Biên tập: Graylain
Beta: Mặc Nhiên
————————————————
Nguyên thần giao hợp thôi tìиɧ ɖu͙©
Tâm kính nhật dạ cánh thành không
Trong phòng không có một điểm ánh sáng, Thiên Tuyền khoang chân lại ngồi, khoảng nửa khắc sau ngưng thần nhập minh, tinh mang tụ đỉnh, nguyên thần tách ra khỏi cơ thể.
Tinh quân nguyên thần hiện giờ có yêu lực hỗ trợ, tiến vào thân thể lang yêu có thể nói là dễ dàng, không bị bài xích.
Khi Thiên Tuyền nguyên thần mở mắt đã vào một cảnh giới hư ảo.
Nơi này chính là tâm kính của lang yêu.
Thiên địa hỗn độn như mực, chỉ có một ánh sáng trong trẻo ở phía trước như đèn dẫn đường. Thiên Tuyền vì thế đi theo, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, liền thấy một bức kỳ cảnh.
Cửu thiên tinh mang gần như gang tấc, xung quanh đầy tràn quân ảnh thảo, trăng sáng tỏ, trên trời dưới đất đều là tinh mang một mảng nhấp nháy.
Ngay chính giữa đồng quân ảnh thảo, có một tảng đá thật lớn giống như giường, bên trên có một nam nhân đang nằm. Hắn lấy hai tay làm gối, gác lên gáy, nằm thẳng trên đá nhìn vào không trung. Mà tầm mắt của hắn không chút dao động chỉ nhìn về một phương hướng. Ở nơi đó có một ngôi sao lấp lánh nháy nháy, giống như đáp lại.
Thiên Tuyền bỗng nhiên có chút đau lòng. Nguyên lai trong lòng Ly Khế đã sớm đoán trước được tương lai chia lìa. Nhưng hắn lại cảm giác rõ ràng được ở nơi đây cư nhiên không có nửa phần đau thương ly biệt, mà chỉ tồn tại một loại vĩnh hằng không tên.
“Ly Khế…”
Hắn nhẹ nhàng kêu gọi.
Nam nhân trên tảng đá hình như không nghe được, vẫn đắm chìm trong thế giời của mình.
Thiên Tuyền đi qua, nhảy lêи đỉиɦ đá ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy tay vuốt ve khuôn mặt kia, nhưng mà trong đôi mắt thanh lục của nam nhân lại không có hình ảnh của hắn.
“Chẳng lẽ thà nhìn hư không chứ không muốn thấy ta sao?” Thiên Tuyền kỳ thật biết, trong tâm kính Ly Khế đã nhận định không có sự xuất hiện của hắn, tự nhiên sẽ không nhìn ra sự hiện hữu của hắn. Mặc dù là biết, hắn vẫn không cam lòng, đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy tóc mái trên trán của Ly Khế, cường ngạnh nâng khuôn mặt của hắn, cúi đầu xuống hôn lên.
Mạnh mẽ hôn lên đôi môi kia, rõ ràng không phải là thân thể nhưng giao hòa giữa nguyên thần lại sinh ra chấn động dữ dội.
Thanh lục thú đồng rốt cuộc cũng bắt đầu hiện lên hình thể của Thiên Tuyền. Nam nhân vô cùng ngạc nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin tinh quân đang nằm trên người mình. Khi cảm nhận được đôi môi bị đè mυ'ŧ tê dại, cũng theo bản năng mở miệng ra, tùy ý để đầu lưỡi của đối phương chui vào sục sạo, cùng mình giao triền không dứt.
Ở nơi này thời gian giống như tạm dừng, không biết bao lâu, cũng không biết ai dừng lại trước, chỉ biết rằng nụ hôn nồng nàn này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình tự của cả hai.
“… Thiên Tuyền? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho âm thanh của nam nhân trở nên khàn khàn, hắn nghĩ muốn ngồi lên lại bị Thiên Tuyền đè dưới thân không thể nhúc nhích.
Thiên Tuyền thần sắc lạnh lùng: “Ly Khế, vì sao phải binh giải?”
Nam nhân ngẩn ra, cũng hiểu được trong vẻ lạnh lùng kia ẩn chứa tức giận, nhưng lại làm cho hắn có chút hạnh phúc. Hắn cư nhiên giơ tay lên, cầm lấy lọn tóc lạc xuống từ thái dương Thiên Tuyền, cười đến đơn giản: “Ta muốn ngươi nhớ rõ ta.”
“…”
“Nếu ta thật sự binh giải tại đó, nhất định sẽ lưu lại trong trí nhớ của ngươi một chút dấu ấn nào đó. Nói như vậy, cho dù ngươi trở về thiên đình, hồi phục chân thân ngươi cũng có thể nhớ rõ ta.”
“…”
Thấy Thiên Tuyền vẫn không nói, nam nhân cười có chút chua sót: “Có lẽ suy nghĩ của ta có chút hoang đường… Kỳ thật chỉ qua mấy ngàn năm thì ngay cả tảng đá giữa đồng quân anh thảo cũng đã bị phong hóa mất rồi, ngươi cũng không thể nhớ ta được. Bất quá ta nghĩ ít nhất là có thể chiếm được trí nhớ của ngươi trong mấy ngàn năm cũng là đủ rồi.” Nam nhân buông ra lọn tóc của Thiên Tuyền, bàn tay lớn che lại đôi mắt mình ngăn chặn cảm xúc biếu lộ. “Thiên Tuyền ngươi chắc sẽ nghĩ ta thật thấp hèn nhỉ? Ha ha… Đừng quên, ta cũng là yêu vật.”
Không còn âm thanh nào khác ngoại trừ trầm mặc làm cho nam nhân cảm thấy thật khó khăn. Nhưng ngay lúc đó lại nghe được trên đỉnh đầu có tiếng khẽ mắng: “Ngu ngốc.” Bàn tay che mắt bị cưỡng chế tách ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng như sóng nước.
Mấy ngàn năm tu vi, đổi lấy mấy ngàn năm trí nhớ, có phải ngu ngốc không chứ?
Nam nhân như thế, làm cho tâm can Thiên Tuyền đau đớn.
“Ta chưa từng trách ngươi, nếu không tại sao lại đến đây.”
Nam nhân nhìn tiếu ý như có như không trên khóe miệng hắn, cả tinh thần nhộn nhạo giống như mặt hồ gợn sóng, nhẹ nhàng thổi hết mọi lo lắng ưu tư. Hắn có chút không yên lòng hỏi: “… Vậy ngươi tới để làm gì?”
“Ta muốn lấy nguyên thần giúp ngươi trùng tu nội đan.”
“… Vậy, phải làm như thế nào?”
“Chỉ cần nguyên thân của ta và ngươi giao hòa, liền có thể khôi phục tu vi của ngươi… Ngươi có bằng lòng không?” Thiên Tuyền hơi hơi thùy mắt, phong tình như vậy khiến cho nam nhân xúc động muốn xoay người áp đảo hắn.
Tuy rằng không biết cái gì gọi là nguyên thần giao hòa, nhưng lúc này chỉ cần Thiên Tuyền nói hắn làm sao có thể từ chối được? Liền gật đầu: “Tất nhiên là được, nhưng vất vả cho ngươi.”
“Có lẽ, mệt chính là ngươi.”
Chỉ thấy ngón tay hắn nhất điểm, lại đem quần áo trên người nam nhân tan biến đi.
“A?”
Nam nhân vẫn chưa hiểu, đột nhiên bên cổ một trận đau tê dại, là vì Thiên Tuyền há miệng cắn đến. Chẳng lẽ cái gọi là nguyên thần giao hòa, chính là muốn đưa hắn ăn luôn sao?! Nam nhân nén chịu cảm giác khác thường, nguyên thần không thể so với thân thể, cảm nhận càng trực tiếp, càng sâu sắc tựa như lõa thể, vô cùng nhạy cảm. Nhưng mà kiểu hành hạ này khiến hắn muốn đẩy người đè trên mình ra, có điều dù đây là tâm kính hư ảo thì hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, đó là tinh quân hắn yêu thương…
Nam nhân chỉ còn cách xiết chặt nắm tay, cắn răng tùy ý để đối phương muốn làm gì thì làm.
Xem ra Thiên Tuyền vẫn chưa thỏa mãn với cái cổ cứng rắn kia của hắn, liền rất nhanh dời địa phướng, tấn công bộ vị non mịn ở ngực.
“A!!…
Thiên Tuyền, ngươi—” Nhũ điểm mẫn cảm bị hàm răng đùa giỡn, ma sát làm cho nam nhân cảm thấy vừa đau vừa ngứa. Mà bàn tay mềm mại không biết đủ ở xung quanh mơn trớn, lướt qua phần sườn cứng rắn cường tráng, một tay khác ở điểm còn lại trên ngực quấy rối. Ngón tay hơi nhéo một chút, làm thắt lưng của nam nhân run rẩy, cùng với âm thanh nghiến răng. Một bên bị nhẹ nhàng vuốt ve, một bên lại bị răng cắn đùa nghịch tạo ra bất đồng cảm thụ khiến cho nam nhân nhịn không được, rêи ɾỉ theo yết hầu tràn ra.
Nam nhân bất quá là một đầu lang thú, nguyên thần không giấu đi dã tính, càng trung thực với du͙© vọиɠ bản năng, hạ thể đã sớm không chịu nổi tra tấn kiểu này, nóng rát cương lên chạm vào bụng của Thiên Tuyền.
Nếu là bình thường, gặp phải tình huống vô lễ như vậy, nam nhân sẽ nhảy vào trong nước trấn tĩnh lại. Nhưng hiện giờ nơi này là tâm kính của chính mình, bị tra tấn đùa bỡn lại là nguyên thần bản thân, căn bản không có chỗ để trốn.
Nam nhân có chút phiền muộn nghĩ, dù sao ăn thì ăn đi, Thiên Tuyền cứ dùng dằng như thế để làm gì chứ?
Có điều đối phương hiển nhiên không biết suy nghĩ của hắn, trái lại càng lúc càng tra tấn khó chịu hơn.
Rốt cuộc, nam nhât bị giày vò đến không thể chịu được nữa, hắn hét lớn lên: “Thiên Tuyền, ngươi không làm dứt khoát một lần được sao?!”
Thiên Tuyền bị hắn la lên có chút sửng sốt, rốt cuộc buông ra thân thể của hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nam nhân, đã thấy hai mắt nhuốm rõ tìиɧ ɖu͙© lại có chút bất mãn rõ ràng, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế!
Cái gì thế chứ?! Nam nhân không hiểu, đã thấy Thiên Tuyền cúi đầu, cởi bỏ thắt lưng…
“–?!”
dương v*t tràn đầy du͙© vọиɠ lộ ra làm tròng mắt của nam nhân muốn rớt xuống, ngớ người không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Thiên Tuyền tách ra hai chân cường tráng của hắn, nâng lên gác trên vai mình, sau đó đặt đỉnh đầu đâm vào nơi ở phía trước, đánh sâu vào dũng đạo trong cơ thể của nam nhân.
“A!!—” Nam nhân đứt quãng hô, tuy răng nguyên thân sẽ không bị xé rách như cơ thể, nhưng cảm giác lại vô cùng mẫn cảm, giống như linh hồn bị đâm xuyên quả, cú đẩy vừa sâu vừa đột ngột làm hắn có cảm giác như suýt chết.
Nhưng Thiên Tuyền không những không dừng lại mà còn mãnh liệt hơn.
Hắn chưa bao giờ từng thể nghiệm cái gọi là du͙© vọиɠ, mà giờ khắc này là hắn lần đầu cảm nhận được tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, hơn nữa người dưới thân lại là nam nhân cùng hắn tâm ý tương thông. Thân thể ngăm đen cường trán cùng cảm giác chân thật không chút giả tạo. Mặc dù nguyên thần hàng tỉ năm đạm mạc thanh lãnh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể chống cự được dục niệm mãnh liệt của nội tâm, muốn cùng nam nhân nhập lại làm một.
Kịch liệt va chạm cùng với ma sát kɧoáı ©ảʍ rốt cuộc làm nam nhân không kiềm nén được rêи ɾỉ trong cổ họng. Mỗi lần rút ra rồi đâm lại vào càng sâu càng dữ dội tấn công nơi sâu thẳm của tâm hồn, hơi thở tán loạn của hắn thoáng chốc dần dần ngưng tụ, tập hợp thành đoàn.
Trong hỗn độn tìиɧ ɖu͙©, nam nhân vẫn có một chút hoang mang.
Đại khái, có chỗ nào sai rồi? Hình như, vị trí vốn phải là…
Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lên khuôn mặt trước kia đạm mạc hết thảy giờ đây lại tràn ngập tìиɧ ɖu͙© đỏ ửng, đôi mắt nheo lại cũng không giấu được ngọn lửa chảy bỏng, làm cho vị tinh quân nhàn nhạt này lộ ra chân thật cảm xúc của nội tâm.
Hắn có thể tự mãn nghĩ, tất cả là vì riêng một mình hắn không?
Nam nhân liền nghĩ như thế, không hề kháng cự công kích của đối phương, nắm tay siết chặt buông ra ôm lấy tấm lưng không ngừng chuyển động của Thiên Tuyền, đưa hắn kéo vào trong lòng ngực, tùy ý để hắn tiến vào càng sâu, để linh hồn chính mình toàn toàn bị xỏ xuyên qua.
Thiên Tuyền bị nam nhân song chưởng ôm chặt, thân thể nóng cháy dưới thân giống như muốn đốt cháy sạch nguyên thần của hắn, nhưng hắn không muốn tách ra, động tác càng mạnh hơn, biên độ của thắt lưng cũng lớn hơn.
Đến cuối cùng, cơ hồ mỗi lần chuyển động, thịt nhận của hắn đều toàn bộ thoát ra, sau đó hung hăng sáp nhập vào dũng đạo. Quả cầu cũng kịch liệt đánh vào mông của nam nhân, âm thanh âm đãng phá tan yên tĩnh, truyền ra khắp quân ảnh thảo cốc. Thanh âm của nam nhân cũng khó đè nén nổi, thấp suyễn thừa nhận vang lên bên tai Thiên Tuyền.
Nhiệt lưu theo bọn họ va chạm xuôi chảy, nguyên thần của cả hai cùng chung một chỗ, cảm thụ cũng dần tương đồng.
Trong khoảng khắc chợt nghe nam nhân gầm nhẹ một tiếng, Thiên Tuyền đột nhiên đem hai chân của nam nhân đè xuống ngực của chính hắn, bẻ thân thể, dùng sức mạnh mẽ nhất đi vào.
Tìиɧ ɖu͙© giống như thác nước tan băng nháy mắt phóng thích, trước mắt quang ảnh lay động, cảm giác kì diệu khó có thể hình dung.
Hai người đè ép lên nhau cùng một chỗ.
“Thiên Tuyền…” Nam nhân đưa tay đặt lên mái tóc dài, vùi vào hõm vai hắn, khẽ gọi.
Hồi lâu, Thiên Tuyền rốt cục ngẩng lên, thoáng nâng người cúi đầu nhìn hắn. Ái tình dần dần thu lại, ánh mắt trở về một màu thanh minh.
Thiên Tuyền chầm chậm cúi xuống, hôn lên môi nam nhân, không phải như lúc nãy mãnh liệt mà là sự đυ.ng chạm ôn hòa, quý trọng.
“Ly Khế, tạm biệt.”
Tiếng nói vừa dứt, nguyên thân của Thiên Tuyền tiêu thất.
Trên tảng đá chỉ còn lưu lại thân ảnh của nham nhân.
“Thiên Tuyền?” Nam nhân đột nhiên có chút bất an, bât quá chỉ là một câu từ biệt, tại sao lại làm hắn đau đớn như thần hồn tẫn toái?!
Thiên Tuyền mở hai mắt, bình minh đã bừng sáng, nhưng không có một chút ánh sáng mặt trời, bên ngoài cửa sổ lác đác mưa bụi.
Thời điểm đã tới.
Hắn cúi đầu nhìn lang yêu vẫn đang ngủ, cự lang thân hình cùng nam nhân trong tâm kính vô cùng giống nhau, phục nằm trên giường. Hô hấp đã thuận lợi hơn rất nhiều, bộ lông đen huyền cũng có điểm sáng loáng, nội đan rõ ràng đã được chữa trị thỏa đáng.
Thiên Tuyền lúc này mới yên tâm, hắn nhẹ nhàng xoa lên bộ lông mềm mại trên đầu sói, cầm tới Vô Ưu thảo kia.
Vô ưu, vô ưu, vô ức sẽ vô ưu.
Đây là vật lúc đi tìm châu hắn vô tình thấy được, không ngờ được bây giờ lại lấy ra sử dụng.
Thiên Tuyền hợp lại hai tay, đem Vô Ưu thảo cắt nhỏ rồi khom người đưa vào miệng lang yêu.
Thân thể lang yêu giật giật, mở miệng nói tiếng người: “Không cần… Thiên Tuyền, không cần… làm như vậy…”
Hắn sửng sốt nhìn lại, lang yêu vẫn là hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là ngủ say chưa tỉnh. Nhưng mà nói mê kia đứt quãng như đau khổ cầu xin, cầu Thiên Tuyền đừng đoạt đi trí nhớ còn lưu lại của hắn.
Thiên Tuyền trong lòng khổ sở, cuối cùng nhắm mắt cắt đứt suy nghĩ, một lát sau mở mắt ra hoàn toàn không lưu tình mở miệng lang yêu, nhét vào Vô Ưu thảo.
Đáng thương lang yêu không thể phản kháng, lộn xộn kêu rên nuốt Vô Ưu thảo kia xuống bụng.
Ngay tại lúc này, chợt nghe Khai Dương bên ngoài cấp gọi: “Thiên Tuyền mau ra đây! Có Thiên binh đến!”