“Mọi chuyện đều ổn cả, con nói nhỏ quá hả?” Phong Phi che điện thoại lại, thấp giọng nói: “Hải Tú còn ngủ… Dạ, mẹ coi lại đi giờ là mấy giờ?”
Mới 6h sáng, Phong Phi đã bị Lữ Hạo Lị gọi điện càu nhàu một trận, may mà Hải Tú không bị đánh thức. Hắn vừa cầm điện thoại nói chuyện vừa đi xuống lầu.
Phong Phi ngồi dựa lên ghế, miễn cưỡng nói: “Cậu ấy hả, 30 cậu ấy về nhà, mẹ cậu ấy cũng 30 mới được nghỉ.”
Hắn cười cười trấn an Lữ Hạo Lị: “Con đã nói rồi mà, con qua nhà anh. Hôm qua chị dâu còn gọi hỏi con thích ăn gì để chị chuẩn bị trước kìa. Dạ, mẹ đừng lo.”
Hắn đang nói chuyện thì thấy Hải Tú còn mặc quần áo ngủ, mơ mơ màng màng đi xuống lầu. Hắn chỉ chỉ điện thoại mình, dùng khẩu hình miệng nói với cậu:
Mẹ tôi.
Hải Tú lập tức tỉnh ngủ, thành thật đi tới ngồi một bên, một tiếng cũng không dám phát ra.
Phong Phi bật cười, tiếp tục nói: “Con biết rồi, không được đi chơi với bọn nó. Mà bây giờ ngày nào con cũng về đúng giờ, làm gì cũng có quy luật hết.”
Lữ Hạo Lị nghe vậy thì mới yên tâm chút, lại hỏi: “Mẹ nghe anh con nói là con đòi đi học thêm hả? Thiệt không vậy?”
“Thiệt chứ sao không!!” Phong Phi nhíu mày, “Ý mẹ là gì? Anh nữa… bữa đó nhờ có chút thôi mà cũng hỏi này hỏi nọ miết.”
Lữ Hạo Lị bật cười: “Tự mình suy nghĩ đi, tại sao mẹ và anh con lại không tin?”
“Không tin cũng phải tin, không tin thì mọi người hỏi Hải Tú đi?” Hắn quay sang nhìn cậu, nói: “Thật ra, con cũng không muốn đi đâu, trường mở lớp học thêm đặc biệt này cho học sinh cuối cấp mà nằm trong top 30 thôi, ban đầu tụi con cũng không biết. Hải Tú hả? Đương nhiên cậu ấy nằm trong top 30 rồi, lần trước con nói với mẹ rồi mà, tháng trước thi lại đứng nhất, là nhất đó nhé!! Cậu ấy thi số học được 146 điểm! Người đứng nhì mới hơn 130 điểm thôi, còn điểm tổng kết…”
Hải Tú che mặt, liều mạng ra hiệu cho Phong Phi đừng nói nữa. Hắn cũng biết chừng mực, nói tiếp đề tài vừa rồi: “À đúng rồi, thành tích của Hải Tú tốt quá nên cô giáo âm thầm nói cho cậu ấy là trường có mở một lớp học thêm nhỏ. Cậu ấy mới xin cô cho con theo học với, nhưng mà cô không quyết định được nên mới nhờ đến anh. Mẹ nghĩ anh tình nguyện giúp con chắc? Cuối năm rồi còn phải tặng cho thầy chủ nhiệm 2000 tệ tiền quà cáp, anh còn nói là ghi nợ cho con nữa!!”
Lữ Hạo Lị nghe xong thì khen Hải Tú không ngớt, cảm động vô cùng vì làm gì Hải Tú cũng nghĩ đến Phong Phi. Hắn mở loa ngoài, Hải Tú nghe được thì thấy tội lỗi cực kì, thiếu điều muốn chui vào đống đệm dựa cho rồi…
Phong Phi bắt lấy tay cậu, tiếp tục nói: “Mẹ có biết con trai mẹ đi học khổ cực thế nào không? Học hành như con mà chui vào trong cái lớp đó, áp lực lớn qua trời! Mẹ biết con cũng có lòng tự trọng mà…”
Lữ Hạo Lị vội nói đúng là không dễ dàng, còn trúng kế của hắn mà quở trách Phong Hiên một trận, hứa cho hắn thêm tiền tiêu vặt để hắn ngoan ngoãn theo Hải Tú đi học, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lúc này Phong Phi mới hài lòng, còn làm như vô tình khen Hải Tú thêm mấy lần, rồi lại hỏi xem Lữ Hạo Lị dạo này thế nào, lúc mệt mỏi có bị đau thắt lưng nữa không…
Hải Tú nhìn đồng hồ, thấy Phong Phi nói chuyện chắc là lâu đấy, lát nữa hai đứa còn phải đi học nữa. Vì không còn thời gian, Hải Tú bèn nhỏ giọng nói với hắn: “Tớ đi nấu bữa sáng nha.”
Phong Phi gật đầu, buông cậu ra. Hải Tú rón rén đi rửa mặt, sạch sẽ rồi thì đeo tạp dề vào, chuẩn bị bữa ăn sáng.
Cậu bỏ bánh mì vào lò nướng, bật bếp lên, cho dầu vào, bỏ hai cái trứng vào chiên. Cậu lại nêm thêm chút muối, cẩn thận rắc đều lên lòng trứng để trứng không bị mặn. Chờ trứng chín được một nửa thì cắt mấy miếng giăm bông cho vào chảo, trứng gà và giăm bông cùng nhau xèo xèo, âm thanh rơi vào trong điện thoại Phong Phi. Lữ Hạo Lị liền hỏi hắn đang làm gì, Phong Phi cười nói: “Cậu bạn đứng nhất khối của chúng ta đang nấu bữa sáng cho con đó.”
Hải Tú không biết hắn tới đây lúc nào, sợ đến mất vía. Phong Phi lại nói vào điện thoại: “Đúng rồi, cậu ấy làm hết, con không làm gì cả.”
Lữ Hạo Lị lập tức mắng hắn “không biết làm sao không chạy đi mua, lúc nào cũng làm phiền người ta”. Phong Phi chỉ hờ hững đáp lại, trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh trước mắt thôi…
Vừa nãy Hải Tú đeo tạp dề khá vội nên dây cột bị lỏng, thế là bị tụt ra. Hải Tú cứ sợ trứng chiên bị cháy, bèn cột đại lên, lại cột chặt quá, làm lộ ra vòng eo mà bình thường Phong Phi không mấy để ý.
Phong Phi nghe Lữ Hạo Lị nói mà chẳng lọt mấy từ, đi tới sau lưng Hải Tú, ôm lấy eo cậu.
Hải Tú: “!!”
Hắn dùng cánh tay đo thử vòng eo của cậu, trong lòng không ngừng nói ‘nhỏ quá’, sắp bằng mấy đứa con gái luôn rồi.
Hải Tú căng thẳng đến vã mồ hôi, ngậm chặt miệng, cố gắng đẩy tay Phong Phi ra. Hắn vẫn không nhúc nhích, trái lại còn nhích tới gần hơn, gác cằm lên vai cậu, vừa nói điện thoại vừa nhìn Hải Tú chiên trứng, bàn tay còn lại cực kì không đứng đắn, sờ loạn eo Hải Tú.
Hắn dán cả người vào lưng cậu, gần đến mức Hải Tú nghe được rõ mẹ hắn đang nói gì. Cậu lập tức cứng người, không dám lên tiếng, sợ Lữ hạo Lị nghe được, chỉ có thể giãy giụa ra hiệu cho Phong Phi đừng có quậy. Phong Phi cũng biết cậu không dám nói nên càng làm tới, vừa nói chuyện với mẹ vừa sờ soạng Hải Tú.
“Mẹ yên tâm, con đối xử với cậu ấy rất tốt.” Phong Phi xấu xa đặt điện thoại bên tai Hải Tú, nói: “Mẹ tôi nói tôi ăn hϊếp cậu kìa, cậu nói với mẹ đi, nói coi tôi có tốt với cậu không?”
Hải Tú sợ muốn nổ tung, vội vàng lau tay rồi cầm điện thoại, bắt đầu lắp bắp: “A lô, cháu chào cô ạ!”
Lữ Hạo Lị mỉm cười: “Phong Phi đúng là cái thằng không hiểu chuyện, cháu vừa phải dạy nó học vừa phải chăm nó, phiền cháu nhiều quá. Nó còn bắt cháu nấu cơm, thằng nhỏ này đúng là được cưng chìu từ nhỏ, nhưng nó thật sự rất tốt tính, cứ khen cháu với cô không ngừng. Cô nói này, nếu nó mà ăn hϊếp cháu thì cứ nói với cô, cô la nó cho. Còn về chuyện ăn uống thì để cô nói với bà giúp việc, xem bà ấy có tới sớm một chút để nấu được không, hoặc là chuẩn bị trước bữa sáng cho hai đứa, chứ để cháu làm hoài thì kì quá.”
Hải Tú vội lắc đầu: “Không sao mà không sao mà, cháu cũng đâu có làm gì đâu, làm mấy món đơn giản. A….”
Hải Tú gồng mình cắn răng, Phong Phi, vừa mới….
Phong Phi liếʍ môi, hắn vừa mới nhéo mông cậu một cái đó.
Mặt Hải Tú đỏ bừng, chống tay lên kệ bếp, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Lữ Hạo Lị cho rằng đó là tín hiệu không tốt, luôn miệng nói: “Hải Tú? Sao vậy?”
“Dạ, dạ không sao…” Hải Tú ho khan một cái, trả lời: “Cháu mới nấu xong, lúc nãy… cháu gắp trứng chiên ra.”
Lữ Hạo Lị cực kì áy náy, vội nói: “Aizz, lại để cháu làm chuyện này, lát nữa cô sẽ gọi cho bà giúp việc. Cô không muốn cháu tốn thời gian vào việc này đâu, cháu cứ dành thời gian học hành cho tốt, không thì cứ nghỉ ngơi, sắp thi đến nơi rồi, thời gian rất quý báu…”
Hải Tú cúi đầu, gượng gạo nói: “Cô.. cô khách sáo quá rồi.”
“Thôi không nói nữa, hai đứa mau ăn đi rồi còn đi học nữa. Buổi trưa muốn ăn gì thì cứ bảo Phong Phi dẫn đi chứ đừng về nhà, để nó mời cháu mấy món cháu thích.”
Hải Tú gật đầu, bên kia hình như Lữ Hạo Lị cũng có việc gì đó nên dặn dò thêm đôi ba câu rồi vội cúp điện thoại.
Phong Phi cất di động đi, cười nói: “Aizz, mẹ tôi… cậu, sao vậy?”
Hải Tú mím môi, cúi đầu không thèm nhìn hắn.
Mặt cậu vẫn đỏ bừng, nhưng mà không có cười. Phong Phi thấy vậy thì cười nói: “Sao vậy? Giận rồi?”
Hải Tú vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy, tại sao…. tại sao lại làm như vậy…”
Hắn gượng gạo bẻ bẻ ngón tay, cười nói: “Tay hư, đừng giận mà, nhé?”
“Ừ…” Hải Tú thấp giọng nói, “Ăn thôi.”
Hải Tú kẹp trứng chiên và giăm bông vào hai lát bánh mì, thêm bắp cải và xà lách vào rồi đưa cho Phong Phi.
Hắn cầm lấy, quan sát kĩ sắc mặt Hải Tú. Hắn biết vừa rồi mình đã quá đà làm Hải Tú giận, liền để cái đĩa sang một bên, kéo người qua nghiêm túc nói: “Tôi sai rồi mà, bảo bối…”
Hắn nhìn Hải Tú thăm dò. Cậu vẫn không chịu nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn giày. Hắn lập tức cười cầu hòa: “Tôi không cố ý mà, tôi… tự nhiên cái tay nhịn không được, tôi sai rồi được không? Sau này không dám nữa.”
Môi cậu giật giật, nhưng vẫn không lên tiếng. Phong Phi cúi xuống nhìn cậu, nói: “Tại tôi thích cậu quá nên mới không nhịn được… Nếu không cậu đánh tôi mấy cái đi?”
“Không phải…” Cậu không nỡ làm vậy, liền hé miệng, dừng một chút mới nói: “Đó là mẹ cậu đó, lỡ đâu cô mà biết… Cô đã không ở đây nên lo lắng lắm rồi, cậu còn…”
Hải Tú có chút sốt ruột nên nói chuyện hơi lộn xộn. Thế nhưng Phong Phi lại hiểu ngay, hắn nói: “Biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Lúc này hắn mới thầm hối hận – vừa để cho Nghê Mai Lâm biết, thế mà mình vẫn không biết cẩn thận với Hải Tú.
Hải Tú khẽ chu mỏ, nhẹ giọng nói: “Nếu cô mà đoán được gì thì chắc chắn sẽ không hỏi thẳng cậu đâu, mà lại không gặp được cậu nữa, nên nhất định cô sẽ rất lo lắng..”
Nhìn dáng vẻ tích cực của cậu mà hắn vừa cảm động vừa mắc cười, kéo tay cậu lại bảo đảm: “Sau này chắc chắn không dám nữa.”
Lúc này, Hải Tú mới yên tâm, cậu nhìn hắn nghiêm túc như vậy thì có chút áy náy. Cậu nhớ lại thái độ vừa nãy của mình, càng nghĩ càng thấy mình quá đáng, lại bất an đi xin lỗi hắn: “Vừa nãy tớ không nên nói chuyện với cậu như vậy…”
Phong Phi bật cười: “Không, là tôi sai.”
Hải Tú lắc đầu thật mạnh, lắp bắp tự trách: “Tớ, sau này tớ sẽ không nói chuyện với cậu như vậy nữa, tớ… vừa nãy tớ…”
Phong Phi xoa đầu cậu, cười nói: “Là tôi chọc tức cậu, thôi bỏ đi, không sao hết.”
Hải Tú vẫn còn lúng túng, ngồi xuống ăn mấy miếng mà trong lòng không khỏi lo lắng, cố gắng tìm chủ đề nói: “Xem phim… mấy giờ tối vậy?”
Cậu thấp thỏm ra mặt, nhìn qua là hiểu ngay. Phong Phi nhịn cười, nói: “8h tối.”
“À à.” Hải Tú gật đầu, “Tiện thật đấy… ăn tối xong thì đi luôn.”
Cậu vẫn còn nhớ là Phong Phi mua vé tình nhân, còn nói tắt đèn xong sẽ hôn cậu… Hải Tú có chút buồn phiền – vừa nãy mình như thế kia, Phong Phi có hôn mình nữa không đây?
Nhưng vẫn còn cách để được hôn nha!!!
Hải Tú ngẩng đầu nhìn hắn, do dự nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, ý của tớ là…”
Phong Phi nhìn cậu: “Hửm?”
Cậu cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Vừa rồi, ý tớ là… Lúc trước mặt người nhà hay ba mẹ cậu, mình không nên như vậy. Còn lúc khác thì, thì vẫn có thể…”
Hải Tú nói xong một câu này, mặt đã đỏ bừng, đầu thì cúi thấp còn hơn cái bàn.
Phong Phi phải uống hai ngụm nước lạnh để tỉnh táo lại, cắn răng kiềm chế, uy hϊếp nói: “Nếu không muốn đi học trễ thì im lặng cho tôi, không thì không cần đợi đến tối cậu cũng không ra khỏi cửa được đâu.”
Hải Tú nhạy cảm phân tích một hồi, rút ra kết luận là “buổi tối hình như mình vẫn được hôn” thì mới yên tâm, nhưng lại rất xấu hổ, ngồi nghiêm túc ăn bữa sáng, không dám nói một lời.