----------------------------------------------
Tôi ra ngoài ban công đứng, châm một điếu thuốc, nhìn nó cháy và thỉnh thoảng hít 1 hơi. Tôi vốn chẳng bao giờ hút thuốc nhưng lại thích nhìn điếu thuốc cháy. Chỉ là do tối đêm ngoài trời hơi lạnh và vừa sau một chầu rượu bia thì tôi mới ngậm vào mồm hút chơi vậy. Nhìn xa xăm.
Phía xa, đường cáp treo lêи đỉиɦ Phan xi păng vẫn sáng mờ mờ ánh điện. Nó thành một đường dài vượt qua các đỉnh núi, lấp lánh, nhìn như sống lưng một con khủng long. Khi tôi rời Sa pa 4 năm trước, tuyến cáp này còn đang thi công chưa hoàn thiện. Ồn ào, bóng bẩy trên mặt báo với số vốn đầu tư khủng, trang thiết bị hiện đại, lập hàng loạt kỷ lục thế giới, nhưng chỉ những người Sa Pa mới biết. Chả mấy ngày mà không có công nhân rơi mất xác xuống núi, chủ yếu người dân tộc. Sự hào nhoáng của Sa Pa hôm nay, được đánh đổi quá nhiều!
Đang nghĩ vẩn vơ thì thằng Nam ở phòng bên bước ra, đứng ban công phòng nó từ lúc nào. Nó hỏi:
- Chưa ngủ à ông anh?
- Chưa. Tẹo nữa. – Tôi hít một hơi và phả ra làn khói mơ hồ, từ từ tan biến vào không trung.
- Vừa ấy xong hả anh he he – Nó thì thầm với điệu bộ hết sức ẩn ý và …. mất dạy!
- À. Ờ. – Tôi nhìn nó, đáp lại, và thầm nghĩ đến chuyện mà tôi nghĩ trước chuyến đi. – Đang tắm – Tôi hếch cằm vào phòng, ý bảo Thúy Anh đang tắm trong phòng.
Tôi tin chắc rằng thằng này cùng với con Diễm Hằng kia, chuyến đi này có thể là một bức bình phong cho cuộc mua vui xá© ŧᏂịŧ. Và tôi đã đi cùng chúng nó. Nhập gia thì tùy tục. Tôi bắt đầu nói chuyện với nó như thể một tay chơi gái bệnh hoạn đích thực.
- Anh Tèo trước ở Sa Pa rồi à. Có biết khu này có hàng họ gì không?
- Có. Nhưng nát lắm. Với kín.
- Như nào?
- Thì nó không có ổ gái gọi hay phố tìиɧ ɖu͙© như dưới Hà Nội ấy. Muốn có hàng chơi phải quen hoặc hỏi bọn taxi ấy. Nó đưa đến Nhà nghỉ có gái cho.
- À à. Thế sao mà anh bảo nát.
- TᏂασ mẹ. Toàn con phò hết date dưới HN lên hoặc bên Trung Quốc về chứ đâu. Già khắm khú. Mà service cũng đéo có gì lại công nghiệp và chảnh chó.
- Vờ lờ. Có gì hay kể anh kể tiếp đi.
- Khách đi ȶᏂασ ở đây chủ yếu là khách du lịch. Chơi có 1 lần thôi nên bọn phò nó cũng đéo phải hết lòng làm gì. Vào nhà nghỉ, thỏa thuận với thằng chủ xong thì nó dẫn lên 1 tầng chuyên để ȶᏂασ. Nó gọi hàng ra cho mà chọn. Rồi toàn khách đi nhậu với quẩy như mày với tao vừa giờ xong này, quan trọng đéo gì nữa, cứ có chỗ để chọc vào là được thôi. Vào đấy nó sóc cho mấy cái rồi nằm ngửa ra cho mày ȶᏂασ luôn. Đéo có hôn môi vét máng thổi kèn móc lốp như mày đi ở Trần Duy Hưng đâu.
- Thế thì chán bỏ mẹ.
- Ừ. Mày về chơi con Hằng nhà máy đảm bảo ngon chym hơn trăm lần.
- Vâng anh. Em cũng vừa làm đôi nháy xong. Hehe. Mà cô em gái mưa của anh đẹp đó. Bạn của con Hằng mà giờ em mới biết.
- Ừ. Ngon. Mông vυ' ngồn ngộn thế kia. L*и bót lắm.
- Ngon thế hehe. Nhất ông anh
- Con Hằng cũng kém gì. Quả mông nó mà dogy thì đéo biết tao trụ được mấy phút mày ạ haha
- Công nhận. Em đi con này bao lần rồi mà chưa chán. Ông anh có hay đi chơi kiểu này không. Nay em mới gặp lần đầu.
- Bình thường thôi. Anh cũng bận bỏ mẹ. Thỉnh thoảng chơi bời tý cho nó đổi gió ý mà.
- Này. Nói nhỏ. – Nó đưa ngón tay trỏ lên ra hiệu suỵt, rồi liếc thao láo qua hai phòng - Đổi hàng giao lưu tý không? - Nó hếch cằm.
Tôi mở tròn mắt nhìn nó không nói gì.
- Đằng nào cũng mất tiền bằng ấy. Chơi hai con chả thích hơn à.
Tôi vẫn không đáp lại, tròn mắt nhìn nó tiếp, hếch cằm ý bảo mày nói tiếp đi.
- Anh chưa chơi con Hằng bao giờ đúng không. Cũng ngon lắm. Đổi cánh phát xem sao.
- Thôi mệt. Mai tính.
Tôi vứt mẩu thuốc còn đang cháy dở xuống phía dưới. Đóm thuốc đỏ lòm rơi từ từ xuống rồi mất tích. Dưới chân tôi đây là vách núi đá. Chả biết tàn thuốc tắt trước khi chạm đất hay rơi xuống một vách đá nào rồi tắt. Dưới cái ban công này, nhìn xuống chỉ thấy đen một màu đen kịt. Tôi trở vào phòng.
Thúy Anh vẫn chưa tắm xong. Nãy tôi đã dặn bảo nửa đêm thôi đừng tắm nữa, lại có tý men trong người, dễ quang tèo lắm. Nhưng vẫn nghe tiếng róc rách trong nhà tắm, tôi biết là chưa có chuyện gì. Tại em bị rớt bia ra người, cứ nằng nặc đòi tắm cho sạch, cho thơm rồi mới đi ngủ. Tôi thì nghĩ chắc để lát nữa ấy ấy ấy….
TᏂασ mẹ. Hóa ra là thế. Tôi đã ngờ ngợ lúc đầu là đúng bọn này đi lên đây là để liên hoan xá© ŧᏂịŧ rồi. Xem chúng mày định làm gì tiếp nào. “Đằng nào cũng mất từng ấy tiền, chơi hai con chả thích hơn à” – Câu nói của thằng kia khiến tôi suy nghĩ mãi. Con Hằng, trước giờ tôi chỉ nghĩ là nó ham chơi bời du ngoạn sơn thủy, đâu có biết nó đi thế này cũng chỉ là một cách bán da^ʍ. Thằng kia góp tiền. Con Hằng góp bướm. Vậy là cả hai sẽ có một chuyến đi phượt vui vẻ. Ôi! Thúy Anh! Thương! Lẽ nào em rủ anh đi, cũng theo kiểu tương tự như bọn kia sao?? Tôi bỗng bứt rứt và thấy máu chảy rần rật trong người.
Thúy Anh bước ra. Mặc một lại bộ đồ mỏng dính lúc chiều. Tôi không còn quan tâm đến nó có lộ hàng ra nữa hay không. Ngay khi em chui vào chăn ôm tôi thì tôi đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt, đã cố tỏ ra thật bình thường nhưng vãn không che giấu được cảm xúc kìm nén và sự nghiêm trọng toát lên trong từng lời nói:
- Thương! Em biết thằng Nam lâu chưa?
Thương đứng hình vài giây, chắc không hiểu sao tôi lại hỏi thế, nhưng thấy tôi đằng đằng sát khí thì trả lời rụt rè.
- Nhìn mặt trên Zalo cái Hằng từ lâu rồi nhưng hôm trước uống café mới gặp lần đầu. Sao thế anh? Có chuyện gì à?
- Thật? Chưa bao giờ nói chuyện gì với nó chứ?
- Vâng. Sao vậy ạ
- Anh hỏi thật em nhé! Anh vừa biết là nó với cái Hằng đi chơi thế này thực chất chỉ là trao đổi tìиɧ ɖu͙©. Em chơi với cái Hằng, cũng từng đi phượt với cái Hằng, chắc em biết chuyện này đúng không? Thế em rủ anh đi cùng là để làm gì? Cũng giống vậy đúng không? Phải không!?? – Tôi hỏi mà gần như quát lên.
- Ơ ơ.. Tuyệt đối không phải đâu ạ. Sao anh lại nghĩ thế? Anh nghĩ sai về em rồi.
- Sai à? Thế ȶᏂασ mẹ. Thế nào mới đúng!
Tôi không còn chống tay nằm nghiêng trừng trừng nhìn Thương nữa mà nằm phệt vô định xuống nệm. Thương thì khóc tu tu nói. Anh ơi anh hiểu sai rồi; em đúng là đi với cái Hằng nhưng chỉ hai đứa với nhau thôi; còn cái chuyện nó với anh kia, em cũng đâu rõ, vì bảo là người yêu của nhau, đi chơi rồi làm chuyện đó cũng đâu có gì, chuyện tiền nong thì thật sự em không biết; em rủ anh đi cùng vì đợt này em có nhiều chuyện muốn đi đâu đó, và phải rất quý anh em mới rủ chứ; anh yên tâm là hoàn toàn không có chuyện trao đổi tình tiền gì cả; bọn họ thì em không biết, em với anh sẽ sòng phẳng mọi chi phí phát sinh.
Đấy, đại khái là Thương giải thích như thế. Tôi phần lớn là tin, nhưng vẫn chưa hết được cái cảm xúc bực tức vừa giờ, nằm yên, quát “Thôi! Đi ngủ!”, rồi thò tay tắt điện phòng và bật đèn ngủ lên. Nhắm mắt mà không sao ngủ nổi. Hàng tá các thứ ngổn ngang thành một mớ bòng bong trong đầu.
Một lúc lâu sau, tôi bị mùi sữa tắm của Thương quấy rầy, nó cứ như sộc vào mũi tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tôi khẽ trở mình quay sang nhìn em.
- Vờ lờ. Nửa đêm nửa hôm em không ngủ đi mà mở mắt trừng trừng định dọa anh chết khϊếp à. !! – Tôi gần như quát lên.
- Em không ngủ được. Em chờ anh để giải thích tiếp nếu như anh vẫn chưa tin em.
- Ui xì!!! Ngủ đi.
- Anh… - Thương lay lay tôi – Anh đừng nghĩ sai về em. Với anh em không có chút gì là lợi dụng hay lừa dối.
Tôi thở dài một cái, vẫn chẳng thấy đỡ bùng nhùng trong đầu hơn là bao, chỉ nghĩ, nửa đêm thế này, nếu vì mình mà một cô gái phải sướt mướt và mất ngủ, thì không đáng làm thằng đàn ông chân chính, bèn khẽ ôm em và dịu dàng bảo, thôi được rồi, ngủ đi. Đến lúc này, Thương mới chịu nhắm mắt, nhưng còn cố nói thêm mấy câu:
- Anh… Anh ôm em chặt hơn nữa được không.
Tôi xích lại gần, ôm chặt hơn.
- Nữa.
Tôi nằm sát hẳn và ôm thật chặt.
- Kể cả anh có quát em thì trong vòng tay anh, em vẫn cảm thấy được che chở.
Tôi lặng cả người. Đã từ rất lâu rồi, kể từ đứa người yêu học lớp 12 nhiều năm về trước, tôi mới lại nghe thấy câu này. Lòng tự nhiên trùng xuống, thấy mình cần phải bao dung hơn. Tôi đặt lên tóc em một nụ hôn. Thương còn lảm nhảm thêm mấy câu nữa, nhưng rồi cả hai thiu thiu và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngủ say và ngon, đến nỗi khi con Hằng nháy điện thoại gọi nhiều cuộc liền, chúng tôi mới tỉnh dậy, thấy vẫn còn ôm nhau như thế, nhưng một tay tôi lại đang luồn trong quần, đặt trên bướm em . Móa!! Đã 7h rồi!
Sau chuyện hôm qua với thằng Nam, tôi dặn Thúy Anh nói với Hằng là hôm nay mệt, tao ở nhà đi loanh quanh với anh Tèo, chúng may đi đâu thì tự đi nhé. Hằng bảo okie, rồi chả biết chúng nó chạy đi đâu nữa. Tôi phần vì không muốn Thúy Anh gặp thằng Nam, vừa muốn tách riêng ra để đi thăm nhà thằng Trang.(Đọc truyện tại Truyện VKL chấm com) Tôi gọi điện cho nó thì nó bảo sáng nay Thứ 7 tớ vẫn đi làm, tầm chiều Tèo qua nhé. Vậy là buổi sáng chúng tôi dạo loanh quanh thị trấn để buổi chiều đi vào bản. Mọi chuyện đêm qua cơ bản đã xong xuôi. Thương mắt hơi sưng vì khóc lóc đêm qua nhưng sau khi rửa mặt và trang điểm xong và rạng ngời cười tươi roi rói thì ko thấy gì là dấu vết của một đêm đau khổ nữa. Tôi thì cũng không còn nặng trĩu tâm tư. Tưởng như bướm của Thương là một chỗ tuyệt diệu, thần thánh với tôi, chỉ cần đến với nó, là mọi nỗi lo âu sẽ tan biến.
Trời hơi âm u. Thúy Anh dặn hai đứa kia đi cẩn thận và nhớ mang áo mưa nhé.
Tôi dẫn Thương lên Vườn hoa Hàm Rồng chơi. Không gian thoáng đãng và cảnh sắc đẹp đẽ cực kỳ. Tôi làm phó nháy cho cô, chụp cả trăm tấm, tạo các thể loại dáng trên đời. Thương thích hoa, có hoa gì là cũng nhảy xô vào chụp cùng. Tôi thấy em vui vẻ và cười tươi còn hơn cả hoa. Thỉnh thoảng tôi cũng đứng vào chụp chung một tấm, không quên hôn trộm một cái, lúc thì vào má, lúc thì vào môi. Cô cũng đôi khi né được. Tất cả đều có trong album ảnh.
Lưng buổi trưa, sau khi đã cuốc bộ mệt, chúng tôi ghé vào một quán café ngay ven hồ. Ngày cuối tuần, Sa Pa nhung nhúc những khách là khách. Mọi chỗ đều thấy toàn người là người, cả Tây, cả ta. Thương ngồi xem lại ảnh và thỉnh thoảng cười lên khe khẽ khi thấy một vài tư thế ngồ ngộ. Rồi cô chat với con Hằng, thỉnh thoảng quay ra bảo tôi, hai đứa nó đi Thác Bạc, thác Tình yêu, cáp treo, đèo Ô Quy Hồ anh ạ, rồi show cho tôi xem ảnh hai đứa nó chụp. Tôi chẳng quan tâm lắm, chỉ gật cho có rồi lại quay ra ngắm hồ nước, tìm lại cảm giác thân thuộc và bình yên thuở nào.
Bỗng tôi thấy Thương thay đổi sắc mặt, rồi như nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một cách rất nghiêm trọng, và gõ gõ gì đó rất khẩn trương. Không hiểu chuyện gì nhưng tôi định chờ em xong xuôi mới hỏi. Bất ngờ cô ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, thở một cái nghe thấy cả cả tiếng, bảo:
- Hay lắm! Anh Tèo!
Cô vùng vằng đứng dậy bước rất nhanh ra khỏi quán. Tôi đứng dậy theo nhưng còn phải đứng trả tiền mà quán đúng lúc đông nên nó làm hơi lâu. Xong xuôi tôi chạy đuổi theo Thương, đã thấy em nó đứng ở ngay bờ hồ, khóc rưng rưng. Trời cũng đang đổ mưa nhè nhẹ và lành lạnh.
- Có chuyện gì thế em. Nói anh nghe xem nào.
- Anh tệ lắm!
- Ơ. Tóm lại là chuyện gì. Em nói anh nghe xem nào.
- Thế mà anh tỏ ra tử tế, chân thành lắm. Rút cuộc cũng như nhau!
Tôi nắm lấy hai cánh tay em nó, nhìn thẳng, nói thật từ tốn:
- Nào. Nào. Nói anh nghe xem chuyện gì?
Bộp!
TᏂασ con mẹ! Tôi ăn ngay một phát tát trời giáng. Quá bất ngờ tôi không né kịp và đã dính ngay đòn mã hồi thương. Nó tát mạnh tới mức tôi tưởng như vừa ăn đòn tấn công của một võ sỹ chứ chẳng phải là đứa liễu yếu đào tơ. Tôi thật sự choáng váng. Đầu óc quay cuồng, tối mịt. Trong đầu thấy toàn những sao với hoa hoét bay loạn cả lên. Một tay tôi ôm má. Một tay phải bám vài lan can ven hồ, không là ngã sấp mặt l*и ngay. Và khi tôi tỉnh lại, đứng thẳng và mở mắt ra. Chẳng có gì cả. Chỉ có những giọt nước đọng lại trên tóc, đang nhỏ tong tong xuống mắt. Lúc này trời đã đổ mưa to hơn. Em đâu rồi, Thương ơi!!???
Tôi vội vã chạy đuổi theo về khách sạn. Quả đúng là em đã về. Nhưng không đóng cửa phòng. Em ngồi trước bàn trang điểm, vẫn khóc thút thít, quần áo ướt sũng, xuyên thấu.
- Em! Có chuyện gì thế. Nói anh nghe
Thương quay ra nhìn tôi, ánh mắt như toát lên vẻ ân hận khi nhìn trên mặt tôi vẫn còn dấu tích của quả skill trời giáng.
- Anh là đồ nói dối! Huhuhu òa òa óa – Em khóc nức nở
- Nói dối cái gì chứ! Em chưa nói gì đã đánh anh rồi. Nói ra xem có chuyện gì nào.
Em nó điện thoại show cho tôi đoạn chát với con Hằng, vừa bảo:
- Hôm qua anh đã nói với em điều gì. Mà giờ sao lại thành thế này? Em tưởng anh chân thành với em, sẽ chở che bảo vệ em, rồi hóa ra cũng chẳng vượt qua được cái gọi là ham muốn thể xác!
Tôi chẳng kịp đọc rõ xem đoạn chat kia viết cái gì, thấy mỗi một dòng con Hằng gửi “Anh Tèo mày đồng ý rồi”
Đậu xanh. Đồng ý gì cơ chứ? Bọn mặt l*и này đang nói cái gì thế !
- Thì ra hôm qua anh nói chuyện với thằng Nam, đã đồng ý đổi phòng 1 đêm. Anh thích gặp con Hằng thì về Hà Nội hẹn nó mà gặp. Còn anh lấy quyền gì mà để thằng Nam sang ngủ với em. Em không cho phép! Rồi tất cả những gì anh nói với em hôm qua. Thật là giả tạo!
Tôi như lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Đâu nhỉ? Mình đồng ý với thằng Nam bao giờ? Mình còn vô cùng tức tối khi biết chuyện trao đổi tình-tiền cơ mà. Sao lại đồng ý? Mình còn mắng Thương vì chuyện này cơ mà. Sao lại đồng ý???
- Em gọi luôn cái Hằng cho anh. Để anh nói nó. Vớ va vớ vẩn.
Bấm máy. Gọi.
- A lô Hằng! Em vừa nói Thúy Anh cái gì thế! Ai đồng ý gì cái chuyện em vừa nói đâu, để Thúy Anh nó hiểu lầm, còn đánh anh đây này.
- Ơ, em cũng nghe anh Nam nói vậy thì nhắn hỏi lại nó xem có đồng ý không ý mà. Nó lại đánh anh à. Con này côn đồ quá. Anh xích cmn vào chuồng đi. Hihi
- Thằng Nam chỉ vớ vẩn. Anh nói đồng ý với nó hồi nào. Em chuyển máy cho nó anh nói. – *Chuyển máy* - Thằng kia. Anh đồng ý với mày bao giờ. Mày nói linh tinh thế để mấy đứa nó hiểu lầm anh.
- Em thấy anh bảo “Mai” mà. Tưởng anh ok rồi. Sozzy anh zai nhé.
Tôi bật cả loa ngoài để Thương nghe thấy. Và cô đã dỏng tai lên để nghe rõ từng câu, từng chữ một, và đồng ý với tôi là, đó là một pha tát oan.
Tôi trả máy cho cô và bước ra ngoài ban công đứng, nhìn xa xăm về phía đỉnh Fanxipan, một tay vẫn ôm má. Đau vãi cả đái. Lại ướt lạnh nữa, đứng mà cứ run cầm cập. Kệ mẹ. Đéo quan trọng nữa rồi.
Lát sau, Thương bước ra, gỡ tay tôi khỏi má, nhét vào một ly trà nóng.
- Nãy em tát anh có đau lắm không ạ?
TᏂασ mẹ hỏi ngu vãi l*и! Nhìn xem này. Má còn đang ửng hồng hồng đây này. Để bố tát mày như vậy xem khéo mày knock out cmnr. Hỏi hỏi con cẹc.
- Cũng đau. Nhưng em hiểu lầm anh còn khiến lòng anh đau gấp bội.
Tôi vẫn mắc phải cái bệnh thế, đéo bao giờ nói ra cái mình thực sự nghĩ trong đầu, nhất là khi đứng trước một cô gái xinh đẹp, đang nói những lời dịu dàng với mình, đôi mắt ngây thơ, trong ngần.
Thương vòng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi thấy có gì sai sai. Thường thì nhân vật nam phải đứng ôm đằng sau mới phải, sau đó, lợi dụng chiều cao sẽ vươn đầu qua vai nhân vật nữ, và hôn lên má. Nhưng em nó đang đứng sau tôi, ôm, và lùn hơn nên không thể làm cái hành đồng tình tứ kia. Vòng tay em cứ chặt dần, chặt dần.
Tôi nhấp một ngụm trà, cảm thấy đó là cốc nước đắt nhất từng uống, cũng không chắc nó có thể làm lành vết thương trên má không, nhưng nó đã làm lành vết thương trong lòng rồi. Tôi thầm nghĩ: Rủ mình đi chơi cùng này, Xong tức giận vì tưởng mình lừa dối này, Xong tát một cái thật đau này, Xong pha cho một ly trà ấm để uống cho đỡ lạnh này, Xông lại đứng ôm đằng sau thật chặt này. Ôi! Ôi không! Cơn dở này. Hình như….. nó yêu mình rồi! Tôi cười nhẹ, nhưng đầy khoái trá và da^ʍ dê.
- Em vào tắm đi kẻo lạnh, lại ốm ra bây giờ. – Tôi xoay người, kéo đầu em gục vào vai mình.
- Anh cũng tắm đi. Mưa ướt hết rồi kìa. Vào tắm luôn cùng em kẻo em tắm lâu lắm.
- Ừ hihi
Hai đứa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới vòi sen, kỳ ghét cho nhau. Sự mân mê khiến cả hai thích thú tận hưởng. Tôi dù đã cửng lên thẳng đét, cũng định chọc ngay vào rồi, nhưng nghĩ lại chuyện tối qua, phải mím môi cắn lợi để cho nó xìu xuống. Đã thống nhất đây là chuyến đi chơi, sòng phẳng tiền nong, không có chuyện đổi tiền – tình, nên để đỡ mang tiếng, tôi quyết định sẽ không xoạc trong 3 ngày ở đây; có vẻ em cũng có suy nghĩ tương tự.
Ra phòng, em ngồi trước gương, xõa tóc cho mau khô. Tôi đã lục tuc cả phòng lên mà thấy chẳng có cái máy sấy tóc nào, bèn chạy xuống quầy lễ tân mượn. Và một cảnh tượng tuyệt đẹp xảy ra, em ngồi tinh nghịch bên bàn trang điểm trước gương, tôi đứng bên cạnh mân mê từng lọn tóc và sấy khô cho em. Chúng tôi giống như cặp vợ chồng sau 10 năm chung sống, hơn là những người mới chỉ gặp nhau chưa đến 10 lần. Tôi vẫn mải mê với công việc của mình, thỉnh thoảng nhìn vào gương để thấy ánh mắt em trong đó. Dịu dàng, to tròn, tinh nghịch, và tuyệt đối ngây thơ. Ôi, đẹp ma mị! Nhưng cũng có lúc tôi thấy nó im lặng, đăm chiêu, vô hồn. Và sau chục phút như thế, em bỗng vỗ nhẹ tay tôi bảo:
- Anh. Anh. Đứng dịch vào đây để em chụp ảnh.
Tôi đã cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng không thể không đánh mắt liếc vào ống kính xem lên ảnh trông mặt mình có đẹp trai không, có xứng đáng với cô gái Thương Thương xinh đẹp kia không. Tách! Tách! Tách! Tách! ….. Hơn chục kiểu liền.
Lúc đấy là 11h trưa. Thương gọi cho Hằng hỏi chúng mày đâu rồi, trưa có về ăn cơm không. Hằng bảo bọn tao đi chơi xa lắm rồi. Tối mới về. Hai anh em mày lo ăn đi nhé, đừng đánh anh Tèo nữa kẻo lúc về xe hỏng đéo có ai sửa cho đâu.
Tôi ôm Thương lên giường ngủ, chui vào chăn cho ấm, bảo nghỉ tý 12h đi ăn nhé, anh bị thương chưa phục hồi công lực. Em đặt tay lên má tôi xoa nhẹ nhẹ, bảo làm cái bên kia nữa cho cân rồi cười hihi, đoạn thò tay xuống sờ chym. Thương nhắm mắt ngủ. Còn tôi thì không.
Mở điện thoai lên đọc báo cho đỡ chán, xem tình hình trong nước và thế giới thế nào rồi, Arsenal đá đấm ra làm sao, có vụ án hϊếp da^ʍ nào mới không, có cô ca sĩ nào đêm qua đi biểu diễn bị tuột cúc không, và quan trọng hơn, xem tình hình chứng khoán, coin kiếc ra sao. Mọi thứ đều bình thường, chỉ có một thứ không bình thường. Tấm ảnh Thương chụp ban nãy được đăng lên facebook, với caption là một bài thơ:
“ Sa Pa ngày hôm ấy
Mưa ướt một góc chiều
Trong phòng anh trai nắng
Chải tóc cho người yêu”
(Đề tháng 4/2018.)
Móa. Mới đăng chưa được 1 tiếng mà hơn 400 like, 5 chục cmt, lại còn tag cả tên tôi vào. Thôi đkm ăn máu l*и rồi Tèo ơi!
1h chiều, tôi lấy xe máy chở Thương vào bản, thăm nhà thằng Trang. Nhà nó ở tận trong xã Suối Thầu, cách trung tâm thị trấn SaPa gần 4 chục cây số. Cung đường này trước tôi đi suốt. Hay vào trong đấy uống rượu đến tối mịt mới về. Mấy lần lê tê phê đang đi lao mẹ xuống ruộng bậc thang. Kỷ niệm về SaPa thì nhiều, đặc biệt có mấy chuyện tâm linh mà tôi nhớ mãi. Tôi tự nhủ đi vào thăm nhà nó tý rồi về sớm, kẻo chở Thương mà lại gặp ma giữa đường, thì tội cho em ý.
Vẫn căn nhà y như cách đây 4 năm, có chăng trong nhà đã có thêm tý đồ đạc: TV, xe máy, …
- Thằng Trọng đi đâu rồi Trang?
- Nó vừa chạy sang Bản Phùng giao rượu. Nhà nấu được ít rượu đem bán.
- Nó lấy vợ chưa?
- Chưa. Còn lâu. Tớ còn đây thì sao nó lấy được.
- Thế thì cậu tìm vợ để cưới đi, cho nó còn theo chứ.
- Tớ định cuối năm đây. Nếu cưới thì mời Tèo và người yêu lên ăn cỗ của người Mông nhé. Trước đã thất hứa một lần ăn Tết người Mông rồi.
- Ừ ừ. Tháng sau chúng tớ cũng cưới đấy. Trang xuống Hà Nội ăn cỗ trước nhé. Haha
Thương bẹo tôi một cái rồi quay sang Trang bảo anh đừng tin anh ấy nói đùa đấy.
Tôi ra thăm vườn nhà Trang, vẫn là quả đồi rất rộng trồng toàn đào. Đào đã kêt quả, cũng khá to rồi nhưng chưa chín để ăn được. Thương thích quá chụp ảnh khí thế, bảo chưa bao giờ được vào một vườn đào trồng lấy quả bao giờ. Chính từ vườn đào này, khi xưa Trang đã chặt cho tôi một cành mang về đón Tết. Và dù cồng kềnh, tôi vẫn chằng sau xe máy, chở về tới tận Hà Nội. Suốt cả Tết đó nó chỉ nở mấy bông hoa nhưng bông nào cũng đẹp tuyệt vời.
Dù đã cáo phải về sớm nhưng Trang nó sống chết giữ chúng tôi ở lại ăn cơm chiều, uống với nó ly rượu. Tôi không chối được, bảo nó ăn đơn giản thôi, và uống ít rượu thôi. Chết hụt mấy lần vì lao xuống ruộng rồi, đoạn Sử Pán, Bản Hồ, Thanh Phú, Lao Chải, Tả Van. Chỗ nào cũng ghi nhận dấu vết anh David Tèo phi thân xuống ruộng, may mà không phải là vực.
Trang gọi cho người yêu sắp cưới nó sang nấu nướng. Tên nàng là Lý Thị Lơ, cũng người Mông luôn, và to gấp rưỡi thằng Trang. Tôi cười tự nhủ: Mỗi ông một gu!
Lý Thị Lơ nói tiếng Kinh không sõi nên hầu như chúng tôi chỉ giao tiếp với thằng Trang, còn hai bọn họ thì cứ xì nố xì nà cái gì đéo hiểu. Tôi sợ là mấy món của người dân tộc ăn thì Thương sẽ hơi khó nuốt trôi nhưng ngờ đâu món cá suối chiên giòn chấm với cái tổ sư gì chế bằng mấy cái hạt kiếm trên rừng, lại hợp khẩu vị Thương thế. Mình cô xơi ngon lành gần hết cả đĩa và khen chưa bao giờ ăn món cá nào ngon đến vậy. Gần xong bữa rồi thằng Trọng về. Nó cũng reo lên em chào anh Tèo và chị Tèo rồi ép tôi uống cùng nó 3 chén nữa mới cho tôi đứng dậy ra về. Đậu xanh. Cái rượu thóc Sa Pa này nặng quá. Tôi hơi phê.
Sau hai tiếng chạy xe, cuối cùng tôi cũng đưa được Thương về đến Thị trấn an toàn, giữa đường cũng không gặp con ma hay cái thửa ruộng bậc thang nào người ta đắp sai chỗ. Trước kia, người ta cứ đắp ruộng ở giữa đường để tôi phi vào, duy chỉ có khi tôi say.
Hằng và thằng Nam cũng về từ lúc nào, và đã đi ngủ rồi. Chắc chúng nó cũng mệt. Hoặc đang xoạc nhau. Kệ. Chuyện nhà ai nhà đấy lo. Vài cái sự hiểu nhầm hôm qua, tuyệt nhiên không được ai nhắc lại nữa.
Tôi gọi điện hỏi thăm Mẩy Linh xem cô và gia đình đang ở đâu rồi, có đi chơi vui không. Cô bảo lúc khác gọi lại nhé, cả nhà em đang quẩy, xen giữa là những tiếng xập xình của loa công suất lớn. Chịu cái nhà này.
Một giấc ngủ dài, đến tận 9h sáng.!!
Tôi bảo Thương dọn dẹp lại đồ đạc rồi chuẩn bị trả phòng để về. Cô nằm trên giường ngái ngủ bảo, vậy là anh quyết định không làm gì à, khá khen cho anh, và dạng tè he ra đầy khêu gợi. Lúc tôi ngồi xuống giường, cô cũng bật dậy ôm tôi từ phía sau bảo:
- Em có chuyện này định nói với anh. Nhưng chắc là sau khi về Hà Nội đã. Em đã định nói từ hôm qua nhưng mà anh đang bị đau nên thôi. Về Hà Nội anh nhắc lại kẻo em quên nhé.
Tôi ừ một tiếng và thầm nghĩ, nếu mà quên được chắc cũng chả quan trọng, và bọn con gái thì toàn phóng đại lên ý mà.
10h bắt đầu khởi hành. Về đến HN lúc 7h tối. Đi thuận lợi. Xe không hỏng lần nào. Không phải đổ xăng lần nào. Và hình như cũng chẳng đứa nào đi đái.