Vĩnh Dạ cười ha hả:
- Ta sợ cái gì? Dù sao ta cũng thích chàng. Có điều, chàng không tìm được ta đâu, ta sắp rời khỏi An quốc rồi. Không đi là vì ta không có võ công, lại quá xinh đẹp, không an toàn. Bây giờ, thiên hạ này còn nơi nào mà ta không đi được sao? Tạm biệt!
Ngọn lửa cháy hừng hực trong lò mang tới cho căn phòng sự ấm áp như mùa xuân.
Rượu đã hâm nóng trong ấm bạc được rót vào bình sứ trắng. Thân bình vẽ cành hoa mẫu đơn, vừa nhìn đã biết là loại đồ sứ thượng hạng.
- Lý Ngôn Niên đã từng dùng, ta nghĩ chàng đừng có đυ.ng vào nữa, trông đã buồn nôn. - Vĩnh Dạ sõng soài dựa trên ghế mềm, hứng thú quan sát Phong Dương Hề.
Phong Dương Hề cười cười, đứng lên lấy trên giá sách xuống một cái hộp gấm. Trong hộp gấm để hai chiếc ly ngọc. Ngọc sáng tới mức có thể soi gương, hiếm có nhất là vừa mỏng lại vừa trong suốt. Thân ly chạm hình rồng phượng, sinh động như thật. Chàng lấy ly ra cười:
- Chiếc ly này làm ly rượu giao bôi là hợp lý nhất, ta mang từ Hoàng cung tới đây đấy.
Vĩnh Dạ chớp mắt, nói:
- Thạch ốc bí mật của Lý Ngôn Niên không ngờ lại trở thành nơi trú chân của chàng ở An quốc. Thân phận Tề hoàng không thích hợp để vào Kinh Đô. Thu dọn sạch sẽ lắm, chắc là đã cho hai lão gian tặc ở nhà ta cái gì hả? Họ dám giúp chàng lừa ta tới?
Phong Dương Hề tặc lưỡi khen ngợi, tâm tư Vĩnh Dạ thật là cẩn mật, nhìn cách bố trí trong căn nhà đá là biết chàng lừa nàng tới.
- Chàng đã chuẩn bị cả rồi, ta lại không có võ công, Nhuyễn Cốt Hoàn một ngày sau mới giải, ta vẫn không chạy được. Ngoài kia tuyết bay ngập trời, ta cũng chẳng muốn chạy, ta sợ mình bị chết cóng mất.
- Ừm, nàng thông minh thế, đương nhiên là biết lợi hại. - Phong Dương Hề cười cười, ánh mắt liếc qua ngực Vĩnh Dạ, đã lâu lắm không nhìn thấy nàng, hôm nay gặp lại, nàng thực sự rất đẹp, đẹp tới mức chàng không nén được trái tim đập thình thịch.
Ánh mắt Vĩnh Dạ lướt qua ngực mình. Quanh năm rèn luyện nên thân hình rất quyến rũ, ba tháng này ăn ngon ngủ ngon, ngực nàng nở ra, tuy rằng hơi gầy nhưng vẫn hơn trước nhiều. Đại cô nương mười tám tuổi sao có thể không đẹp cho được? Nàng nhìn kỹ Phong Dương Hề. Hắc y vẫn là hắc y, có điều nhìn chất liệu thì biết đó không phải là loại hắc y bình thường nữa. Người đẹp vì lụa, cạo râu đi trông cũng cực kỳ quyến rũ, đôi mắt ấy vô cùng mê hoặc.
- Sao hả, cảm thấy ta cũng được à? - Phong Dương Hề cười nheo mắt - Nàng nói xem, tiểu tử đó trông rất anh tuấn, mặc áo trắng như thể thần tiên thoát tục, làm sao thực tế bằng ta được.
Vĩnh Dạ sầm mặt:
- Mỗi người một sở thích. Ta thích.
- Thích cũng vô ích thôi, dù sao nàng cũng là vợ của ta. - Phong Dương Hề cố nén cảm giác chua chua trong tim, chàng chắc chắn một điều, Lý Vĩnh Dạ không phải nữ nhân bình thường. Nói lý với nàng là có lỗi với bản thân.
Vĩnh Dạ im miệng.
Phong Dương Hề rót rượu từ bình sứ vào ly. Một dòng Thanh Châu Hồng bốc khói trông như miếng hồng ngọc, hấp dẫn vô cùng.
Chàng nâng ly lên, khóe miệng hơi nhếch, uống rượu, thần thái vô cùng thích thú.
Vĩnh Dạ nhìn chằm chằm miệng chàng, bất giác nuốt nước miếng.
Phong Dương Hề cười cười, lấy ly thứ hai, tay vừa nhấc lên đã mềm oặt xuống.
Vĩnh Dạ hình như rất ngạc nhiên với hành động của chàng, ngồi trên ghế chờ đợi.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Phong Dương Hề, gọi khẽ:
- Vĩnh Dạ, rượu giao bôi phải cả hai người uống, ly đó nàng tự uống đi.
Vĩnh Dạ bĩu môi, giễu cợt nhìn chàng:
- Biết rõ ta bị trúng Nhuyễn Cốt Tán không cựa quậy được mà còn bảo ta tự uống rượu, Phong đại hiệp trở nên độc ác như thế từ khi nào? Lát nữa, liệu chàng có để thức ăn trước mặt ta rồi bảo ta tự ăn không?
Phong Dương Hề nghe vậy, mặt dần dần biến sắc, triệu chứng của chàng là trúng Nhuyễn Cốt Tán, chàng hoài nghi là Vĩnh Dạ đã giở trò. Chẳng lẽ ở đây còn có ai khác?
Chàng nhớ lại cái bình sứ trong căn nhà trúc, cười khổ:
- Người nàng muốn gặp có lẽ đã tới rồi, nàng không vui sao?
- Người ta muốn gặp? Ai?
Phong Dương Hề hạ giọng:
- Ta trúng Nhuyễn Cốt Tán rồi!
- Cái gì? Chàng trúng Nhuyễn Cốt Tán? Ha ha, đúng là báo ứng! Hai chúng ta ngồi đây trợn mắt nhìn nhau vậy! - Vĩnh Dạ chẳng có vẻ gì là lo lắng.
Ngữ điệu của nàng khiến Phong Dương Hề nổi giận. Chàng gằn giọng:
- Nàng chỉ muốn hắn tới phải không? Cười to vậy sao?
Thanh củi cháy trong lò kêu lách tách, không có động tĩnh gì khác.
Vĩnh Dạ cau mày:
- Chàng đùa ta à? Nơi này làm gì có người?
Phong Dương Hề sốt ruột, hai người không thể nhúc nhích, cứ như vậy mà chết ở đây thì chẳng đáng chút nào. Chàng nhìn Vĩnh Dạ, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nếu một mình chàng thì cũng thôi, bắt chàng phải giương mắt nhìn người khác bắt nạt Vĩnh Dạ, chàng thực sự không chịu được.
Ánh mắt chàng khiến Vĩnh Dạ thở dài. Chàng đang lo lắng cho mình sao? Cuối cùng nàng không nhịn được cười:
- Quả nhiên chàng trúng Nhuyễn Cốt Tán rồi, thế thì ta an tâm.
Thân hình nàng bật dậy như một mũi tên, cầm chiếc ly ngọc lên, cười tươi đi tới trước mặt Phong Dương Hề, khẽ nâng cằm chàng lên. Phong Dương Hề bực bội định quay đầu đi, Vĩnh Dạ giữ chặt cằm chàng lại, cười yêu mị.
Sau đó nàng thong thả uống cạn ly rượu trước ánh mắt giận dữ của chàng, rồi cúi đầu phủ lên bờ môi chàng, để rượu đi vào miệng chàng.
Phong Dương Hề trợn mắt nhìn nàng, bị động để nàng hôn, nhưng lại chẳng thể không há miệng, hương rượu thơm nồng đi thẳng vào cổ họng, mang theo cả hơi nóng. Lưỡi Vĩnh Dạ như con cá nhỏ trong dòng suối, hoạt bát di chuyển trong miệng chàng, trơn trượt, mềm mại, linh hoạt vô cùng.
Toàn thân Phong Dương Hề đã mất sức, mặc cho nàng giữ chặt cằm chàng, trêu chọc chàng, lưỡi nàng chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong miệng chàng, cái cảm giác tê dại, ngứa ngáy ấy khiến chàng khó chịu vô cùng, trán lấm tấm mồ hôi.
Vĩnh Dạ cười cười, đưa tay ra lau mồ hôi của chàng, thong thả nói:
- Ta biết là khó chịu lắm. Chàng khó chịu ta càng vui, ha ha!
Nàng đang trêu chọc chàng?! Phong Dương Hê nhất thời tức giận xám xịt cả mặt.
- Ta nói thẳng, ta thực sự rất muốn uống viên dược hoàn chàng đặt trên nền tuyết, có điều mùi của Nhuyễn Cốt Tán ta đã quá quen thuộc, ngửi một cái là không uống nổi nữa. Mà chàng đã độc ác thế thì ta chỉ đành theo chàng thôi. Ta không có nội lực, võ công chưa khôi phục, nhưng tay ta vẫn khéo léo lắm, thế nên khi chàng cúi đầu cầm ly là ta đã ném nó vào bình rượu. Chỉ đơn giản thế thôi. - Vĩnh Dạ vừa nói vừa tìm trên người chàng, tìm được viên dược hoàn khôi phục công lực mà Nguyệt Phách đã điều chế cho nàng, ngắm nghía một hồi, đong đưa trước mặt Phong Dương Hề, sau đó mở miệng ra nuốt xuống.
Một luồng khí nóng xông thẳng vào Đan Điền, như một dòng nước chảy qua cánh đồng khô hạn, một canh giờ sau, Vĩnh Dạ lại vui mừng cảm nhận được nguồn nội lực tinh khiết như con rắn đang chầm chậm chuyển động trong cơ thể mình.
Nàng bật cười sảng khoái:
- Phong đại hiệp, Mộ Dung Dương Hề, Hoàng đế bệ hạ... chàng làm gì được ta?
Phong Dương Hề nhìn thần thái của Vĩnh Dạ thì bỗng dưng không còn giận dữ nữa. Chàng chậm rãi nói:
- Giờ ta bó tay với nàng rồi đúng không? Có điều ta rất thích uống rượu, nếu nàng cho ta uống theo cách ban nãy, đừng nói là trong bình rượu có Nhuyễn Cốt Tán, cho dù là rượu độc ta cũng có thể uống hết.
Vĩnh Dạ vung tay tát lên mặt chàng một cái, thách thức:
- Thế này chàng cũng không nổi giận?
- Vì sao ta phải nổi giận? Nghe Vương phi nói Vĩnh Dạ muốn tìm một người giống như Đoan Vương, ăn một cái tát rồi mà vẫn vui vẻ đi tìm Trương Liên Thảo vẽ lại dấu bàn tay. Có điều ở đây không có Trương Liên Thảo, khả năng thư họa của Vĩnh Dạ cũng vô cùng tinh tuyệt, chi bằng, nàng vẽ cho ta? - Sắc mặt Phong Dương Hề không thay đổi, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu.
Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Đừng có tưởng bở. Chàng rơi vào tay ta thì cứ chờ tới lúc khóc không nổi đi.
Nàng nói làm là làm, sau vài động tác đã lột sạch áo của Phong Dương Hề, bàn tay đặt lên vùng ngực rắn chắc của chàng, cười yêu mị:
- Thích không?
Mặt Phong Dương Hề biến sắc, thốt lên:
- Nàng định làm gì?
- Chàng cạo râu đi trông cũng... quyến rũ lắm! Một nữ nhân thích chàng, đối với nam nhân có ngoại hình đẹp lại khiến nàng rung động, nơi này hoang vắng, chàng có hét rách cổ họng cũng chẳng có ai tới cứu chàng, chàng nói xem, ta định làm gì? - Vĩnh Dạ lặp lại lời mà Phong Dương Hề vừa nói.
Mặt nàng như tỏa sáng, ánh lửa nhảy múa trong mắt nàng, nàng là một yêu tinh! Phong Dương Hề nhìn nàng, gần như đã quên mất mình ở nơi nào.
Nàng ngồi trên chân chàng, môi nàng, tay nàng khéo léo du ngoạn trên thân thể chàng, mấy ngọn tóc xõa tung lướt qua mặt chàng, nàng mở cổ áo, khi cúi đầu, dưới cần cổ trắng ngần thấp thoáng nhìn thấy gò ngực đầy đặn, khiến huyết mạch chàng sôi sục, nhưng thân thể lại không thể động đậy, mồ hôi túa ra như tắm, Phong Dương Hề khó chịu đến muốn chết.
- Vĩnh Dạ... - Cổ họng phát ra âm thanh trầm đυ.c, Phong Dương Hề gọi tên nàng, trong mắt hừng hực lửa du͙© vọиɠ.
Vĩnh Dạ nghe được, tay khẽ run lên, nàng chậm rãi lùi lại, nhìn Phong Dương Hề cười áy náy:
- Xin lỗi nhé, cứ như vậy đi.
Phong Dương Hề bị nàng trêu chọc khó chịu đến cực điểm, nghe vậy không nhịn được tức giận gầm lên:
- Cái gì mà “cứ như vậy đi”?
Vĩnh Dạ kéo lại nếp nhăn trên váy, cài lại cổ áo, thong thả cầm chiếc áo choàng lông chồn trắng lên buộc lại, nhàn nhã nói:
- Ta báo thù được rồi, ta không giận chàng nữa, đương nhiên là cứ như vậy rồi. Xin lỗi nhé, ta phải đi đây. Vài canh giờ nữa Nhuyễn Cốt Tán của chàng sẽ được giải, ta mà không đi, ở lại đây làm gì? Làm việc xấu đương nhiên phải bôi dầu vào chân, chuồn là thượng sách.
Nàng cẩn thận đắp lại y phục cho chàng, nhìn xuống dưới, bàn tay ấn mạnh xuống, thấy Phong Dương Hề trừng mắt, các cơ trên má giật giật, có lẽ là đang nghiến răng cố nhịn, lúc này nàng mới phì cười nói:
- Cơ thể tuyệt lắm! Ta thích chàng, thật đấy, không phải Nguyệt Phách, ta hoàn toàn không có tí du͙© vọиɠ nào với hắn. Lườm ta làm gì? Chàng nên vui mới đúng. - Nói rồi cúi đầu, hôn lên môi chàng, lưỡi liếʍ nhẹ, rồi lại cắn nhẹ một cái.
Nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Phong Dương Hề run lẩy bẩy, nghiến răng nói:
- Nếu nàng rơi vào tay ta, nàng không sợ sao?
Vĩnh Dạ cười ha hả:
- Ta sợ cái gì? Dù sao ta cũng thích chàng. Có điều, chàng không tìm được ta đâu, ta sắp rời khỏi An quốc rồi. Không đi là vì ta không có võ công, lại quá xinh đẹp, không an toàn. Bây giờ, thiên hạ này còn nơi nào mà ta không đi được sao? Tạm biệt!
Thấy Vĩnh Dạ mở cửa phòng, Phong Dương Hề gọi to:
- Lý Vĩnh Dạ, nàng thực sự không cưới ta sao?
Vĩnh Dạ nhìn thế giới trắng xóa ngoài kia, mỉm cười:
- Hoàng đế tam cung lục viện, Vĩnh Dạ không tiêu hóa nổi!
Nàng cẩn thận đóng cửa, rảo nhanh bước chân.
Một tháng sau, trên giang hồ xuất hiện một người rất kỳ quái!
Nói người này kỳ quái, là vì thói quen của hắn rất kỳ quá. Lúc vui, năm lượng bạc, hắn sẽ giúp ngươi làm việc; lúc không vui, hắn mở miệng ra đòi một vạn lượng, hơn nữa, hắn không gϊếŧ người.
Từng có một tên ác bá hoành hành một phương, có thôn dân góp tiền được một trăm lượng bạc đi cầu xin hắn trừ hại. Hắn nhận tiền, bỏ ra ba tháng để hủy hoại mọi mối làm ăn của tên ác bá đó.
Thôn dân rất ngạc nhiên, hỏi hắn vì sao không gϊếŧ tên ác bá. Hắn chỉ tên ác bá đang ngồi thu lu bên góc tường làm ăn mày, cười nói:
- Hắn còn là tên ác bá đó sao?
Quốc chủ Trần quốc bệnh nặng, Ngọc Tụ công chúa kế vị thành Nữ hoàng. Các văn nhân Trần quốc tập trung mở thi hội, nghe nói Nữ hoàng cũng mặc thường phục tới tham dự. Trong thi hội, người đó lại xuất hiện, còn giẫm rách váy của Nữ hoàng, cười lớn rồi bỏ đi. Nữ hoàng giận dữ đến trắng bệch cả mặt mà vẫn không hạ lệnh bắt hắn.
Hành tung của hắn lang thang bất định. Có điều, muốn tìm hắn thì rất dễ, chỉ cần mùng Một và Mười lăm hàng tháng, đặt một bàn thịnh yến ở tửu lầu buôn bán tốt nhất Trần đô Trạch Nhã, An quốc Kinh Đô và Tề quốc Thánh Kinh, để một tờ giấy viết yêu cầu của mình cùng với ngân phiếu, chỉ cần giấy và ngân phiếu biến mất thì có nghĩa là giao dịch thành công.
Có điều, nếu có người vào Mùng một và Mười lăm đứng ngoài tửu lầu chờ thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy hắn. Có người ỷ mình khinh công hay dịch dung cao thủ, đứng chờ ở tửu lầu, vẫn không nhìn thấy hắn. Không ai biết hắn làm thế nào để biết, nhưng hắn không tới.
Phong Dương Hề tức giận đến giậm chân.
Từ khi biết tật xấu háu ăn và thói quen khó chịu này của Vĩnh Dạ, chàng âm thầm sai người mở một tửu lầu xa xỉ nhất, lớn nhất ở Thánh Kinh - Trích Tinh Lầu[1].
Khai trương được ba tháng, hình như Vĩnh Dạ chỉ đi lại giữa An quốc và Trần quốc. Ở Phong Các lớn nhất, xa xỉ nhất trong Trích Tinh Lầu bày rất nhiều rượu thịt nhưng chưa lần nào đón được Vĩnh Dạ.
Thế là chàng lại sai người sang Kinh Đô và Trạch Nhã. Ai ngờ Trần quốc Nữ hoàng bệ hạ và An quốc Hựu Khánh Đế cũng chung một tâm tư, đấu với nhau hai tháng, Phong Dương Hề chỉ đành buồn bã lui về Thánh Kinh.
Chàng không hiểu vì sao Vĩnh Dạ không tới Thánh Kinh? Chẳng lẽ nàng biết tửu lầu này là do chàng mở ra? Phong Dương Hề thở dài, đô thành ba nước, hành tung của Vĩnh Dạ phiêu diêu bất định, cho dù mùng Một chàng sang Trần quốc, nói không chừng Mười lăm nàng lại đang ở An quốc. Chàng giận dữ nghĩ, trừ phi Vĩnh Dạ không tới Thánh Kinh, tới rồi chẳng lẽ lại sợ không bắt được nàng?
Nhớ tới những chuyện mà Vĩnh Dạ làm trong sơn cốc là Phong Dương Hề lại nổi giận.
Giận thì giận, Mùng một và Mười lăm tháng nào Phong Dương Hề cũng ngoan ngoãn bày tiệc rượu trong Trích Tinh Lầu để chờ đợi.
Lại một ngày Mười lăm nữa trôi qua. Phong Dương Hề ngồi trước bàn đầy thức ăn ngon, cảm thấy cuối cùng mình cũng thực sự nổi giận rồi.
Chàng ăn hết một bàn rượu thịt xong thì hồi cung, hạ chỉ ra lệnh cho toàn quốc tuyển tú nữ vào cung, chàng muốn tuyển phi.
- Vĩnh Dạ, nàng là nữ nhân độc ác nhất, giảo hoạt nhất mà ta từng gặp. Ta không chơi với nàng nữa. Thiên hạ mỹ nữ không thiếu, ta việc gì phải ôm khư khư lấy nàng? - Khóe mắt Phong Dương Hề toát lên một vẻ cô đơn và quyết tuyệt.
Tề hoàng anh vũ, lại trẻ trung, chưa lập Hậu, cũng không có phi tần, đủ để thu hút rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.
Trong Thu Thủy sơn trang ở Lạc Nhật Hồ, Vĩnh Dạ nghe Trần Thu Thủy luôn miệng cằn nhằn, cuối cùng bực bội lên tiếng cắt ngang lời ông:
- Trần đại gia, sơn trang của ngài chiếm bốn mươi mẫu đất, nô bộc hàng trăm người, thê thϊếp mười chín, ngài thích rượu, thích trà, thích mỹ nhân, một năm ngài chỉ vẽ ba bức tranh, làm sao mà đủ nuôi họ?
Trần Thu Thủy vuốt chòm râu lưa thưa vài sợi:
- Đúng thế, chẳng phải là nhờ số ngân lượng hàng năm cô kiếm về sao? Nhưng lão đạo đức ngời ngời, không hề quỳ gối cáo mật với Hoàng thượng, lại còn cung cấp nhà đẹp, món ngon, rượu ngon, giai nhân, lão phu đâu có tiêu không tiền của cô. Có điều, lão phu cũng thấy lạ, Vĩnh Dạ ngày nào cũng nhìn trúc lầu năm xưa Hoàng thượng dựng nên, vì sao lại không chịu gặp ngài?
Vĩnh Dạ cười cười:
- Chàng đã sắp nạp phi rồi, ta gặp chàng làm gì? Bảo ta nuôi mười chín thê thϊếp thì được, bảo ta trở thành một trong số mười chín thê thϊếp đó, ta không làm được.
- Nữ nhân đố kị là phạm vào thất xuất[2], hiểu không?
- Ta không tiến thì làm gì có xuất? - Vĩnh Dạ uể oải đáp.
Trần Thu Thủy đảo tròn mắt, nói đầy thâm ý:
- Nhưng mà cô đố kị, nổi giận.
- Có sao?
- Cô nhìn xem, cô vừa nghe tin đã bóp nát một cái ly ngọc của ta, bộ ly ấy thiếu một chiếc cũng không thành bộ nữa, giá ba trăm lượng đấy! Cô còn vỗ mạnh lên bàn, làm vỡ một cái ấm của ta. Cái ấm ấy được làm từ đá quý, có lịch sử trăm năm, giá năm nghìn lượng đấy. Cô lại còn ăn một mạch hết ba khay đồ ăn, giá năm mươi lượng. Năm nay cô đã làm rất nhiều việc tốt, ở An Quốc, Trần quốc ba tháng mà ôm về chưa tới một nghìn lượng bạc. Lão phu cảm thấy thật chẳng có lời chút nào. - Trần Thu Thủy thở dài.
Vĩnh Dạ nhảy dựng lên, chỉ mặt Trần Thu Thủy mà quát:
- Ai cũng nói khí thế trong tranh của Trần đại gia hào hùng, tất là người phóng khoáng, rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, ai ngờ người ngài cũng chỉ đầy mùi tiền bạc mà thôi!
Trần Thu thủy lập tức đỏ bừng mặt, gân cổ lên nói:
- Lão phu sặc mùi tiền bạc? Cô phải biết rằng chỉ cần cáo mật lên Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng sẽ thưởng cho lão phu bao nhiêu vàng bạc! Thấy thư pháp của cô thoải mái, phóng khoáng, vốn tưởng cô với lão phu là người đồng đạo, ai ngờ cô lại là người nhỏ nhen, tính toán như thế! Hừ, ngày mai lão phu không cần thê thϊếp, cai rượu vẽ tranh! Không chịu nổi cô nữa!
Vĩnh Dạ sững người, nở nụ cười tươi tắn, kéo tay áo Trần Thu Thủy:
- Tối nay là Mùng một phải không? Ta tới Trích Tinh Lầu ở Thánh Kinh xem có việc gì không nhé? Không được một vạn lượng thì không nhận!
Trần Thu Thủy hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác.
Vĩnh Dạ cười ha ha:
- Ta đi kiếm cho ông ấm trà làm từ đá quý nhé? Rồi kiếm thêm bộ ly đẹp nữa?
- Đồ ăn cắp lão phu không dùng.
Vĩnh Dạ hùng hồn nói:
- Ai nói là ăn cắp? Ta đi nhận việc, nhân tiện đưa ra yêu cầu, không được thì thôi! Đó là ta dùng sức lao động của mình để kiếm, được chưa?
Trần Thu Thủy giở quyển sổ, hài lòng gật đầu:
- Nhớ đấy, đây là cô bồi thường tổn thất của ta! Ai, lão phu sinh bình được học sinh kính ngưỡng, vậy mà đến mức phải mở khách điếm.
- Đâu có! Trần đại gia đạo đức ngời ngời, cứu người gặp nguy, khảng khái vô cùng, trợ giúp học sinh, học sinh cảm ơn đại đức, không biết lấy gì báo đáp. Gần đây mới nghiên cứu ra một kỹ thuật phun mực, xin Trần đại gia chỉ điểm một hai. - Vĩnh Dạ lại tung mồi.
Trần Thu Thủy sở trường vẽ tranh sơn thủy, nghe nói có kỹ thuật mới thì mắt sáng lên, tươi cười nói:
- Cũng tới giờ rồi, Vĩnh Dạ đi sớm về sớm, lão phu chuẩn bị trà ngon rượu ngon cùng Vĩnh Dạ bàn chuyện vẽ tranh.
Vĩnh Dạ thay bộ dạ hành, như cánh chim lướt đi trong gió, bay ra khỏi Thu Thủy sơn trang.
Từ xa nàng đã nhìn thấy Trích Tinh Lầu, nhưng không lại gần.
Trên tầng ba của tòa lầu là Phong Các hào hoa nhất Trích Tinh Lầu. Vĩnh Dạ ngẩn ngơ xuất thần, chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ biết là do Phong Dương Hề mở ra.
Chàng muốn tìm nàng sao? Muốn bắt nàng hay là nhớ nàng? Từ khi tòa tửu lầu này được dựng lên, nàng bèn sang An quốc và Trần quốc chơi. Ba tháng trôi qua, chàng còn kiên nhẫn không?
Phong Các đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ mở rộng, bên trong không một bóng người. Vĩnh Dạ ngồi dưới bức bình phong ở phòng đối diện, có thể nhìn thấy một mâm thức ăn ngon bày ở bên trong.
Vĩnh Dạ cười cười, rút cây cung trên lưng ra, ngắm chuẩn ánh đèn, cung cong như mặt trăng, thế bay như tia chớp. Mũi tên bắn ra, Phong Các lập tức tắt đèn.
Nàng đi vòng ra đối diện Trích Tinh Lầu chờ đợi, Phong Các vẫn không có động tĩnh gì. Bên dưới Trích Tinh Lầu vẫn đông người qua lại, hình như không ai phát hiện ra ánh đèn ở Phong Các đã tắt từ lúc nào.
Vĩnh Dạ chờ giây lát, thấy Phong Các lại sáng đèn, một người ăn mặc như tiểu nhị thắp đèn sáng, nhìn mũi tên xuất thần, đột nhiên giật mình rút tên ra lao ra khỏi Phong Các.
Không lâu sau, một con ngựa phóng vụt ra khỏi Trích Tinh Lầu, lao thẳng về hướng Hoàng cung.
Phong Dương Hề không ở đây? Vĩnh Dạ cười ha hả, thân hình bay lên như một cơn gió, lăng không đạp mình, treo ngược trên hiên nhà của Phong Các.
Nàng lặng lẽ cảm nhận, Phong Các quả nhiên giống như quy củ ban đầu nàng đặt ra, không ai mai phục bên trong. Vĩnh Dạ an tâm bay vào, nhặt một tấm thiệp để trên bàn. Nàng đeo găng tay vào, cẩn thận mở ra, bên trong có một ngân phiếu một vạn lượng, còn có một tờ giấy. Trên đó viết:
“Con gái của Triệu thượng thư cùng tại hạ tâm đầu ý hợp, không muốn tiến cung. Xin hãy giúp Triệu tiểu thư, đưa tới Vương gia ở thành Nam là được.”
Vĩnh Dạ “hừ” một tiếng, đây chính là thú vui đáng ghét của kẻ làm Hoàng đế. Nữ nhân đến tuổi là phải vào cung, phá hoại mối nhân duyên tốt đẹp của người ta. Nàng cất ngân phiếu đi, nhìn bàn rượu bên trong, nuốt nước miếng rồi kiên quyết bỏ đi.
Lát sau, một cánh cửa bí mật của Phong Các mở ra, Phong Dương Hề ngồi trong phòng tối, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần. Nàng thận trọng thật, không dám vào phòng. Nếu phong thư đó quay trở lại, chàng chỉ đành đuổi theo. Tiếc là... Phong Dương Hề mấp máy khóe môi, như cười như không, nàng nhận rồi.
Chú Thích: [1] Lầu Hái Sao.
[2] Thời phong kiến, họ đặt ra thất xuất đối với một người vợ để bó buộc người phụ nữ trong khuôn khổ gia đình. Thất xuất gồm có: Không con, tà da^ʍ, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.