*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Khâm đang ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, chậm rãi uống trà, nghe trưởng đài dong dài, cậu cũng không ngắt lời, chỉ rũ mắt nhìn lá trà trong tách. Bích loa xuân uốn uốn lượn lượn, chậm rãi bung ra trong nước trà.
Vị trưởng đài gần năm mươi tuổi này, trước đây từng du học ở nước ngoài, vô cùng thích khoe khoang về những trải nghiệm lúc ông đi du học. Thời đó, có thể ra nước ngoài du học đã rất lợi hại rồi, để biểu thị thân phận du học của mình, mỗi ngày trong phòng làm việc của ông đều có pha sẵn hồng trà. Bên Tây uống hồng trà sẽ cho đường vào, không tốt cho cổ họng. Sở Khâm chưa bao giờ uống, mỗi lần đến đây, thư ký đều sẽ pha cho cậu một tách bích loa xuân.
"Lúc tôi ghi hình, cứ để cậu ta đứng ở một bên quan sát, nếu tôi có thời gian sẽ đến xem chương trình của cậu ta." Sở Khâm đặt tách trà xuống, cười nói với trưởng đài.
Trương trưởng đài bị đào từ đài địa phương đưa tới đây, trong khung mang theo chút cảm giác ưu việt của truyền thông TV, cũng không quá quan tâm tới truyền thông mạng. Đối với ngôn luận trên internet, Sở Khâm cảm thấy bản thân có thể tiếp thu chuyện như vậy, nhưng cái loại chuyện muốn kêu cậu dẫn dắt Trần Kỷ Minh này, đã là chuyện vượt ranh giới rồi.
Ở đây không phải công ty giải trí mà là đài truyền hình, Sở Khâm không phải trung cao tầng, cũng không có nghĩa vụ giáo dục hậu bối. Kêu cậu làm loại chuyện này, đơn giản chỉ là Trương trưởng đài muốn bán nhân tình cho Trần tổng giám, mà lần bán này lại đẩy lên người cậu mà thôi.
Trương trưởng đài cứng họng, chờ tới khi Sở Khâm đến xem chương trình của Trần Kỷ Minh, hoa hiên vàng cũng lạnh luôn rồi. Có một chương trình mới sắp lên sóng, lại còn do Sở Khâm làm MC chính, làm sao có thời gian đi lắc lư ở chỗ khác cho được. Nhưng lại không thể soi mói ra bất kỳ lỗi nào trong câu vừa rồi của cậu, vậy nên trưởng đài chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Cậu vất vả rồi."
Sở Khâm cười cười không nói lời nào, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của trưởng đài. Cậu lấy một tờ giấy trong túi ra, chính là giấy chứng nhận lần trước đồn cảnh sát khai cho mình, cậu vẫn chưa đưa cho bộ nhân sự. Gọi cho số điện thoại ở bên trên, là điện thoại công của đồn cảnh sát. "Xin chào, tôi tìm Tiểu Cao."
Tiểu cảnh quan Cao Vân Long, chính là người đã viết giấy chứng nhận cho cậu.
"À, là vầy, còn vài tài liệu cần chữ ký của người trong đồn, bên đồn cảnh sát..." Sở Khâm nói với ngữ khí bối rối, trầm mặc vài giây.
Nhất thời tiểu cảnh quan tự bổ não ra sự khó xử của Sở Khâm, lần trước đến đồn đúng là thái độ của bên đó với anh ấy không được thân thiện lắm, chính mình cũng cảm thấy mấy đồng nghiệp có hơi quá phận, tiểu cảnh quan liền cướp lời: "Vậy để tôi đi ra ngoài ký tên cho anh."
Ngữ điệu của Sở Khâm lập tức trở nên vui vẻ: "A, vậy cám ơn cậu nhiều lắm, trưa nay tôi sẽ chờ cậu tại lầu một của Vườn Cá Hương, sẵn tiện mời cậu một bữa đạm bạc." Vườn Cá Hương nằm ở gần đồn cảnh sát, cách đài truyền hình một đoạn, nhưng cũng không xa lắm.
"Không cần phải ăn đâu..." Tiểu Cao vội từ chối.
"Tôi chỉ rảnh lúc ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải quay chương trình nữa, cậu cứ coi như là làm chuyện tốt đi ăn chung với nhân dân xã khu là được." Sở Khâm dùng ngữ điệu thoải mái nói một câu như vậy xong liền cúp điện thoại.
12h trưa, Sở Khâm xuất hiện tại lầu một của quán Vườn Cá Hương đúng như giờ đã hẹn, ngồi trên cái ghế dài cuối cùng trước cửa sổ, ngoắc tiểu cảnh quan đang vội vội vàng vàng bước vào.
Tiểu Cao sợ gặp phải phiền toái, cố ý thay một bộ thường phục đến đây.
Sở Khâm đưa thực đơn cho Tiểu Cao để cậu ta chọn món, đối phương lắc tay liên tục, cậu liền cười cầm về, hỏi khẩu vị của Tiểu Cao, chọn bốn món một canh. Sở Khâm thường đến chỗ này, lúc mấy đồng nghiệp chịu không nổi cơm hộp của đài phát sẽ tới nơi này cùng ăn cơm văn phòng. Đều là mấy món ăn thường ngày, cũng không đắt, như vậy mới có thể hẹn tiểu cảnh sát đến đây ăn được.
"Cao cảnh quan..." Sở Khâm cười đến hiền lành, tiểu cảnh sát lập tức ngăn lại, nói mình còn chưa là cảnh quan, kêu cậu cứ gọi Tiểu Cao là được, "Vậy cũng được, chắc là cậu vừa mới tốt nghiệp ha, tôi lớn hơn cậu vài tuổi..." Nâng tay lên rót cho đối phương một ly trà.
"Làm sao anh biết tôi vừa mới tốt nghiệp?" Tiểu Cao có hơi mất hứng, chỉ cần liếc mắt một cái mọi người đều có thể nhìn ra cậu vừa mới tốt nghiệp, điều này khiến cho cậu hoài nghi biểu hiện của mình rất không thành thục.
"Năm ngoái tôi có nghe mấy người trong đồn bàn với nhau, sắp sửa có một người mới tốt nghiệp được phân tới đây." Sở Khâm lơ đễnh, tiếp tục cười híp mắt nói chuyện phiếm với cậu ta, quả nhiên lời này đã khiến cho tâm tình của Tiểu Cao tốt lên một chút. Liền bắt đầu trò chuyện về cuộc sống trong trường cảnh sát với cậu ta, cậu có quen một ít nghệ nhân có xuất thân từ quân nghệ
(làm nghệ thuật trong quân đội), nói đến trường quân đội trường cảnh sát khổ cực thế nào, Tiểu Cao rất có hứng thú, chủ động bật máy hát lên.
Đợi đến khi món ăn được dọn lên, Sở Khâm cũng không nói nữa, kêu cậu ta nhanh ăn đi. Muốn nhờ vả người ta, đầu tiên là phải làm cho đối phương thả lỏng cảnh giác, cũng chính là làm cho người ta cao hứng trước. Mà thời cơ nhờ vả tốt nhất là lúc đã ăn cơm no rồi, cho nên trước khi ăn no, chắc chắn Sở Khâm sẽ không loạn hỏi.
Đầu sư tử kho tàu,
cánh gà chiên,
bông cải xanh xào tỏi,
gỏi sứa, phối hợp với
canh ngân nhĩ tuyết lê đường phèn
thanh mát giải nhiệt. Đều là những món thường gặp, ăn cũng rất thuận miệng. Tiểu cảnh quan bất chấp nắng mưa thi hành nhiệm vụ, đã sớm đói bụng rồi, cậu bưng chén cơm trắng có đặt một viên đầu sư tử ăn đến ngon lành.
Sở Khâm đã ăn đến không sai biệt lắm, nếu dừng đũa sẽ khiến cho đối phương cảm thấy xấu hổ, vì vậy cậu liền cầm lấy một cái cánh gà chậm rãi gặm: "Tuy rằng cuộc sống đại học có cực khổ, thế nhưng lại nhẹ nhàng nhất, tôi lại chưa từng hưởng thụ qua, đến năm hai đã bắt đầu làm chương trình ở Thịnh Thế..."
Tiểu Cao vừa ăn vừa nghe Sở Khâm kể về lịch sử phấn đấu của mình, cũng không dài, dăm ba câu liền khái quát làm sao cậu thắng được giải quán quân, làm sao đến Thịnh Thế, làm sao phấn đấu vì chương trình, cậu đều kể đại khái một lượt.
Làm tiểu cảnh quan vừa mới nhậm chức, nghe đến say mê.
"Tôi tự thấy mình đã đối xử với mọi người rất tốt, nhưng... cậu cũng thấy đấy..." Sở Khâm liên tục thở dài, lộ ra một nụ cười khổ, giống như đang vô cùng hoang mang rồi lại bất lực với tình cảnh hiện tại vậy.
"Tôi cũng hiểu, đồng nghiệp của anh chỉ nói lung tung thôi." Nghe xong lịch sử phấn đấu của vị MC kim bài này, vốn đã cảm thấy bất công thay Sở Khâm, nghe cậu nói như thế, nhất thời tiểu cảnh quan càng oán giận không ngớt.
Sở Khâm bất động thanh sắc gặm một cái cánh gà.
Ăn bữa cơm này xong, Sở Khâm đã hỏi được hết những gì mình muốn biết. Đồn cảnh sát tìm người điều tra vụ án, chủ yếu là hỏi tình trạng quan hệ với người chung quanh của cậu cùng với có thù oán gì với ai không, có vài người liền khai ra quan hệ giữa cậu và Chung Nghi Bân, còn nói chắc như đinh đóng cột là cậu bị bao nuôi. Chỉ có vài người bị đồn cảnh sát hỏi, bài trừ một chút liền biết là người nào.
Sở Khâm đứng ở đằng xa xem TV được gắn trên tòa cao ốc, lạnh lùng nhếch môi, lăn lộn trong giới 7 – 8 năm, cậu không thể đứng yên để người ta khi dễ như vậy được.
"Khâm ca, em đã ăn dưa hấu của anh rồi á." Trở về đại sảnh trong trường quay, Tiểu Điền thích ăn trái cây vẫy vẫy cái vỏ dưa hấu trong tay với anh.
"Không thèm chừa cho anh một miếng nào luôn sao?" Sở Khâm đi tới, cười cốc đầu cậu ta, "Đúng rồi, mấy ngày nay anh không ở đây, đồn cảnh sát có gọi vài người tới điều tra, em còn nhớ không?"
Mặc dù Tiểu Điền là một quản lý sân khấu nhỏ bé, nhưng tính tình lại kiên định chịu khó, thầy Lương giao cho cậu ta một nhiệm vụ, chính là ghi lại tình huống đi làm của nhân viên trong trường quay số 1.
"Kêu thầy Lương, chị Tiếu Tiếu... À, hôm đó có cả Trần Kỷ Minh bên sát vách ở đây nữa, vậy nên cũng gọi hắn đi luôn." Tiểu Điền gặm sạch phần dưa đỏ còn sót lại trên vỏ dưa, cẩn thận suy nghĩ lại một lần, kể hết những gì mình nhớ ra, cuối cùng còn lôi cái quyển sổ chấm công nhỏ trong túi quần sau mông ra, đối chiếu lại một lần nữa.
Sở Khâm khẽ cười, vỗ vỗ vai Tiểu Điền, xoay người đi ghi hình.
Trong phòng làm việc của tổng tài giải trí Thịnh Thế, quản lí bộ quan hệ truyền thông có hơi lúng túng đứng ở trước bàn: "Điện thoại chính là điện thoại công cộng, tôi đã xác nhận qua, mấy tòa soạn cũng không biết là ai đã báo tin, người nọ không cần tiền thù lao."
Chung Nghi Bân ngồi trên ghế ông chủ, nhìn tài liệu trong tay, cũng không thèm để ý tới cái người đang bị phạt đứng báo cáo.
Quản lí bộ quan hệ truyền thông lặng lẽ lau mồ hôi: "Tổng tài, kỳ thực cũng không cần phải để ý đến chuyện này, dù sao Sở Khâm là một MC chứ không phải nghệ sĩ, công chúng cũng không quan tâm tới chuyện này là bao. Ở bên Đài Loan MC còn công khai come out nữa kìa, đã vậy còn là MC đang nổi tiếng nhất nữa đó..."
"Bốp!" Chung Nghi Bân quẳng tài liệu trong tay xuống bàn, tựa lưng vào ghế ngồi giương mắt nhìn ông ta, "Ông còn chưa hiểu rõ vấn đề ở đâu sao." Hai ngón tay gõ gõ lên tài liệu trên bàn, đó là từ ảnh chụp Cơn Lốc bán lên weibo để lộ nội dung Sở Khâm bị người đánh.
Quản lí đảo đảo tròng mắt, đột nhiên thông suốt: "Ý ngài là nói, có người đang nhằm vào Sở Khâm?"
Chung Nghi Bân nhíu mày, kỳ thực anh muốn nói, việc này liên quan đến bảo bối của tôi, dù có nhỏ tới mức nào thì cũng là chuyện lớn, không nghĩ tới người này lại nói ra được lời hữu dụng hơn nữa. Từ chối cho ý kiến mà chỉ "ừ" một tiếng, Chung Nghi Bân đẩy tài liệu qua.
Quản lí cầm lấy đọc kỹ một lần, đột nhiên nói: "Tổng tài, có phải là mấy tình nhân của ngài đang trả thù Sở Khâm không?" Dựa theo lời của người trong bộ truyền thông nói, người gọi điện thoại cho bọn họ là một cô gái trẻ tuổi.
Chung Nghi Bân bị dọa sợ hết hồn, lập tức kiềm chế lại mới không có té từ trên ghế xuống: "Cái gì mà mấy tình nhân của tôi?"
"Tôi, tôi chỉ đoán vậy thôi..." Quản lí chột dạ nói, nhất thời lanh mồm lanh miệng đã nói toạc ra những gì mình nghĩ.
Sở Khâm quay chương trình, Trần Kỷ Minh thực sự đứng ở bên cạnh chăm chú quan sát, còn cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi chú. Bởi vì kì này gặp khá nhiều chuyện nên đã trì hoãn thời gian, sau khi quay xong thì trời cũng đã tối đen rồi.
"Khâm ca, tối nay có rảnh không? Có thể vinh hạnh đi ăn chung một bữa được chứ?" Trần Kỷ Minh nhiệt tình mời Sở Khâm cùng đi ăn cơm, đồng thời ám chỉ cậu, cũng sẽ có lãnh đạo trong đài đi cùng.
Sở Khâm tẩy trang xong, nhận lấy khăn lông nóng lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Kỷ Minh, ôn hòa nói: "Không khéo rồi, tối nay tôi đã có hẹn, để hôm khác đi."
Trần Kỷ Minh mím môi, không ngờ tới Sở Khâm sẽ cự tuyệt lưu loát như thế, liền cười đi ra khỏi cửa với cậu, đến cửa lớn liền gặp Trần tổng giám.
Trần Phong cười bắt chuyện: "Tiểu Sở, cùng đi ăn cơm không?"
Thì ra lãnh đạo có hẹn trước chính là ba hắn ta nha! Sở Khâm nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, lặp lại lời từ chối một lần nữa, Trần tổng giám có hơi mất hứng.
"Đến cả mặt mũi của tôi cũng không cho, vậy tôi phải nhìn xem là có hẹn với đại nhân vật nào đây?" Trần Phong lôi kéo Sở Khâm nói, vừa dứt lời, một chiếc xe thể thao khốc huyễn chạy ầm ầm tới, thắng lại một cách chuẩn xác, dừng ở trước mặt bọn họ.
Cửa xe tự động nâng lên y như cánh gà
(so sánh thiệt...), Chung Nghi ăn mặc tây trang chải quả đầu tinh anh đi xuống, liếc mắt một cái liền thấy Trần Phong đang lôi kéo tay của Sở Khâm.
"Thì ra là Chung tổng à!" Trần Phong có hơi ngượng ngùng.
Sở Khâm tiến về phía trước: "Không phải đã nói anh đứng chờ ngoài cửa lớn sao? Sao lại chạy thẳng vào đây luôn rồi?"
"Bên ngoài đổ mưa nhỏ, sợ em mắc mưa." Sắc mặt của Chung Nghi Bân có hơi không tốt, cứ như là đang phải chịu ủy khuất, lôi kéo Sở Khâm lên xe, mới chỉ đi được cỡ ba bước liền nhịn không được đặt cằm lên vai Sở Khâm lầm bầm một tiếng.
Trần Kỷ Minh chưa từng thấy qua cảnh tượng này, cảm thấy có hơi đau mắt; mà Trần Phong đã biết trước đây hai người kia ở chung với nhau thế nào, thiếu chút nữa tròng mắt đã rớt ra ngoài luôn rồi.
========================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính:
Bọn họ nói anh có mấy tình nhân khác, lẽ nào trước đây là một tên tra công o(>﹏