*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bầu trời bao la rộng lớn, cung điện to lớn cứ thế trôi dạt.
Trong chủ điện ma giới, Mạnh Trường canh bạch y râu bạc cùng Tể tế ti hắc y râu đen đướng một bên giường của tân Ma tôn, thân thể hơi cong, đôi mắt nhìn Hàn Sở Nhượng đang trên giường, vẻ mặt đầy cung kính.
Mạnh Trường Canh nâng tay lên, trong lòng bàn tay tụ lại ánh sáng màu u lam (1), ông vuốt râu, cười híp mắt nói: “Tôn chủ, hãy để lão phu giúp ngài thăm dò linh căn linh mạch một chút.”
Hàn Sở Nhượng nằm trên giường nhỏ, từ từ ngồi dậy, thản nhiên nhíu mày.
“Mạnh trưởng lão tùy ý.”
Vừa dứt lời, ánh sáng nhu hòa trong lòng bàn tay Mạnh Trường canh lóe lên, u lam sáng lên một chút, lập tức hóa thành bảy, tám sợi ánh sáng nhỏ tiếp cận thân thể Hàn Sở Nhượng.
Hàn Sở Nhượng không chớp mắt, mắt nhìn sợi sáng kia chui vào thân thể mình, u lam khiến mặt hắn hiện lên từng lớp màu sắc thần bí mông lung, dưới ngũ quan rõ nét chỉ còn lại bóng tối dày đặc.
Không lâu sau, từ trong u lam kia hiện lên chút trắng, từ thân thể Hàn Sở Nhượng truyền đến trong lòng bàn tay Mạnh Trường canh.
Chỉ thấy ông lão đầu tóc bạc phơ nhắm hai mắt, thỉnh thoảng gật đầu, lông mày nhăn lại rồi giãn ra, đợi sau khi kiểm tra xong, ông thu tay lại vào trong tay áo rộng lớn, ha ha cười nói: “Tôn chủ tuy thân thể nửa người nửa ma, nhưng linh căn cùng linh mạch của ngài lại không tệ, tu hành cũng không tồi, có thể nhìn ra sư phụ trước kia của tôn chủ là người có chút trình độ.”
Nét cười bên khóe môi của hắn cứng đờ, tay nắm thật chặt trong tay áo, lông mày của Tả tế ti cũng nhíu lại, không chờ gã nói chuyện, Mạnh Trường canh lại nói: “Bất quá thân thể của tôn chủ hình như có chút kỳ quái… Linh lực lão phu tiến vào, lúc sắp dò tới hồn phách của ngài, sáu hồn khác đều để lão phu tiến vào, nhưng hồn còn lại lại cực kỳ bài xích… Cũng không biết là…”
Còn chưa nói xong, Tả tế ti bên trái đột nhiên cắt đứt ông, lãnh đạm nói: “Mạnh lão, sắc trời đã tối, ngươi cũng nên về rồi.”
Mạnh Trường canh nghe vậy ngơ người, xoay đầu thắc mắc liếc nhìn Huyền Tế ti, run lên chốc lát, rốt cuộc bừng tỉnh, quay đầu cười híp mắt nói với Hàn Sở Nhượng: “Ma chủ chớ lo lắng, có lẽ lão phu nghĩ sai rồi nói cũng không chừng, ta xem sắc trời cũng không còn sớm, lão phu lui ra, để ngài nghỉ ngơi.”
Hàn Sở Nhượng gật đầu cho phép, Mạnh Trường canh cung kính khom người lui khỏi phòng, chỉ còn lại Tả Tế ti cùng Hàn Sở Nhượng lưu lại, tế ti hắc y vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thuộc hạ nghe nói, ma chủ mấy ngày nay không có sủng hạnh mấy vị Ma cơ đưa tới, vì sao? Không hợp ý?”
“Cũng không phải, không có tâm tình thôi, sau này cũng không cần đưa tới, phá rối người yên tĩnh.”
Tả Tế ti ngẩn người, ánh mắt nhìn Hàn Sở Nhượng không như bình thường.
Phá rối người yên tĩnh?
Ma chủ này chẳng lẽ ở phương diện kia không được? Bốn Ma cơ kia đều áp sát, còn bảo không có tâm tình? Hay là nói… Ma chủ hắn vốn không thích nữ sắc?
Tả Tế ti suy tính lần sau sẽ đổi tới bốn nam nhân có dung mạo xinh đẹp có thể làm cho ma chủ có tính trí đi, ánh mắt chậm chạp không chịu dời đi làm trong lòng Hàn Sở Nhượng cảm thấy khó chịu.
“Còn có chuyện gì muốn nói?” Hàn Sở Nhượng lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.
Tả Tế ti cũng không biết nói thế nào, đành chắp tay lại nói: “Còn có một chuyện, phía tây nhân giới có thay đổi khác thường, mấy vị trưởng lão dò ra nơi đó hình như có yêu thú chuyển tỉnh, chủng loại không rõ, ma chủ mới nhận chức có thể dựa vào đó mà tạo dựng uy nghiêm, điều khiển Ma giới.”
Muốn ngồi vào ghế Ma chủ, phải có ma ấn nghich thiên làm bằng chứng, nhưng chỉ có ma ấn mà không có năng lực cũng sẽ gây lòng người lục đυ.c, cho nên các đời ma chủ đều có quy luật bất thành văn — tìm một yêu thú tiêu diệt, đem đầu về ma cung, tiếp kiến mọi người.
Hàn Sở Nhượng không lưỡng lự lập tức đồng ý.
“Được, khi nào xuất phát? Ta cũng chuẩn bị một chút.”
“Ngày mai là được rồi, đến lúc đó có Mạnh trưởng lão đồng hành cùng người, nhớ mang theo ma khí đề ngừa rủi ro.”
“Biết rồi.”
Linh Vân phái.
Từ khi Huyền Thiên xuống núi làm nhiệm vụ đã là gần nửa tháng. Trong nửa tháng này, tin tức của Huyền Thiên hoàn toàn không có, một chút tin cũng không truyền về.
Trên mặt Lãnh Vô Sương không hiện ý tứ lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện tình không đúng lắm.
Trước khi nhận nhiệm vụ, bách tính nơi đó chỉ nói ở đó có một đầu ngưu yêu tướng mạo cổ quái, thích cắn người, nhưng dù sao cũng là một con trâu thành tinh, dựa theo tu vi của Huyền Thiên, chưa tới mười ngày sẽ trở về, sao lần này lại lâu như thế mà cũng không có tin tức về.
Thử dùng bướm đốm truyền tin liên hệ với Huyền Thiên, vẫn không thu hoạch được gì, Lãnh Vô Sương nóng lòng, vội vàng đi Bích Hà phong nhờ bằng hữu giúp mình trông coi Linh Vân phái, mình thì mang theo Bạch Sơ dùng ngự kiếm bay tới Khuê Sơn trấn, chưa tới nửa ngày đã tới nơi.
Phía dưới là một thôn trấn nhỏ, chung quanh sơn mạch kéo dài, nếu người thường muốn ra vào nhất định sẽ phí chút thời gian cùng công phu, cũng may Lãnh Vô Sương cùng Bạch Sơ có ngự kiếm, không cần nhiều phiền phức như thế.
Thôn dân phía dưới thấy trên đỉnh đầu có mây trắng bay tới, vội vàng ngửa đầu quan sát, lại nhìn thấy trên đó có hai đạo trưởng mặc bạch y, trong lòng vui mừng, thậm chí còn quỳ trên mặt đất cúi đầu cúng bái, trong miệng la lên: “Tiên nhân! Xuống đây cứu chúng ta đi! Trong thôn chúng ta có ngưu yêu gây chuyện! Hại chúng ta thật thảm!”
“Đúng đấy đúng đấy! Ăn xong mấy người, còn có mấy vị đạo trưởng cũng bị sát hại rồi!”
Lãnh Vô Sương đột nhiên sợ hãi, kiếm dưới chân cũng run lên, gần như muốn rớt thẳng xuống, cũng may Bạch Sơ bên cạnh đỡ lấy, hai người mới an ổn rơi xuống đất.
“Tiên nhân! Các người tới cứu chúng ta sao? Xin hai vị giúp đỡ tiêu diệt ngưu yêu kia, thôn dân Khuê Sơn trấn sẽ trăm đời đèn nhang cung phụng.”
Lúc này, trong đám người có một lão nhân khập khiễng chống gậy đi ra, nước mắt đầy mặt.
“Lão là trưởng trấn Khuê Sơn, con trai bị ngưu yêu kia ăn mũi, mất máu quá nhiều mà chết, trong thôn cũng có nhiều người bị ăn mũi, không một ai sống sót. Trời đất chứng giám, thôn dân của Khuê Sơn trấn đều là người thuần lương chất phác, chẳng biết vì sao chọc tới ngưu yêu kia, tiên nhân xin ngài làm chủ cho chúng ta!”
Thôn dân nghe vậy đều rơi nước mắt, lại cảm thấy tiên nhân kia vẫn bộ dáng lạnh lùng, khóc càng thê thảm, quỳ trên mặt đất đau khổ giữ lại.
Miễn cưỡng duy trì âm thanh khàn khàn nơi cổ họng không phát ra trước mặt thôn dân, tiếng phát ra đầy lạnh lùng.
“Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, đạo nhân chết ở đây có ai tên là Huyền Thiên không?”
Thôn dân quỳ trên mặt đất trố mắt nhìn nhau.
====================
(1): Màu này này