Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 47: Mẫu thân! Minh minh nhớ người

Cuộc giải cứu diễn ra hoàn hảo mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cuộc chiến tiếp tục diễn ra và kết thúc sau đó hơn canh giờ.

Chằn tinh cuốn đối thủ đến chết, thạch sanh không biết có phải theo thói quen hay không chặt đầu lão hói, lý thông xiên một cái xác lơ lửng ở trên sừng của mình, đối thủ của của đại bàng bị phong nhận cắt thành bánh thịt bầy nhầy. Kẻ tên đại lão tỉnh dậy thấy kết quả của đồng bọn thì toan chạy trốn, thì bị thạch sanh nhấc cổ đem về.

Gióng nhìn lão giở đang quỳ trước mặt

– bang chủ các ngươi ở đâu??? Lục lâm bang còn ai nhiều??

Lão giả ngạc nghiên khi người tra khảo mình là một hài tử, hắn kiên quyết không khai

– các ngươi gϊếŧ ta đi, ta sẽ không cho các ngươi biết điều gì đâu

Gióng nhìn lão, rồi nhìn mọi người

– lý thông bắt hắn nôn ra vài thứ đi.

Sở dĩ gióng giao cho lý thông, vì hắn vốn là nhân vật gian xảo nổi tiếng. Có người nói hắn vốn là khai quốc công thần của đông hán, sau khi chán cuộc đời quân ngũ trở về nước buôn rượu lậu. Tuy cái này không biết đúng sai, nhưng có lẽ đưa việc này cho hắn là hợp lý hơn những người khác.

Lý thông theo lời phân phó, tiến đến lấy miệng kẹp người hắn lại rồi quay đi một góc.

Gim lão giả vào vách núi, lý thông nhìn lão chằm chằn, chẳng nói chẳng rằng đưa chân lên mũi ngoáy ra một cục rỉ mũi nhỏ rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất, để cục rỉ mũi xuống bãi nước bọt hắn dùng chân trước lăn lăn.

Đại phó nhìn hành động của lý thông khó hiểu. lúc sau cục rỉ mũi nhỏ đã biến to như một quả trứng gà màu nâu, hắn đưa một tay mở miệng lão tay kia cầm quả trứng nhét vào miệng lão rồi bịt lại. Đại phó bị lý thông nhét trứng vào miệng không thở được ực một cái nuốt hẳn quả trứng xuống miệng, quả trứng bốc lên một cái mùi khó tả, trong bụng lão từ quả trứng dường như có những con gì đó ngọ nguậy, bắt đầu bò ra, mặt hắn xanh mét

Không dừng lại ở đấy, lý thông dùng cái gai trên chân cắm vào thân thể lão ta từng cái hốc nhỏ nhét rỉ mũi vào trong đó, từ hốc da thịt hắn chuyển sang màu đen từng con dòi bò lổm ngổm.

Gióng và những người còn lại ở xa nghe những âm thanh gào thét rùng rợn, tiếng khóc lóc, cầu xin. Ngẫm nghĩ hẳn là chọn đúng người rồi ah.

Một lúc sau âm thanh đã tắt, lý thông lúc lắc thân thể to lớn tiến về Phía mọi người nói:

– công tử, bang chủ lục lâm bang hơn năm mươi tu vi nguyên anh hậu kỳ, hắn hiện tại đàn ở ngũ lang trại đợi mấy lão già này trở về

– tốt còn gì nữa không??

– lục lâm bang ở cách đây hai trăm năm mươi dặm, thuộc dạng trung đẳng thế lực, bang còn hai lăm tên kết đan, còn lại là trúc cơ vs luyện khí, bang có gần ba ngìn người.

Gióng gật đầu, ba ngàn người hai mươi năm kết đan số lượng không nhỏ nhưng mới chỉ là trung đẳng thế lực đã có nguyên anh tọa trấn vậy chẳng phải nói đẳng cấp cao hơn thì thế nào?? Nhiên lam thành cũng mới chỉ là rìa ngoài của đông vực thôi ah.

Gióng nói:

– tốt, lục lâm bang tối chúng ta Sẽ đi xử lý giờ về trúc gia trang trước.

Cả đám phi hành trở về trúc gia trang, xuân mai bế phu nhân bước lên lưng

Đại bàng, nàng ngồi xuống rồi để phu nhân tựa đầu lên đùi nàng. Gióng đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mẫu thân chua xót.

Đám nam nhân trúc gia trang, vì được thạch sanh giúp giải quyết người lục lâm bang nên không có tổn thất gì về nhân số. Đang ngồi chờ đợi ở sân trúc trang.

Hai canh giờ sau họ thấy phía không trung vạn tượng sơn mạch xuất hiện bóng đội ngũ ấy trở về, hộ đứng cả dậy tập trung nhìn lên không trung vì lúc này có thêm một đầu yêu thú quái lạ, hơn cả họ muốn biêt thanh Hà tiên tử có được cứu thành công hay không.

Đại bàng hạ cánh xuống sân, làm bụi sơn bị tuổi bay mù mịt. Mọi người lo lắng tiến lại vì họ thấy thanh hà nằm yên trên đùi xuân mai, trúc thanh tiến lại hỏi:

– minh minh, mẫu thân con sao rồi??

Gióng đáp lời và nhờ trúc thanh:

– trúc bá bá, mẫu thân không sao chỉ bị kiệt sức thôi, giờ ta đưa mẫu thân về nhà nghỉ ngơi. Bá bá gọi giúp ta lương tốn đại sư đến nhà được không??

Trúc thanh gật đầu sau người đi nhà lương tốn. Xuân mai bế phu nhân phi thân về nhà, gióng và đám người thú đi theo trở về.

Xuân mai đặt phu nhân lên giường đóng cửa bảo mọi người ở ngoài chờ. rồi lau người thay y phục cho phu nhân. Bên ngoài gióng với thạch sanh ngồi trên sạp khoanh chân chờ đợi, chúng thú thu thân hình nhỏ lại chằn cuộn mình mắt lim dim một góc,lý thông đi lại quanh sân, đại bàng đậu trên hàng rào tre.

Lương tốn được người đưa đến xem qua thì vào nhà kiểm tra cho thanh hà

– minh minh, xuân mai không cần quá lo lắng. Tần nương tử chỉ bị kiệt sức, linh lực bị cạn kiệt, hơi chút nội thương nhẹ không đáng kể, vết thương ngoài da dễ lành. Tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Ta sẽ về nhà bốc thuốc rồi cho người mang đến sau.

Gióng và mọi người thở phào, không sao là tốt rồi. Gióng ngồi bên cạnh giường mẫu thân, cầm lấy tay người nhìn khuôn mặt nhợt nhạt mà lòng gióng quặn thắt lại.

Thanh Hà mắt khé rung rung rồi từ từ mở mắt, thấy trước mắt là khung cảnh quen thuộc, thấy nhi tử đang cầm tay mình nàng nở nụ cười yếu ớt, thì thào nói:

– mẫu thân làm minh minh lo lắng rồi, mẫu thân xin lỗi.

Gióng vui mừng nước mắt rơi nói:

– mẫu thân không sao là minh minh vui rồi.

Thanh Hà đưa tay lên lau giọt nước mắt nhi tử, mắt nhìn con trìu mến

Gióng để mặc người lau nước mắt cho mình, nghẹn nghào nói:

– mẫu thân! Minh minh nhớ người.

– mẫu thân cũng rất nhớ minh minh.

Thanh Hà nói xong thì mệt mỏi nhắm mắt lại nàng, thân thể nàng mệt mỏi quá rồi. Gióng nắm tay mẫu thân một hồi lâu, gióng suy nghĩ mình phải làm một điều gì đó để những việc như vậy Sẽ không bao giờ sảy ra nữa.