Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 16: Đại sư huynh bị thương

“Tiên trưởng, đạo trưởng Huyền Thiên ngài nói ở trong phòng này, chỉ là… Hắn bị yêu quái kia đánh trọng thương, tuy rằng được chăm sóc tốt nhưng không chuyển biến tốt mấy, ngài cũng nhìn thấy, chúng ta ở thâm sơn cùng cốc, thật sự… Thật sự không có khả năng gì, hắn hôm qua vẫn tỉnh táo, hôm nay lại không ngừng chảy máu, đoán rằng… Sống…” Thôn dân kia còn chưa nói xong, đã bị Lãnh Vô Sương lạnh lùng nhìn qua, mấy chữ cuối cùng chỉ có thể nghẹn ở cổ họng.

Lãnh Vô Sương đẩy cửa ra.

Trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ chỉ có một cái giường, một bàn một ghế.

Ánh sáng mờ mịt, Lãnh Vô Sương nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ người đang nằm trên giường.

Mặc trên người là bạch y của Linh Vân phái, chỉ là bây giờ, bạch y đã nhiễm đầy máu đỏ đến đen sẫm, vạt áo cùng trước ngực đều dính đầy bùn đất, tóc thả tán loạn trước ngực, đôi mắt khép chặt, lông mi dài rũ xuống như bóng ma.

Không hề có sức sống.

Không nghĩ ngợi gì nữa, Lãnh Vô Sương đưa tay để trước ngực Huyền Thiên, ngưng tụ linh lực trong cơ thể từ lòng bàn tay truyền vào thân thể Huyền Thiên, mắt thấy tia sáng kia dần dần biến mất trong thân thể Huyền Thiên, lông mi của hắn khẽ run, đôi mắt từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Lãnh Vô Sương.

“Sư… Khụ, sư phụ, đồ nhi vô dụng.”

Lãnh Vô Sương chịu đựng vị rát trong mắt, lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện, ngươi bị thương quá nặng, trước để vi sư chữa cho ngươi.”

“Khụ khụ… Sư phụ có thể nghe đồ nhi nói mấy câu trước được không?”

“Không cho phép nói.”

Huyền Thiên khó khăn cong môi nở nụ cười, tìm kiếm nắm chặt bàn tay Lãnh Vô Sương đặt trước ngực mình, ánh mắt dừng lại trên người tiểu sư đệ đang đứng nghiêm ở một bên.

Bạch Sơ giật giật môi, trong mắt đấu tranh, cuối cùng không nói chữ nào, ra hiệu cho những người còn lại trong phòng ra ngoài trước, bản thân cũng đi ra ngòai.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng càng thêm tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay Lãnh Vô Sương đang truyền linh lực.

Càng tôn lên nét thần tiên của y.

Huyền Thiên chăm chú nhìn, nháy mắt cũng không muốn, tay khác tìm kiếm xoa lên hai gò má của Lãnh Vô Sương.

“Sư phụ từng nói, người tu tiên ngoài rèn luyện tu vi, còn phải làm người quân tử, khống chế du͙© vọиɠ của bản thân, phổ độ chính, ngươi nói quân tử phải đoan chính, người tu tiên có bùa chú kiếm thuật làm mệnh, cũng không thể đánh mất, ta là đại sư huynh của Linh Vân phái, càng phải lấy mình làm gương.”

Ánh mắt di chuyển, bình tĩnh nhìn vào trên người y, tình yêu như dòng suối chảy róc rách không cố định.

“Năm ta mười ba tuổi bị bắt làm tù binh, là sư phụ dưới mưa tên cứu ta, đem ta mang về Linh Vân phái, dạy ta tu hành, dạy ta khắc chế.”

“Quân tử khắc kỷ (1), đức hạnh doan chính. Sư phụ dạy ta phép thuật kiếm pháp, cũng dạy ta đức hạnh cùng yêu thương, có một số việc ta lại không có khả năng tự kiềm chế, ta có thể chịu đựng tu hành khổ hạnh trăm năm, cũng có thể chịu được đau đớn do yêu quái làm trọng thương, mà ta… Lại chịu không được sư phụ lạnh nhạt cùng tránh né mình.” Màu mắt đần tối đi, tay run dữ dội hơn, vuốt ve đuôi lông mày cùng khóe mắt, cuối cùng dừng trên môi y, nhẹ nhàng xoa.

Hắn đã thưởng thức được nơi này, vừa ngọt vừa mềm mại, giống như mật ngọt, lúc động tình sẽ thở dốc tràn ra tiếng rêи ɾỉ dụ người phạm tội.

“Sư phụ… Ngươi cũng biết, lòng ta chỉ có ngươi, cho tới nay vẫn thế, trước kia ngươi không chấp nhậ, ta cũng nguyện ý chờ đợi, chờ ngày sư phụ cam tâm tình nguyện tiếp nhận, nhưng hôm nay…”

Còn chưa nói xong, hắn đột nhiên phun ra một dòng máu đỏ tươi, Lãnh Vô Sương ngơ ngác nhìn, trên mặt vẫn là không buồn không vui, nhưng tay run dữ dội được Huyền Thiên nắm chặt, phía trên còn dính máu đầy đáng sợ.

“Ô… Xin lỗi, ta không cố ý, làm dơ tay sư phụ.”

Từng câu từng chữ hắn nói ra cực kỳ khó khăn, khóe miệng tràn máu, Lãnh Vô Sương dường như mới phản ứng lại, tay hốt hoảng lau vệt máu trên khóe miệng hắn, trên mặt đầy hoảng sợ, đỡ vai Huyền Thiên nói: “Ngươi chịu đựng, đừng nhắm mắt, vi sư có thể cứu ngươi.”

Huyền Thiên đã nói không thành lời, tay vẫn nắm chặt Lãnh Vô Sương, đôi mắt đầy ôn nhu dần mất đi sắc thái, mãi đến khi… Mi mắt rốt cuộc không chịu nổi mệt mỏi, từ từ khép lại, không còn chút ánh sáng nào.

Tim giống như bị ai tàn nhẫn dùng đao đào một lỗ to, máu tươi đầm đìa trào ra, độ ấm cũng dần mất đi.

Vừa đau vừa lạnh, mạnh mẽ thấu xương.

Y cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, tiếp tục truyền linh lực vào trong thân thể Huyền Thiên.

Căn phòng nhỏ bị ánh sáng nhu hòa lấp đầy, mãi đến khi ánh chiều tà le lói, rồi đến ánh trăng treo lên cao.

Linh lực bị chuyển đi hầu như không còn gì, khuôn mặt vốn trắng như bạch ngọc của y càng thêm tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, tay để trước ngực Huyền Thiên run rẩy, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm Huyền Thiên.

Sao đây, y phải làm sao đây? Còn tiếp tục như vậy, linh lực cùng tu vi của y cũng sẽ tiêu hết, mà tiểu Thiên vẫn không tỉnh lại được.

Y như bừng tỉnh nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra túi đựng đồ, đem vật bên trong lấy ra.

Nhưng… Vô dụng, cho dù là pháp bảo hay bùa chú đều vô dụng, không có vật gì có thể khiến Huyền Thiên tỉnh lại.

Trong mắt đầy đau đớn cùng mệt mỏi, Lãnh Vô Sương ôm chặt lấy Huyền Thiên, lấy tu vi của bản thân là phếp kéo dài sinh mệnh, sau đó cẩn thận đặt hắn nằm an ổn trên giường, bản thân lại vội chạy ra ngoài.

Bên ngoài vẫn còn nhiều người trông coi, tiểu đồ đệ Bạch Sơ đang lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy Lãnh Vô Sương đi ra lập tức tiến lên nghênh đón.

“Coi chừng đại sư huynhh của ngươi, vi sư đi một lát sẽ trở về.” Dặn dò Bạch Sơ xong, Lãnh Vô Sương lấy ra ngự kiếm, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Bên cạnh Khuê Sơn trấn có một nơi

là Trung Khúc trấn.

Nghe đồn bên trong có phường thuốc, bán đa số đều là linh dược ngàn vàng khó mua, vạn vàng khó cầu.

Linh dược là thật, ‘Cải tử hoàn sinh’ xem ra cũng có, nhưng nơi này có chút khác biệt, chỉ là… Giao dich, phải giao cho chủ nhân phường thuốc một ít ‘Vật quý giá’.

Ánh nến tối tăm, bên trong cửa hàng đơn sơ có một lão nhân cong lưng, giọng nói vừa già nua vừa âm trầm.

“Khách nhân à, ta cũng không phải không muốn bán cho ngài, chỉ là toàn thân ngài thứ quý giá nhất cũng là hồn phách của ngài, ngài luyện tâm tới kiên định, luyện hóa ra hồn phách thượng phẩm, chỉ là… Chính ngài cũng rõ, vốn thiếu đi một phần hồn phách, mặc dù đạo trưởng cũng luyện ra được một hồn phách giả, nhưng tính ra cũng không phải hồn phách thật, nếu đưa

lão già này một hồn phách nữa, đạo trưởng ngài chết ở chỗ của ta, vậy phường thuốc nho nhỏ này cũng không cần buôn bán nữa.”

Lãnh Vô Sương cúi đầu cầu xin nói: “Van… Xin chủ tiệm, đồ nhi ta sắp chết, nếu như không cứu hắn sẽ hồn phi phách tán, ta bỏ đi một phần hồn cũng không quan trọng bằng, chỉ cần ngài đem thuốc trước bán cho ta, ta đi cứu đồ nhi trước, lúc trở về chắc chắn sẽ đưa hồn phách cho ngài.”

Lão đầu còng lưng vuốt mấy cọng râu bạc thưa thớt, trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng không hiện ra.

Tu đạo cũng có lúc thế này, không phải đều cho mình là cao nhân tài trí hơn người, so với tu ma bọn họ đều khinh thường sao? Bây giờ còn khép nép cầu xin lão?

Lão xách cây đèn, dưới ánh nến u ám híp mắt quan sát hồi lâu, thưởng thức người tu đạo đang khẩn cầu,

lâu đến nổi Lãnh Vô Sương nghĩ mình cuối cùng có một tia cơ hội, trong con ngươi lóe lên tia sáng chờ mong.

Thưởng thức xong rồi, ma tu lưng còng giả bộ thở dài, xua tay nói: “Khách nhân vẫn nên đi đi, chúng ta không muốn có người chết làm vỡ bảng hiệu nhà mình.”

Câu này, như khoan đến tận xương tủy, cũng làm cho tia hy vọng cuối cùng trong mắt y bị dập tắt.

Tay đang nắm chặt của Lãnh Vô Sương vô lực buông ra, con ngươi từ từ hiện ra vẻ lạnh lùng, bình tĩnh liếc nhìn chủ nhân phường thuốc khiến lão nhân lưng còng kia nổi lên một tầng da gà, lúc này mới ngơ người bước đi.

====================

(1):

kiềm chế mọi ham muốn, gò mình theo một khuôn đạo đức khổ hạnh