Tuyền Thiên Biến

Quyển 2 - Chương 11

Biên tập: Graylain

Beta: Mặc Nhiên

——————————————————-

Kiếp sổ vị tẫn khởi năng ly

Dục thi vô ưu vong tiền trần

Khai Dương khó hiểu nhìn hai người, nghĩ chắc quả kia thật đã không còn.

Lại nghe thấy Thiên Xu nói: “Thiên Tuyền, ngươi phạm vào giới luật của trời, hãy nhanh chóng cùng ta trở về thiên đình hướng đế quân nhận tội.”

Thiên Tuyền im lặng không trả lời, nhưng Khai Dương kia đã không nhịn được: “Ta nói ngươi Thiên Xu, ngươi thật sự không nhìn ra sao! Ngươi nghĩ Thiên Tuyền hiện nay có thể tách khỏi lang yêu này à?”

Mắt Thiên Xu lạnh lẽo lướt qua: “Tự ra nhận tội sẽ tốt hơn bị ngươi khác đến bắt.”

“Ta cũng biết như vậy! Yêu khí lúc nãy tận trời, chỉ sợ Thiên đình cũng phát giác ra, đợi điều tra thì sớm muộn cũng phát hiện Thiên Tuyền biến yêu.” Khai Dương thở dài, “Đợi Thượng đế nổi trận lôi đình sai phái Thiên binh Thần tướng đi bắt Thiên Tuyền thì sự tình sẽ chẳng tốt chút nào… Ý tứ của Thiên Xu ngươi ta nghĩ Thiên Tuyền cũng rõ ràng.”

Hắn quay đầu lại nhìn Thiên Tuyền đang chải vuốt bộ lông của lang yêu. “Nhưng nếu ngươi muốn dẫn Thiên Tuyền đi như vậy, sợ là không thể.”

“Tại sao không thể?”

“Lang yêu bị thương nặng, làm sao Thiên Tuyền bỏ đi được? Nếu hắn trở về Thiên đình nhất định phải chịu Thiên lao. Mà thiên lao với phàm ngục khác nhau đến mức nào? Trong vòng mấy ngàn năm Thiên Tuyền sẽ không thể ra khỏi đó… Ngươi nghĩ lang yêu ở thế gian có thể chờ lâu như vậy được sao?

Khai Dương có ý muốn cầu tình, đáng tiếc Tham Lang tinh quân từ trước đến nay bạc tình lãnh khốc, đối với yêu nghiệt càng tàn nhẫn, nếu trước mắt người biến yêu không phải là Thiên Tuyền tinh quân thì chỉ sợ đã sớm bị hắn tử hình, làm sao còn muốn đi cùng đến gặp Thượng đế thỉnh tội?

“Khai Dương, ngươi không cần giảo biện.” Hắn không cùng Khai Dương tranh cãi, chỉ hướng nhìn Thiên Tuyền, “Thiên Tuyền, ta hỏi ngươi, đi hay ở?”

Thiên Tuyền ngẩng đầu, hai mắt thản nhiên: “Ở.”

Chân mày Thiên Xu nhíu lại. Hắn vốn biết Thiên Tuyền xưa nay đạm mạc với tất cả mọi thứ, bình thường tiên nhân đó lạnh lùng thanh lãnh, nhưng một khi đã quyết định thì quán triệt thủy chung, người ngoài không thể xoay chuyển.

Lại thấy Thiên Tuyền cúi đầu, chăm chú nhìn hắc lang nằm trên đùi nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tự phản hồi thiên đình, đến thỉnh tội trước mặt đế quân. Nhưng trước mắt không thể làm theo ý ngươi được.” Khi ngẩng đầu lên lần nữa, màu đỏ đã tràn trong mắt, “Nếu Thiên Xu tinh quân thật muốn dùng đến sức mạnh cưỡng ép, ta cũng chỉ có thể phụng bồi.”

“Ngươi—”

Chưa bao giờ thấy hắn chống đối dữ dội đến thế, Thiên Xu trong lòng có chút lúng túng, tiếng mắc trong cổ họng.

Có điều đã đến nước này, dù có khuyên cũng chỉ uổng công, còn dùng đến sức mạnh Thiên Tuyền sẽ vận dụng yêu lực trong cơ thể, đến lúc đó nhập yêu càng sâu, khó có thể tự kiềm chế được nữa.

Thiên Xu tất nhiên không muốn làm như vậy, khuyên không được, mang không đi, không thể làm được gì. Tham Lang tinh quân thân kinh bách chiến, đối mặt với yêu vật lợi hại như thế nào cũng lạnh lùng tiêu diệt, thế nhưng lúc này lại lâm vào khốn cục, đúng là trước giờ chưa từng có, nên nhất thời không biết nên làm thế nào.

Thật lâu sau, hắn cau mày nhìn Thiên Tuyền nói: “Nếu ngươi đã tính toán hướng Thượng đế thỉnh tội ta cũng sẽ không làm khó nữa. Nhưng thời gian không thể kéo dài quá lâu.”

“Biết.”

Thiên Xu quay lại nói với Khai Dương vốn bị bỏ qua một bên từ nãy giờ: “Khai Dương, ngươi tạm thời ở bên cạnh Thiên Tuyền đi.”

Khai Dương cũng không cự tuyệt: “Làm gì phải thế? Thiên Tuyền đã đáp ứng thì sẽ không trốn chạy, cần gì ta phải theo giám thị?…”

Nhưng mà hắn lại không biết chủ ý Thiên Xu lưu lại hắn, là phòng trường hợp mọi chuyện vỡ lở, có hắn đứng bên chu toàn sẽ tốt hơn để Thiên Tuyền một mình đối mặt với thiên binh thần tướng. Có điều Thiên Xu từ trước đến nay lạnh lùng nghiêm nghị, bình thường xử sự không cần biết đối thần đối yêu đều không để một lối thoát, lúc nãy lại khắc nghiệt quyết liệt muốn dẫn Thiên Tuyền đi, thành ra mới làm Khai Dương hiểu lầm.

Thiên Xu cũng không giải thích, phất tay áo một cái: “Nghe rồi đấy. Không được ly khai nửa bược!” Nói xong đi đến bên chim loan thanh, “Thừa Thương Lộ đi đi, đi sớm về sớm.”

Chim loan thanh nghe thấy chủ nhân phân phó, cất tiếng kêu dài đến bên cạnh Thiên Tuyền, thu hồi hai cánh cúi thân xuống. Thiên Tuyền thấy thế, liền xoay người đem lang yêu ôm lấy, cẩn thận đặt lên lưng loan điểu, chính mình cũng ngồi xuống, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại đối với Thiên Xu nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Thiên Xu lại giống như không nghe thấy, chắp tay sau lưng mà đứng, hai mắt nhìn về núi xa.

Khai Dương cũng không dám nghịch ý, vừa lầm bầm vừa nhảy lên chim loan thanh: “Cái gì mà đi sớm về sớm… không phải là sợ mình bị liên lụy sao… hừ…”

Chim loan thanh đợi bọn hắn ngồi vững vàng, hai cánh lớn màu xanh tung lên, gió cuốn khắp nơi, lượn trời bay đi.

Để lại Thiên Xu một người.

Mới vừa rồi còn không nhìn lại, bây giờ ánh mắt lại hướng về phía bọn họ bay đi, chuyên chú không dời, giống như nhập định.

Liền vào lúc đó, đột nhiên yêu khí xuất hiện sau lưng hắn.

Trọc thủy như tên, sí hỏa như luyện tấn công lấy Thiên Xu!

Nguyên lai là cửu đầu cự hủy kia! Cửu Anh là thượng cổ yêu thú, có khả năng điều khiển nước lửa, một hồi thiên hỏa của Khai Dương không làm gì được hắn, ngược lại còn làm cho hắn hút được không ít thiên hỏa thần khí, công lực khôi phục. Thấy nó tránh ra khỏi pháp trận của Thiên Tuyền, thân mình tăng vọt, thân rắn có hơn mười trượng cao, cửu đầu hung hãn hơn trước gấp trăm lần, trọc thủy liệt hỏa như muốn hủy thiên diệt địa.

Xà đầu nghĩ mình đánh lén đã đắc thủ, nhìn Thiên Xu bị bao vây bởi hỏa đoàn cuồn cuộn, vô cùng đắc ý. Lửa trong miệng nó ngay cả Thiên Tuyền cũng không dám khinh thường, bởi vì lửa này là tam muội trung chi tinh hỏa, nếu trúng vào người chỉ sợ thần nhân cũng hóa thành bột mịn.

“Khặc khặc… Tuy không thể bắt được Thiên Tuyền, bất quá luyện hóa được Thiên Xu tinh quân cũng có thể tăng không ít công lực! Khặc khặc…”

“Vậy sao?”

Âm thanh lạnh lùng từ hỏa đoàn truyền ra, Cửa Anh cả kinh vội vàng phun ra càng nhiều sí hỏa làm lửa đoàn càng dữ dội hơn, cuồn cuộn ngất trời.

“Ngu ngốc đến nực cười.”

Tiếng quát vang lên, lửa kia giống như bị liệt phong thổi tán, biến mất vô hình. Thiên Xu đứng giữ hoàn toàn không tổn hao gì, ngay cả sợi tóc cũng không rụng. Tay trái hắn vừa lật xuất hiện một cuốn lụa hoàng kim, kim quang lấp lánh, vô cùng chói mắt. Hai bên cuốn lụa tự động khai giải, chỉ thấy trên mặt xuất hiện chữ vàng, thiết họa ngân câu như thể phi long phá thiên.

Nghe thấy Thiên Xu nói: “Hung thủy Cửu Anh, loạn thế gian, đạo thần binh, lập pháp trận diệt sát hai trăm ba mươi bốn tộc sinh linh. Ý chỉ, diệt.” Thanh âm Thiên Xu vang vọng chấn động khắp nơi như thần hàng thế, đọc ra ý chỉ của Thượng đế khiến bách thú trên núi Lang Gia đều phải cúi đầu. Cửu Anh kia cũng phải sợi hãi, không thể tin được ngay cả trong pháp trận kia nó cũng không biết mình đã gϊếŧ bao nhiêu yêu quái, vậy mà thiên nhãn lại sáng tỏ.

Cửu Anh đột nhiên điên cuồng phun ra hỏa diễm xích lưu, ý muốn đem tinh quân nho nhỏ này dẹp đi sau đó trở về Yêu vực tìm chỗ trốn.

Đã thấy thân ảnh Thiên Xu tan biết vô hình, nhìn mọi nơi xung quanh tìm kiếm thì thấy trên ngực có một cơn đau giữ dội, nội đan như bị đào ra từ từ!!

Cửu đầu cự hủy ầm ầm ngã xuống, tự biết không tránh khỏi kiếp số, chỉ còn biết đau khổ cầu xin: “Tinh quân tha mạng… Tiểu yêu không biết làm tức giận thiên nhan… Cầu tinh quân niệm tình tiểu yêu tu luyện vạn năm… tha mạng… xin tha mạng…”

Thiên Xu cầm trong tay nội đan hắc mặc lượng sắc, mặt không chút thay đỏi, đột nhiên chưởng hóa bạch diễm, màu sắc trong suốt như sương, là Phật giới tịnh hỏa.

Cự hủy hét lên một tiếng thê thảm, vạn năm sở tu đã tẫn hóa, thân thể tiết ra hắc tương nồng dịch, chỉ khoảng nửa khắc đã dung nhập vào mặt đất…

—-

Tiếng hót của chim loan thanh xa dần, đại khái là quay trở về bên chủ nhân.

Khai Dương thở dài đi vào tiểu xá ở dưới chân núi, đại khái trên mặt đất quá mức lộn xộn, hắn bắn ra một đốm lửa đem vết máu đốt đi, trở về phòng đã thấy Thiên Tuyền dùng Cửu Thiên nhị lộ bôi vào miêng vết thương của lang yêu, hương thơm mát bay vào mũi, vết thương trên người hắc lang cũng dần dần khép lại, ngay cả lỗ vết thương xuyên qua xương bả vai cũng biến mất từ từ.

Chính là thần sắc của Thiên Tuyền vẫn ngưng trọng như cũ, ngoại thương thì có thể chữa, nhưng nội đan đã bị binh giải, thương nặng đến cỡ nào cũng không biết chính xác, nếu không lang yêu cũng không ngủ say như vậy.

Trong túi Càn Khôn tuy có bảo vật, nhưng mà nội đan là thứ ngưng tụ từ tu vi ngàn năm mà thành, cũng chỉ có Huyền quả trên trời mới có thể chữa, mà bảo vật kia không thể có được, đều ở trong tay của Thượng đế. Thiên Xu hàng yêu công cao như vậy, trăm ngàn năm cũng chỉ được thưởng hai quả huống chi chính mình đã biến thành yêu tiên thế này.

“Thiên Tuyền, ngươi tính như thế nào? Tuy rằng Thiên Xu nói chuyện khó nghe nhưng đều là sự thật cả, ngươi cũng không thể lưu lại thế gian quá lâu…”

Thiên Tuyền nói: “Ta biết. Khai Dương, ngươi có thể đi ra bên ngoài chờ ta được không?”

Khai Dương nhíu mày, nghĩ nghĩ đột nhiên kéo cổ tay Thiên Tuyền vội hỏi: “Ngươi không phải định dùng cái biện pháp kia đó chứ?!”

Thiên Tuyền không phản đối, gật đầu nói: “Chỉ còn một cách đó, lấy nguyên thần của ta giúp hắn trùng tu nội đan.”

“Tuy nói phương pháp này khả thi nhưng cũng rất phiêu lưu. Nguyên thần của ngươi đã bị yêu lực xâm thực, nếu dùng tiên lực quá nhiều mà không khống chế được chúng, hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Thiên Tuyền, hay ngươi nghĩ cách khác đi!”

“Thời gian không nhiều, đã không còn cách khác cho ta lựa chọn.”

“Nếu ngươi có chuyện gì, Ly Khế nhất định sẽ lại tự trách mình. Thiên Tuyền, hay là ngươi…”

Thiên Tuyền lấy ra từ túi Càn Khôn một gốc cây có vẻ bình thường, cây cỏ này tuy bề ngoài bình thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó không có gân lá. Khai Dương không khỏi sửng sốt: “Vô Ưu thảo? Thiên Tuyền, ngươi định dùng nó làm cái gì?” Hắn nhận ra được loại cỏ này, tuy không phải là tiên giới bảo vật nhưng lại có một công hiệu dị thường, người ăn vào nó sẽ quên hết trước kia, tẩy tẫn khổ ức.

Thiên Tuyền không trả lời mà cúi đầu nhìn lang yêu đang ngủ say. Khai Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi muốn cho lang yêu ăn Vô Ưu thảo?”

“Khi hắn tỉnh lại, ta đã trở về thiên đình.” Hắn nhẹ nhàng nói, giống như sợ đánh thức lang yêu dậy. Có lẽ hắn thật sự không muốn lang yêu nghe thấy những lời này, “Ta đã nhiễm yêu lực, chắn chắn phải tịnh hóa. Nếu phải tịnh hóa nguyên thần, tẩy đi yêu ô…”

Hắn không nói gì thêm nữa, Khai Dương cũng đã hiểu được, ngữ khí mờ mịt: “Thiên trì Tịnh thủy.” Thiên giới, trong thiên trì tịnh thủy nước luôn chảy không ngừng, người nhập vào tịnh thủy có thể rửa sạch tội nhiệt, hoàn quy hết thành, vô phiền vô ưu.

Thất vị tinh quân bọn họ vốn là từ thiên địa sơ khai biến hóa thành tiên, không tu luyện, không độ kiếp, so sánh với chúng tiên chịu hàng vạn hàng nghìn kiếp nạn tu thành chín quả của thiên đình, có thể nói bọn họ chính là tiên nhân nguyên thủy.

Bản thể của bọn họ là ngôi sao, nếu chết đi thì sao tàn, nếu biến yêu là dị sao.

Ở Thiên giới, ở thế gian đều là một sự khác biệt.

Vì vậy vô luận Thượng đế xử phạt Thiên Tuyền, có thể khẳng định là bắt hắn vào Thiên trì tịnh hóa nguyên thần.

Khai Dương nhìn Thiên Tuyền. Bọn họ vừa sinh ra đã quen biết, hàng tỉ năm qua chưa từng gặp vị Cự Môn tinh quân này để ý bất cứ chuyện gì. Hiện giờ hạ phàm chỉ ngắn ngủi một tháng, vì một lang yêu mà không tiếc rơi vào yêu đạo. Nhưng cho dù đau khổ bao nhiêu, đồng tâm đồng lòng rồi cuối cùng cả hai đều phải lãng quên, vĩnh cách tiên phàm.

Khai Dương thường xuyên hạ phàm, thế gian sinh ly tử biệt thấy qua không ít, vốn tưởng đã nhìn thấu triệt. Hiện giờ trước mắt, Thiên Tuyền một tay khẽ nắm Vô Ưu thảo, một tay vuốt ve bộ lông của lang yêu trong mắt biểu lộ ôn nhu. Nhưng mà lang yêu lúc này hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn không biết được tinh quân trong lòng hắn bấy lâu nay đang đáp trả lại tình cảm của hắn, cũng không biết tình này rất nhanh tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nửa ngày sau tất cả sẽ tan thành mây khói.

Hắn rốt cuộc không nhìn được nữa, người đứng xem thôi đã thấy thê lương, thì lòng người trong cuộc còn phải đớn đau đến mức nào?

Trên khuôn mặt kia không lộ một chút bi thương, chỉ còn sự ôn nhu yêu thương cùng với điềm tĩnh, giống như thời khắc này đã là thiên địa vĩnh hằng.

“Ta… đi ra ngoài coi chừng.”

Khai Dương nhắm mắt, cắt đứt tầm nhìn dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Bất tri bất giác, không trung xanh thẳm đã biến thành màn đêm nhung lụa, sao cùng trăng, trăng với sao, Khai Dương ngồi dựa vào cánh cửa, ôm lấy hai đầu gối ngửa đầu nhìn về hướng Thất Huyền mệnh tinh, khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động, phía sau cánh cửa truyền đến tiếng quần áo ma sát mỏng manh. Bỗng nhiên, hắn có chút mong muốn thái dương không cần phải mọc lên, hoặc là lên chậm chậm một chút, để cho hai người trong phòng kia có thể ở một chỗ lâu hơn một chút…