Thanh Hà sau khi rời khỏi trúc gia trang đi theo hướng phát ra thanh âm, thì phát hiện đó là một lão giặt nguyên anh hậu kỳ, hai người giao chiến một lúc hắn thua chạy trốn.
Mới đầu nàng cũng không định đuổi theo nhưng hắn nói sẽ quay lại đồ sát trang. Nàng bất đắc dĩ phải diệt tên này, nàng đuổi theo hắn đến hẻm thiên nhai thì bị vây bởi trận pháp này.
Trận pháp này có các loại linh lực liên tục tấn công nàng, mới đầu thì không sao vì uy lực cũng không quá mạnh nhưng theo thời gian trôi nàng nhận ra linh lực trong cơ thể nàng cạn dần mà trận pháp này ngăn cản nàng hấp thu linh khi từ bên ngoài.
Nàng không biết mình đã chống cự được bao nhiêu thời gian, trên cơ thể nàng y phục đã nhiều vết rách. Sức lực yếu dần, ý thức càng này càng mơ hồ, nàng nhớ về quá khứ, nàng nhớ phu quân nhớ chàng, nàng nhớ minh minh nếu giờ này trở về nó sẽ chạy về phía mình nhào vào lòng mình nỉ non nói minh minh nhớ nàng. Từng dòng kí ức xẹt qua nàng mỉm cười.
Trong giây phút đó một tiếng nổ lớn vang lên, không gian pháp trận sáng rõ hơn. Nàng nhìn thấy phía ngoài bốn lão giả đang ngồi các vị trí điều khiển pháp trận, một lão hói đang đứng chắn một tổ hợp người và thú. Những người đó thật xa lạ, nhưng khoan người thiếu nữ đó không phải là xuân mai sao?? Vậy hài tử trong lòng đó không phải minh minh sao??? Nàng muốn về phía nhi tử nhưng chân không thể bước nổi nữa nàng gục xuống.
Khi đòn tổ hợp của bốn người thạch sanh đánh về phía trận pháp, linh lực trong đó tán loạn rồi sáng rõ hơn. Gióng nhìn thấy mẫu thân trong đó, thấy trên thân người y phục rách với những vết thương, thấy người gục xuống trước mắt mình gióng bật khỏi lòng xuân mai chạy về phía mẫu thân gọi lớn:
– mẫu thân… Mẫu thân….minh minh đến rồi…không mẫu thân.
Xuân mai nhìn thảm trạng của phu nhân nước mắt nàng tuôn rơi, thấy công tử trong lòng mình chạy đi nàng chạy theo, ba thú biến thành bản thể to lớn, thạch sanh mọi người chạy theo công tử.
Lão giả tóc trắng đã đoán được những người này là ai theo lời hô của gióng, hắn hét lớn với bốn người khác:
– cản chúng lại, cho ta chút thời gian ả sắp xong rồi.
Bốn lão già vũ khí xuất nơi nơi tay xông vào đám người mới đến. Lão hói nghe lệnh thấy gióng chạy về phía mình thì giơ kiếm xông đến chém.
– thì ra nhi tử của ả tiện dân kia, ngươi cũng đi theo mẫu thân ngươi đi.
Gióng như không thấy gã chỉ chăm chăm chạy đến phía mẫu thân, xuân mai che miệng lo lắng khoảng cách quá gần nàng không thể đến kịp.
Kiếm giơ lên chuẩn bị chém xuống thì bị ngăn lại bởi một tráng hắn người ở trần, sau lưng đôi cánh trắng viền hông hai tay cầm búa chắn lại, nguyên bản đang chạy theo công tử, thì thấy lão hói chém về phía công tử. Gã vận hết sức bay tới nhưng khoảng cách giữa hắn và công tử quá xa, tuyệt vọng dâng lên hắn chợt nhớ mình có một đôi cánh, đôi cánh xuất hiện tốc độ của hắn tăng lên mấy lần, đến vừa kịp hắn đỡ kiếm kiên định nói:
– có ta ở đây không ai có thể động đến công tử
– công tử đi đi
Đại bàng, chằn tinh, lý thông đều chặn nhưng gã còn lại. Gióng đạp gậy trúc bay đến nơi mẫu thân nhưng bị chắn lại bởi pháp trận. Hắn lại cố đâm vào nhưng lại bị đẩy ra.
Nhìn mẫu thân nằm trong đó sõng xoài, nước mắt gióng tuôn rơi gióng cầm gậy tre ra sức đập vào pháp trận vừa đập vừa kêu gào:
– mẫu thân… Mẫu thân… Minh minh đến rồi
– người mở mắt ra đi… Mở mắt ra nhìn minh minh đi
Từng tiếng đập thùm thụp vang lên, bàn tay gióng ứa máu, máu chảy gióng không đau nhưng lòng gióng từng khúc ruột như sắp lìa nhau. Xuân mai chạy đến sau lưng công tử nhìn công tử đau lòng nàng xót xa vung tiên đập về pháp trận, nếu phu nhân có mệnh hệ gì nàng làm sao có thể nhìn mặt công tử đây.
Cuộc chiến vẫn nổ ra ác liệt giữa sân, mọi người thấy công tử gào thét như vậy rất sốt ruột, nhưng tu sĩ cùng cảnh giới muốn phân thắng bại không phải một hai chiêu có thể tách ra được. Thạch sanh cánh lạc trôi nổi trên không trung cầm rìu quang mang vàng chém tới tấp lão hói, chằn tinh đưa thân đỡ kiếm đuôi quất về phía đối thủ khi thì há miệng phun ra quang mang ác liệt đại bàng cánh quạt ra những lưỡi phong nhận liên tục. Ai cũng muốn nhanh chiến thắng để đến giúp công tử.
Lý thông nhân lúc đối thủ sơ hở dùng sừng hất mạnh hắn về phía thạch sanh nói:
– đệ đệ. Đệ có thể cầm chân thêm tên này không ta đi giúp công tử
Thạch sanh nhìn vị huynh trưởng này nói:
– được đại ca đi đi, việc công tử nhờ đại ca vậy.
Lý thông vỗ cánh mạnh bay với tốc độ nhanh về phía thánh gióng. Thạch sanh long lân đầy mình cuốn lấy hai lão giả, để họ không dây dưa tới lý thông
Lý thông cánh vỗ điên cuồng hét lớn:
– công tử tránh ra để ta
Gióng nghe tiếng hét đàng sau của lý thông thì kéo tay xuân mai tránh ra thấy lý thông bay nhanh đến như một khối thiên thạch đen sì.
Lý thông cúi đầu đưa chiếc sừng cứng cáp của thẳng về phía trước, hắn đâm cả người vào pháp trận
– rầm
Pháp trận đẩy hắn bay ngược ra ngoài, chân hắn cày dài xuống đất thành hai rãnh sâu hoắm. Phía trong trận nhãn trung tâm pháp trận đại phó mặt trắng bệnh phun ra một luồng máu tươi, có thể thấy vụ va chạm ấy mạnh thế nào.
Lý thông nhấc chân ra khỏi mảnh đất vỗ cánh bay về phía sau một khoảng xa hắn quay đầu chĩa sừng tiếp tục đâm vào.
Lần này hắn thành công trận pháp nổ tung, đại lão bị kình lực đập bay va vào vách núi bất tỉnh nhân sự.
Gióng chạy vào trong lay lay người mẫu thân lo lắng.
Xuân mai chạy đến nói:
– công tử để ta
Nói rồi nàng ngồi đem đầu phu nhân đặt lên đùi, để tay lên cổ người cảm nhận vui mừng nói:
– công tử, phu nhân không sao, chỉ bị kiệt sức nghỉ vài hôm rồi Sẽ khỏe lại. Người đừng lo ta còn hồi khí Đan đây
Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên Đan dược màu đỏ nhét vào miệng Phu nhân, đan dược vào miệng một lúc thì sắc mặt thanh Hà đã có chút sức sống.
Thấy vậy gióng thở phào quay lại nhìn về cuộc chiến. Lý thông sau khi đâm vỡ pháp trận, không kịp dừng lại đâm cắm sừng vào vách núi, hắn trở lại đứng bên cạnh gióng nghe được phu nhân không sao hắn nhẹ cả người.
Gióng vỗ chân lý Thông nói:
– ngươi làm tốt lắm! Cám ơn ngươi.
– đó là điều lý thông cần phải làm.
Gióng gật đầu, cả người toát lên sát khí nồng đậm nói
– giờ thì gϊếŧ hết tất cả đi
– đã rõ thưa công tử
Lý Thông xoè đôi cánh nhấc mình lao lại trận chiến, nhị thú cùng thạch sanh nhìn thấy phu nhân đã không còn lo lắng, lý Thông cũng đã trở về trên người sát khi nồng đậm như vậy thì biết công tử muốt gϊếŧ hết những người này rồi.