Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 18: Ngắm bắn sinh tử

«

Quả thực không hổ là ‘Nước Mắt Thiên Sứ’ a…

» Bác sĩ Daniel miễn cưỡng thở dài.

«

Ah

?

» Lí Khiêm không rõ tại sao bác sĩ Daniel thở dài.

«

Ngay cả thiên sứ cũng rơi nước mắt, còn chúng ta không biết làm thế nào vượt sông

?.

» Hàn Lật Đẳng trả lời.

Con sông này rất dài, quả thực rất khó có thể vượt qua được.

«

Chẳng lẽ chúng ta đi thuyền qua sông sao

? Mà ở đây lại không có thuyền nữa.

» Hàn Lật Đẳng biểu tình nghi vấn hỏi Ngô Vận.

Nếu Ngô Vận quyết định qua sông Nước Mắt Thiên Sứ thì chắc chắn hắn sẽ có biện pháp.

«

Mau nhìn qua phía bên kia, đó làm phần hẹp nhất của sông Nước Mắt Thiên Sứ.

» Ngô Vận vươn tay chỉ.

Mọi người nhìn qua phía bên kia thác nước thấy có một tảng đá nhô ra, mà đồng dạng bên đây cũng có một tảng đá nhô ra đối xứng với với bên kia, giống như hai tảng đá không thể ôm lấy nhau, vĩnh viễn không thể chạm tay tới nhau được.

«

Vậy thì sao

? Chẳng lẽ muốn chúng tôi nhảy qua

?

Hai phiến đá kia cách nhau cũng trên 10 mét đó

!

» Lí Khiêm nói.

«

Đương nhiên phải dùng dây thừng.

» Ngô Vận lấy ngón tay chỉ chỉ ba lô của mình, bên trong ba lô của hắn không chỉ có đạn mà còn rất nhiều dụng cụ trang bị khác.

«

Tôi và Ngô Vận sẽ đem dây thừng bắn qua phía bên kia phiến đá, sau đó cố định đầu bên này. Chúng ta sẽ đu trên dây thừng từ từ đi qua bên kia.

» Chu Ngự trả lời.

«

Nghe anh nói giống như ‘Hey, cho tôi một ly cà phê sữa’ đơn giản vậy

?

» Lí Khiêm mở to mắt.

«

Nơi này không có cà phê và cũng không có sữa. Tôi không hiểu ý nghĩ so sánh của cậu nhưng đối với tôi, nó chỉ đơn giản là như vậy.

»

Lúc này trên bầu trời có không ít loài chim không rõ tên bay qua bay lại.

Chúng nó bay rất thấp, đột nhiên nhào xuống lướt mạnh trên mặt nước, chỉ thấy bọt nước văng tung tóe, sau đó một con cá màu trắng to cỡ một người trưởng thành bị vớt lên ném vào không trung.

Đồng thời lúc con cá bị ném lên liên có hai ba con chim khác xúm lại xâu xé con cá đến mảnh xương cũng không còn, màn yến tiệc máu me vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.

Bọn họ đứng trên bờ ngây ngốc chứng kiến toàn bộ cảnh này.

«

Anh cảm thấy… từ nơi này băng qua bên kia còn đơn giản sao

?

» Lí Khiêm nghiêng mặt hỏi Chu Ngự.

Ngô Vận thở dài «

Không cần lo lắng, chúng nó đã muốn ăn no rồi, hơn nữa không cảm giác được sự sợ hãi của chúng ta, chúng nó sẽ không dễ dàng tấn công chúng ta được.

»

«

Ôi trời

! Anh xác định

? Dù sao đám này cũng là quái vật, tôi sẽ không đi qua bên kia đâu

! Hơn nữa khoảng cách lại xa đến như vậy sao có thể đủ sức lực mà đu qua chứ

? Với sức lực của tôi mới đu qua một nửa khẳng định sẽ rơi xuống mất

! Lỡ như sợi dây này không chắc chắn thì sao

? Lỡ như hai đầu cố định không chắc thì sao

?

» Lí Khiêm lùi lại phía sau.

«

Đúng vậy a, trên phương diện này quả thực xác suất nguy hiểm rất cao. Đa số mọi người ở đây chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa với khoảng cách hơn 10 mét như vậy… Quả thực có chút miễn cưỡng.

»

Ngay cả bác sĩ Daniel cũng lắc đầu.

Chu Thanh và Hàn Lật đều trầm mặc, rõ ràng cũng không tán thành cách qua sông quá mạo hiểm như vậy.

Ngô Vận bất đắc dĩ cười cười nhìn về phía Chu Ngự «

Có vẻ như phải giải thích một chút một trong những thiết kế đáng tự hào nhất của tập đoàn Cự Lực.

»

«

Đây là sợi dây thừng đặc biệt mà lĩnh vực của chúng tôi hay dùng, gọi là ‘Mũi tên Apollo’. Nó có tầm bắn tới 50 mét và có thể xuyên qua những vật cứng nhất bao gồm cả kim cương, chịu được trọng lượng tới 1 tấn. Tôi tin rằng cộng tất cả cân nặng của mọi người lại sẽ chưa đến 1 tấn đi

? Lí Khiêm, cậu cũng đừng quá lo lắng, cậu là người nhẹ cân nhất trong tất cả mọi người đấy.

»

«

Thật không

?

» Lí Khiêm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ngô Vận.

«

Nhưng chất lượng tốt không đồng nghĩa với việc tốc độ cũng ok nhá. Lỡ như đưa cậu đến giữa chừng mà ngừng lại thì lúc đó tôi không biết phải làm sao đấy.

»

Lí Khiêm thật sự muốn đấm vào mặt Ngô Vận.

Mà những người khác lại nhìn về phía Chu Ngự, đối với mọi người mà nói thì họ tin tưởng Chu Ngự hơn Ngô Vận nhiều.

Chu Ngự ôm cánh tay, trên mặt là thần sắc lạnh như băng «

Ngô Vận nói không sai nhưng trừ bỏ một điểm…

»

«

Là điểm nào

?

» Lí Khiêm hỏi.

«

Tôi không biết là dây thừng này có tên là ‘Mũi tên Apollo’.

»

«

Được rồi, đây là cái tên mà tôi vừa mới nghĩ ra thôi. Để làm cho anh chàng nhát gan Lí Khiêm này an tâm một chút ấy mà.

»

«

Cái này liên qua gì tới tôi chứ

?

» Lí Khiêm trợn mắt.

«

Cậu vừa ngốc vừa thích ảo tưởng, cho nên thần thoại Hy Lạp này nọ rất thích hợp với cậu a. Chắc cậu đang tưởng tượng mình đang ngồi lên chiếc mã xa rực lửa của thần Apollo bắn rụng Mặt Trời đi

?

» Ngô Vận trêu chọc.

«



chứ? Bắn rụng Mặt Trời không phải là Hậu Nghệ sao

?

» Hàn Lật Đẳng hỏi.

«

Với lại… Nơi này là Nibelungen mà.

» Lí Khiêm liếc mắt nhìn Ngô Vận, không hề phản ứng trước sự hài hước của hắn.

«

Nibelungen thì sao

?

» Ngô Vận hỏi lại.

«

Cái tên Nibelungen bắt nguồn từ thần thoại Bắc Âu, nó khác hoàn toàn với thần thoại Hy Lạp. Tôi biết anh dùng tên một vị thần trong thần thoại Hy Lạp chẳng qua là nói đùa thôi.

»

Rốt cuộc Lí Khiêm cũng có cơ hội đứng trước mặt Ngô Vận phô bày ra trí thông minh của mình.

«

Cho dù dây thừng này an toàn nhưng chỉ có những người trải qua huấn luyện chuyện nghiệp mới vượt qua được. Còn chúng ta không thể nào trụ vững được với khoảng cách xa như thế.

» Chu Thanh nhắc lại vấn đề mà bác sĩ Daniel đã đề cập trước đó.

«

Đừng lo lắng. Tôi sẽ làm dây thừng có dạng chữ T, xuyên qua hai đùi của mọi người, mọi người chỉ cần nắm chắc phần dây trên đầu mình là được, tôi sẽ kéo từ từ. Hơn nữa trước khi mọi người qua, để cho Ngô Vận đi trước làm mẫu. Nếu anh ta rơi xuống thì chứng minh dùng dây thừng băng qua Thiên Sứ Giác là điều không thể làm được.

» Chu Ngự trả lời.

«

Được.

» Chu Thanh gật đầu.

«

Còn đám chim kì quái đó thì sao

? Lỡ chúng nó đem chúng ta thành thức ăn thì sao

?

» Lí Khiêm chỉ chỉ lên trời.

Cho dù miễn cưỡng thừa nhận nhưng Ngô Vận xoa cằm nói «

Cái này là vấn đề lớn a.

»

Lí Khiêm không nói gì ngồi xổm trên đất «

Nói tới nói lui rốt cuộc vẫn không thể qua sông được a.

»

«

Hey, Chu Ngự.

» Ngô Vận nghiêng mặt đi tới bên cạnh Chu Ngự.

«

Sao vậy

?

» Chu Ngự hơi hơi nhướng đuôi lông mày.

«

Bắn hạ hết đám chim kia đi.

» Ngô Vận liếc khẩu súng bắn tỉa trên lưng Chu Ngự.

«

Bắn bọn chúng

? Chúng nó bay nhanh như vậy

! Nếu tụi nó điên lên sẽ tập hợp lại thành đàn tấn công chúng ta đó

! Vậy lúc đó sẽ ra sao chứ

?

» Lí Khiêm trợn tròn mắt.

Ngô Vận vỗ tay «

Yo, không tồi, đúng là cái đầu thông minh

!

»

«

Chỉ số IQ của tôi dĩ nhiên là cao hơn anh rồi

!

» Lí Khiêm phản kích.

«

Được rồi, vậy bắn hạ hết chúng nó. Chúng nó luôn lượn trên đầu chúng ta, quả là môt yếu tố nguy hiểm. Nếu có yếu tố nguy hiểm xuất hiện trước mắt thì nên phải giải quyết nhanh gọn.

»

Chu Ngự vừa nói vừa tháo khẩu súng trên lưng xuống, lưu loát lắp ráp, chỉ nghe ‘cách’ hai tiếng, một khẩu súng bắn tỉa hoàn chỉnh nằm trên tay Chu Ngự.

«

Chu Ngự…

» Chu Thanh muốn nói lại thôi.

«

Không sao đâu.

» Chu Ngự nhìn thoáng qua bác sĩ Daniel,đối phương hiểu ý kéo Chu Thanh về phía sau.

«

Mọi người cách xa Chu Ngự một chút, vạn nhất có điều gì không may xảy ra chúng ta phải báo thù cho Chu Ngự

!

» Ngô Vận dang rộng hai tay đem mọi người lùi lại.

Tuy rằng Lí Khiêm rất muốn nói Ngô Vận là tên không có nghĩa khí nhưng lời hắn nói cũng có khả năng sẽ xảy ra.

«

Cái kia… Chu Ngự, cậu nắm chắc chứ

?

» Hàn Lật Đẳng lo lắng, cô thực sự không muốn Chu Ngự gặp nguy hiểm.

Tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt này chứng tỏ quyết định và khả năng phán đoán siêu phàm của Chu Ngự, so với Ngô Vận thì sâu trong tim mọi người Chu Ngự là người đáng tin cậy hơn.

«

Nếu có một cái giá đỡ thì tôi có thể dễ dàng bắn hạ chúng.

» Chu Ngự nâng súng lên, quỳ một chân, điều chỉnh kính nhắm, nghiêng mặt nhắm phía trên thác nước.

Tổng cộng có 5 con chim lớn, ngoài 5 con kia ra thì không có con nào khác, cho nên có bắn hạ 5 con này sẽ không kéo theo lũ chim khác tới.

«

Vậy cậu ngàn lần không được dùng giá đỡ

!

» Ngô Vận nói.

Lí Khiêm phía sau hung hăng đạp hắn một cước, kéo hắn lui lại phía sau cùng.

«

Hey

! Cậu làm cái gì vậy

?

» Ngô Vận quay đầu trừng Lí Khiêm.

«

Không nghĩ tới anh còn có cái miệng quạ đen khoái nói bậy

!

»

Những người khác cũng gật đầu đồng tình, nhất là bác sĩ Daniel.

Lúc này bên phía Chu Ngự cơ hồ đã bắt đầu bắn, anh cầm chắc khẩu súng, bả vai không một chút run rẩy.

Tinh thần của anh vô cùng tập trung, ở trong lòng cảm nhận được hướng gió ngược chiều cùng với tốc độ bay của chúng, tiếng tim đập dần biến mất, chỉ còn lại một khoảnh tĩnh lặng.

Vật nhỏ bên hông dùng đôi cánh nhỏ của mình mở khăn choàng ra một khẽ hở, đem đầu chui ra, phát hiện Chu Ngự đang ghìm súng ngắm bắn, nó liền

rụt vai lại, tựa hồ vô cùng sợ hãi và khẩn trương.

Hàn Lật Đẳng che mắt nhỏ giọng nói «

Lẽ ra phải đem vật nhỏ kia lại đây.

»

Nếu lúc Chu Ngự đang ngắm bắn, nó lộn xộn thì làm sao bây giờ

?

Nhưng vật nhỏ lại hiểu được Chu Ngự đang làm gì, vì thế im lặng vươn cổ ra nhìn theo hướng ngắm bắn của Chu Ngự, nó thấy một đám chim kì quái đang bay trên không trung. Ngón tay Chu Ngự đặt trên cò súng, động tác kế tiếp người ngoài nhìn vào như chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng đối với Chu Ngự thì lại là một quá trình dài đằng đẵng.

Phát súng đầu tiên của anh thành công bắn hạ một con đang bay gần đó, nó kêu to một tiếng rơi xuống nước.

Ngay tại chỗ con chim vừa mới rơi xuống cách vài khoảng 10 mét có loài sinh vật có vẻ ngoài giống cá sấu như kích cỡ lớn hơn nhiều từ dưới nước nhô lên một ngụm đớp lấy con chim nuốt vào bụng, nháy mặt lặn xuống nước lại.

Bọn Lí Khiêm đứng tại chỗ sững sờ, trái tim muốn vọt ra khỏi l*иg ngực.

Nhưng một màn ăn thịt này không làm Chu Ngự dao động, bốn con chim còn lại phát hiện phương hướng của Chu Ngự, kêu to một tiếng lao nhanh về phía Chu Ngự, cho thấy bọn chúng vô cùng phẫn nộ muốn phanh thây xẻ thịt Chu Ngự báo thù cho đồng bọn. Thân ảnh Chu Ngự không chút cử động, tiếp tục bắn thêm phát thứ hai, trúng ngay ót con chim lao lại gần anh nhất.

Nó té xuống dưới đất, trượt một đường dài làm bụi bay mịt mù, thiếu chút nữa đυ.ng trúng Chu Ngự, cuối cùng dừng lại chỗ cách Chu Ngự khoảng 1 mét.

Bọn Lí Khiêm theo bản năng lấy tay che mắt.

Mà phía trước mặt Chu Ngự là hai con một trái một phải phóng đến.

Trái tim anh vẫn bình tĩnh không hề loạn nhịp, chậm rãi nâng súng.

Vật nhỏ bên hông cũng ngước đầu nhìn theo, khẽ nhếch miệng bày ra bộ dáng ‘Một thế giới mới đang rộng mở ra trước mặt ta a’ nhìn.

Chu Ngự liên tiếp bắn ra hai phát đạn, hai tiếng đồng thời vang lên cùng lúc. Hai con chim rớt xuống đất, mỗi con rớt một bên ngay chỗ Chu Ngự, phát ra tiếng vang thật lớn giống như máy bay hạ cánh khẩn cấp trên đường băng.

——————Hết chương 18———————