*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh của chúng nó lướt qua Chu Ngự, xém chút nữa là cắt ngang Chu Ngự ra làm đôi.
Vật nhỏ cũng lấy cánh che đầu của mình lại.
Con chim khổng lồ cuối cùng phóng tới trước mặt Chu Ngự, anh bỗng nhiên ngã người xuống, đã bóp cò súng nhưng thật lâu sau không có đạn bắn ra
!
Chu Thanh sắc mặt trắng bệch muốn xông lên thì bị bác sĩ Daniel giữ lại, Chu Ngự nhanh chóng đem viên đạn bị kẹt bắn tới con chim sắp giương vuốt chộp tới đùi anh.
Thần kinh độc tố nhanh chóng khuếch tán, con chim khổng lồ ngã ầm xuống đất.
May mắn Chu Ngự phản ứng mau lẹ lấy khuỷu tay xoay thân thể tránh được nếu không anh sẽ bị móng vuốt sắc bén của nó đè gãy xương.
«
Chu Ngự
!
» Chu Thanh chạy tới.
Cậu chạy vòng qua xác con chim khổng lồ thấy Chu Ngự đứng dậy phủi đất cát trên người thì thở phào nhẹ nhỏm.
«
Quá lợi hại
! Tôi thật sự vô cùng sùng bái cậu
!
» Ngô Vận vỗ tay đi tới.
Lí Khiêm liếc nhìn Ngô Vận nói
«
Cái miệng quạ đen của anh tốt nhất đừng nói thêm câu nào nữa
! Nói đâu là trúng đó
!
»
Ngô Vận bất đắc dĩ cười cười, hắn đang muốn mở miệng thì tầm mắt lạnh băng của Chu Ngự đảo qua.
«
Im đi.
» Xem ra Chu Ngự đối với Ngô Vận tựa hồ không có kiên nhẫn.
Mọi người xúm lại xem cái xác của con chim khổng lồ, nhìn gần trông nó còn to gấp trăm lần so với lúc nhìn nó bay trên trời.
Lí Khiêm nuốt nước bọt, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh mình bị đám chim này xé nát.
Lúc nãy vô luận chúng nó tấn công Chu Ngự từ trên cao hay đảo cánh xẹt qua người Chu Ngự đều vô cùng nguy hiểm. Chính là Chu Ngự vẫn luôn giữ vững bình tĩnh phán đoán tình huống, thấy nguy không hoảng, điều này rất ít người làm được.
Chu Ngự cảm thấy bên hông nhột nhột, giống như có cái gì mềm cọ vào, anh cúi đầu xuống
thấy vật nhỏ khẽ vẫy vẫy đôi cánh, bày ra bộ dáng ngưỡng mộ Chu Ngự.
«
Mi thật đúng là biết nịnh nọt a.
» Chu Ngự thản nhiên nở nụ cười.
Vật nhỏ ngửa đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Chu Ngự giống như muốn nói gì đó.
Chu Ngự vươn ngón tay chọt chọt chóp mũi nó, vật nhỏ khó chịu nhăn mặt lại, tuy có chút xấu nhưng rất đáng yêu.
Nó lắc đầu né tránh ngón tay Chu Ngự. Anh muốn rút tay lại thì vật nhỏ một ngụm ngậm lấy ngón tay anh.
Chu Ngự cho là mình sẽ sinh ra ảo giác vật nhỏ cắn hút máu, nhưng anh lại thấy đầu lưỡi
ấm áp của vật nhỏ nhẹ nhàng bao lấy ngón tay. Nó híp mắt nở nụ cười, bởi vì được ngậm ngón tay của Chu Ngự mà tỏ vẻ đắc ý.
Chu Ngự vốn muốn rút tay về nhưng lại nghĩ cho nó nghịch ngợm một chút cũng không sao. Dù gì trong tình huống nguy hiểm vừa rồi vật nhỏ có thể ở bên cạnh anh mà không lộn xôn kêu la gì.
Không chừng trong lúc vừa rồi nó cái gì cũng không biết nên mới tỏ vẻ bình tĩnh như vậy hoặc cũng có thể là nó tin tưởng khả năng của Chu Ngự.
«
Mối nguy hiểm lớn nhất hiện tại đã được giải quyết
! Chúng ta phải vượt qua sông Thiên Sứ Giác này
! Đây sẽ là vấn đề quan trọng quyết định cuộc sống của chúng ta
!
» Ngô Vận vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
«
Vấn đề quan trọng… là sao
?
» Hàn Lật Đẳng đối với cách nói khích lệ dũng khí của Ngô Vận hoàn toàn không hưởng ứng.
«
Tuy rằng đã giải quyết đám chim kia nhưng dưới sông còn có một loài cá sấu nước khổng lồ…
» Lí Khiêm sợ hãi nói.
«
Nó là Nghịch Lân Long. Nó có thể đạt đến chiều dài lớn nhất là 23 mét, phần lớn sinh sống ở hạ lưu sông Nước Mắt Thiên Sứ. Mỗi khi tới kỳ sinh sản, những con Nghịch Lân Long mẹ sẽ bơi ngược dòng đến thượng nguồn, cũng chính là thác nước Thiên Sứ Giác, ở nơi này sinh hạ Nghịch Lân Long con.
» Chu Thanh đi tới bờ sông, đối diện với thác nước «
Loài sinh vật này có khứu giác và thị giác vô cùng nhạy bén,
phương thức săn mồi của chúng cũng giống với Parsley Winter, đều dựa vào sự sợ hãi của con mồi.
»
Bác sĩ Daniel lo lắng Chu Thanh sẽ ngã xuống nước nên đi đến bên cạnh cậu. Lúc này trên mặt sông nổi lên vô số bọt nước nhưng lại không thấy bóng dáng của Nghịch Lân Long. Một màn cắn nuốt con chim rơi xuống sông vừa rồi cứ như là ảo giác vậy. Không thể biết được dưới nước đến tột cùng có bao nhiêu Nghịch Lân Long mới sinh, cũng không thể biết số lượng nhiều hay ít.
«
Chắc nó cũng giống với Song Đầu Lang Chu vì muốn cung cấp chất dinh dưỡng cho con cái mà tấn công chúng ta đi?”
Hàn Lật Đẳng lo lắng nói.
«
Dưới sống đều là Nghịch Lân Long con, tạm thời không có sinh sản thêm. Hơn nữa chúng ta ở trên cao cách mặt sông khá xa nên cho dù chúng có nhảy lên tấn công thì không tạo ra nguy hiểm gì. Mà con mồi của chúng cũng chỉ là đám chim kia thôi, bởi vì lúc Chu Ngự bắn hạ thì đám chim đó sinh ra nỗi sợ hãi cho nên việc trở thành con mồi là lẽ đương nhiên.
» Chu Thanh trả lời.
Lí Khiêm rất tôn trọng sự uyên bác của Chu Thanh, nghe Chu Thanh nói vậy thì hắn cũng yên tâm phần nào nhưng vẫn có chút khẩn trương.
«
Không cần phải miễn cưỡng thế đâu, nếu ai không muốn vượt sông thì cứ ở lại đây, không sao cả.
» Ngô Vận lấy dây thừng ra, đi tới bờ sông, nhắm ngay vách đá đối diện bắn một phát.
Đầu sợi dây phóng đi với tốc độ cực nhanh, ghim chặt chẽ ngay vách đá đối diện.
Ngô Vận dùng lực thử kéo sợi dây xem nó có chắc hay không, sau đó đem đầu dây còn lại buộc chặt vào một thân cây cổ thụ to bằng ba người ôm.
«
Ai trước
?
» Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự.
Chu Ngự hất cằm «
Anh trước. Tôi sẽ ở lại canh chừng mọi người.
»
«
Được.
»
Vẻ mặt Ngô Vận không còn biểu tình cười cợt đùa giỡn nữa, hắn nói chuyện với Chu Ngự vô cùng ngắn gọn, xem ra qua sông Thiên Sứ Giác là vấn đề bắt buộc phải làm.
Ngô Vận không có sử dụng dây thòng lọng
[1]
phụ trợ thêm mà trực tiếp đu hai cánh tay bám chặt sợi dây thừng, thối lui đến cây cổ thụ phía sau lấy đà sau đó chạy thật nhanh đến khi hai chân chạm vách đá dùng lực phóng qua.
Động tác nhanh đến nỗi làm mọi người chưa kịp phản ứng gì cả
!
«
A…
» Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng khẩn trương mở to mắt.
Bóng dáng Ngô Vận đu trên dây thừng rất nhanh đi tới vách đá bên kia, cơ bắp toàn thân toàn bộ căng ra, vô cùng dẻo dai và mạnh mẽ.
Chỉ mất vài giây đồng hồ, hắn đã chạm chân tới vách đá bên kia.
Hắn xoay người lại, một tay chống hông, một tay bày ra cử chỉ ‘mau đên đây’.
«
Ai tiếp theo
?
» Chu Ngự nhìn về những người còn lại.
Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm im lặng, ngược lại Chu Thanh giơ tay nói «
Em đi.
»
Biểu tình Chu Thanh vô cùng bình tĩnh, không có một tia sợ hãi.
Là một học giả mà có lòng can đảm như vậy thật khiến Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng bội phục.
«
Được.
» Chu Ngự đưa mắt nhìn những người khác «
Ngô Vận chỉ đu dây không đi qua là để tiết kiệm dây thòng lọng của mình cho mọi người. Hơn nữa tôi cũng không cần dùng dây thòng lọng trợ giúp để qua sông, như vậy đủ hai cái, Chu Thanh dùng một cái, cái còn lại thì ba người dùng chung đi.
»
Chu Ngự vừa nói xong, Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng trợn mắt.
«
Chẳng phải Ngô Vận đã nói không miễn cưỡng các người qua sông sao
?
» Chu Ngự lành lạnh lên tiếng làm cho Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng nói không nên lời.
Chu Ngự dùng dây thòng lòng cố định chân Chu Thanh, anh ôm vai cậu, ở bên tai của cậu nói «
Lên đương bình an.
»
Vừa mới nói xong, Chu Thanh đã bị Chu Ngự đẩy ra ngoài.
Một phút kia, toàn bộ cảnh vật dưới chân cậu nháy mắt xẹt qua, gió thổi mạnh vù vù bên tai, cảm giác tốc độ như chậm lại chút.
Cậu mở to hai mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bên tai vang lên âm thanh nhu hòa.
«
Đừng sợ. Ta sẽ luôn bên cạnh cậu.
»
Một phút kia, cậu cảm thấy không còn sợ hãi nữa, thời điểm mũi chân chạm vào vách đá Ngô Vận nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Chu Thanh còn chưa ổn định lại tinh thần, Ngô Vận vỗ vỗ vai cậu «
Không tệ nha, sắc mặt giáo sư Chu không đổi sắc, thậm chí còn không hét lên, đúng là một tấm gương cho những người khác học hỏi theo a.
»
Chu Thanh đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm sinh vật cấp S kia, rốt cuộc sinh vật cấp S kia ở nơi nào
? Hắn giống như tùy thời có thể cảm nhận được cảm giác của cậu… Điều này thật sự làm người ta kinh ngạc.
Hình dạng nguyên thủy của hắn trông như thế nào, làm cho cậu nhìn xung quanh không thể tìm ra dấu vết của hắn.
Chu Ngự nghiêng người đi đến «
Kế tiếp tới phiên ai
?
»
«
Tôi
!
»
«
Tôi
!
»
Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm đồng thanh hô lên, ngay cả bác sĩ Daniel không nhịn được cười lên «
Hai người không phải sợ cái này lắm sao
?
»
Lí Khiêm đỏ mặt, Hàn Lật Đẳng có chút khẩn trương, nếu chỉ còn lại một sợi dây thòng lọng cuối cùng thì cô buộc phải đi. Nếu không dùng dây thòng lọng thì lực tay của cô chắc chắn sẽ không trụ lâu được, chưa tới bên kia thì đã té xuống sông rồi.
Cô không dám nhìn Lí Khiêm vì cô biết Lí Khiêm cũng cần đến dậy thòng lọng.
Nhưng chính cô cũng không ngờ được là Lí Khiêm lại nói «
Để Hàn Lật Đẳng đi trước đi.
»
Tất cả mọi người đều sốc.
«
Tôi không nghe lầm chứ
?
» Bác sĩ Daniel kinh ngạc nói.
“Thì sao chứ… Chẳng lẽ tôi đường đường là đàn ông lại đi tranh giành với phụ nữ… Nếu tranh được thì cũng chẳng còn mặt mũi nào.” Lí Khiêm rầu rĩ nói.
“Anh chắc chắn?” Chu Ngự hỏi “Chẳng lẽ anh muốn tỏ ra phong độ của đàn ông trước phái đẹp?”
“Đây không phải là phong độ của đàn ông. Anh không xem qua bộ phim Titanic sao? Trong phim có một tên viên chức người Nhật Bản vì tranh giành lên thuyền cứu hộ mà giả trang thành phụ nữ. Tuy được sống sót nhưng bị mọi người phỉ nhổ, bị công ty đuổi việc, cuối cùng vì hổ thẹn với lương tâm mà tự sát chết đi. Cho nên Hàn Lật Đẳng, cô mau đi nhanh đi, không cần chờ tôi hối hận đâu.”
“Cảm ơn anh…”
Hàn Lật Đẳng bị Chu Ngự đẩy ra ngoài, tốc độ kia giống như tàu lượn siêu tốc vậy.
Gió thổi mạnh đến nỗi cô không thể mở mắt ra được.
Cô thật sự rất muốn hét to nhưng lại không thể lên tiếng được. Cô sợ mình mà hét lên sẽ mất hết sức lực không giữ được sợi dây thì việc rớt xuống là cái chắc.
Nhìn Hàn Lật Đẳng thuận lợi tới vách đá bên kia, Lí Khiêm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao việc mình làm là điều đáng giá.
“Người kế tiếp.” Chu Ngự nhìn về phía hai người còn lại.
Lí Khiêm gãi đầu “Bác sĩ Daniel đi trước đi. Tôi sợ mình ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bác sĩ.”
Bác sĩ Daniel buồn cười nói “Vậy cậu không sợ tôi ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu?”
————-Hết chương 19—————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chủ nhật rốt cuộc cũng tới, vậy là tui có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi ~
[1] Dây thòng lọng