Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 11

“Thất ca, Thất ca?” Triệu Thập nhỏ giọng kêu lên vài tiếng.

Triệu Thất mở to đôi mắt, thế nhưng thần sắc lại như đang nằm mơ, động tác chớp mắt cũng vô cùng chậm chạp, giống như không phản ứng kịp, kéo dài âm điệu, chậm rãi nói: “… Hả?”

Xoa mồ hôi trên trán, Triệu Thập mặt không thay đổi lấy ra một bao thuốc bột khác, động tác thô bạo mà bóp miệng Triệu Thất, đem thuốc bột đổ hết vào miệng hắn, còn dùng ngón tay cái luồn vào khuấy lên, xác nhận thuốc bột toàn tan hết bên trong mới dừng lại.

Tuy rằng lão gia thoạt nhìn không để ý Triệu Thất chút nào, thường đem hắn giao cho thuộc hạ đùa bỡn. Thế nhưng Triệu Thập biết, nếu như mình dám đυ.ng vào Triệu Thất khi chưa được phép, cái mạng này sợ là giữ không nổi.

Bất quá, chỉ cần còn trong phạm vi khống chế được, chỉ hỏi mấy vấn đề, lão gia cũng sẽ không tính toán.

Gói thuốc bột này chính tay Triệu Thập điều chế, cũng là bí cung duy nhất của Triệu gia. Một phần hoà vào trong nước, để thấm vào da, một phần khác nuốt vào, như thể liền điều khiển được ý thức của người khác, để cho họ hỏi gì đáp nấy, sau khi tỉnh lại sẽ quên tất cả những gì vừa xảy ra, chỉ coi như mình đang chợp mắt trong chốc lát.

Suy nghĩ một chút, Triệu Thập quyết định hỏi mấy vấn đề đơn giản: “Thất ca, ngươi biết ta là ai không?”

“Biết, ngươi là Triệu Thập mà.” Ngữ khí của Triệu Thất giống hệt bình thường, “Nhãi con ẻo lả như đàn bà, nhìn liền thấy phiền.”

Triệu Thập tối sầm mặt: “Ngươi không thích ta, vậy ngươi thích ai nhất, ai làm ngươi?” —— hắn vốn muốn hỏi Triệu Thất thích ai, nhưng sợ mình không tiếp nhận được đáp án, chỉ có thể đổi câu hỏi.

“Đều không thích.” Triệu Thất lắc đầu, “Ghét hết, một lũ chó chết!”

“Nhưng ta nghe Cửu ca nói, ngươi thích Ngũ ca nhất.” Triệu Thập chua xót nói, “Mỗi lần bị hắn ôm một cái, liền da^ʍ đến mức cái gì cũng có thể kêu ra.”

Triệu Thất đắc ý cười: “Ha, đó là ta cố ý. Tiểu tử Triệu Ngũ kia rất xấu tính, đồ vật lại lớn, lúc đâm vào như muốn đâm thủng ruột của ta. Nhân mô cẩu dạng, thực sự muốn ăn đòn, đáng đời hắn thấy được, ăn không được!”

“Vậy… Cửu ca thì sao?”

“Ừ, tiểu tử Triệu Cửu kia cũng không tệ.” Triệu Thất lại nói một câu ngoài ý muốn như vậy làm cho Triệu Thập sầm mặt, đang muốn nổi giận, lại nghe hắn nói tiếp, “Đồ chơi của nó nhỏ nhất, thời gian cũng ngắn, chỉ chốc lát liền bắn, chính là số lần quá nhiều, hừ.”

Trong lòng Triệu Thập đầu tiên là vui vẻ, sau đó là ngẩn ngơ. Triệu Thập từng nhìn trộm qua, mình còn không lớn bằng Cửu ca đâu. Không khỏi có chút nửa lo nửa buồn.

Kỳ thực Triệu Thập cũng từng tự nói mình có thể trưởng thành. Nói chuyện phiếm mãi, cũng phải tiến vào chủ đề chính. Vì vậy, Triệu Thập nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: “Ngày hôm qua, họ làm ngươi như thế nào, ngươi kể chi tiết đi.”

“Ừm…” Triệu Thất mơ màng, tựa hồ đang nhớ lại, “Đầu tiên là để người liếʍ chỗ đó của ta.”

“… Ai? Chỗ nào?”

“Triệu Lục.” Triệu Thất vén áo lên, chỉ vào đầu nhũ bên trái, “Nơi này.”

Triệu Thập lạnh lùng nói: “Hắn liếʍ ra sao, ngươi cảm thấy thế nào, nói cho ta!”

Triệu Thập đột nhiên cao giọng —— cái này cũng là tác dụng của thuốc bột, làm cho người ta run sợ, nếu người tra tấn muốn biết chi tiết nhỏ, chỉ cần cất cao giọng, đối phương sẽ sợ đến mức nói ra tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

“Đầu tiên hắn dùng đầu lưỡi gảy, lại dùng miệng bao lấy hút, rồi dùng răng cắn, làm ta đau.”

“Chỉ có đau sao?”

Triệu Thất nhỏ giọng nói: “Sau đó lại thấy thoải mái, phía dưới rất nhanh liền ướt.”

“Da^ʍ tiện!” Triệu Thập mạnh mẽ đập ván giường, “Sau đó thì sao?”

Triệu Thất nói: “Sau đó, liền bị cây mây đánh. Đánh vào chỗ vừa bị liếʍ, rất đau.” Giống như là nhớ lại thống khổ đêm qua, Triệu Thất thương tiếc xoa đầu nhũ. Triệu Thập thấy nó bị bóp vừa sưng vừa đỏ, mà mình lại không thể đυ.ng vào, không nhịn được căm hận nói: “Ngươi bị đánh đến bắn tinh đúng không? Đừng cho là ta không biết, ngươi bị đánh liền bắn ra. Tiện loại dâʍ đãиɠ!”

Vành mắt Triệu Thất hồng hồng, dược vật khiển trung khu thần kinh của hắn cực kỳ mẫn cảm, Triệu Thất gầm lên làm hắn thấy như bị sét đánh trúng, sợ đến mức sỉ sỉ sách sách: “Đúng, ta mới vừa bị đánh liền thư sướиɠ. Triệu Vũ Thành cũng để người đem treo ta lên, tay trói sau lưng, chân không chạm đất. Sau đó thoa thuốc ngứa lên lòng bàn chân, dùng bút cào nửa ngày.”

“Thật đáng thương, rất khó chịu đúng không?” Triệu Thập mềm giọng.

Triệu Thất ấm ức nói: “Này cũng được, ta cầu bọn họ giải ngứa cho ta, bọn họ liền để ta dùng chân cách lớp quần áo đi cọ thứ kia của bọn họ, cọ đến đau đớn, đám hỗn trướng kia mới buông tha ta.”

Chân của hắn vẫn trắng như tuyết mà lộ ra bên ngoài, dính chút nước chưa khô, Triệu Thập cúi đầu nhìn, nhớ tới đôi chân mình vừa nghiêm túc phục vụ từ lâu đã bị không biết bao nhiêu nam nhân chơi đùa, đêm qua còn chủ động cầu người đùa bỡn, vậy mà bây giờ hắn còn làm bộ làm tịch mà ngại đông ngại tây với mình, càng thấy bất mãn: “Khó trách ta nhìn thấy bàn chân ngươi đều mài hỏng, hoá ra đi cọ dương v*t nam nhân. Tại sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế hả?”

Triệu Thất bị quở trách, chớp mắt mấy cái, lắp bắp giải thích: “Ta… không chỉ cọ dương v*t, còn có ngọc thế.”

(Ngọc thể = bi)

“Ngươi nói, ngươi còn cọ ngọc thể?” Triệu Thập chậm rãi hỏi.

Triệu Thất không cảm nhận được mưa rền gió dữ trong giọng nói của Triệu Thập, thành thật trả lời vấn đề: “Không, bọn họ lấy ngọc thế đánh lòng bàn chân của ta, đem thuốc ngứa bôi lên dương v*t, lại dùng nó chơi mặt sau của ta.”

Triệu Thập hít vào một hơi.

“Sau đó liền trở nên thật ngứa, ừ… Ngứa không chịu được, Triệu Cửu lại ép ta nói ra mấy lời hạ lưu.” Đôi mắt Triệu Thất ướt nhẹp, “Ta không chịu nói, mắng hắn hai câu, hắn tức lên, nhưng lại bị Triệu Ngũ kéo lại… Triệu Ngũ tên khốn kiếp kia, có thói quen lấy lòng Triệu Vũ Thành, tìm ra cái thứ da dê gì, bọc vào ngọc thế, nói phải cho ta dừng ngứa…”

Triệu Thập nghe xong trợn tròn mắt. Da dê của Triệu Ngũ kia gã đã từng gặp quá, chỉ dùng lông dê non tinh chế mà thành, tuy lông không nhiều, nhưng bên ngoài nhỏ nhắn bên trong thô, lại có ánh sáng lộng lẫy.

Triệu Thập có thể nhìn thấy, là bởi vì mỗi lần Triệu Ngũ chơi xong lại rót da^ʍ dược vào thân thể người kia, cứ như vậy, trong thời gian sử dụng chỉ cần ngâm vào nước nóng liền có thể làm cho dược hiệu ra hết. Lúc đó Triệu Thập cho là Triệu Ngũ tìm được người mới, trong lòng còn mừng thầm, bởi vì lão gia từng nói qua, nếu ở bên ngoài có người khác thì sẽ không được chơi Triệu Thất nữa.

Bây giờ xem ra, vật này là chuẩn bị cho Triệu Thất.

Triệu Thập có thể suy ra, Triệu Thất vốn là hậu đình ngứa, chịu đủ dày vò, sau lại bị vật kia không ngừng làm, cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng chật vật cỡ nào.

“Ngươi khi đó sảng khoái vô cùng, đúng không.” Một nửa là vì mình tình cờ nhìn thấy hình ảnh đêm qua, một nửa lại đau lòng vì Triệu Thất bị chơi đùa ác như vậy, Triệu Thập lạnh mặt nói, “Nhất định là lời da^ʍ dật gì cũng nói ra.”

Triệu Thất cười ha ha: “Nói bọn chúng cũng không được lợi mấy. Mặt sau của ta còn có thuốc này, Triệu Vũ Thành không giải, cắm vào chẳng phải là muốn ngứa chết bọn chúng? Ta thấy bọn chúng từng người từng người miễn cưỡng nhịn đến xanh mặt, cuối cùng còn phải trở thành bé ngoan giải ngứa cho ta.”

Triệu Thập cắn răng: “Ngươi còn có mặt mũi mà đắc ý, cái gì giải ngứa cho ngươi, còn không phải là bị người thay phiên đè lên.”

Triệu Thất cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, Triệu Thập cho rằng tác dụng của thuốc đã hết, đang muốn thả hắn ngã lên giường, chợt nghe hắn nhỏ giọng lầm bầm câu gì.

Lời này làm lòng Triệu Thập thắt lại, bình tĩnh nhìn hắn một hồi, tựa hồ hạ quyết tâm, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Nếu ngươi không muốn để chúng chơi ngươi nữa… Ta mang ngươi rời đi, thế nào?”

“Rời đi? Ha, thiên hạ to lớn như thế, nơi nào là nhà? Ta như một con chó mất chủ, được sống chui nhủi ở thế gian là tốt lắm rồi.” Giọng nói Triệu Thất càng ngày càng nhỏ, câu chữ cũng hỗn loạn như nói mớ, “Ha ha, không đúng, ta nói không đúng, nơi này có quần áo có ăn, buổi tối còn có thể khoái hoạt, làm sao có thể gọi là tạm bợ. Ta ở chỗ này hưởng phúc…” Nói xong lời cuối cùng, hắn dần thϊếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Triệu Thập thu dọn đồ, đặt Triệu Thất lên giường đắp chăn kỹ lưỡng. Lúc đi ra khỏi phòng, chân trái hắn lảo đảo, đau đớn từ mắt cá chân lan ra khắp cơ thể.

Triệu Thập miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác thống khổ do gân mạch bị đoạn, trầm mặc chắp tay hướng về một góc tối.

“Nếu lại nảy sinh ý định mang Triệu Thất trốn đi, nói một lần đứt một gân mạch. Nếu như có lần sau, gia chủ tất không tha mạng.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, dùng nhĩ lực của Triệu Thập, cũng không nghe ra người này đang trốn ở nơi nào.

“Đa tạ vị đại ca này.”

Đối phương lưu thủ. Gân mạch bị gọt rất chỉnh tề, theo như y thuật của hắn, quá ba, năm năm liền có thể khỏi hẳn.

Cuối cùng, Triệu Thập quay đầu nhìn kẻ không tim không phổi nằm kia, trong lòng cũng không phân biệt ra được lời mình vừa nói cuối cùng là đáng giá hay không đáng giá. Nửa ngày, ngơ ngác thở dài, một mình khập khiễng rời đi.