Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 24: Công ty

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam nhân phía làm người nhận, nếu làm nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể. Lúc trẻ còn chưa cảm nhận được, thêm vài năm nữa sẽ xuất hiện vấn đề này vấn đề kia. Mỗi lần Chung Nghi Bân ra nước ngoài công tác đều sẽ mang các loại tinh dầu bão dưỡng về, thấy thứ gì tốt cũng đều thử một lần. Cuối cùng phát hiện được một công ty Pháp bán hàng hiệu nổi tiếng, có một hãng bí mật chuyên môn làm về lĩnh vực này, hiệu quả của sản phẩm cũng là tốt nhất, nên anh vẫn luôn mua hàng của hãng này.

Sở Khâm đỏ mặt ngồi xuống giường, nhìn Chung Nghi Bân đang cầm một bình nhỏ với vẻ mặt hưng phấn, nhịn không được thụt lùi về phía sau: "Để, để em tự làm là được rồi..."

"Sao có thể để em tự làm loại chuyện này được chứ?" Chung Nghi Bân trèo lên giường, vòng cậu vào trong khuỷu tay, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói, "Trên diễn đàn có nói, nếu để em tự làm loại chuyện này, vậy nhất định anh chính là một tên tra công."

"Gì chứ hả." Sở Khâm bị anh chọc cười, người này đã xem loại diễn đàn gì vậy hả.

Tên của cái bài post kia là



Làm thế nào để trở thành một tiểu công đúng chuẩn

》, bên trong có miêu tả chi tiết trước khi làm, sau khi làm một cách cặn kẽ, bao gồm cả nếu có sưng đỏ trầy da, nhất định phải bôi thuốc kỹ càng. Chẳng hạn như tinh dầu bảo dưỡng, cũng là một đạo lý trong đó.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, Chung Nghi Bân cũng không muốn buông tha cho một cơ hội tiếp xúc thân mật như vậy.

"Trình tự như vậy đúng không?" Chung Nghi Bân đưa bình nhỏ trong tay cho cậu xem, lôi cả cái rổ trúc trên đầu giường lại, bên trong có rất nhiều chai chai lọ lọ, toàn bộ đều là tiếng Pháp, anh đọc qua thử, có thể hiểu được công dụng đại khái, nhưng lại không hiểu trình tự.

Sở Khâm đỏ mặt chỉ vào cái bình nhỏ này nói: "Bôi cái này trước, rồi tới cái này, tạm thời không cần mấy cái khác." Hai cái này là để bôi ở phía sau, đống còn lại là đồ bảo dưỡng mỗi tuần, có một số nữa là dùng trong mùa khác.

Vốn dĩ nằm sẽ tương đối dễ hơn, thế nhưng xương sườn của Sở Khâm vẫn chưa tới 100 ngày, vậy nên cậu chỉ có thể nằm ngửa. Chuyện này sẽ dẫn đến, Sở Khâm có thể thấy rõ tất cả động tác.

Quần ngủ mềm mại bị cởi xuống, hai chân đang co lại bị tách ra, mặt Sở Khâm đỏ lên, nghiêng đầu sang một bên ngại phải nhìn thẳng.

Chung Nghi Bân nhìn cái mông trắng nõn xinh đẹp, cùng với nơi hơi sưng đỏ, nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Rót tinh dầu bảo dưỡng vào tay, đầu tiên là xoa bóp chung quanh trong chốc lát, sau đó, chậm rãi tiến vào trong.

Một chuỗi hành động làm rất thành thạo, chắc là nhờ ký ức của thân thể, cũng như lái xe vậy, chỉ cần được chỉ dẫn đôi chút liền có thể lấy lại kỹ thuật đã từng có.

Tinh dầu mát lạnh êm dịu đã làm dịu bớt cơn đau nóng rát, Sở Khâm thở dài một tiếng, cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng ngón tay này cực kỳ không thành thật, ỷ vào độ dài của mình liền thâm nhập vào càng sâu hơn.

"Hmm..." Không biết đã chạm tới nơi nào, Sở Khâm nhịn không được nức nở một tiếng, hai chân phản xạ có điều kiện run rẩy, vội che miệng lại, quay đầu lại trừng Chung Nghi Bân.

Chung Nghi Bân cười hề hề, nhưng cũng không dám chọc em ấy nữa, lỡ như chọc giận rồi sau này em ấy sẽ không để cho mình bôi, vậy liền trở thành được một mất mười rồi. Bôi loại tinh dầu thứ nhất xong, xoa bóp bên trong trong chốc lát, anh liền thân sĩ lui ra ngoài. Đổi thành một bình thuốc mỡ, bôi một lớp thật mỏng để khóa tinh dầu bảo dưỡng lại, dùng khăn lông ướt lau sạch số bị dư ra ngoài, sau đó cẩn thận mặc quần lại cho cậu.

Mặt Sở Khâm đã đỏ đến mức bốc khói, cậu vùi mặt vào gối không chịu đứng dậy.

Chung Nghi Bân dọn dẹp đồ đạc xong liền trèo lên nằm xuống cạnh cậu: "Ngủ trưa chút đi, chắc là em vẫn còn mệt lắm ha."

Hôm qua về đến nhà đã nửa đêm, lại bị anh lăn qua lăn lại nửa đêm nữa, thời gian ngủ chỉ cỡ chừng 3 tiếng, mặc dù đã ngủ đến trưa nhưng vẫn cảm thấy rất mệt. Sở Khâm ngáp một cái, được Chung Nghi Bân vòng vào trong lòng, nhịn không được len lén ngửi mùi vị trên ngực anh, thân thể có một mùi hương... tinh dầu bảo dưỡng nhàn nhạt.

"Có phải anh làm dính ra áo rồi không?" Sở Khâm túm cổ áo của Chung Nghi Bân, vẻ mặt ghét bỏ.

Chung Nghi Bân đang đắm chìm trong khoảnh khắc hiếm khi mới được bà xã ỷ lại: "..."

Chung Nghi Bân ỉu ỉu xìu xìu cởϊ qυầи áo ném vào máy giặt, Sở Khâm liền lấy di động ra lướt weibo.

"Đại PP kinh thiên" đã đăng weibo, chỉ trong vòng nửa tiếng đã có hơn 40.000 lượt share, bản thân cái weibo đó cũng rất thú vị, nhưng sẽ không có khả năng hot đến như vậy, nhất định là thuỷ quân mà Triệu Bách mua đã phát huy công dụng rồi. Khi cộng đồng mạng nhìn thấy cái này, những người bị tin vịt mê hoặc lúc trước nhất thời cũng tỉnh táo lại, cười ha ha ở bên dưới.



Ha ha ha ha, ông chủ của tụi tui uống nhiều, tui cũng phải đỡ người vào xe, đã vậy còn từng bế kiểu công chúa nữa đây nè!





Hai nam nhân ôm một cái thì sao chứ?

Cái nick marketing online kia

thực

đúng là nhàmchán.



Sau đó, Trương Trì thấy cái status này có phản ứng tốt như vậy, đơn giản liền tổ chức một hoạt động, là "Ông chủ ôm một cái". Chỉ cần chụp hình ôm ông chủ, đăng lên weibo

@Đại PP kinh thiên, một tuần sau sẽ chọn ra tư thế ôm ông chủ tuyệt nhất, có thể nhận được 2333 tệ tiền thưởng.

(2333 đồng âm với a ha ha ha)

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại cười giỡn của cư dân mạng với chuyện này. Đến tối, đã có rất nhiều người đăng ảnh chụp ôm ông chủ lên, có khi là đã thương lượng với ông chủ xong rồi nhờ đồng nghiệp chụp hộ, có khi là nhân lúc ông chủ chưa chuẩn bị tiến lên ôm một cái rồi bỏ chạy, còn có mấy người rủ nhau đến lúc tan tầm nhấc ông chủ lên chụp một tấm. Mà mấy ông chủ không có phòng bị này, đều mang theo vẻ mặt mộng bức.

Buồn cười nhất chính là có một nam sinh tiến tới bế ông chủ theo kiểu bế công chúa, ông chủ đầy mặt nghiêm túc bị rớt tóc giả, để lộ ra cái đầu hói trụi lủi, tình cảnh vô cùng xấu hổ.



Muốn hỏi người anh em này còn sống không vậy?





Vì 2333 tệ, không cần cả công việc luôn! Ha ha ha ha!



Trên mạng vô cùng náo nhiệt, rất nhanh đã không còn ai chú ý tới cái tin kia của Sở Khâm nữa.

Kẻ cắp giới giải trí bị mất quyền kiểm soát có hơi hoảng hốt, gọi điện thoại cho cố chủ: "Độ hot đã bị cái hoạt động kia chèn xuống, hiện tại căn bản là cư dân mạng đã không tin nữa, không còn cách nào thả tin tiếp theo ra được."

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn lúc mọi người đặt nghi vấn về mối quan hệ giữa Sở Khâm và ông chủ thì bọn họ sẽ đăng tiếp tấm hình Sở Khâm dẫn Chung Nghi Bân về tiểu khu của mình. Tấm ảnh này tiết lộ nơi ở của Sở Khâm, rất có thể sẽ bị kiện, nhất định phải thả ra ngoài trong một thời gian ngắn, sau đó xóa bỏ ngay lập tức, đạt được hiệu quả mong muốn là tốt rồi, còn có thể cắn ngược lại Sở Khâm một cái, nói cậu ta mua bên phía weibo marketing online ép buộc xóa chúng đi.

Nhưng bây giờ công chúng đã không quan tâm đến tin này nữa, dù có đăng lên thì nhất định cũng sẽ bị cười nhạo là đang làm trò hề, sẽ không có ai thèm quan tâm tới.

Bên kia trầm mặc một hồi, cúp điện thoại cái cụp, hoàn toàn không có ý định thanh toán nốt số tiền còn lại. Kẻ cắp giới giải trí nhún nhún vai, xoay người đi lướt weibo, lướt đến một tin nhắn bàn chuyện làm ăn.

Ngày hôm sau, Kẻ cắp giới giải trí lại thả một trái mìn khác.



Nói tôi bị tán vào mặt, tôi chỉ có thể nói, trước đây Sở Khâm đình công một tuần, cũng là bởi vì đồng tính luyến ái tranh giành tình nhân, bị người đánh cho một trận, không tin mấy người cứ xem cái kỳ có Mộ Thần, người nào đó cứ ngồi suốt mà không động đậy gì đi.



Sau đó, phía dưới còn đăng kèm cả một tấm hình chụp hiện trường Mộ Thần đang ghi hình tại Món thập cẩm, tất cả mọi người vừa chạy vừa nhảy, chỉ có Sở Khâm ngồi ở trên ghế chân cao.

Chuyện này quá sức tưởng tượng, nhớ năm nào có một ca sĩ, bởi vì tuôn ra tin tức đồng tính luyến ái tranh giành tình nhân nên bị đánh, còn chưa xác thực có phải là sự thật hay không thì đã bị đài quốc gia thai sa thải. Từ đó tin này cũng lắng xuống, mười mấy năm rồi người kia cũng không có cách nào làm việc lại.

Sở Khâm đến đài ghi hình, ánh mắt mọi người nhìn cậu tràn đầy đồng tình.

"Khâm ca, anh chọc phải con chó điên nào vậy? Cứ mãi cắn lấy anh không chịu buông!" Ở trong phòng trang điểm gặp được Trần Kỷ Minh, người này chửi mắng với vẻ mặt tức giận.

Sở Khâm nhìn thoáng qua hắn: "Cậu cũng biết là chó điên, nhảy nhót không được bao lâu."

Trần Kỷ Minh cười cười, xoay người đi quay talk show của mình.

Thư ký của Trương trưởng đài chạy vào, vội chào Trần Kỷ Minh ở ngoài cửa một cái. Trần Kỷ Minh quay đầu nhìn thư ký chạy về phía Sở Khâm, nhíu nhíu mày xoay người đi.

"Trương trưởng đài kêu anh đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến." Thư ký chảy đầy đầu mồ hôi nói.

"Đã biết." Sở Khâm đưa khăn trong tay cho cô gái kia, "Đừng hốt hoảng, gọi điện thoại cho tôi cũng được mà."

"Vậy quá tùy tiện rồi." Tiểu thư ký với nói vẻ mặt thành thật, kỳ thực cô cũng muốn chạy ra ngoài một chút, miễn cho phải đối mặt với cái bản mặt như người khác thiếu nợ mình của trưởng đài.

Trưởng đài tìm cậu nói chuyện, biểu đạt sự bất mãn với lời đồn đãi trên mạng, yêu cầu cậu mau chóng giải quyết, đừng để ảnh hưởng đến tỷ số người xem. Mặt khác lại dặn dò một việc, nói Trần Kỷ Minh là một mầm non tốt, hi vọng Sở Khâm sẽ dẫn dắt hắn. Sau này lúc ghi hình, cứ để Trần Kỷ Minh đứng bên dưới quan sát học hỏi, có vấn đề gì, hi vọng Sở Khâm có thể giải đáp cho hắn.

Hôm nay Chung Nghi Bân không có đi theo Sở Khâm quay chương trình, mà anh lại đi đến giải trí Thịnh Thế. Bộ quan hệ truyền thông đã lần ra được số điện thoại gọi cho paparazi, nhưng đó là một trạm điện thoại công cộng gần Thịnh Thế Hoan Ca, tin tức cứ như vậy liền bị chặt đứt. Về phần phong ba trên mạng, bộ quan hệ xã hội biểu thị mình đang xử lý, sẽ không có chuyện gì tiếp diễn nữa.

Thư ký Kim báo cho Chung Nghi Bân, hôm qua lý Phó tổng gọi trưởng bộ quan hệ xã hội vào phòng làm việc nói chuyện hồi lâu, không biết đã nói cái gì.

Chỉ mới nghỉ ngơi, không đến công ty có hai tuần, Khâm Khâm của anh liền bị người khác khi dễ rồi. Chung Nghi Bân mặc tây trang vào, chải tóc thành một quả đầu tinh anh, bước vào của lớn của giải trí Thịnh Thế. Giày da tinh xảo dẫm lên nền đá cẩm thạch đen, phát ra tiếng cộp cộp, mấy chàng trai, cô gái ngay quầy tiếp tân đồng loạt đứng nghiêm, cúi người chào hỏi.

"Tổng tài!"

Chung Nghi Bân mang theo sắc mặt thâm trầm nhìn chung quanh một vòng, thang máy ở đâu vậy ta?

=====================================

Tiểu kịch trường



Tập:

Tổng tài khí phách không đối thủ



hật báo Vương thị:

Đăng tin scandal của Sở Khâm blah blah blah…

Nhị Bính:

Trời lạnh rồi, nên để cho Vương thị phá sản

Weibo Trương gia:

Vạch trần Sở Khâm đùa giỡn đại bài blah blah blah…

Nhị Bính:

Trời nóng rồi, nên để cho Trương gia đóng cửa

Khâm Khâm:

Vạch trần Chung Nhị Bính quy tắc ngầm MC kim bài dưới trướng bla bla bla…

Nhị Bính:

Trời tối rồi, nên để cho nam nhân của tổng tài phát ra chút âm thanh khác *cười nhếch mép*

Khâm Khâm:

Yamete