“Này!” Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy ngượng, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, “anh đừng nhìn em như vậy có được không!”
Giang Hành cười, khuỷu tay tì trên mặt bàn: “Được.”
Trần Tống Mạn không còn hứng thú xem ảnh nữa, bèn để trả chúng lại chỗ cũ –
quay đầu, vẫn trông thấy một đôi đồng tử trong suốt ý cười: “Em muốn trở mặt quá!” Trần Tống Mạn giận. Giang Hành cười đến cuồng quyến: “Được
rồi, không đùa em nữa.”
Anh đưa tay sắp xếp đống ảnh lộn xộn trên bàn cho ngăn nắp, sau đó nói: “Người lúc nãy em thấy là người ngày mai
sẽ đến đây thị sát, tên viết ở đằng sau ảnh, em đem về ghi nhớ kỹ tên
bọn họ. Đương nhiên em không nên gọi tên, cứ gọi chức vị của họ là
được.”
Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút buồn rầu, một lần nữa bày ảnh ra: “Nhiều quá làm sao em nhớ hết chứ!”
Giọng của cô hạ thấp xuống. Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm một bức ảnh chụp nửa buổi, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Giang Hành, trong ánh mắt chứa đầy sự
khinh bỉ. Giang Hành theo cô hướng xuống – trong ảnh là một người đàn
ông trung niên, tây trang giày da, ngũ quan liêm chính – chỉ là bụng hơi phệ và giày da hơi bóng.
“Em biết ông ta?” Giang Hành hỏi.
Trần Tống Mạn tựa người vào ghế, hừ nhẹ: “Kẻ chống lưng cho Giang Uyển Chi!”
“Ồ?”
Hai ngón tay thon dài cầm lên bức ảnh, mắt lướt qua dòng chữ “Bản thị thứ
nhất – Thẩm phán trung cấp tòa án nhân dân – Trương Dân Cảnh.” Khóe môi
Giang Hành khẽ nhếch, đôi đồng tử càng phẳng lặng hơn, rồi cười: “Trách
sao lúc đó kể cả luật sư bào chữa cho em cũng không mời được.”
Hồi tưởng lại quá khứ, thân mình Trần Tống Mạn bỗng chốc xụi lơ: “Đúng vậy, trong người em không có một xu, vốn không thuê nổi. Hơn nữa có tay anh
chị đại chống lưng cho, còn ai dám viện trợ em chứ.”
Giang Hành vươn tay sờ mái tóc dài của Trần Tống Mạn, lạnh nhạt nói một câu: “Sờ sờ đại.”
Trần Tống Mạn liếc mắt nhìn anh: “Nghĩa là gì?”
“Tiếng lóng Internet, nghĩa là ‘cảm ơn em’. Giang Hành trả lời.
Trần Tống Mạn tỏ ra hoài nghi: “Em không tin anh đâu.” Giang Hành chỉ nhún vai.
“Anh còn căn dặn gì khác không?” Trần Tống Mạn cầm lấy bức ảnh hươ nhẹ trong không trung, “trừ việc này ra.”
Giang Hành nheo mắt đầy nguy hiểm: “Em có việc gì?”
Trần Tống Mạn đờ người, khẽ mím môi, cơ thể bất giác lùi về đằng sau:
“Không, không có.” Cô đưa tay làm vài động tác kỳ lạ. “A em nhớ ra rồi,
chị Hồng vừa mới bảo em đi giúp chị ấy một việc.” Rồi hướng Giang Hành
cười, “ngại ghê.”
“Cô ta thực sự tìm em sao?” Giang Hành mở miệng nói, “lúc mà anh gặp Tiểu Hồng, cô ta không đề cập đến vấn đề này.”
“Vậy chị Hồng nói gì?” Trần Tống Mạn nhếch nhếch môi, “hai người tám chuyện nhiều vậy ư?”
Giang Hành cong môi: “Kỳ thật một câu cô ta cũng chưa nói, cũng không nhờ anh đến giúp em, là tự anh gài hàng em thôi. Rất mừng vì em phối hợp.”
Trần Tống Mạn câm nín.
Giang Hành chân dài sải bước, vòng qua chiếc bàn đi đến trước mặt cô, hơi cúi đầu, ánh mắt dừng trên mái tóc cô: “Nhưng có một chuyện Tiểu Hồng không giấu anh.” Tay Giang Hành nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, rồi trượt
xuống cổ, đến bả vai, cuối cùng ngón tay chạm vào làn tóc, khẽ thở dài:
“Muốn cắt tóc là thế nào?”
Trần Tống Mạn giật mình.
“Em
không trình bày, anh cũng biết.” Giang Hành chậm rãi hôn lên tóc người
thiếu nữ. Trần Tống Mạn đỏ mặt kéo tóc lại: “Em thích, em tình nguyện,
em muốn!” Rồi phiền chán lay nhẹ tóc, “xuống tóc cho nhẹ đời, em thấy
tóc ngắn cũng rất đẹp, hơn nữa… á!”
Lời tiếp theo không thốt ra,
bởi vì gã đàn ông đứng đối diện cô tầm mắt đã trở nên tối tăm, anh đột
ngột nâng cằm cô lên và hôn xuống. Môi chạm môi. Hết thảy đều tới quá
nhanh, Trần Tống Mạn cứng đờ người, ngu ngốc đứng như trời trồng, tay
chân không biết nên để ở đâu. Mọi lực chú ý của cô đều tập trung vào sự
ma sát mềm mại trên đôi môi mình. Hai người chẳng ai nhắm mắt lại, nhưng điều tương phản là – Giang Hành hạ mi mắt, còn Trần Tống Mạn thì trợn
trắng mắt lên – chỉ thấy hàng mi của anh run nhẹ trước mắt cô, mũi cao
chạm nhẹ vào chóp mũi, lưu lại những hơi thở mờ ám. Mỗi lần Giang Hành
mυ'ŧ nhẹ môi cô, cô lại như bị dòng điện chạy khắp người. Run rẩy vài
lần, Giang Hành không thể kiên nhẫn nữa, anh ôm lấy Trần Tống Mạn giam
cầm cả người cô trong lòng anh, hôn sâu đến.
Đầu lưỡi nóng bỏng
linh hoạt tiến vào khuôn miệng xinh xắn của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đang cuống cuồng né tránh, ép buộc cô phải theo tiết tấu mà anh đã định ra,
dẫn dắt cô đến những xúc cảm xa lạ. Trần Tống Mạn rối rắm. Cô chưa từng
trải qua hôn sâu, thậm chí ngay cả nụ hônnày cũng là lần đầu tiên. Cô
bắt buộc bản thân không được chìm đắm vào cảm giác này, nhưng ý nghĩ
nhanh chóng tản đi khi một trận gió to đánh úp lại, ầm ĩ nở rộ như những tia lửa đêm pháo hoa khiến cô không điều khiển được hành động của mình – chỉ còn biết mặc kệ Giang Hành làm loạn. Quên đi.
Cuối cùng Trần Tống Mạn cũng thôi phản kháng, để mặc bản thân hoàn toàn hòa tan với nụ hôn cuồng nhiệt này. Tay cô chậm rãi đặt lên lưng anh, có thể cảm nhận
được những thớ thịt anh đang co rút, đồng thời, càng bị anh hôn đến tối
mắt tối mũi. Trần Tống Mạn choáng váng cả người, vất vả kiềm chế hơi
thở. Mãi đến khi hít được một chút không khí, cô mới tức giận vươn đầu
lưỡi của mình ra, nhẹ nhàng liếʍ vào cánh môi ướŧ áŧ của Giang Hành.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công, như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, Giang Hành dừng giây lát, chỉ thấy đôi mắt anh càng thêm tối tăm, anh đưa răng cắn nhẹ
môi dưới của Trần Tống Mạn tạo nên một đợt tê dại.
“Trò này học
với ai?” thanh âm trầm thấp của Giang Hành mang theo một chút khàn khàn, phả vào vành tai Trần Tống Mạn. “là học trưởng mà em thầm thương trộm
nhớ?” Lần này là môi trên.
Cái gì học trưởng chứ! Trần Tống Mạn
xấu hổ im lặng, đâu đây loáng thoáng vài tiếng cười khẽ vang lên. Sau
đó, anh cúi xuống, hôn lên đôi môi cô. Không cuồng dã như lần trước, mà
chỉ là một nụ hôn ướŧ áŧ, dịu ngọt. Trần Tống Mạn càng lúc càng lún sâu
vào bùn, không cách thoát khỏi. Thân mình được anh bao lấy, sự dịu dàng
quá đỗi này – đang xuất phát từ gã đàn ông cô để tâm. Những suy nghĩ ấy
vừa lướt qua đầu cô, trong nháy mắt – giống như là một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến nội tâm cô hoàn toàn thanh tỉnh. Cô đột nhiên đem
Giang Hành đẩy mạnh ra. Cô ngã xuống đất, chợt tự hỏi mình đang làm cái
gì? Đưa tay chạm vào môi, mọi thứ vẫn còn đó, mùi hương của anh vẫn còn
vươn nơi đây. Cô há miệng thở dốc, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn
nhà. Không phải đã quyết định trốn tránh anh, đem đoạn tình cảm này chôn thật sâu và giấu đi mãi mãi? Vì sao còn cùng anh ôm nhau, hôn môi – tựa đôi nhân tình nào đó?
Nhớ tới bản thân đã chủ động, Trần Tống
Mạn thật muốn tát cho mình hai bạt tai. Làm sao bây giờ, anh vẫn đứng đó – lẳng lặng nhìn cô. Anh đang nghĩ gì lúc này? Trần Tống Mạn ngẩng đầu
nhìn Giang Hành, quan sát gương mặt điển trai của anh, cùng anh nhìn
thẳng, trên môi anh… bởi vì hôn môi mà đã sưng đỏ lên một chút. Tim cô
hỗn loạn. Cô đột nhiên hiểu ra, không phải bản thân định lực kém cỏi, mà chỉ cần người đối diện là Giang Hành đã đủ khiến cô dao động mất phương hướng. Có thể hiểu được thứ tình cảm kia đã bén rễ quá sâu rồi.
Trần Tống Mạn cười khổ sở, làm thế nào để cự tuyệt anh khi mọi thứ đã như
vậy? Vốn là kế hoạc hoàn hảo, nhưng đã sớm tan tác vì một nụ hôn kéo
dài. Thích hôn anh không? Đương nhiên thích. Nhưng Trần Tống Mạn không
biết liệu bản thân có đủ tư cách để đón nhận tình cảm này, mặc dù…
“Đứng lên, ngồi mốc cả mông rồi.” Giang Hành nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy
trong ánh mắt cô có giãy dụa, hối hận, mâu thuẫn đan xen không dứt, cuối cùng thở dài vươn tay đến trước mặt cô. Trần Tống Mạn nghe xong ngẩn
ra, lại hướng về bàn tay thon dài ấy. Nửa ngày, nhẹ nhàng nắm lấy, đứng
lên. Giang Hành kéo cô dậy, sau đó không lưu luyến mà buông.
“Anh đừng nói gì cả.” Trần Tống Mạn lên tiếng, từ ngữ giảm nhẹ, mũi chân đá
vào nhau. Trong đầu cô hỗn độn một mảnh, không có liên kết, cô bất chấp
muốn bắt lấy một tia suy nghĩ nhưng chỉ khiến đầu óc trở nên rối rắm.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, hô to: “Ban nãy chẳng có gì hết, em cũng
vậy, anh cũng vậy!” Dứt lời, xoay người bỏ chạy. Giang Hành không đuổi
theo, anh chỉ đứng lặng, vung tay đấm vào ngực chính mình.