Vĩnh Dạ

Chương 53: Đưa đầu vào rọ

- Ta nhớ chàng rồi, ta cảm thấy mình chẳng thể nào tìm được một nam nhân nào tốt hơn chàng nữa, ta quyết định đi theo chàng cả đời.

Phong Dương Hề nhướng mày không tin:

- Thật hả?

Vĩnh Dạ gật đầu, ôm lấy chàng, lẩm bẩm:

- Thật.

Cung đăng bằng lưu ly như phủ lên Hoàng cung nước Tề một lớp voan mỏng mềm mại.

Các tú nữ trong Dạ Đình Chỉ Lan viện ngưỡng mộ nhìn Triệu mỹ nhân sau khi tiếp chỉ được nội thị trong cung hầu hạ đi tắm hương liệu. Đó là lần đầu tiên Hoàng thượng triệu tú nữ hầu hạ kể từ khi hạ chỉ tuyển phi.

Bao nhiêu người vào cung mà chỉ có bảy người được chọn làm mỹ nhân, có lẽ Triệu mỹ nhân sẽ là người đầu tiên được Hoàng thượng phong làm tần.

Vĩnh Dạ quan sát tỉ mỉ bức họa của Triệu mỹ nhân, cũng đã tới Vương gia ở thành Nam để gặp một thanh niên có gương mặt thanh tú, y phục sang trọng, trông có vẻ là một người xuất thân giàu có.

Nàng quan sát chàng ta suốt ba ngày.

Vương gia là một quán rượu nhỏ. Cửa hàng hình như không buôn bán, thanh niên đó từ sáng tới tối chỉ ngồi trong quán rượu, không rời đi một khắc nào. Chàng ngồi ba ngày, mắt cứ nhìn đăm đăm về phía Hoàng cung, mặt đầy mong ngóng. Vĩnh Dạ dịch dung thử cùng chàng trò chuyện, chàng chẳng nói gì.

Vĩnh Dạ bèn chuyện phiếm với tiểu nhị, làm như vô tình nhắc tới bảy mỹ nhân mà Hoàng thượng mới sắc phong, thanh niên đó lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu uống rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoàng cung.

Lúc này Vĩnh Dạ mới an tâm, chuẩn bị cướp Triệu tiểu thư ra.

Nàng không lạ gì cha của Triệu mỹ nhân. Ông là sứ thần của Tề quốc đã tới đón nàng khi nàng được gả sang đây, Lễ bộ Thượng thư Triệu Duy Sơn. Mặt vuông chữ điền, toát lên vẻ chính khí. Con gái ông xinh đẹp kiều kiễm, mặt trái xoan, có đôi mắt to.

- Tiểu cô nương mười sáu tuổi bị con trâu già như chàng gặm cỏ non, ta thật xấu hổ thay chàng. - Vĩnh Dạ lẩm bẩm.

Nàng ngồi trên xà nhà ngắm Triệu mỹ nhân từ trong ra ngoài rồi mới bay xuống, nói khẽ:

- Quán rượu Vương gia ở thành Nam.

Nàng nói sau lưng người ta, Triệu mỹ nhân rùng mình, ngẩn người trong giây lát rồi vô thức định kêu lên.

Vĩnh Dạ đưa tay ra bịt miệng:

- Muốn xuất cung không? Tình lang của cô đang chờ cô đấy.

Triệu mỹ nhân chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống, không nói gì. Vĩnh Dạ thở phào, tiện tay cầm y phục mặc vào cho nàng, dùng chăn quấn lại, rồi bế nàng bay nhanh ra cửa sổ.

- Mắt huynh sáng như sao. - Triệu mỹ nhân nằm trong lòng nàng, khàn giọng lên tiếng.

Vĩnh Dạ kéo khăn che mặt xuống, cười với nàng ta:

- Ta thích mỹ nhân, chi bằng theo ta được không?

Gương mặt hoàn mỹ của Vĩnh Dạ sau tấm khăn che mặt khiến Triệu mỹ nhân ngẩn người. Nàng bất giác đưa tay sờ mặt Vĩnh Dạ, ánh mắt mơ màng, nói khẽ:

- Thực sự có người đẹp trai thế ư?

Vĩnh Dạ phì cười, như một bông hoa nở rực vào mùa xuân. Nàng rảo nhanh cước trình, định nhanh chóng đưa Triệu mỹ nhân xuất cung. Lúc này bỗng dưng cổ nàng tê dại, bước chân ngừng trệ:

- Cô... - Lập tức cùng với Triệu mỹ nhân ngã từ nóc nhà xuống.

- Á... - Triệu mỹ nhân ám toán nàng mà lại không biết võ công, hét lên một tiếng, chân tay khua khoắng loạn xạ.

Đôi chân Vĩnh Dạ không nghe theo sự điều khiển, khụy xuống.

Thị vệ bên dưới nghe thấy tiếng kêu thì lập tức lao ra, khéo léo đón được hai người.

Triệu mỹ nhân sợ hãi bật khóc tu tu.

Vĩnh Dạ bực bội nhìn bầu trời sao, nghĩ, hình như người bị nàng ta dùng cây kim trong chiếc nhẫn chích mê dược vào người là mình chứ? Sao cứ như thể nàng ta bị bắt nạt vậy?

Lần này, nàng nên làm thế nào đây?

Vấn đề này Vĩnh Dạ cũng rất khó trả lời. Gặp lại Phong Dương Hề, nàng cảm thấy vui kỳ lạ. Có lẽ nàng luôn rất nhớ chàng, thế nên mới nhận nhiệm vụ này. Nhưng nhớ tới các tú nữ trong Dạ Đình và bảy mỹ nhân mới được chàng sắc phong, Vĩnh Dạ thở dài. Nghĩ bụng, chàng không cần quá cố chấp, bởi vì mình tuyệt đối sẽ không làm một trong các phi tần trong cung của chàng đâu.

Trong lúc suy nghĩ, nàng đã bị hai thị vệ lôi như lôi heo chết vào điện đường.

- Bẩm Hoàng thượng, đã bắt được đạo tặc hái hoa, Triệu mỹ nhân không sao! - Thị vệ bẩm báo.

Vĩnh Dạ chớp mắt, không nhịn được cười. Rất lâu trước kia, sau khi phát hiện ra mình là nữ, nàng luôn canh cánh trong lòng rằng mình không thể làm một đại hiệp phong lưu, cũng chẳng thể làm một đạo tặc hái hoa, không ngờ vẫn được làm một lần, bảo sao nàng không cười cho được?

- Triệu đại nhân, theo như pháp luật của nước Tề, kẻ phạm tội da^ʍ ô, bắt cóc thì nên phạt thế nào?

Nàng không nhìn thấy nhưng lại nghe rất rõ giọng điệu đắc ý của Phong Dương Hề.

Triệu Duy Sơn cung kính đáp:

- Theo luật nước Tề thì nên phạt roi, xăm người rồi đi lưu đày.

- Trẫm biết rồi, lui ra đi.

Triệu thượng thư hành lễ lui ra, lúc đi qua Vĩnh Dạ liếc nàng một cái, sợ hãi run rẩy, đi ba bước lùi hai bước, chỉ hận mình không thể bay ra ngoài.

Vĩnh Dạ hằn học nghĩ, Triệu đại nhân đang sợ sau này mình sẽ báo thù sao?

Tà long bào màu đen rộng rãi dừng lại trước mặt Vĩnh Dạ. Phong Dương Hề cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười:

- Để nàng nhìn thấy Triệu đại nhân chỉ là để cho nàng biết, đây là cái bẫy mà ta giăng ra. Triệu mỹ nhân đã xuất cung rồi. Ta hứa với nàng, giúp ta làm xong việc này, ta sẽ ban hôn cho nàng ta và tình lang. Người mà nàng gặp chính là thanh mai trúc mã của nàng ta, công tử của Ngự sử đại phu Lưu đại nhân, chuyện này thì không phải giả. Thế nên một vạn lượng đó, nàng vẫn có thể nhận được.

- Thế thì tốt, giờ ta rất thiếu ngân lượng, nếu không cũng chẳng nhận việc này. Dù sao đây cũng là Hoàng cung, rất nguy hiểm. - Vĩnh Dạ cười ha hả.

Phong Dương Hề ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng, hỏi:

- Nhớ ta phải không? Nếu không thì đã không biết rõ là nguy hiểm mà vẫn tới.

Vĩnh Dạ bật cười lớn:

- Ta bị ép... nếu không trả tiền thì sẽ bị ông chủ khách điếm ném ra ngoài, người chết vì tiền, câu này thực sự rất có lý.

- Nàng cứ thừa nhận là vì ta không được à? Hừ, ta không có được thì... xử phạt roi, xăm người lưu đày! - Phong Dương Hề gằn giọng nói.

- Ai nói là chàng không có được? - Vĩnh Dạ ngạc nhiên nói - Hình phạt roi, xăm người lưu đày mà chàng nói, ta nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Ta vốn là người thức thời mà.

Phong Dương Hề ngẩn người, bế nàng lên, cười tươi như hoa:

- Thức thời thì quá tốt. Quá tốt rồi.... ha ha!

Vĩnh Dạ nheo mắt nhìn chàng, Phong Dương Hề khi cười trông thật đẹp. Nàng nuốt nước bọt, đạo tặc hái hoa, hôm nay nàng đã hái được bông hoa to nhất, có tiền nhất, có quyền nhất!

Ngón tay Phong Dương Hề luồn vào đai áo nàng cởi ra, chiếc áo dạ hành màu đen lơi ra. Chàng cười nói:

- Vĩnh Dạ, hôm đó trong căn nhà đá ở sơn cốc, đã đã thề là phải ăn nàng từng miếng, từng miếng một, không quá nhanh mà cũng không quá chậm.

- Ồ? Nhìn thấy mà không ăn được nên khó chịu chứ gì? - Vĩnh Dạ không hề nổi giận.

Phương Dương Hề nghiến răng:

- Còn nhớ nàng giấu phi đao trước mặt ta không? Khi đó ta đã nói, ta có cách để tìm ra mọi ám khí mà nàng giấu trên người. Cách này rất đơn giản, cởi hết ra là được. - Nói rồi chàng ném ra một loạt ám khí, vừa ném vừa lắc đầu, chàng thực sự không thể tưởng tượng được thân thể mỏng manh của Vĩnh Dạ lại có thể giấu được nhiều thứ như thế.

Vĩnh Dạ chớp mắt, cảm thấy cách này thực sự rất hữu hiệu.

Tóc dài như thác, ngón tay Phong Dương Hề nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc nàng, ngón tay dùng lực, cởi sợi dây thép ra, cầm trong tay ngắm nghía, cười nói:

- Hôm đó ở chỗ Lý Ngôn Niên, nàng dùng cái này để mở khóa hả? Nàng biết nhiều thứ thật.

Trên người Vĩnh Dạ đã không còn một mảnh vải, nằm yên trên giường, Phong Dương Hề cười nói:

- Ta xem nào, trên người còn giấu gì không? - Nói rồi hai tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Vĩnh Dạ.

Đây là bản năng của nam nhân, Vĩnh Dạ thở dài, có hậu quả như thế nào đương nhiên nàng biết. Nàng không cự tuyệt, vô thức rêи ɾỉ theo từng hành động của chàng.

Phong Dương Hề như được nghe một khúc ca mềm mại nhất, điệu khúc cổ xưa vang lên, mang theo những cám dỗ vi diệu nguyên thủy nhất. Chàng cúi đầu hôn lên môi nàng, mọi nỗi nhớ nhung và ái mộ đều trở nên hung mãnh, mang theo sự cố chấp và cuồng nhiệt không thể cưỡng lại.

- Ư... - Vĩnh Dạ thở hổn hển - Ta muốn ôm chàng.

Phong Dương Hề “ừm” một tiếng, nàng không còn ám khí, võ công không bằng mình, chẳng lẽ nàng định khỏa thân dùng khinh công? Chàng trìu mến nhìn gò má ửng hồng của Vĩnh Dạ, đôi môi nàng như anh đào tháng Tám, sóng mắt như hồ nước mùa xuân.

Chàng mỉm cười giải mê dược cho nàng, lát sau trầm giọng nói:

- Ôm ta!

Vĩnh Dạ nhẹ nhàng đưa tay lên vòng qua cổ chàng, lòng bàn tay trượt vào cổ áo chàng. Nàng muốn có chàng, thực sự rất muốn. Ai nói nàng nhận nhiệm vụ này không phải là vì chàng?

Trong mắt Vĩnh Dạ đã lóe lên du͙© vọиɠ, cởi y phục của chàng ra, Phong Dương Hề không cự tuyệt, chàng chỉ cảm thấy Vĩnh Dạ trước mắt quá đẹp, đẹp tới mức chàng không nỡ “ăn” nàng ngay lập tức.

Vĩnh Dạ đột nhiên nghiêng người, đè chàng xuống dưới. Tư thế này vô cùng quái dị, quái dị tới mức khiến nàng cũng giật mình. Phong Dương Hề cũng cảm thấy rất kỳ quá, giọng nói trầm đυ.c như thể dòng Thanh Châu Hồng đã đun nóng, hương thơm quấn quýt:

- Vĩnh Dạ thích ở trên sao?

Vĩnh Dạ chớp mắt, ngượng ngùng nhìn trái nhìn phải, rồi nhanh nhẹn túm một chiếc chăn, lăn tới đầu kia chiếc giường, thầm mắng, thế nào gọi là mình thích ở trên?

Chiếc chăn bị Phong Dương Hề kéo ra, thấy Vĩnh Dạ nhắm mắt giả chết, cổ đã đỏ bừng vì xấu hổ. Chàng nín cười, cúi đầu hôn lên nụ hồng đào trên ngực nàng, hàm hồ nói:

- Cũng không phải là không được...

Vĩnh Dạ hét lên, định nhảy dựng lên, Phong Dương Hề ấn nàng xuống, nhẫn nại khẽ khàng gọi nàng:

- Vĩnh Dạ...

Ánh mắt chàng đã chan chứa lửa tình, nhìn nàng chăm chú, nói từng tiếng:

- Ta muốn nàng, chỉ muốn nàng! Cho dù nàng vẫn còn ám khí, cho dù nàng đâm sau lưng ta một đao nữa, ta cũng muốn nàng.

Vĩnh Dạ thở dài, vòng ôm quanh cổ chàng càng siết chặt. Nàng cũng muốn chàng, chỉ muốn chàng.

“Phù dung buông xuống, đêm xuân ngắn. Tiếng ngọc thánh thót cùng đêm trắng”.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa như tiếng châu. Hàng mi dài của Vĩnh Dạ thoáng lay động, tỏa ra ánh sáng mê hoặc.

Nàng ngáp dài, nhấc chân lên nhìn, đóa hoa màu đỏ ấy đã biến mất. Vĩnh Dạ nhớ tới chuyện hôm đó ở bốn cổng của Thánh Kinh, bất luận nam nữ, tất cả cùng kiểm tra chân, cười ngây ngẩn. Lần này còn trò đó nữa không?

Nàng nhỏm dậy như một con mèo, Phong Dương Hề vẫn đang ngáy đều đều. Nàng thẫn thờ nhìn chàng, thở dài một tiếng, chầm chậm mặc y phục vào, tham lam nhìn chàng thêm một cái, rồi kiên quyết bỏ đi.

Khi nàng mở cửa sổ, tiếng mưa gió tràn vào. Khi cửa sổ đóng lại, Phong Dương Hề chầm chậm mở mắt.

Chàng gối tay sau đầu, đôi mắt thâm trầm như bóng đêm nhìn cửa sổ chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Gỗ được chuyển tới bên bờ hồ Lạc Nhật, nửa năm sau, nơi đó mọc lên một tòa phủ đệ vô cùng hoành tráng, chiếm cứ cảnh đẹp nhất bên bờ Lạc Nhật, cùng phân chia địa bàn với tòa trúc lầu.

Trần Thu Thủy đứng trong thủy tạ của Thu Thủy sơn trang, lẩm bẩm:

- Nghe tin từ trong cung gửi tới, Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, giao cho Yến điện hạ nhϊếp chính, nghe nói muốn thoái vị cho Yến điện hạ để chuyển tới Lạc Nhật Hồ dưỡng bệnh. Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Thái thượng hoàng sức khỏe không tốt nên nhường ngôi, Hoàng thượng sức khỏe cũng không tốt, cũng đòi nhường ngôi. Người nhà Mộ Dung bị làm sao nhỉ?

Vĩnh Dạ nghe vậy, bàn tay thoáng run, mực trong bình đổ hết ra giấy vẽ. Nàng cười khan:

- Đây là kỹ thuật hất mực, không biết lần này vẽ ra được cái gì?

Trần Thu Thủy nhấc bút vẽ ra một con tuấn mã, rồi sau vài nét bút đơn giản lại vẽ ra một kiếm khách hào hùng ngồi trên lưng ngựa, thần thái kiêu ngạo, hắc y tung bay.

Vĩnh Dạ liếc một cái rồi nói:

- Sao thế, người mà Trần đại gia khâm phục nhất là người này sao?

- Đúng thế, có thể bỏ những thứ mà người thường không dám bỏ, cầu những thứ mà người thường không thể cầu, tự do tự tại, những người chung tình là những người lão phu thực sự khâm phục!

Vĩnh Dạ hừ một tiếng:

- Căn nhà đối diện trông thật là chướng mắt, che mất phong cảnh của Thu Thủy sơn trang, tôi cũng chán ở rồi, đi đây.

- Chờ tới khi người ta xây xong nhà rồi mới đi, định chuyển sang căn nhà có phong cảnh đẹp để ở sao?

- Gần đây tiêu hết tiền rồi, không ở nổi sơn trang của ngài nữa, tôi phải sang Trần quốc kiếm ít ngân lượng. - Vĩnh Dạ nói xong bèn quay đầu bỏ đi.

- Đây là một nghề cổ xưa và thần bí, coi chừng có người cướp mất bát cơm của cô. - Trần Thu Thủy thưởng thức kiệt tác mới của mình, không ngẩng đầu lên, nhắc nhở.

Vĩnh Dạ nhún vai, thản nhiên bỏ đi.

Trạch Nhã Y Thủy Các.

Cảnh sắc mặt hồ thu trọn vào đáy mắt.

Hôm nay Mười lăm, trong tòa tiểu lầu Thính Cầm, nơi có phong cảnh đẹp nhất ở Y Thủy Các có người bày một bàn yến tiệc thịnh soạn.

Ban đêm tĩnh mịch, trên mặt nước được soi sáng bởi ánh đèn bỗng dưng nhô lên một ống trúc.

Lúc này, trên nóc nhà thủy tạ đột nhiên có mấy hạt lạc bị ném xuống, trúng vào ống trúc.

Mặt hồ bỗng nổi sóng, Vĩnh Dạ như con cá lao vọt lên mặt nước. Hạt lạc suýt thì chui tọt vào khí quản, nàng ho khù khụ, phi đao đồng thời rời tay.

Người trên nóc nhà vung tay đỡ lấy phi đao, gọi to:

- Đại sư phụ của Y Thủy Các đang rán cá, có thơm không?

Vĩnh Dạ khựng lại, lao xuống nước như nhìn thấy ma.

Người đó vung tay phóng một sợi roi ra, khi nàng nhảy vào nước, ngọn roi đã cuốn lấy chân nàng, kéo mạnh một cái, người thì bay xuống, Vĩnh Dạ lăng không tung tụ đao chém đứt roi, người đó ôm lấy nàng. Như một con cua quắp lấy thân hình nàng, rồi xoay người rơi vào thủy tạ.

- Nàng mà còn dùng ám khí, ta sẽ lột hết y phục nàng ra để vứt ám khí đi, sau đó phế võ công của nàng, xem nàng còn có thể tìm được viên dược hoàn khôi phục công lực thứ hai không?

Vĩnh Dạ cười yêu mị:

- Sao ta lại đấu với chàng làm gì? Phong đại hiệp.

Phong Dương Hề nhìn nàng chăm chăm, cũng bật cười:

- Dù sao ta cũng không làm Hoàng đế nữa, nàng mà còn muốn trèo qua cửa sổ thì ta sẽ đuổi theo. Ta có thời gian và tinh lực.

- Vì sao ta phải chạy? Thực ra ta rất thích phủ đệ bên bờ hồ Lạc Nhật, có nhà to để ở, việc gì ta phải ướt sũng đứng đây cho gió thổi? Chúng ta về đi!

Phong Dương Hề thích thú nhìn nàng:

- Nàng trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách. Sớm biết thế ta đã ở bên hồ Lạc Nhật chờ nàng, việc gì phải đi xa thế này?

- Bởi vì ta thích chàng đuổi theo ta, phải cho ta bậc thang để mà ta xuống chứ.

Phong Dương Hề không nén được cười.

Trong rừng, song mã lướt nhanh.

Vĩnh Dạ cười lớn:

- Phong Dương Hề, chàng ngốc thật, sao chàng không làm Hoàng đế? Thực ra ta rất muốn chơi với các nữ nhân trong hậu cung, ai cũng nói hậu cung thiên hạ, chắc chắn là thú vị lắm.

- Nàng thích thì ta sẽ giống như Trần Thu Thủy, cưới mười chín thê thϊếp vào phủ, cũng vui vậy.

- Được thôi, ta sẽ tìm mười chín thanh niên tới quyến rũ họ.

Phong Dương Hề ngậm miệng, sa sầm mặt.

Nửa canh giờ sau, Vĩnh Dạ cười khẽ một tiếng, thân thể bay lên, đáp xuống ngựa của Phong Dương Hề, tựa vào lòng chàng. Phong Dương Hề không đếm xỉa gì tới nàng.

Vĩnh Dạ bật cười, luồn tay vào vạt áo Phong Dương Hề, chàng kéo mạnh ngựa lại, nắm lấy tay nàng, chân thành nói:

- Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.

Khu rừng bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng chim ríu rít xa xa cùng tiếng tim đập của hai người.

Vĩnh Dạ si mê nhìn Phong Dương Hề, dần dần nở nụ cười, bẽn lẽn hỏi:

- Vì sao phải nhường ngôi cho Yến?

- Không chỉ là vì nàng, ta vốn cũng không muốn làm Hoàng đế. Như thế này cũng tốt, Tề quốc mà có việc ta sẽ lập tức ra tay. Nàng không trách ta là vẫn quản chuyện của Tề quốc chứ? - Phong Dương Hề nghiêm túc nói.

Vĩnh Dạ lướt ngón tay qua vạt áo chàng:

- Không đâu, ta vốn... vốn định vì chàng mà vào cung. Định... ừm, chơi thêm một, hai năm nữa.

Phong Dương Hề lườm nàng, bật cười:

- Bây giờ thì sao?

- Ta nhớ chàng rồi, ta cảm thấy mình chẳng thể nào tìm được một nam nhân nào tốt hơn chàng nữa, ta quyết định đi theo chàng cả đời.

Phong Dương Hề nhướng mày không tin:

- Thật hả?

Vĩnh Dạ gật đầu, ôm lấy chàng, lẩm bẩm:

- Thật.

Phong Dương Hề lắc đầu:

- Lời nàng nói ta không tin.

- Thật mà, nếu ta mà nói dối thì... võ công bị phế, muốn chạy cũng không chạy được. - Vĩnh Dạ chân thành trả lời chàng.

Phong Dương Hề cười ha hả, ôm chặt lấy nàng.

- Thế thì tốt. Cuối tháng này ta sẽ tổ chức đại lễ phong Hậu!

- Cái gì?

- Giang sơn của ta, Hoàng vị của ta có thể dễ dàng nhường cho người khác sao? Nàng tưởng là trẻ con chơi trò Hoàng đế à? - Phong Dương Hề phì cười - Nàng mắc bẫy rồi! Chẳng qua ta chỉ cho Yến giúp ta xử lý quốc sự, nhân tiện dùng bình trà bằng đá quý, bộ ly thượng hạng để mua một vài câu nói của Trần Thu Thủy thôi.

- Ta...

- Nàng hối hận thì sẽ mất võ công đấy. Trong cung không có bảy mỹ nhân, không có phi tần, nàng cùng ta làm Hoàng đế. Rất công bằng! - Phong Dương Hề lập tức ngắt ngang lời Vĩnh Dạ.

- Làm Hoàng đế bận lắm, một mình ta thì không vui.

- Nàng bận cùng ta.

- Ta không thích quốc sự.

- Sao lại không thích? Nàng nghĩ xem, bao nhiêu là đại thần, người nào là trung thần, người nào không phải, phải mất bao nhiêu tâm tư mới tìm hiểu được? Ngày nào cũng có rất nhiều việc cần ra quyết sách, đều là vì bách tính, có ý nghĩa lắm chứ! Bách tính sống tốt thì thu thuế sẽ nhiều, thuế nhiều thì quốc khố mới đầy đủ. Tiền tron quốc khố nhiều thì nàng cũng được tiêu thoải mái, kiếm ít tiền mọn trên giang hồ thế thì có ý nghĩa gì? - Phong Dương Hề thuyết giáo một tràng.

- Còn nữa, nàng muốn uống Thanh Châu Hồng của Trần quốc, chỉ một câu nói là có người mang tới cho nàng; nàng muốn ăn cá ở Cố Nhã Viên, một câu nói là có người mang lên tận bàn. Mùa thu có thể đi săn chồn, Hoàng gia có một khu săn bắn rất rộng. Đúng rồi, thịt gấu xiên lên nướng thơm lắm, ta có thể cùng nàng đi săn gấu. Nàng xem, ăn uống chơi bời, có thứ nào mà ai hơn được nàng không?

- Cưới chồng, ăn uống... - Vĩnh Dạ lẩm bẩm, nàng muốn sống cuộc sống như thế nào - Nhưng ta muốn sống đơn giản một chút, không muốn cả ngày phải bận rộn vì quốc gia, bách tính.

Phong Dương Hề ghìm cương ngựa, hoài nghi nhìn nàng:

- Thật hả?

- Ừ, ta nói thật đấy. Ta có thể vì chàng vào cung, nghe thì có vẻ thích lắm, nhưng ta thực sự vẫn muốn sống cuộc sống đơn giản một chút.

Phong Dương Hề cau mày, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, cười nói:

- Nàng còn đeo tấm mộc bài ta tặng nàng không?

Vĩnh Dạ ngơ ngác, tháo tấm mộc bài ở cổ ra, gần như nàng đã quên mất là mình còn đeo nó, hình như từ khi Phong Dương Hề đeo tấm mộc bài này lên cổ nàng, nàng chưa từng gỡ nó xuống. Nàng ngạc nhiên nhìn chàng:

- Sao chàng biết ta vẫn đeo?

- Sao ta lại không biết? Ở trúc lầu bên hồ Lạc Nhật, ta đã cởi hết của nàng... lườm ta làm gì? Nàng là vợ đã hứa gả cho ta, sao ta không thể cởi y phục của nàng? - Phong Dương Hề hùng hồn.

Vĩnh Dạ đỏ mặt, quay đầu đi hỏi:

- Làm gì?

Phong Dương Hề xoay mặt nàng lại, cười nói:

- Ta từng nói, có tấm mộc bài này thì ta sẽ làm cho nàng một việc. Ví dụ, nàng có thể yêu cầu ta vì nàng mà từ bỏ Hoàng vị.

Vĩnh Dạ sửng sốt.

- Rốt cuộc là chàng có nhường ngôi cho Mộ Dung Yến không?

Phong Dương Hề ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh lam, thong thả nói:

- Nàng nghĩ thế nào?

- Rốt cuộc là có hay không?

- Phong Dương Hề! Chàng còn giễu cợt ta, ta mà giận là không đi với chàng nữa!

- Là ai nói “Ta nhớ chàng rồi, ta cảm thấy mình chẳng thể nào tìm được một nam nhân nào tốt hơn chàng nữa, ta quyết định đi theo chàng cả đời. Nếu ta nói dối thì bị phế võ công, muốn chạy cũng không chạy được?” Ha ha! - Phong Dương Hề nhắc lại lời nàng. Quất roi thúc ngựa chạy nhanh.

Trong gió vang lên giọng nói đầy sầu não của Vĩnh Dạ:

- Thế ta phải theo chàng làm Hoàng đế hay là không?

- Trên đường từ đây về Tề quốc, nàng có thể thong thả mà suy nghĩ.

Vĩnh Dạ thở dài, đúng là một lựa chọn khó khăn. Làm Hoàng đế có rất nhiều tác dụng, làm Vương gia cũng có rất nhiều lợi ích. Đối với nàng mà nói, nhà thì một bên rộng hơn, một bên nhỏ hơn. Nàng nhớ lời phụ vương từng nói, chàng có phải là Thái tử không thì có quan hệ gì, nếu chàng thực sự muốn đưa nàng cao chạy xa bay thì ông và phụ hoàng chàng chẳng phải cũng chỉ biết giương mắt lên nhìn?

Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười:

- Ta không chọn. Có nhà là được, dù to hay nhỏ. Có chàng là được, an tâm là ổn. Chàng không lo thì ta lo cái gì? Thế nên câu hỏi lựa chọn này để chàng tự trả lời đi.

Lời này vừa thốt ra, nàng thấy trái tim mình bỗng nhiên thật an bình, chỉ cần có chàng, là tốt rồi.

Phong Dương Hề cúi đầu nhìn nàng, trong mắt Vĩnh Dạ tràn đầy tin cậy. Cuối cùng chàng cũng có được thứ mình muốn, cho dù chàng đưa ra quyết định thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh chàng.

Phong Dương Hề nhéo nhéo mặt nàng, cười khẽ:

- Ngốc! Làm Hoàng đế làm gì có nhiều thời gian ở bên nàng? Yến tâm tư cẩn mật, tính tình ôn hòa, tâm địa rộng lượng, chắc chắn sẽ rất tốt với bách tính. Có điều, ta hứa với đệ ấy, nếu Tề quốc có chuyện, ta sẽ không khoanh tay bàng quan. Giờ chúng ta về nhà nhé?

- Ừm, về nhà!

Vĩnh Dạ nở nụ cười, rạng rỡ như ánh nắng.

-----Hoàn Chính Văn-----