Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 40

Trần Tống Mạn mím nhẹ môi, trong lòng có cảm giác không nói thành lời.

“Vì sao?” Cô tựa đầu vào vai Trương Tiểu Hồng, thì thào hỏi.

Trương Tiểu Hồng liếʍ môi, thật sự không biết nên bắt đầu ra sao.

“Là vì em bị bệnh phải không?” Trần Tống Mạn cười thấy hiểu, giọng nói có

chút khô khan, “em biết em bệnh rất nghiêm trọng, cho nên em cũng nghĩ

như chị. Một bệnh nhân tâm thần, ngay cả bản thân còn không khống chế

được thì mơ mộng gì nên duyên với bác sĩ.”

“Cũng không… thể nghĩ

như thế!” Trương Tiểu Hồng an ủi lấp vấp, “em là bệnh nhân chị thấy ít

phát bệnh nhất, em đừng quá lo, nhất định một ngày nào đó em sẽ…”

“Ngày nào đó em sẽ xuất viện phải không?” Trần Tống Mạn nhẹ nhàng điền

khuyết, khóe môi vẽ nên một nụ cười nửa vời, “nhưng một ngày nào là một

ngày nào? Một năm, hai năm, hay mười năm?”

“Cho nên, chị đừng có đùa nữa.” Cô xoay đầu đi chỗ khác.

Trương Tiểu Hồng nhất thời nghẹn lời, chị nhìn Trần Tống Mạn, lại chỉ có thể

nhìn tới mái tóc đen tuyền, suối tóc đổ dài trên lưng.

“Chị Hồng, chị làm tóc cho em đi.” Trần Tống Mạn đột nhiên đề nghị.

Trương Tiểu Hồng tuy rằng lúc nghe câu này vẫn còn đang buồn bực, nhưng vẫn

gật đầu đồng ý đứng dậy lấy vài thứ dụng cụ. Khi chị ta quay lại thì đã

thấy Trần Tống Mạn ngồi ngơ ngác trên giường, không biết đang suy nghĩ

cái gì.

“Tới đây.” Trương Tiểu Hồng nói.

Trần Tống Mạn chậm

rãi ngồi trước ghế tựa, để Trương Tiểu Hồng dùng vải dệt choàng người,

hơn nữa còn xoay cô vài vòng. Cô gái trẻ tóc vốn đã dài, sau khi vào

viện chưa từng cắt tóc nên bấy giờ đã cập đến thắt lưng. Trương Tiểu

Hồng sờ sờ mái tóc dài kia, ngưỡng mộ nói: “Tóc em tốt quá, đen mượt, em quảng cáo dầu gội được nè.”

Nghe bảo thế, Trần Tống Mạn theo bản năng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy trước mắt là tường giấy màu vàng, chẳng

phải gương. Trần Tống Mạn cười buồn. Tóc dài vậy, lấy chồng cũng được

rồi. Đáng tiếc ở chỗ, Giang Hành không phải nông nỗi thiếu niên, cô cũng không là hoài xuân thiếu nữ.

“Cắt ngắn cho em.” Trần Tống Mạn yêu cầu.

“Cắt ngắn hả?” Trương Tiểu Hồng sợ hãi kêu thành tiếng, “em lại đùa nhau à?”

Gương mặt Trương Tiểu Hồng nhăn nhó: “Có phải hôm nay bác sĩ Giang nói cái gì với em không? Anh ta vốn kiểu người thường đả kích đối phương bằng lời

nói, đối với ai cũng thế, em không cần vì anh ta mà…”

“Không liên quan bác sĩ Giang đâu chị.” Trần Tống Mạn cười cười.

Cô luồn tay từ vải choàng ra, sờ mái tóc của mình, trong mắt vô cùng kiên

định: “Tóc dài cũng hơi phiền, bệnh viện có quy định bệnh nhân không

được để tóc dài đây xem như là phúc lợi của em, chị tranh thủ giúp em

đi?”

Biểu cảm Trương Tiểu Hồng thật hoảng hốt: “Trời ạ, tóc đẹp mà muốn cắt là thế nào???”

Trương Tiểu Hồng cũng tính là tóc dài, chẳng qua so với cô thì ngắn hơn. Bởi

vì nội tiết không tốt cùng với bản thân phát triển chậm cho nên chị rất

thích mái tóc dài của cô.

Ai đó vẫn tiếp tục cười: “Chị Hồng, em

thấy tóc ngắn cũng cá tính mà, vừa đẹp vừa gọn gàng.” Cô quay đầu nhìn

Trương Tiểu Hồng, “em xinh nên tóc kiểu gì cũng xinh thôi, chị nhỉ?”

Ngữ khí hồn nhiên của Trần Tống Mạn đã khiến nữ y tá mỉm cười. Nhưng nửa

ngày sau, ngoại trừ lưu luyến vuốt ve, kéo trái kéo phải, vẫn là không

cầm kéo cắt được. Do dự hồi lâu, chị ném luôn chiếc kéo: “Gái à chị hổng muốn đâu, quả thật không làm nổi.”

Trương Tiểu Hồng đem vải

choàng cởi bỏ, bao nhiêu sự kinh ngạc đều thu hết vào đáy mắt của cô.

Chị lại nói: “Cho em hai ngày suy nghĩ, xem như giảm sốc tâm lý. Nếu lúc đó còn muốn xuống tóc thì chị sẽ xuống tóc cho em.”

Trần Tống

Mạn buồn cười nhìn Trương Tiểu Hồng, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng

gật đầu đồng ý. Trương Tiểu Hồng đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, trưng ra gương mặt đầy hắc ám: “Nhớ là không có lén đi tìm y tá khác nhờ cắt đó.”

Trần Tống Mạn thành thật vâng lời.

“Về sau cũng chỉ được trụi tóc dưới lưỡi kéo của chị đây.” Tiếp tục truyền kỳ y tá bá đạo.

Trần Tống Mạn lạigật gật đầu.

Hai hôm sau, chân tâm thông suốt. Nhưng Trần Tống Mạn mới phát hiện, rốt

cuộc mình không tìm thấy Trương Tiểu Hồng. Cũng xem như tìm không thấy,

bởi Trương Tiểu Hồng bộn bề rất nhiều việc, ngày nào cũng chạy ngược

chạy xuôi trên hành lang, mỗi một lần Trần Tống Mạn muốn đề cập việc

xuống tóc với chị thì lại không có cơ hội để nói – dù chỉ một lần. Ngay

cả cuộc sống của cô gần đây cũng là do thực tập sinh y tá chăm sóc.

Ví dụ như hiện tại, cô ngồi đợi cả tiếng đồng hồ, trông “nhân tình” muốn

mòn con mắt mới lao ra tóm được cánh tay của Trương Tiểu Hồng.

“Chạy đâu cho thoát!” Trần Tống Mạn quyết liệt ôm lấy tay chị ta, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ, “chị trốn em phải không?”

Trương Tiểu Hồng liền nói dối: “Có trốn em đâu, ahihi.”

Trần Tống Mạn vẻ mặt “đừng hòng qua mặt em”, trả lời: “Em biết chị không

muốn em cắt tóc nhưng đây là quyết định của em, chị còn trốn em đi tìm y tá khác ngay.” Cô lay lay cánh tay Trương Tiểu Hồng, “mình triển luôn

chị ơi.”

“Quỷ sứ!” Trương Tiểu Hồng rụt tay về, “tuy rằng chị không muốn, nhưng mấy ngày nay chị bận thật mà!”

Trần Tống Mạn nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Hồng, sắc mặt vì khẩn cấp mà đỏ

lên, đáy mắt có hơi thâm quầng, tóc tai tán loạn, nhìn qua chẳng giống

đang nói dối. Vì vậy cô tạm thời tha cho Trương Tiểu Hồng: “Có việc à

chị?” Cô hỏi.

Trương Tiểu Hồng nâng nâng cằm, chỉ xuống hướng cầu thang: “Ngày mai cấp trên cho phái một đội lãnh đạo đi tuần tra, cấp

bậc cũng không nhỏ. Hiện tại mọi người đang ra sức bố trí quét dọn vệ

sinh, còn phải huấn luyện một đám thực tập sinh mới trong việc chăm sóc

bệnh nhân nữa.”

Ánh mắt Trương Tiểu Hồng hướng qua cô bé kia – là y tá tạm thời của Trần Tống Mạn.

Trần Tống Mạn bĩu môi: “Cứ tới những ngày này là bệnh viện có tâm.”

Trương Tiểu Hồng nghe xong nhún vai đáp: “Hết cách rồi gái, mỗi lần lãnh đạo

đi thị sát đều là như vậy. Nhưng cũng nhanh thôi, bọn họ chỉ đi dạo xung quanh, bắt tay với viện trưởng, xã giao với bệnh nhân, chụp ảnh vài

phát là xong tất.”

Nói đến đây Trương Tiểu Hồng im lặng, ánh mắt

dừng lại trên người cô. Trần Tống Mạn cảm thấy sau lưng gió rét đầy

trời. Cô đảo mắt: “Chị Hồng, chị bận rộn thì cứ việc chạy xô, em cũng có việc, xin phép nhấc váy đi trước… ai da!” Trần Tống Mạn vừa định đánh

bài chuồn thì cổ tay bị kéo ngược trở về.

“Ban nãy y tá trưởng còn căn dặn chị chuyện này!” Trương Tiểu Hồng lầm bầm trong miệng, “mà có em ở đây thì ngại gì vết bẩn.”

“Cái gì có em?” Trần Tống Mạn vẻ mặt van lơn, “chị Hồng, xin hãy để cho em yên lặng làm bệnh nhân tâm thần.”

Trương Tiểu Hồng đưa ma trảo dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Trần Tống Mạn:

“Chỉ có em mới đủ năng lực tỏa sáng mà thôi. Sân khấu này là của em,

đừng ngại.”

Nói xong Trương Tiểu Hồng vẫy tay đi mất, Trần Tống

Mạn còn có thể nghe loáng thoáng trong gió chị ta đang yêu đời cất tiếng hát lên.

“Chị…” Cô thở dài ngao ngán, xoa xoa cổ tay bị đau.

“Đứng đây làm gì?” Giang Hành mặc áo blouse trắng lướt qua bên người cô. Anh

đẩy gọng kính, đánh giá trên dưới Trần Tống Mạn một vòng, cuối cùng sờ

sờ khuôn mặt cô: “Tay đau à?”

Trần Tống Mạn nhìn Giang Hành. Hai

ngày không gặp, rõ ràng vẫn là áo blouse trắng, sơ mi đenđơn giản bên

trong, không có động tác gì ngoài việc đứng thản nhiên nhìn cô, vậy mà

cô lại cảm thấy Giang Hành thật là quyến rũ. Giang Hành thấy cô xoa xoa

tay, dứt khoát cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, giữ ở trong lòng. Ném

cuốnvăn kiện lên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng ve vuốt cổ tay. Một loạt hành động thân thiết diễn ra như vậy, Giang Hành lại hết sức tự nhiên khiến

cô có cảm giác việc va chạm này bình thường như cân đường hộp sữa.

“Còn anh ở đây làm gì?” Trần Tống Mạn vô tình nhìn thấy xương quai xanh của

đàn ông lấp ló trong cổ áo mở rộng đầy quyến rũ, bỗng chốc ho khụ hai

tiếng.

Giang Hành thả tay cô ta, nhẹ nhàng chuyển lên mái tóc, vuốt nhẹ: “Em có biết ngày mai các bác đi thị sát ở bệnh viện không?”

Trần Tống Mạn gật đầu: “Em thấy chị Hồng toàn lao đi với tốc độ bàn thờ, nhưng vì sao anh lại nhàn nhã như vậy?”

Giang Hành nghịch tóc cô, bất an đáp: “Vừa nãy ở ngã rẽ gặp Trương Tiểu Hồng, cô ta bảo em là vị cứu tinh giải cứu bệnh viện, nhờ anh tới gặp em chỉ

cho vài tuyệt kỹ phòng thân.”

“Chị Hồng… đúng là nhanh thật.” Trần Tống Mạn cảm thán nói.

“Sao nào? Nói gì đấy?” Giang Hành ngẩng mặt.

Trần Tống Mạn xua tay: “Em… không có gì.”

Được Giang Hành đưa tới phòng bác sĩ trực ban, Trần Tống Mạn quen thuộc lật một quyển ảnh chụp ở trên bàn, quan sát.

“Các bác lãnh đạo chụp lắm ảnh thế à?” Cô lật một trang, cẩn thận phân tích, “anh xem, người đâu mà cao to vạm vỡ…”

Giang Hành khoanh tay ngắm cô.

“Còn cái này nè!” Trần Tống Mạn chỉ trỏ, “mặc quần kéo lên tới nách, ha ha, cười chết em.” Lại tiếp tục lật, “này…”

Lúc cô ngẩng lên, đã thấy đôi con ngươi của Giang Hành phản chiếu hình bóng của cô. Bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng.