Trong toàn bộ các cung điện của phi tần, Lâm Thắng cung là cung điện có khoảng cách gần Dưỡng Tâm điện nhất, trước điện hoa quế nở rộ, in bóng lên tường hồng ngói đỏ, xanh hồng tương thác, sắc đỏ tựa chu sa, hiển quý lóa mắt.
Chung Túc được Hoa Kết dìu đi vào Lâm Thắng cung, liền ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hương hoa quế, đánh thẳng vào lòng người.
Lâm Thắng cung đã sớm có thái giám dẫn đường, đưa hai người đi vào chính sảnh của Lâm Thắng cung.
Chung Túc chậm rãi thong thả đi theo. Miệng vết thương trên đầu hắn đã được Hoa Kết xử lý một phen, dùng tóc mái ở trước trán che lại, dấu tay đỏ rực trên mặt cũng được thoa một tầng phấn thật dày, nếu chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ không thấy có gì khác biệt so với bộ dáng thường ngày.
Hoa Kết sợ Chung Túc phạm lỗi, cứ luôn dặn dò, “Nương nương, ngài ở trước mắt Quý Phi nói chuyện hay làm gì trăm ngàn lần phải cẩn thận. Quý Phi nương nương nếu tức giận, sợ là Hoàng thượng cũng không bảo hộ được ngài.”
Thanh âm nàng nói rất nhỏ, tựa như sợ người bên cạnh nghe thấy.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn vị nương nương bên cạnh, vị nương nương này trên mặt ngay cả một chút biểu tình cũng không có, tựa như một kẻ đầu gỗ, từng bước đi theo thái giám dẫn đường.
Tâm Hoa Kết lại treo lên, điên cuồng đập trái đập phải, e rằng phải lấy dây thừng cột lại mới có thể ngăn không nhảy ra ngoài.
Đi theo vị nương nương này, thật sự rất khiến người ta kinh hồn táng đảm mà.
Chung Túc đi dọc theo con đường mòn trong hoa viên quẹo trái quẹo phải mấy vòng, liền gặp một lương đình ở xa xa, mái cong đấu củng
(1), phía trước có một hồ bích thủy, giữa có bách biếc tùng xanh, cùng với màu sắc của lương đình, thể hiện đầy đủ nét cổ phong nhã vận, tao nhã mà hào phóng.
(1) Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng, những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trong lương đình có đặt mộ bộ thạch bàn, nhìn tính chất cả vật thể mượt mà trắng nõn, rõ ràng là cẩm thạch trân quý, bên trên còn có hoa văn điêu khắc uốn lượn. Chung Túc đến gần, mới thấy rõ hình dạng hoa văn điêu khắc ― mẫu đơn thược dược, sen xanh cúc nhã, lặng lẽ mà nở rộng trên thạch bàn, trông rất sống động.
Trong đình có hơn mười nữ nhân đang ngồi. Cầm đầu là một vị ngồi đối diện ở lối vào lương đình, tử sam thêu hoa văn ám sắc, diễm lệ cao nhã, đúng là Huyên Quý Phi mà trước đó Chung Túc đã từng tiếp xúc. Bên cạnh nàng có ba dãy ghế đá, trong đó có hai dãy ghế đã có hai phi tần ngồi; một người tú lệ, y bào thêu hoa lan tử sắc, ngồi ở bên trái Huyên Quý Phi, đang phẩm trà; một người diễm mị, váy dài màu phấn hồng, ngồi ở bên phải Huyên Quý Phi, ánh mắt như có như không mà đánh giá Chung Túc. Phía sau ba người, lại có hơn mười tần phi ngồi vây quanh thạch bàn ở trong đình, nhan sắc điểm tô, muôn màu muôn vẻ.
Huyên quý phi vốn cũng khó có được lúc tâm tình vui vẻ mà tụ họp lục cung một lần, thứ nhất là vì Hoàng đế còn sắc phong một vị Mỹ nhân, nghe nói đêm qua thị tẩm; Thứ hai là cung nữ mới vừa được tấn phong này cũng không biết thế nào là cư xử, cư nhiên phát sinh đụng chạm với Hàn Tu Nghi, làm cho Hoàng đế khiển trách nặng nề vị tần phi chuyên gây chuyện kia; Thứ ba, nghe nói Hoàng đế kể từ ngày rời khỏi Nghi Hi viện liền đại phát tính tình, ngay cả lâm triều cũng không buồn để ý, tránh ở trong Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ thị vệ tùy thân Kỷ Mộ Niên, bất kể là ai xin tiếp kiến cũng không cho phép.
Nàng ngược lại rất ngạc nhiên, là cái dạng nữ nhân nào mà lại gây ầm ĩ đến như vậy.
Quý Phi chuyển mắt nhìn lại, liền thấy Mỹ nhân vừa được sắc phong đi đến bậc thang dưới lương đình, đứng thẳng thân mình, chân trái tiến về phía trước một bước nhỏ, chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chân phải chạm đất, sau đó chân trái cũng đi theo quỳ xuống trên mặt đất.
“Chung Túc xin thỉnh an các vị nương nương. Quý Phi nương nương vạn phúc kim an, Thục Phi nương nương vạn phúc kim an, Đức Phi nương nương vạn phúc kim an…”
Mỹ nhân quỳ thỉnh ảnh từng người từng người, thanh âm nói chuyện không kiêu không nịnh, động tác không sai không lệch,
từng bước từng bước đều rất đúng quy củ, chỉ là thoạt nhìn có chút không được tự nhiên mà thôi.
Khi hắn quỳ thỉnh an, cung phi mặc váy dài màu phấn hồng vốn vẫn đang quan sát đột nhiên cười cười, cầm lấy một chén trà nhỏ trên bàn, lấy tay áo che miệng chậm rãi uống.
Mà phi tử mặc y phục thêu tử lan vẫn trầm mặc không lên tiếng buông chung trà vẫn còn cầm trên tay, nhẹ nhàng liếc mắt về phía Huyên Quý Phi.
Huyên Quý Phi thần sắc cũng chẳng có bao nhiên vẻ kinh ngạc, chỉ là ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn kỹ Chung Túc, tựa như muốn trừng Chung Túc đến khi nào xuất ra một cái động vậy.
Ngay phía sau ba người, còn có một người khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ rất khinh miệt.
“Ngươi chính là Chung Mỹ nhân mà Hoàng thượng vừa mới sắc phong?” Huyên Quý Phi hỏi.
“Hồi Quý Phi nương nương, đúng là nô tỳ.” Chung Túc cúi đầu đáp.
“Không cần cúi thấp đầu, ngẩng đầu lên.” Thanh âm Huyên Quý Phi lại truyền đến.
Chung Túc theo lời ngẩng đầu lên, nhìn các tần phi trong đình.
Cung phi mặc váy dài màu phấn hồng nét mặt hơi nhăn lại, nhấp một ngụm trà, hạ tay áo xuống, buông chén trà nhẹ cười nói, “Quý Phi tỷ tỷ, muội muội ta vừa mới nhìn đến vị Chung Mỹ nhân này liền cảm thấy nàng thập phần quen mắt, hiện tại nhìn kỹ lại, rõ ràng là cùng bộ dạng của Kì Phi vừa mất rất tương tự.”
Khi nàng nói lời này, ánh mắt lại phiêu về phía Quý Phi và phi tử mặc y phục thêu tử lan chuyển chuyển vài vòng, cuối cùng chuyển tới một nữ tử ngồi phía sau nàng.
“Tu Nghi muội muội ngươi trăn ngàn lần không cần để trong lòng, Hoàng thượng vốn rất sủng bị Kì phi này.”
Lời này là nói cho Hàn Tu Nghi vừa rồi phát ra tiếng ‘hừ’ nghe, Hàn Tu Nghi ở sau lưng lại trừng mắt liếc nhìn Chung Túc một cái nói, “Tạ tỷ tỷ chỉ điểm, muội muội ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, đụng chạm Mỹ nhân tỷ tỷ.”
Ấn theo thân phận, Chung Túc so với Hàn Tu Nghi nhỏ hơn rất nhiều, ấn theo tuổi tác, niên kỷ của Chung Túc cũng xấp xỉ Hàn Tu Nghi. Luận tình luận lý, đều hẳn là Chung Túc phải gọi Hàn Tu Nghi là tỷ tỷ.
Chung Túc tuy là thô nhân, nhưng cũng biết được đạo lý này. Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân hắn là thô nhân, trong lúc nhất thời ngược lại cũng không biết đáp lại lời của Hàn Tu Nghi như thế nào, đành phải quỳ gối tại chỗ, cái gì cũng không nói nên lời, hai bên tai dần dần nóng lên.
Phi tử mặc y phục thêu tử lan nhìn về phía cung phi mặc váy dài màu phấn hồng, “Thục Phi tỷ tỷ, Chung Mỹ nhân cũng là người mới đến, ngươi chớ để lần đầu tiên liền dọa nàng.”
Ánh mắt của nàng cũng lại chuyển về phía Chung Túc, nói tiếp, “Hoàng thượng đã hạ chỉ hậu táng Kì Phi. Nàng đều là người xuống mồ rồi, Thục Phi tỷ tỷ chớ nhắc lại chuyện này.”
Thục Phi nghe phi tử mặc y phục thêu tử lan nói xong, khẽ cười một tiếng, không nói, các vị tần phi ngồi phía sau lại là hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Lúc mọi người ở đây đều đang tự suy đoán, Huyên Quý Phi vốn trầm mặc không lên tiếng đột nhiên đứng lên khỏi vị trí, đi thong thả đến trước mặt Chung Túc.
“Bản cung nhớ rõ trước kia đã gặp qua ngươi một lần.” Huyên Quý Phi lại một lần nữa mở miệng nói, “Mấy ngày trước, người Kỷ thị vệ dẫn đi có phải là ngươi hay không?”
Nàng vừa hỏi ra câu này, các tần phi còn lại đều tĩnh lặng.
Chung Túc cẩn thận đáp, “Hồi Quý Phi nương nương, ngày đó nô tỳ quả thật có đi theo Kỷ đại nhân.”
“Nói như thế ngày hôm đó người có bộ dạng dơ bẩn kia chính là ngươi?” Huyên Quý Phi từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ trên mặt đất.
“Vâng.” Chung Túc biết không thể giấu diếm, chỉ có thể đáp như thế.
Trên mặt Huyên Quý Phi hiện lên thần sắc chán ghét, sau đó nói, “Ta nhớ rõ ngày ấy Kỷ thị vệ nói với ta, ngươi không phải gọi là Chung Túc.”
Biểu tình của Chung Túc vẫn là bất động thanh sắc đáp, “Hồi Quý Phi nương nương, nô tỳ danh gọi Lý Tú Nhi, Chung Túc là tên tự của nô tỳ.”
Lời này trong lòng hắn đã sớm tại thời điểm xuất môn cùng Hoa Kế tính toán trước hết rồi, lúc này nói ra, cũng không giống giả vờ.
Mà Hoa Kết vẫn hầu hạ phía sau Chung Túc thì trong lòng không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong lòng Chung Túc ngược lại càng thấy khổ bức.
“Lý Tú Nhi?” Huyên Quý Phi gật đầu nói, “Nói như vậy ngươi hẳn nên gọi là Lý Chung Túc, mà không phải là Chung Mỹ nhân.”
Chung Túc không đáp.
“Sao?” Huyên Quý Phi phát ra một đơn âm, âm thanh nặng nề, hỏi lại một tiếng.
Này nếu chỉ cần nói sai một chữ, đó chính là tội khi quân.
Chung Túc không thể không đáp.
Hắn chậm rãi hạ mắt xuống, trái lương tâm nói, “Quý Phi nương nương bớt giận, nô tỳ chỉ cần Hoàng thượng và các nương nương thích là được.”
Thốt ra lời này, trên mặt Chung Túc lập tức nhiễm một vầng mây đỏ, xấu hổ không chịu nổi.
Nếu mà bị nhóm huynh đệ trước kia nghe được, lúc này bọn họ khẳng định sẽ cười đến rụng răng.
Chung Túc trong lòng yên lặng nghĩ, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng. Hắn không biết nịnh nọt, cũng không thích nói dối. Nhưng chỉ sợ từ nay về sau, hắn đều phải nịnh nọt như vậy, chu toàn quy củ với nhóm nữ nhân này.
Huyên Quý Phi thấy người này trên mặt hiện lên thần sắc xấu hổ, mới dời ánh mắt khỏi người hắn, từ từ nhìn về phía Đức Phi, Thục Phi và nhóm phi tần ngồi phía sau thản nhiên cười. Vẻ tươi cười này thay đổi quả thật rất nhanh, Quý Phi bước lên bậc thang, sau đó trở lại chỗ ngồi, chậm rãi nói, “Mỹ nhân muội muội cũng không cần phải xưng hô nô tỳ, mọi người cùng là nữ nhân của Hoàng thượng, chỉ cần quan tâm lẫn nhau gọi muội muội là được.”
Mặc dù miệng nói như thế, trên mặt cũng là ý cười, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng, không có chút ý tứ nhiệt tình nào.