Ăn xong bữa sáng, hai đứa chạy về lớp học thêm. Vừa ngồi vào chỗ, Hà Hạo lại gọi tới.
Phong Phi nhìn lướt qua màn hình rồi bắt máy, vừa sắp lại sách giáo khoa vừa nói: “Chuyện gì?”
Hà Hạo hào hứng nói: “Mày đang làm gì vậy? Hôm nay rảnh không? Đi trượt tuyết không?”
Phong Phi nhìn lướt qua đám bạn học, không biết phải trả lời thế nào, bèn nói đại: “Không rảnh, bận rồi.”
Hà Hạo không hiểu: “Mày mà bận cái gì? Đi chơi chỗ nào vậy?”
“Không có, đừng nói nhảm nữa.” Hắn nhìn sang Hải Tú, thấp giọng nói: “Đang ở chỗ Hải Tú.”
Hà Hạo lập tức cười trên nỗi đau của người khác, “Người ta đi học thêm, mày đi theo làm gì? Đứng ngoài dự thính hả? Tao đau lòng quá… lạnh không mày? Có cần anh đem áo lông tới cho chú không?”
“Mày…” Phong Phi rất muốn giải thích, nhưng lại ngại mất mặt, buồn bực nói: “Rốt cuộc mày muốn nói gì?”
“Đi trượt tuyết đó!” Hà Hạo hứng thú bừng bừng nói, “Nhân tiện đi tắm suối nước nóng luôn, OK không?”
“Không!! Đã nói với mày là tao đang ở cùng với Hải Tú.” Hắn đứng dậy tránh mặt cậu, đi ra phía sau lớp học, thấp giọng nói vào điện thoại, “Buổi sáng cậu ấy nổi giận, tao còn đang cố dỗ dành đây. Tao không đi được, mày tìm người khác đi chung đi!”
Không hiểu sao mặt Hà Hạo lại đỏ lên, trong đầu hiện lên một đống cảnh tượng. Hà Hạo cũng hạ thấp giọng, do dự hỏi: “Tối qua… mày làm gì hả? Để mới sáng sớm cậu ấy đã giận rồi…”
Phong Phi im lặng, rồi giận dữ nói: “Đcm mày!”
Hà Hạo cũng nổi giận, nóng nảy nói: “Đcm mày cái con khỉ! Ông đây quyết định đi trượt tuyết, mày cứ ngồi bên ngoài dự thính đi!!!”
Phong Phi cúp điện thoại, xoay đầu lại – đập vào mắt là một bạn nữ đang ngồi cạnh nói chuyện với Hải Tú.
Chân mày hắn lập tức nhướn lên.
“À, thì ra là vậy…”
Hải Tú giải đáp rõ ràng vấn đề của bạn nữ kia, nghe xong thì bạn nữ cười với cậu: “Cảm ơn cậu nha, tớ không hiểu rõ chỗ này, cậu giỏi thật đấy, mấy cái này đều rành rọt hết.”
Hải Tú xấu hổ cười cười, im lặng không đáp lại. Bạn nữ quay sang nhìn Phong Phi đang nói chuyện điện thoại sau lớp, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy… là Phong Phi lớp cậu đúng không?”
Hải Tú nhìn theo ánh mắt của bạn nữ, gật đầu: “Ừ.”
Bạn nữ cười: “Ở trường tớ rất hay gặp bạn ấy, mà không biết bạn ấy học lớp nào, hai cậu… thân quá nhỉ?”
Hải Tú không biết phải trả lời thế nào, “Ừ… thân lắm.”
Bạn nữ vẫn nhìn Phong Phi, nghe vậy thì hâm mộ không thôi: “Hay vậy! Tớ nghe nói cậu ấy rất xấu tính, không nên chơi chung, không ngờ cậu và cậu ấy lại chơi chung với nhau được.”
Trong lớp học thêm ai cũng nhìn ra – quan hệ của cậu và Phong Phi rất tốt. Học chung được mấy ngày, ngoài Hải Tú ra thì hầu như hắn chẳng nói chuyện với ai, đối với người nào cũng lạnh nhạt, nhưng lại không bao giờ nổi nóng với Hải Tú. Bạn nữ này đã tận mắt thấy Hải Tú đánh thức Phong Phi đang mơ màng ngủ dậy, lúc ấy cô cứ nghĩ là Phong Phi sẽ nổi điên lên. Không ngờ hắn không hề giận mà còn dụi mắt hỏi Hải Tú mình ngủ bao lâu rồi.
Chói mắt đến độ muốn đấm vỡ luôn mắt kính của người ta…
Bạn nữ đẩy đẩy mắt kính, thử dò xét: “Tớ nghe nói Phong Phi có bạn gái rồi, thật hả?”
Hải Tú lập tức cảnh giác, gật đầu nói: “Ừ, thật đó.”
Bạn nữ thất vọng cực kì, nhún vai cười nói: “Được rồi, vậy thì chúc phúc bọn họ vậy.”
Hải Tú bình tĩnh lại, bạn nữ lại hỏi: “Vậy… bạn gái cậu ấy đẹp không? Cậu từng gặp chưa?”
“Đẹp.” Phong Phi đi tới, ngồi bên cạnh Hải Tú, cúi đầu nhìn di động, “Còn rất thông minh và tốt tính nữa.”
Bạn nữ đang tập trung nói chuyện, thình lình nghe vậy thì bị dọa hết hồn, hơi ngượng ngùng, lén nháy mắt với Hải Tú rồi ôm sách trở về chỗ ngồi.
Hải Tú xấu hổ nói: “Vừa nãy cậu… nói tớ sao?”
Phong Phi ngẩng lên, như cười như không nói: “Cậu cảm thấy tôi đang nói ai?”
Hải Tú cúi đầu, mù quáng tự vui vẻ một hồi, sau đó mới thành thật khai báo: “Tớ không biết bạn nữ vừa nãy, nhưng bạn ấy nói biết tớ, nhờ tớ giảng bài hộ, tớ chỉ giảng thôi, không nói gì khác.”
“Giảng bài mà lâu vậy hả?” Phong Phi bực bội nói, “Vừa nãy nói thế mà là hỏi bài à?”
Hải Tú nhìn ngó xung quanh rồi ôm lấy cánh tay Phong Phi, lắc lắc, lấy lòng nói: “Đâu có lâu đâu, về sau bạn đó hỏi về cậu đó, bạn đó nói… cậu rất tốt với tớ.”
Vừa nãy hắn đã nghe rồi, nếu không đã không thoải mái bỏ qua cho Hải Tú như vậy. Hắn miễn cưỡng hài lòng, tiếp tục chơi di động. Hải Tú suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Sáng nay tớ nghe cậu nói điện thoại, 30 Tết cậu phải qua nhà anh cậu đúng không?”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, thì sao?”
Hải Tú do dự nói: “Nếu cậu không muốn đi thì có thể sang nhà tớ, mẹ tớ thích cậu lắm, chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Không được.” Phong Phi cười nói, “Khó khăn lắm cậu với mẹ mới có thời gian bên nhau, tôi tới làm gì, qua nhà anh hai cũng được.”
Hải Tú không đành lòng nhìn hắn, Tết nhất mà ba mẹ không có ở nhà, phải sang nhà anh ăn Tết, mình thì không thể ở cùng hắn…
Phong Phi ngồi chơi di động một hồi, quay sang Hải Tú cười nói: “Sao lại nhìn tôi thế? Không sao đâu, tôi lớn như vậy rồi còn lo mấy chuyện đó làm gì?”
Hải Tú thầm nghĩ – nhưng tớ cứ lo lắng thì sao!!! Cậu cắn cắn môi – hồi Dương lịch, Phong Phi đi xa như vậy chỉ để ở cùng cậu. Bây giờ ba mẹ hắn không có ở đây, cậu lại không thể ở cùng hắn…
Nhưng Hải Tú chỉ thầm nghĩ vậy thôi, chứ không nói thêm nữa.
Một ngày học trôi qua rất nhanh, buổi học chiều Phong Phi lại trốn mất. Các giáo viên vốn cũng không mong hắn học hành nghiêm túc gì cho cam, hắn không làm phiền người khác là thầy cô đã mừng lắm rồi, thế nên để hắn muốn làm gì thì làm. Hắn đi dạo trung tâm thương mại một vòng, cứ đi lung tung không biết phải làm gì, cuối cùng mua một cái nón, còn chụp hình gửi cho Hải Tú xem. Sau đó lại đi tìm một quán cà phê, vừa uống nước vừa chơi di động, gϊếŧ thời gian chờ Hải Tú học xong thì đi đón cậu.
Ăn tối xong, hai đứa đến rạp phim, cuối cùng Hải Tú cũng được ngồi vào cái ghế tình nhân mà cậu thầm mong đợi.
Sắp đến Tết rồi, cũng là thời gian mà mọi người đổ xô nhau đi xem phim. Đúng y như dự liệu của Hải Tú – mặc dù xung quanh hai người không có ai cả, nhưng hàng sau hay trong góc đều chật kín người. Cậu cứ nghĩ là người ta tới trễ, nhưng đến tận khi đèn tắt, phim bắt đầu chiếu, xung quanh hai người vẫn trống không.
Hải Tú như nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Phong Phi: “Chỗ ngồi xung quanh mình…”
“Tôi mua luôn rồi.” Phong Phi uống một ngụm coca, thản nhiên nói: “Chẳng phải cậu không thích những nơi nhiều người sao.”
Hải Tú nhìn gò má đang sáng lên vì ánh sáng từ màn hình của hắn, tim đập bùm bùm, càng lúc càng nhanh.
Người đàn ông này… sao có thể tốt như vậy?!
Phong Phi nhìn sang cậu, cười nói: “Xem phim đi, nhìn tôi làm gì?”
Hải Tú dựa vào người hắn, khẽ ngẩng đầu, chủ động hôn lên má hắn một cái.
Phong Phi bật cười, hỏi: “Hôn lộn chỗ rồi nè?”
Hải Tú đỏ mặt.
Xung quanh không có người, lại còn tối om nên Hải Tú cũng lớn gan hơn. Cậu liền nghe theo hắn, xấu hổ xáp lại, lần đầu tiên chủ động hôn sâu lên môi hắn.
Hai người đi xem phim, nhưng lại không biết phim nói cái gì..
Nhưng cũng không sao – xem phim xong, hai người cực kỳ vui vẻ đi ra khỏi rạp. Trên đường về, Phong Phi và Hải Tú đóng góp mỗi người một đoạn, chắp vá nội dung bộ phim, thêm thắt một hồi, cũng hiểu được đại khái phim nói gì, biết được nhân vật chính là ai, nhân vật phản diện là ai. Phong Phi rất hài lòng – không nói đến cái phim kia, chỉ một nụ hôn của Hải Tú thôi đã đủ bù lại hết tiền hắn mua vé rồi.
Về đến nhà, Phong Phi vẫn còn trôi nổi trong nụ hôn vừa nãy, Hải Tú tỉnh táo lại thì cũng không hối hận. Chỉ là, cậu không chịu nổi Phong Phi cứ thẳng thừng nói cái chuyện đó ra như vậy. Cuối cùng, cậu nghe không nổi nữa liền bịt miệng hắn lại. Phong Phi dung túng nhìn cậu, trong mắt lóe lên ý cười, ra hiệu cho Hải Tú buông tay ra. Hải Tú đỏ bừng mặt, đáng thương cầu xin: “Cậu, cậu đừng nói nữa… Tớ sẽ buông.”
Hắn lại nhìn cậu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giây kế tiếp đã liếʍ lên lòng bàn tay cậu. Hải Tú sợ hãi lập tức buông lỏng tay, hắn liếʍ môi, trêu chọc cậu: “Đủ lông đủ cánh rồi ha, còn dám uy hϊếp tôi.”
“Đâu có…”
Hải Tú nói không lại hắn, liền vùi vào trong chăn, bọc mình lại thành con sâu. Phong Phi vỗ vỗ cậu, cười nói: “Được rồi được rồi, không nói nữa, mau ra đi, trốn ở trong đó lát nữa lại khó chịu. Mau lên!”
Cậu đành phải chui ra, mới vừa nằm thoải mái, Phong Phi lại đột nhiên nói: “Trước giờ không nhận ra, đầu lưỡi cậu sao mềm dữ vậy?”
“A a a a a a a……”
Hải Tú lại chui vào chăn. Phong Phi cười to, vừa dỗ dành vừa đào người ta lên.
—
Buổi sáng cùng nhau chăm chỉ học, buổi chiều Hải Tú tự học, Phong Phi đi chơi, buổi tối cùng ăn cơm rồi về nhà, cùng học bài rồi cùng ngủ. Tuy là đi học thêm, nhưng cũng không khác học bình thường là mấy. Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới 30 Tết.
Hôm đó, buổi chiều thầy cô đến dạy có nửa giờ liền đi, trước khi đi còn chúc mọi người năm mới tốt lành. Sau giờ trưa muốn về hay ở lại tự học đều được, còn dặn thêm mọi người là nhà trường đã mướn chỗ này đến tận trước khi nhập học một ngày, ở nhà không học được thì có thể đến đây học.
Sau khi thầy đi thì có hai học sinh ra về, còn lại đều chăm chỉ học bài tiếp. Hải Tú rà soát lại bài tập của cậu và Phong Phi từ đầu đến cuối, nhỏ giọng giảng lại cho hắn nghe những phần quan trọng.
“Để tôi đưa cậu về nhà.” Đang lúc giảng bài, Phong Phi lại nhẹ giọng nói: “Cũng gần 5h rồi, mau đi không lại kẹt xe nữa.”
“Không vội.” Hải Tú cũng không ngẩng lên, nói tiếp: “Nói xong cái này đã.”
Phong Phi biết là cậu đang muốn ở cùng hắn lâu một chút, cười nói: “Gặp nhau rồi nói tiếp, sáng giờ anh tôi cứ giục tôi mãi. Mà cậu không biết đâu, chị dâu tôi nấu ăn ngon lắm, tôi đang nóng lòng về ăn đây.”
Hải Tú nhìn hắn, thầm biết là hắn chỉ muốn cậu về sớm thôi, lát sau thì gật đầu: “Ừ.”
Hai người thu dọn sách vở. Vừa ra khỏi trường, Hải Tú lại nói: “Cậu không cần đi cùng tớ, về nhà anh cậu đi, nhà tớ với nhà anh cậu ngược đường, mắc công phải đi vòng nữa. Tớ tự đón xe được.”
Không đợi hắn mở miệng, cậu nói tiếp: “Cậu nói anh cậu liên tục hối cậu mà?”
Phong Phi không thể phản bác, đành gật đầu: “Được rồi.”
Hai đứa đi bộ đến ven đường rồi đón xe, xe lái được mấy chục mét, Hải Tú quay đầu nhìn Phong Phi, thấy hắn vẫn còn đứng đó.
Đến tận khi không thấy được Phong Phi nữa, Hải Tú mới ngồi yên lại. Tim cậu đập rất nhanh, hai tay run lẩy bẩy, lấy ra cái di động giấu trong ngực mà vừa nãy trộm của Phong Phi. Thật mừng vì Phong Phi không bao giờ khóa điện thoại. Cậu mở danh bạ ra, gọi cho Phong Hiên.
Hải Tú cố gắng hết sức không để mình nói lắp, nói ra tình huống ngắn gọn mà rõ ràng. Cậu nói với Phong Hiên rằng Phong Phi để quên điện thoại ở chỗ cậu, nhờ anh gặp thì nói cho hắn biết, mắc công hắn lại tưởng mình làm mất.
Nói xong rõ ràng, Hải Tú cúp điện thoại, cất vào trong cặp mình.
—
Hải Tú về đến nhà là có sẵn một bàn cơm đang đợi cậu. Khương Dụ Mạn thấy con trai về thì mặt tươi lên hẳn, giục cậu nhanh chóng rửa tay rồi vào ăn cơm.
Hải Tú ăn bữa tối cùng mẹ, hai người nói không ít chuyện. Khương Dụ Mạn thấy con trai thích nói chuyện như vậy thì mừng đến không thốt nên lời. Cơm nước xong xuôi, Hải Tú đi rửa trái cây, rồi cắt ra một dĩa, ngồi ăn và trò chuyện với mẹ thêm một lát. Một lúc sau, chuông báo thức mà Hải Tú đặt trong điện thoại Phong Phi đúng giờ vang lên.
Khương Dụ Mạn nhíu mày: “Điện thoại con hả?”
Hải Tú cố gắng tỏ ra tự nhiên, nói: “Hình như không phải… Để con đi xem thử.”
Hải Tú về phòng tắt chuông báo thức, cầm điện thoại của Phong Phi chậm chạp đi ra, thấp giọng nói: “Cái này là di động của Phong Phi… Không biết sao lại rơi vào trong cặp con, mới vừa rồi… mới vừa rồi là mẹ cậu ấy gọi, chắc là nhớ cậu ấy…”
“Ôi chao!” Khương Dụ Mạn cũng biết chuyện ba mẹ Phong Phi ra nước ngoài, nhíu mày nói: “Hai cái đứa này sao lại cẩu thả quá vậy! Mẹ Phong Phi mà không liên lạc được với nó thì lo lắng đến mức nào!”
“Đúng vậy.” Hải Tú nhìn Khương Dụ Mạn, nói: “Con… con có thể đi trả cậu ấy không? Con trả cậu ấy xong sẽ lập tức về ăn Tết với mẹ.”
Khương Dụ Mạn gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Phải, để mẹ đưa con đi”
“Đừng đừng.” Hải Tú vội nói: “Mẹ đi làm cả ngày mệt rồi, đừng ra ngoài nữa. Để con gọi xe cũng tiện mà, con về nhà ngay thôi.”
Hải Tú rất kiên trì, Khương Dụ Mạn không còn cách nào khác, đành phải nói: “Chú ý an toàn, trả điện thoại xong thì phải về ngay, nếu Phong Phi muốn thì bảo nó sang nhà mình ăn Tết cũng được.”
Hải Tú cười, ôm Khương Dụ Mạn một cái. Đã lâu cô không thân mật với con trai như vậy, cũng cười vỗ về cậu: “Được rồi, đi nhanh về nhanh.”
Hải Tú gật đầu lia lịa, mặc quần áo tử tế rồi cầm điện thoại của Phong Phi chạy đi.