Hoàng hôn lặn về tây, Triệu Thất xiêu xiêu vẹo vẹo đi về chỗ mình ở.
Sáng nay lúc hắn đánh nhau với Triệu Cửu, những người khác đều tới can ngăn, lại thừa dịp Triệu Vũ Thành không phát hiện mà nắm mông và đùi của hắn. Vào đến nhà, hắn cởϊ qυầи áo ra xem, trên bắp đùi nhiều thêm vài dấu tay hồng hồng, cũng không biết là ai ra tay ác độc như vậy.
Nhưng bây giờ tốt rồi, Triệu Vũ Thành đã mang đám chó chết kia đi.
Nghĩ tới đây, hắn liền cởi giày tất, nhìn hai chân mình.
Hai ngày nay Triệu Vũ Thành giống như quyết tâm muốn chỉnh hắn đến khi nào hắn không thể đi được nữa mới thôi, ngày hôm trước vừa đánh sưng chân hắn, hôm qua lại bôi thuốc ngứa lên rồi để người ta cầm bút lông cù léc làm cho hắn miễn cưỡng kêu rên cả một buổi tối.
Cho đến giờ hai chân hắn vẫn thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác ngứa ngáy thống khổ đến tận xương tuỷ đêm qua tựa hồ vẫn còn lưu lại trên da. Hắn đau lòng thổi phù phù, lại thấy rát đến run rẩy.
“Thất ca.”
Cạnh cửa truyền đến tiếng gọi.
Triệu Thất ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Thập bưng một chậu nước, khép nép mà đứng ở đó.
“Ngươi tới làm cái gì?” Hắn cau mày hỏi. Hắn vốn không ưa Triệu Thập bởi cậu ta còn quá nhỏ, khi nói chuyện cũng không gọn gàng, luôn là một bộ khϊếp đảm nhu nhược, vừa nhìn liền thấy ngứa mắt. Bất quá dù sao người này cũng không làm gì đắc tội với hắn cho nên chỉ coi như không nhìn thấy, quan hệ mới lạ cực kì.
Triệu Thập liếc trộm hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống: “Ta… Ta nghe Cửu ca bọn họ nói, chân ngươi không thoải mái, liền lấy chút thuốc bột hoà vào nước. Thất ca, thuốc này rất hữu dụng, chỉ cần ngâm một hồi, có thể tiêu sưng giảm đau.”
Triệu Thất biết Triệu Thập thường ngày thích mân mê mấy thứ đồ này, không nghi ngờ gì, liền dửng dưng ngồi trên giường, chỉ khoác một cái áσ ɭóŧ mỏng, để trần hai chân, vẫy tay bảo Triệu Thập hầu hạ.
Nước trong chậu có độ ấm thích hợp, tản ra một mùi thuốc thanh thanh đăng đắng. Triệu Thập cẩn thận đặt hai chân Triệu Thất ngâm vào trong nước, lấy ngón tay gãi lên lòng bàn chân.
“Ngươi làm gì vậy?” Triệu Thất bất mãn nhìn xuống.
Triệu Thập cúi đầu: “Xoa bóp sẽ làm tác dụng của thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh hơn, còn phải ngâm một canh giờ nữa đấy.”
“Ừ, vậy ngươi ấn đi, nếu làm đau ta, cẩn thận ta đánh ngươi.” Triệu Thất vung vung nắm tay. Trong những người này, phỏng chừng hắn có thể đánh được Triệu Thập, dù sao cái tên này vóc người cũng nhỏ, không si mê võ học, một chiêu nửa thức kia, còn không bằng sự lợi hại của vương bát quyền mình dùng đâu.
Bất quá, coi như đánh không lại, Triệu Thất chỉ cần kiêu ngạo hung hăng như thường là được rồi.
Không nghĩ tới thủ pháp Triệu Thập lại cao siêu như thế, Triệu Thất thoải mái hừ hừ, khen một câu hiếm hoi: “Không nghĩ tới ngón ngươi lợi hại như thế. Lại ấn xuống một chút… Đúng, chính là chỗ này, ừ…”
“Thất ca thích là tốt rồi.” Triệu Thập cúi đầu, lỗ tai hơi đỏ lên.
Tuy rằng được hầu hạ sung sướиɠ, thế nhưng Triệu Thất vẫn không ưa bộ dạng như cô dâu nhỏ này của cậu ta, hừ một tiếng, tiện tay cầm lấy quyển sách nói hươu nói vượn kia, say sưa nhìn. Thỉnh thoảng lại sai khiến hai tiếng, để Triệu Thập giúp hắn bưng trà rót nước, một chốc lại bưng đĩa hoa quả tới.
Thấy Triệu Thất không chút nào để mình vào trong mắt, Triệu Thập mím môi, vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sai bảo của hắn.
Triệu Thất vốn là người được voi đòi tiên, nhìn đối phương không chút nào phản kháng, càng thích làm tới. Chẳng thèm nói gì nữa, nếu cảm thấy lực tay quá nhẹ, hắn liền cố ý giẫm lên tay Triệu Thập; nếu như cảm thấy quá nặng, liền trực tiếp đá cậu ta một cái. Chỉ chốc lát sau, quần áo Triệu Thập đều ướt đẫm, trên đầu cũng hơi thấm ra vài giọt mồ hôi.
Giữa gió đêm xuân, sai bảo một thiếu niên nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi, Triệu Thất cảm thấy hoàn toàn đúng lý, hoàn toàn yên tâm thoải mái. Hắn lật tới chương “Làm sao lừa được phụ nữ”, thình lình đọc được lời Nhạc Thính Tùng từng nói với mình, không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Tức giận vì tên khốn nạn kia lại coi mình là phụ nữ mà dỗ dành, buồn cười vì không ngờ trên thiên hạ còn có quả dưa ngốc như thế. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn mơ hồ nhớ tới lúc mình được Nhạc Thính Tùng dém chăn nhu tóc, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Dần dần, quyển sách trượt khỏi tay, Triệu Thất mơ mơ màng màng chớp mắt mấy cái, triệt để mất đi ý thức.