Nghe Cave Kể Chuyện

Chương 19: Điều thầm kín của Thương Thương (Phần 1)

Lưng buổi sáng hôm sau, tôi gọi điện hỏi.

- Thương yêu quý của anh dậy chưa nè. Có còn mệt không? Hôm nay có đi làm không?

- Em hơi mệt thôi anh ạ. Buổi sáng em nghỉ. Em báo chủ 4h chiều mới đi làm cơ.

- Thế 4h chiều anh mới qua gặp được à. Nhớ em quá.

- Hâm à. Vừa ở với nhau 3 ngày xong nhớ nhớ cái gì. Nhưng mà anh Tèo qua với bé Thương đi. Đừng nhắn qua số đi làm nhé. Ngay bây giờ cũng được lun ý hihi

- Ở với nhau 3 ngày mà có làm gì đâu mà chả nhớ. Thấy cứ thiếu thiếu. Hẹn bé Thương đầu chiều nhé. Cơm nước xong xuôi anh mới qua được

- Vâng. Nhớ anh Tèo nhiều nhiều

Ăn cơm xong tôi qua gặp em luôn. Thương vào phòng với nụ cười tươi tắn như mọi khi. Cả hai đều thơm tho sạch sẽ nên lẽ ra không cần phải tắm rửa gì nữa mà có thể nhập cuộc ngay, nhưng tôi tự nhủ, giờ mới có 1h chiều, mà tới tận 4h em mới phải đi tiếp khách, tôi còn 3 tiếng cho việc xoạc. Những 3 tiếng. Làm gì cho thật tưng bừng trong suốt 3 tiếng đây. Thế là tôi cõng em vào buồng tắm. Lần đầu tiên tôi cõng. Thấy hai quả vυ' đồ sộ ép vào lưng. Không biết có bị hai vết thâm tím như trong truyền thuyết hay không.

Ngồi sẵn trong bồn và bắt đầu xả nước từ vòi. Cái bồn này phải gần tiếng mới đầy. Trước mỗi lần hẹn Ngọc hay Thương ở cái phòng VIP1 này, tôi toàn phải đến sớm và xả nước trước cả tiếng đồng hồ, để khi Ngọc hay Thương đến, là có sẵn một bồn nước để chúng tôi tha hồ vùng vẫy.

Vòi sen chảy nhè nhẹ trên đầu chúng tôi. Mát lạnh.

- Cái Hằng hôm nay đã đi làm chưa? Nó có nói gì với em về vụ đi hôm qua, và về thằng Nam không?

- Không. Hôm nay nó nghỉ. Mỗi lần đi chơi về là nó nghỉ liền mấy hôm ý chứ. Nó nhiều tiền mà. Hôm nào nó đi làm nghĩa là cạn sạch tiền. Nó bảo em là “hiểu lầm thôi. Tao không nghĩ mày với lão Tèo lại khăng khít thế, cứ tưởng chỉ là khách”

- Cái thằng Nam, anh thấy nó không được đàng hoàng cho lắm. Sau nếu cái Hằng có rủ đi đâu, mà có thằng Nam, thì em từ chối nhé.

- Vâng. Em cũng thấy ấn tượng ko đẹp với ông đấy. Thế mà chả hiểu sao cái Hằng cứ bám lấy.

Tôi định nói ra cái điều này nhưng não chợt nảy số rất nhanh để không phọt ra, vì nếu phọt ra, sợ sẽ rất đυ.ng chạm đến cái ngành nghề nhạy cảm mà cái Hằng và Thương đang làm. Và sự thiếu tự nhiên và luống cuống của tôi lúc đó bị Thương bắt bài, em đã phần nào hiểu được con người tôi rồi, nếu không muốn nói là hoàn toàn đồng điệu trong tâm hồn.

- À, là tại vì hắn có tiền. Anh cũng định nói thế đúng không? Đúng là như thế mà.

Tôi muốn câu chuyện về cái Hằng và thằng Nam chấm dứt lập tức, không phải vì chuyện có tiền hay không có tiền nữa, mà vì chính thằng Nam, đã nảy lòng với cô gái mà lúc ấy đang trong vòng tay bao bọc của tôi. Và tôi ghét nó. Thôi không muốn nhắc đến nó thêm một lần nào nữa, chứ chưa nói đến chuyện gặp mặt.

Tiện đang ở tư thế ngồi ôm đằng sau lưng, một tay bóp vếu, tôi chuyển chủ đề:

- Sao em lại xăm ở sau lưng nhỉ? Tự em cũng chẳng nhìn thấy, mà bình thường mặc áo thì cũng chẳng khoe cho ai nhìn thấy được. Thế thì xăm chỉ tổ đau à?

- Em xăm cho người yêu em ngắm.

- Đâu? Người yêu đâu?

- Không có. À. Có. Nhưng chia tay lâu rồi.

Một phút im lặng…

- Nhờ có cái hình xăm này mà em có thể biết được ai thực sự là người yêu thương em thực sự.

- Ồ, như nào??

- Người đến với em thì nhiều nhưng người ở lại cùng em thì có mấy ai. Như bây giờ anh thấy đấy. Chẳng có ai cả! Rất nhiều người đã lột áo em ra, nhưng rất ít người chấp nhận cái hình xăm. Họ sẽ nghĩ rằng em là đứa chơi bời lêu lổng. Và sẽ rời bỏ em. Chắc cuộc đời này em sẽ chẳng tìm được ai chấp nhận cái hình xăm, chấp nhận thân phận làm gái của em. Nếu người ấy tồn tại, chắc hẳn phải là mọt người rất bao dung…. À, và đẹp trai nữa……. Ơ anh Tèo. Sao anh không nói gì?

Mấy cái này tôi nghe sao giống ngôn tình quá, phần lớn tôi chả nhập tâm được chữ nào, chỉ có cái đoạn “họ sẽ nghĩ rằng em là đứa chơi bời lêu lổng” - ờ thì đúng mẹ nó rồi còn gì nữa, tôi thầm nghĩ vậy. Lúc này tôi còn mải té nước lên lưng em, tắm táp cho con chym phượng. Mẹ chứ. Mấy cái Thương vừa nói tôi thấy suốt trên Voz, và khi nói đến Voz, và trong lúc còn tay vừa bóρ ѵú, vừa xoa hình xăm trên lưng Thương, tôi chợt nghĩ đến một thuật ngữ “ Một bạn nữ giấu trym”. Ồ, hóa ra nó hoàn toàn có thật, và có rất hợp lý chứ. Tôi bật cười vì sự liên tưởng nhảm nhí và ngô nghê vừa rồi của mình.

- Anh Tèo cười cái gì thế? Anh lại có cái gì trêu em đúng không? Nói mau!

Vừa nói Thúy Anh vừa mở tròn mắt lườm tôi trừng trừng nhưng không giấu nổi sự dễ thương, xong lấy tay té té nước lên người tôi và kỳ ghét.

Hơn nửa tiếng trôi qua, lúc bồn nước sắp đầy cũng là lúc chúng tôi tắm xong. Việc tắm đã chiếm ¼ thời gian tôi ở cùng Thương chiều nay rồi. Phải tranh thủ ra xoạc thôi, không để thời gian trôi đi lãng phí một phút nào nữa. Lau khô người, em lại nhảy tót lên lưng tôi đòi cõng ra giường. Hai quả bưởi lại tì vào lưng. Nhột nhột.

- Em!

- Dạ?

- Mấy hôm ở Sa Pa anh đã phải kìm nén quá nhiều rồi. Hôm nay em bù cho anh nhé! Xoạc như trong phim sεメ đi hề hề

- Tại anh chứ tại em đâu. Em đã hỏi có ấy không thì lại còn bảo không cơ. Sỹ thế không biết. Làm như trong phim là sao, em không biết đâu

- Để đấy anh dạy.

Thương. À mà không. Trong khoảnh khắc ưu tiên cho tìиɧ ɖu͙© này, tôi gọi cô là Thúy Anh. Cái tên Thương chỉ gọi khi nào cô là thiên thần mà thôi. Chỉ thiên thần mới dễ thương. Phò thì không!

Thúy Anh bắt đầu khởi động với ba bước bài bản đã đào tạo qua hai năm hành nghề.

Bước 1. Em mân mê khắp ngóc ngách trên thân thể tôi. Hôn môi. Đá lưỡi. Chuyển sảng hôn cổ. Hôn nách. Hôn cánh tay. Hôn ngược. Hôn bụng. Hôn đùi. Mυ'ŧ các ngón chân. Trong lúc đó tôi đưa tay vuốt lên mái tóc em. Mái tóc dài. Hơi xoăn và lơ thơ vài sợi nhuộm vàng ánh tím. Xoăn nghệ thuật. Không phải xoăn theo kiểu “tóc ngành”

Bước 2. Em bắt đầu ngậm chym thổi kèn. Đầu tiên là hôn bìu và xung quanh gốc. Xong dùng lưỡi đá đá đầu khấc trước khi lút cán. Cô chu mỏ ròi thụt ra thụt vào thật điệu nghệ. Nhịp độ thì lúc nhanh lúc chậm khiến tôi nhiều khi tưởng out ngay và luôn, nhưng rồi lại không out được. Phê lòi!

Bước 3. Tương tác. Cô ngồi trên bụng tôi, chủ động cầm tay tay tôi đặt lên hai bầu vυ', mắt nhìn tôi như muốn bảo “vò đi anh”. Và tôi vò thật. Mềm mềm. Mịn mịn. Êm êm. Mát mát. Đó là cảm nhận của tôi về cặρ √υ' của Thúy Anh. Rồi cô hẩy mông tiến về phía trước, để lúc này, con bướm lông rậm rạp đã ở ngay trước mồm tôi rồi. Và tôi thè lưỡi liếʍ láp. Lát sau, cô gần như ngồi lên hẳn mặt tôi, tự day. Tay tôi vòng ra sau mông đủn ra đủn vào hỗ trợ. Hai tay cô thì tự bóρ ѵú mình. Tôi chỉ có thể nhìn loáng thoáng như vậy vì cả mặt mình dã bị bàn tọa đè lên. Thở còn chẳng xong chứ chưa nói gì đến mở mắt ra ngắm xem lúc ấy động tác và nét mặt của cô thế nào. Lâu quá không ổn, thấy ngộp thở quá rồi, tôi ra hiệu cho cô đứng dậy. Tôi trườn hẳn xuống đấy, kéo hai chân cô ra sát thành nệm, cho buông thõng xuống. Đấy. Tư thé này thì vét máng chuẩn bài rồi. Chẳng ai bị mỏi lưng, mỏi cổ. Tôi mυ'ŧ chùn chụt, ngoạm lấy hai mép cửa mình mà mυ'ŧ, như thể trẻ con đang mυ'ŧ một cái hột xoài. Khúc cuối, Thúy Anh không chịu nổi nữa, vòng chân quắp chặt lấy đầu tôi cho sát vào bướm, nhưng lại lấy hai tay túm tóc tôi đẩy đầu ra. Có vẻ màn dạo đầu như vậy là quá sức rồi.

Bước 4. Xoạc. Sự nín nhịn suốt mấy ngày ở Sa Pa khiến tôi tự nhủ phải đâm phầm phập lâu lâu một tý cho bõ ghét. Nhưng thật sự thì tôi không trâu bò như mình tưởng, một phần vì đã khởi động quá thời gian, lấn sang cả phần vượt chướng ngại vật và tăng tốc rồi. Phần Về đích chỉ kéo dài có 5 phút ở một tư thế truyền thống duy nhất: trai trên, gái dưới. Xong việc rồi, như mọi khi, tôi vẫn để chym trong bướm cô mà chẳng thèm rút ra. Cả hai nằm thở.

Sự yên lặng diễn ra một lúc lâu khiến cô phải cầm tay tôi lay lay:

- Ê. Dậy đi anh.

Không nói gì.

- Dậy đi mà. Ê… Ê…. Sao thế? Nhọc quá à anh? Hihi…. Ê…. Ê…. Dậy đi. Hay là thượng mã phong rồi?

Đậu xanh. Đến cái đoạn thượng mã phong thì tôi không chịu được nữa, phọt cười rồi rút chym ra. Tôi luống cuống đưa tay với cái khăn định lót vào dưới bướm cô để dòng trắng trắng nhờn nhờn đỡ rớt từ khe ra nệm, thế thì lát chúng tôi sẽ không có chỗ nằm; nhưng khi với được khăn rồi thì cô đã ngồi tót dậy mà ung dung đi vào nhà tắm.

- Ơ cẩn thận rớt hết ra giường bây giờ. Tý đéo có chỗ nằm đâu.

- Chuyện. Người ta có kỹ thuật cả rồi.

Vãi! Lần đầu tiên tôi nghe đến hai chữ “kỹ thuật” cho cái vụ này. Trước kia toàn thấy Hoàng Ánh phải vừa thò tay bịt bướm vừa lặc là lặc lè chạy vào nhà tắm. Còn Thúy Anh thì áp dụng kỹ thuật và đi vào ung dung như đi dạo. Đúng là ở một đẳng cấp cao hơn thật. 4 trăm đúng là level cao hơn hẳn 2 trăm rưỡi. Tôi há hốc mồm sửng sốt, nhưng cũng cầm chym theo liền vào nhà tắm.

Xoẹt. Xoẹt. Tồ. Tồ. Tồ…. Nhoắng phát tắm xong. Gọi là tắm nhưng chỉ là rửa ráy thôi. Thúy Anh thì làm kỹ. Xịt vào trong bướm, xoa xà bông và sửa tắm, còn mang theo cả bàn chải và kem đánh răng, nước súc miệng đầy đủ. Nên khi xong việc ra giường, tôi thấy em lại thơm tho như gái còn trinh.

Đã 3 giờ chiều rồi. Cái vụ xoạc cảm giác nhanh như thế, nhấp mấy cái là out như thế, mà đã lấy đi của tôi hơn 1 tiếng. Vậy là tôi chỉ còn 1 giờ nữa để ôm ấp mà thôi. Tôi vén rèm nhìn qua cửa sổ. Một ngày nắng chói chang. Mới đầu tháng Tư thôi mà đã nắng khϊếp quá. May sao mấy ngày long dong trên đường đi và về Sa Pa trời lại râm mát, sáng lại còn se lạnh. Xa xa, một cây phượng vĩ đã chớm nở vài chùm hoa đỏ rực. Nắng thế này, tôi muốn ở lại cùng Thúy Anh đến tối luôn, chứ chẳng phải 4 giờ chiều.

Thúy Anh đã mặc qυầи ɭóŧ và nằm sẵn trong chăn rồi. Mắt lim dim như ngủ. Tôi mò vào theo, đặt tay lên bụng em. Da mềm mát rượi, thích khó tả.

- Em này. Hôm qua lúc ở Sa Pa em bảo muốn nói với anh cái gì nhưng để về Hà Nội mới nói đấy

- À à… Linh tinh ý mà anh! – Vừa nói vừa vòng tay ôm tôi, cũng vòng chân quắp luôn.

- Có gì cứ nói đi xem nào.

- Thôi ạ. Em tự làm được rồi.

- Ờ. Vậy ngủ đi.

Nửa tiếng sau…

- Anh ơi, em bảo. Anh cói quý em không?

- Có. Hỏi ngốc thế. Không quý em mà anh lại sờ bướm vầy à. – Tôi vừa nói vừa day day để cô biết là tay tôi đang đặt trong quần cô.

- Thế em có việc này nhờ anh, cũng đơn giản thôi, nhưng chỉ mình anh giúp được em. Anh có sẵn lòng giúp không?

- Có. Chuyện gì anh làm được cho em là nhất định anh sẽ làm mà. – Kéo cô vào gần, tôi đặt một nụ hôn lên má.

- Vậy anh về nhà em chơi có được không. Tầm cuối tuần này.

- Ơ. Là như nào???!!

- Thì là anh cùng em về Lạng Sơn, chơi với bố mẹ em ấy.

- Nhưng anh phải giúp gì? Vẫn không hiểu lắm…??

- Em kể ra chuyện này anh đừng chê cười em nhé. Cũng phải rất quý và tin tưởng anh em mới kể và mới dám nhờ. Anh biết đấy. Làm cái nghề này em thật sự không có bạn. Mấy chị em ở đây cũng chỉ tán dóc lúc rảnh rỗi thôi. Ngay cả cái Hằng là bạn thân nhất của em, thì cũng chỉ đi chơi, đi ăn, đi phượt với nhau, chứ tìm một sự đồng cảm, hiểu nhau, tương trợ thì không có. Từ lâu nay mỗi khi về quê bố mẹ em luôn giục bảo có bạn thì mời bạn về chơi cùng, tại luôn chỉ thấy em về một mình, trong khi em nói dối bố mẹ là vẫn đi học và đi làm thêm. Mẹ em cũng đang điều trị bệnh nữa. Em chỉ ước giá như có một người bạn, cùng em về chơi thăm nhà, thăm mẹ em, thì chắc mẹ em cũng phấn khởi lên và biết đâu bệnh tình lại đỡ được phần nào. Vậy anh Tèo cuối tuần này có thể cùng em về nhà chơi, với tư cách một người bạn không ạ?

- Ơ thì…

- Anh có bận gì không ạ? Có sắp xếp được không ạ?

- Để anh xem….

- Nếu anh bận thì thôi ạ. Em không có ý làm khó anh. Anh cứ xem như là em chưa nói gì ạ.

Sự phân vân của tôi nhanh chóng chuyển thành sự quyết đoán khi tôi đánh mắt sang nhìn Thúy Anh – Thương – cô gái có đôi mắt trong ngần và ngây thơ, đang tuôn một giọt lệ chực trào trên bờ mi cong vυ't đẹp đẽ, và khi bị phát hiện đã nhanh chóng chớp chớp để nuốt giọt nước mắt vào trong như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc diễn ra rất nhanh nhưng tôi đã kịp bắt được nó để bỗng trào lên xúc động. Bất kể câu chuyện nào về mẹ, tôi đều có thể xúc động.

- Được. Em ạ. Cuối tuần anh sẽ về với em. Nếu cần anh chuẩn bị gì, em hãy nói trước với anh.

- Ôi. Thật ạ! Em cảm ơn anh Tèo trước nhé.

Nét hứng khởi bỗng tràn ngập trên đôi mắt và nụ cười mỉm của Thương. Tôi rất nhiều làn lần Thương vui. Nhưng vui và bừng lên sự hy vọng, tôi không thấy nhiểu. Cả thảy trong câu chuyện này, tôi chỉ thấy 3 lần như vậy.

Và để cho không gian, con người, tâm trạng trở nên hòa nhập hơn ở bối cảnh xúc động thế này, tôi rút tay ra khỏi qυầи ɭóŧ Thúy Anh và ôm một cái thật chặt. Chúng tôi nằm ôm nhau như vậy cho đến 4h chiều. Thúy Anh bò dậy bảo, em phải đi đây, chủ nó nhắn tin có khách chờ rồi.

- À, khoan đã. Cho anh nhờ một việc được không?

- Việc gì ạ?

- Em nằm ra cho anh chụp một tấm ảnh với.

- Để làm gì vậy ạ?

- Ơ thì là… Anh thấy hình xăm của em rất đẹp. Anh muốn chụp lại để về nghiên cứu xem nó là kiểu gì ấy mà hì hì.

- Đây. Chụp đi, nhanh lên em còn đi.

Tôi liền vật úp Thúy Anh xuống, điều chỉnh tư thế cho thật sεメy, rồi vén áo lên để lộ ra hình xăm, tụt cái qυầи ɭóŧ ra luôn khiến em nó giảy lên ơ cái anh này chụp lưng sao lại bắt cởϊ qυầи nhỏ ra thế huuhuhu, lại còn đặt cái gì lên lưng em thế kia.

- Yên nào không có gì đâu. Để anh chụp nhé.

Tách! Tách!

Tôi thật ra đã chụp mông. Thúy Anh tôi thích nhất là cặp mông. Bẹo thích vãi. Nhưng mục đích của việc chụp ảnh này chỉ là để lấy tư liệu viết truyện. Những ngày trung tuần tháng Tư, tinh thần viết truyện của tôi lên cao ngút trời.

- Em chào anh. Em đi đây. Cảm ơn anh Tèo một lần nữa đã nhận lời em nhé.

- Bye em. Hẹn em cuối tuần. Có gì nhớ dặn trước anh nhé.

Oh shit! Lần đầu tiên trong sự nghiệp check hàng, tôi quên trả tiền.