Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 1 - Chương 18: Chép [Nữ Giới]

(Nữ giới: những điều răn dạy dành cho phụ nữ.)

“Mỹ nhân muội muội, đứng lên đi.” Huyên Quý Phi trở lại chỗ ngồi rồi, mới bảo Chung Túc đứng dậy.

Chung Túc lại y theo lễ tiết mà đứng lên. Mấy quy củ quỳ bái đứng dậy tỉnh an gì đó trong cung, đều cần phải thẳng lưng, thắt lưng mềm dẻo vững vàng, Chung Túc tuy rằng làm theo như vậy, nhưng chung quy vẫn khiến cho người ta cảm giác cứng ngắt.

Sau khi hắn đứng lên, vẫn đứng bất động dưới lương đình, ngược lại vị phi tử mặc y phục thêu tử lan lại mở miệng nói trước, “Chung muội muội cũng đừng đứng mãi như vậy, lại đây cùng mấy tỷ muội chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Lời kia của phi tử mặc y phục thêu tử lan vừa thốt lên, Thục Phi bên cạnh liền ‘phụt’ một cái cười ra tiếng. Tiếng cười của nàng ở trong lương đình vốn dĩ yên tĩnh liền có chút đột ngột, khiến cho chúng tần phi trong đình đều nhìn lại. Một phi tử ngồi ở phía sau phi tử mặc y phục thêu tử lan ngạc nhiên hỏi, “Thục Phi tỷ tỷ, ngươi đây là cười chuyện gì vậy?”

Thời điểm Thục Phi cười vốn là lộ ra hàm răng, cố tình ánh mắt lại chuyển chuyển chung quanh, thật sự rất quyến rũ. Nàng cười nói, “Tỷ tỷ ta chỉ là nghe được lời của Đức Phi muội muội, cảm thấy rất thú vị, cho nên liền nhịn không được cười ra tiếng mà thôi.”

Đức Phi tà tà liếc mắt nhìn Thục Phi một cái, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên người Thục Phi, không hờn không giận nói, “Thục Phi tỷ tỷ, là muội muội ta nói sai cái gì sao?”

Thục Phi nhẹ nhàng nhấc tà váy màu phấn hồng, cầm lấy một quả vải trên đĩa hoa quả, cong ngón tay, một bên lột vỏ một bên nói, “Đức Phi muội muội quả là rất thông minh nhạy bén, Hoàng thượng gọi Mỹ nhân muội muội là Chung mỹ nhân, vậy nàng chính là Chung mỹ nhân.”

Lời này nói ra là với Đức Phúc, nhưng ý đồ lại muốn khiến Quý Phi tức giận. Huyên Quý Phi sắc mặc trầm xuống, trên mặt Đức Phi mặc dù cố giấu diếm biểu tình, tuy vậy trong lòng vẫn âm thầm so đo.

Trong cung vốn có danh xưng tứ phi cửu tần. Huyên Quý Phi tuy rằng đứng đầu tứ phi, nhưng Thục Phi, Đức Phi, Hiền Phi cũng là một trong tứ phi, địa vị không phải bình thường, rất có tư thế cạnh tranh song song với Quý Phi.

Mà Chung Túc chỉ là ở bên cạnh im lặng lắng nghe. Tâm tư của nữ nhân hắn hiểu biết rất ít, cung phi tranh đấu mặc dù là xoay quanh hắn mà triển khai, nhưng mà hắn lại cảm giác bản thân chỉ là một người ngoài cuộc, căn bản không chen chân chen tay vào được.

Thục Phi một bộ bình tĩnh, tựa như lời nói vừa rồi không phải là từ miệng nàng mà ra, không liên quan đến mình. Nàng vẫn tươi cười như trước, ngón tay thon dài chọn một quả vải, để vào một cái đĩa ngọc, sau đó khẽ ấn một cái, bóc vỏ một cách cẩn thận.

Ánh mắt Huyên Quý Phi đảo qua Thục Phi và Đức Phi, lại nhìn về phía Chung Túc nói, “Nếu là Hoàng thượng sắc phong Chung mỹ nhân, cũng không thể đứng mãi, cùng ngồi đi.”

Vị trí nàng chỉ là ghế đá bằng cẩm thạch ở đối diện nàng. Vị trí này vốn là tứ phi mới có thể ngồi, nhưng mà trong hậu cung vị trí của Hiền Phi vẫn còn trống, cho nên vẫn chưa có ai có thể ngồi ở ghế đá kia.

Chung Túc chỉ là một Mỹ nhân vừa được sắc phong, luận về tư cách, cũng không thể ngồi vào vị trí này.

Đức Phi cười nói, “Quý Phi nương nương thật hào phóng, Chung muội muội còn không cám ơn Quý Phi nương nương.”

Nàng vừa nói như vậy, Chung Túc cũng lập tức phản ứng lại, thở dài nói, “Tạ Quý Phi nương nương”, rồi mới ngồi vào vị trí.

Huyên Quý Phi lại sai người dâng trà bánh lên cho Chung Túc, cùng chúng tần phi câu có câu không trò chuyện.

Đề tài của nữ nhân đối với Chung Túc mà nói luôn thâm ảo khó hiểu, so với sách chiến lược quân sự của nước ngoài có muốn khó hiểu hơn. Chung Túc chỉ cảm thấy ở cùng một đám nữ nhân địa vị cao này thật không hợp nhau, đành phải nhận mệnh mà nghiêm nghiêm cẩn cẩn uống trà, có đôi khi vài phi tần kia nói chuyện với mình, hắn cũng là nhẹ cười, lấy lễ đáp lễ.

Chung Túc cười thực ngượng ngùng, so với Kì Phi cười tuyệt không giống nhau.

Một vài tần phi đã ở trong cung khá lâu một bên trò chuyện, một bên trong lòng tính toán thân phận của Chung Túc và thái độ của Hoàng thượng, chỉ có Thục Phi là bóc vỏ một quả vải xong, từ trong tay một cung nữ ở bên cạnh lấy ra một cái khăn lụa, lau sạch đầu ngón tay và móng giả bằng ngọc.

Sau khi lau xong, nàng cười thản nhiên với Chung Túc, đem một quả vải đã bóc vỏ sạch sẽ đặt trong đĩa ngọc trông thật ngon lành đẩy đến trước mặt Chung Túc nói, “Chung muội muội, lần đầu tiên gặp mặt, tỷ tỷ cũng không kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì đó. Quả vải này là tự tay tỷ tỷ bóc vỏ, hy vọng muội muội thích.”

Chung Túc nhìn quả vải mà sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại nói, “Tỷ tỷ, cái này…”

Hắn còn chưa đem lời từ chối nói ra khỏi miệng, Huyên Quý Phi đã nhìn sang, nói “Nếu là hảo ý của Thục Phi nương nương, Mỹ nhân hãy nhận mà nếm thử xem.”

Có Quý Phi lên tiếng, Chung Túc tự biết không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy đĩa ngọc.

Ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người Chung Túc.

Chung Túc do dự một chút, mới nâng tay cầm lấy quả vải trong đĩa ngọc.

Từ lần trước bị nam nhân kia trào phúng Lan hoa chỉ của hắn y như kê trảo

(móng gà), Chung Túc cũng không học tập cái gì điều khiển ngón tay nữa, chỉ là dùng bốn ngón tay cầm quả vải, nhìn một vòng bốn phía, nhắm mắt lại đem toàn bộ quả vải thả vào trong miệng.

Trước kia hắn ăn vải đều là ăn như vậy, chẳng qua ăn nhanh hơn lúc này rất nhiều.

Quả vải rất ngọt rất mềm, vị rất ngon, chỉ là ăn đến nửa chừng thì cắn phải hạt nhỏ màu đen bên trong.

Bên cạnh có không ít tần phi đều che miệng cười thầm.

Chung Túc ngậm hạt không biết phun như thế nào, nhìn Thục Phi, thấy nàng cũng là vẻ mặt cười cười nhìn mình.

Trong lòng liền ‘lộp bộp’ một chút.

“Chung muội muội hẳn là lần đầu tiên ăn vải phải không, trong cung ăn vải, đều là lấy hạt màu đen bên trong ra trước.” Thục Phi che miệng cười nói, “Tỷ tỷ tuy là giúp ngươi bóc lớp vỏ đi, nhưng hạt này vẫn là do ngươi tự mình lấy ra.”

Bên cạnh rốt cục có tần phi nhịn không được cười ra tiếng.

“…”

Chung Túc im lặng, miệng ngậm hạt giữ lại cũng không phải, nhả ra cũng không xong.

Huyên Quý Phi chăm chú nhìn Chung Túc nửa ngày mới nói, “Nếu là Mỹ nhân của Hoàng thượng, lễ nghi trong cung cũng nên biết một chút.” Nàng lạnh mắt nhìn Thục Phi, sau đó hỏi, “Có đọc [Nữ Giới] chưa?”

Lời này của nàng là hỏi Chung Túc. Chung Túc chỉ học quân sự hiện đại, tâm lý tội phạm, nên chỉ có thể trả lời, “Hồi Quý Phi nương nương, Chung Túc chưa đọc qua.”

Huyên Quý Phi lại hỏi, “[Nội Huấn] thì sao?”

“Chưa xem.”

“Còn [Nữ Luận Ngữ]?”

“…” Chung Túc cúi đầu, hắn chỉ đọc qua [Luận Ngữ], trên thế giới còn có [Nữ Luận Ngữ] sao?

Huyên Quý Phi không nói gì, người trước mắt này bộ dạng cũng không giống như đang giả vờ, nếu là giả vờ, chỉ có thể nói nữ nhân này giả vờ quá giống.

“Vậy Chung Mỹ nhân có nhận biết chữ được không?” Huyên Quý Phi lại hỏi.

“…” Chung Túc nghĩ nghĩ, cuối cùng ngậm hạt vải rồi mở miệng trả lời, “Hồi Quý Phi nương nương, Chung Túc xem được vài chữ.”

Thời điểm hắn ở trong quân đội tự nhiên là biết chữ, nhưng chữ ở đây và chữ ở chỗ Chung Túc có chút khác biệt, Chung Túc đành phải giả vờ như không biết.

“…” Huyên Quý Phi trầm mặc.

Đức Phi uống ngụm trà, cũng trầm mặc không nói. Thục Phi thì vẻ mặt tò mò, nhìn kỹ Chung Túc một lần nữa.

Sau đó Quý Phi mới chậm rãi nhướng mi buồn cười nói, “Làm bạn của Hoàng thượng, tất nhiên phải tri thư đạt lễ

(biết đọc sách hiểu lễ nghĩa)

mới được.” Nàng dừng một chút lại nói, “Ngươi đã không đọc được chữ, ngày mai bắt đầu đến Lâm Thắng cung tập viết đi.”

Yêu cầu này của nàng thực hà khắc, nhưng Chung Túc cũng vô pháp cự tuyệt, chỉ đành phải cúi đầu đáp ứng.

***

Dựa theo phân phó của Huyên Quý Phi, Chung Túc đến Lâm Thắng cung tập viết vào giờ Dần, đúng là thời gian sáng sớm lúc bình minh. Chung Túc rất sớm liền phải thức dậy, cùng Hoa Kết làm bạn mà đến Lâm Thắng cung tập viết.

Sắc trời còn sớm, Huyên Quý Phi vẫn còn đang ngủ, thái giám của Lâm Thắng cung liền dẫn Chung Túc đến thư phòng ở thiên điện. Trong phòng đặt một bản [Nữ Giới], theo ý của Huyên Quy Phi, là muốn Chung Túc mỗi ngày chép lại [Nữ Giới] một lần.

Chung Túc chỉ biết dùng bút máy hoặc bút chì để viết chữ, lần đầu tiên dùng bút lông dĩ nhiên là không xong, vừa nhấc bút, trên giấy liền vẽ ra một đoàn mực đen đặc.

Ngày thứ nhất, Chung Túc đem bản [Nữ Giới] mà mình viết trình lên cho Quý Phi nhìn, Quý Phi liền bị hù một phen.

Không nói đến bản [Nữ Giới] được chép y như vẽ bùa, ngay cả vị Chung mỹ nhân này mà nói, trên tay áo dính từng bệt từng bệt vết mực, tựa như người vừa mới bị ngâm trong nước mực vậy.

Kì Phi sinh ra ở hào môn thế gia, tri thư đạt lễ, chữ viết thập phần thanh tú. Mà vị Chung mỹ nhân này viết quả thực hỗn loạn chẳng có kết cấu, bộ dạng tựa như người chẳng biết viết chữ vậy.

Huyên Quý Phi hết nhìn bản [Nữ Giới] lại nhìn Chung Túc, sau đó nói, “Chung Mỹ nhân cũng coi như vất vả rồi, hôm nay luyện chữ đến đây thôi.”

Chung Túc len lén nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thời điểm trở về đã là giờ Tỵ, mặt trời đã lên cao, Chung Túc đi đến con đường mòn ở Nghi Hi viên, trong lòng không khỏi động một chút.

Hắn lúc này đã không còn bị cấm không được phép tùy tiện đi loạn như lúc còn ở Thọ Di cung rồi, Nghi Hi viên này là tẩm cung của hắn, nhìn nhìn hình dạng, vòng quanh một vòng cũng ước chừng có lộ trình hơn trăm mét.

Chung Túc thử chạy chậm vài bước, cảm thấy làn váy có chút vướng chân, liền gọi Hoa Kết đến, hỏi hình thức quần áo trong cung một chút.

Hoa Kế khó khăn lắm mới thấy Chung Túc quan tâm đến phục sức, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, dẫn theo Chung Túc đi đến khố phòng của Nghi Hi viên.

Bên trong khố phòng của Nghi Hi Viên có tơ lụa mà Hoàng đế ban cho khi Chung Túc được sắc phong, Chung Túc xem qua từng đám từng đám, cuối cùng chọn một khối vải bố màu vàng xanh, giao cho Hoa Kết.

Hoa Kết nhìn rồi nhíu mày nói, “Nương nương, màu sắc này trong cung đã không còn thịnh hành. Huống chi hoa văn trên này lại thêu hình vân đài.”

(một cách gọi *hoa mỹ* khác của hoa cải dầu)

Chung Túc nói, “Ta rất vừa lòng màu sắc này.”

Hắn dừng lại một chút, lại hỏi, “Hơn nữa cái tên vân đài này, không phải cũng không tệ lắm sao?”

Hoa Kết nhíu mày nói, “Nương nương, rất nhiều người đã không còn gọi loại hoa văn này là vân đài nữa.”

“Vậy phải gọi như thế nào?” Chung Túc sờ sờ tơ lụa, cảm thấy thật sự rất thích. Màu quân phục của hắn trước kia so với màu này cũng không khác biệt lắm.

Hoa Kết bất đắc dĩ, đành phải thành thật nói, “Nương nương, vân đài còn được gọi là hoa cải dầu.”

“…”

Tay Chung Túc đang vuốt ve tơ lụa chợt cương lại.

Hắn nhớ tới trước kia, khi hắn còn chưa gặp chuyện không may, mỗi khi đến mùa xuân, đội trưởng liền dẫn người đi khắp nơi nói, “Mùa xuân đến, cây cải dầu lại nở hoa, mọi người phải tỉnh táo một chút, cẩn thận đám điên kia lại phạm tội!”

Khi đó mọi người tuy là vừa cười vừa tuần tra, nhưng thật đúng là gặp được vài kẻ bệnh tâm thần gây náo loạn.

Nhưng vô luận thế nào, Chung Túc vẫn quyết định chọn số tơ lụa này. Hắn cầm bút lông phát họa vài nét, thật sự là rất xấu, liền đơn giản bảo Hoa Kết đến ngự thiện phòng chọn đến vài cọng lông ngỗng vừa dài vừa dày, làm bút lông chim.

Hoa Kế cầm bức vẽ của Chung Túc, giao cho Quãng trữ tư may thành quần áo.

Đến Lâm Thắng cung chép [Nữ Giới], trở về Nghi Hi viện chạy bộ rèn luyện thân thể ước chức khoảng nửa tháng, chữ viết của Chung Túc rốt cục có tiến bộ, cách cầm bút lông viết chữ cũng kém không nhiều lắm.

Một hôm, Chung Túc theo thường lệ ở thiên điện của Lâm Thắng cung tập viết, trong thiên điện có một khung cửa sổ rất lớn rộng mở. Hắn ngẩng đầu liền thoáng nhìn thấy một thái giám ở một góc sáng sủa của Lâm Thắng cung bắt được một con bồ câu đưa tin. Trên chân bồ câu đưa tin có cột một bức thư, thái giám gỡ bức thư xuống, bước nhanh về hướng chính điện.

Chung Túc dĩ nhiên nhận biết thái giám này, là chủ sự của Lâm Thắng cung, Đức Lộc.

Sau khi Đức Lộc đi vào chính điện không lâu, liền đi ra lại, chỉ là trên tay thiếu đi bức thư kia, phân phó mọi người làm việc.

Mọi người trong Lâm Thắng cung từ trên xuống dười bắt đầu lu bù công việc.

Qua thêm một lúc, Đức Lộc đi về phía thư phòng mà Chung Túc đang ngồi.

Chung Túc lập tức giả vờ như bộ dạng không nhìn thấy gì, vùi đầu viết chữ.

Đức Lộc đi vào thiên điện, rẽ vào thư phòng của Chung Túc, nói “Chung Mỹ nhân, hôm nay Quý Phi nương nương đặc biệt ân chuẩn, cho phép ngươi nghỉ ngơi hai ngày.”

Y gọi Chung Túc trực tiếp là Mỹ nhân, vốn là đại bất kính.

Chung Túc cũng không để ý, chỉ là nhíu mày buông bút xuống.

“Chung Mỹ nhân, thỉnh— ” Đức Lộc làm ra tư thế mời, ý bảo Chung Túc nhanh rời đi.

Chung Túc yên lặng nhìn chằm chằm Đức Lộc một lúc.

Ánh mắt của hắn khiến cho Đức Lộc toàn thân cao thấp đều cảm thấy không thoải mái, Đức Lộc lại nói, “Chung Mỹ nhân, thỉnh đi!”

Chung Túc thế này mới chậm rãi rời đi.

Hắn chân trước vừa rời khỏi Lâm Thắng cung, một cỗ hoàng liễn liền từ từ đi về hướng Lâm Thắng cung.

Long Nghệ vốn là nằm nghiêng trên liễn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng bỗng nhiên tựa như cảm giác được điều gì, không tự chủ mà mở mắt ra.

Y vừa nâng mi lên nhìn, liền thấy bóng dáng của Chung Túc. Hoàng đế nhìn kỹ lại, cuối cùng không khỏi híp híp hai mắt, tựa như một con hổ đang nằm nghỉ tạm dưới ánh mặt trời, âm thầm nhìn về phía con mồi của mình.