lập tức leo lên lưng kim sư, thuận tiện căn dặn: “Mọi người cũng hóa thú đi.”
Côn Tháp ngại ngùng nhìn Lai Y đang nghiến răng nghiến lợi: “Lai Y, ta cõng muội.”
Lai Y cũng chẳng muốn nhận lời tỏ tình của Côn Tháp, hừ lạnh một tiếng liền đi về phía Lai Ngang, yêu cầu ca ca cõng mình. Đương nhiên Lai Ngang sẽ không cự tuyệt yêu cầu của muội muội, để lại một Côn Tháp buồn bã thất thần.
Điểu nhân liếc mắt nhìn thú văn màu đồng hình gấu trên tay Côn Tháp, nâng mi: “Ngươi là hình gấu? Hình thù này chạy không nhanh đâu, để ta cõng ngươi đi.”
Nói xong, cũng chẳng để ý tới phản ứng của Côn Tháp, vừa hóa thú đã dùng móng vuốt cắp lấy hắn, giương cánh bay lên trời.
Côn Tháp thấy từ chối không được liền thả lỏng thân thể, chẳng phản đối, ngược lại còn hỏi điểu nhân: “Không phải ngươi là người qua đường Giáp à? Tại sao lại đi theo bọn ta?”
Điểu nhân sửng sốt, hắn thật sự không muốn nói cho thú nhân nhìn ngốc nghếch thế này. Thật ra là hắn vốn đã quên vấn đề đó.
Côn Tháp nhìn lên, thầm than đầu óc điểu nhân này không được tốt cho lắm, ngơ ngơ ngác ngác, thật quá đáng thương.
Đợi Hạ Ân ngồi ổn định, hùng sư lập tức duỗi thân thể mạnh mẽ, đón gió chạy như bay. Hạ Ân nắm lên bờm hùng sư, ánh mắt hơi ảm đạm, cảm xúc khác thường trong lòng dâng lên, tràn ngập trái tim y. Y kìm lòng không được liền nhéo tai hùng sư: “Đi lầm đường rồi, ngu ngốc, là phía bên kia!”
Vì thế, đám giống đực oai phong sửa chữa sai lầm, khí phách hiên ngang nghiêng người chạy về phía Hạ Ân vừa chỉ.
“Đừng có rẽ lung tung như thế, là bên kia! Ngươi đúng là đồ đầu heo, lộn rồi, là bên kia! Chạy nhanh lên, đừng có yếu đuối thế, ngươi như vậy mà cũng đảm đương được thân phận kim thú hả?”
“Huấn luyện viên… người ta mệt quá đi.”
“Ngươi mới phóng được mười tiếng thôi.”
“Nhưng đùi ngọc người ta ngày ngày yêu chiều chăm sóc đã mỏi lắm rồi.”
“…. Câm miệng!”
Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của Hạ Ân, mọi người ngày đêm vất vả tiến theo lộ trình, A Lỗ Pháp vài lần ai oán không được ngủ dưỡng nhan sắc, rốt cuộc đoàn người nhuốm đầy gió bụi đã đến được biên giới bình nguyên Tác Mã Lý, chỉ chờ Lai Ngang chỉ ra vị trí của di tích. Bỗng nhiên, một bóng đen tựa như tia chớp đột ngột phóng tới, mọi người lập tức triển khai tư thế chiến đấu, thế nhưng người vừa tới nhanh chóng ôm đùi A Lỗ Pháp rồi khóc thét lên.
“Đại vương ơi~. Người mau cùng chúng ta trở về bộ lạc đi, người trở về đi, lão công cái gì chứ, chờ người chinh phục toàn bộ đại lục rồi còn sợ không tìm được sao?!! Ai không đồng ý, Cách Lực Mỗ trực tiếp kéo hắn ra lọc da rút gân. Đại vương, về thôi.. hu hu hu, các trưởng lão đợi không được sẽ phát thiệp cưới của chúng ta mất.”
Đại vương vừa nghe, đuôi mắt thiếu chút nữa nứt ra, lo lắng liếc nhìn Côn Tháp vẫn chưa hiểu gì, hắn xấu hổ nhấc chân đá miếng kẹo kéo trên chân bay xa thành sao băng, lập tức xoay người về phía Côn Tháp, nước mắt như mưa: “Hu hu hu, gặp phải quái nhân rồi, người ta rất sợ nha.”
Cho dù Côn Tháp trong thú hình là gấu, có được sức mạnh thiên phú vẫn phải lui lại vài bước, khí huyết trước ngực bốc lên, khóe môi tràn ra tơ máu, đất dưới chân nứt thành hai hố nhỏ, bụi đất phất phơ.
Các bạn giống đực khác đều tái mặt, duy chỉ có Lai Y trưng vẻ mặt thương cảm: “Thì ra A Lỗ Pháp là người thâm tình như vậy, nhìn được thú hình của Côn Tháp mà tình cảm vẫn sâu đậm, cây cối chung quanh đều vì tấm chân tình này của hắn mà lay động.”
Lúc này, ba mươi tráng sĩ nấp trong đám cây cối chung quanh không lạnh run, lộn nhào ra khỏi dải đất nguy hiểm, chụm đầu thành một vòng mà thương lượng.
“Làm sao đây? Các Lực Mỗ đại nhân bị đại vương đá bay rồi.”
“Giả chết đi, trước mang đại nhân về rồi tính sau.”
“Hắn còn sống không?”
“Ở trước mặt đại vương lâu như vậy còn không chết được, chắc chắn đại nhân sẽ không vì một cú đá này mà chết dễ dàng thế đâu.”
“Cũng phải.”
“Nhưng người ra tay là đại vương nha.”
“…”
Cách Lực Mỗ đại nhân, người trăm ngàn lần không được chết, chúng ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, hu hu hu.
Trong đó, có một tráng sĩ cắn răng hạ lệnh: “Nhất định phải tìm hắn về! Hắn là hôn phu của đại vương nha! Nếu hôn phu không phải hắn thì sẽ tới lượt người khác!”
Nghĩ đến việc bản thân cũng có khả năng rơi vào số này, các tráng sĩ của chúng ta mở to mắt, cùng kêu lên: “Tìm!”