Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 18

Hai ngày sau sư kiện Cố Tấn Thần cảnh cáo Hạ Nhiễm nói ít làm nhiều, Hạ

Nhiễm lần đầu tiên được tham gia hội nghị đặc biệt của công ty dưới danh nghĩa là “trợ lí phiên dịch đặc biệt của tổng giám đốc“.

Trở thành một phần trong số nhân viên tham gia cuộc họp, Hạ Nhiễm ngồi một góc im lặng lắng nghe đại boss nhà mình đứng trên bục cao chỉ trích lỗi sai. Người đàn ông này đứng ở vị trí cao như vậy, thân thể cao lớn

tản mát ra khí tức thành thục và mị lực khó có thể bỏ qua của một người

đàn ông trưởng thành, cô dần dần bị động tác của anh hấp dẫn. Nhìn cánh

tay anh tao nhã nâng lên, sau đó lại hạ xuống, động tác rất nhanh gọn mà ổn trọng.

Trong lúc thả hồn bay xa, Hạ Nhiễm lờ mờ nghe thấy Cố Tấn Thần vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh ba nội dung trọng điểm của cuộc họp.

Điểm thứ nhất, cô ngủ gật, không có nghe được.

Điểm thứ hai, cô còn đang mải nhìn anh, quên rồi.

Điểm thứ ba, Hạ Nhiễm rành mạch rõ ràng minh minh bạch bạch nghe thấy Cố Tấn Thần ông báo với mọi người: anh sẽ đi công tác.

Cái trọng điểm cuối cùng khiến Hạ Nhiễm nghe xong liền mở cờ trong

bụng, thiếu điều muốn vỗ tay tán thưởng. Về phần ông chủ của mình vì sao phải đi công tác, cô thực sự nghe không rõ. Điều này cũng không ảnh

hưởng đến tâm tình tốt đẹp của cô, sếp đi công tác, chân chạy vặt như cô sẽ thảnh thơi, cả thế giới trong nháy mắt trở nên xinh đẹp vô cùng. Hạ

Nhiễm im lặng hò hét trong lòng, rốt cuộc không cần bưng trà rót nước,

rốt cuộc không cần xem sắc mặc Cố Tấn Thần mà làm việc nữa.

Hạ Nhiễm nhất định không biết gương mặt cô có bao nhiêu vui vẻ, hai má ửng hồng, lông mi dài cong cong khẽ lay động, khóe miệng cũng không tự

chủ mà nhếch lên. Cố Tấn Thần khoong dấu vết liếc nhìn cô nột cái, châm

rãi đi từ bục cao phía trước màn hình chiếu power point về ghễ ngồi, khẽ hắng giọng rồi nhẹ nhàng bổ sung, “Hạ Nhiễm và Ninh Viễn trở về sắp xếp đi, chuyến công tác đi London lần này, hai người sẽ đi cùng tôi.”

Chốt lại, một câu nói của Cố Tấn Thần đã chấm dứt chuỗi ngày bưng trà

rót nước nhìn mặt người mà sống giống nô tỳ của Hạ Nhiễm tại văn phòng.

Thế nhưng, một chút vui vẻ cô cũng không có. Vui sao nổi đây, cái việc

bưng trà rót nước, trở thành trò tiêu khiển của người khác sẽ theo cô từ Trung Quốc sang tận nước Anh.

“Sếp, anh nghiêm túc chứ?”

Giọng nói trong veo như suối vang lên trong phòng họp vắng người.

Cố Tấn Thần vẫn an tĩnh ngồi tại vị trí của tổng giám đốc, đáp lại một tiếng, ánh mắt lướt khắp phòng họp mới vài phút trước vẫn còn kín người giờ đã 'người đi trà lạnh', sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng

bên cạnh, “Ý em là chuyện kia?”

Anh vừa tuyên bố tan họp đã bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi cùng khẩn

cầu của Hạ Nhiễm. Thế là Cố Tấn Thần dù đã chuẩn bị đứng dậy lại cố tình ngồi lại ghế, chờ cô lên tiếng.

Giọng điệu chất vấn của anh làm Hạ Nhiễn không khỏi nhớ đến ánh mắt

thâm sâu đầy ý vị của Tiêu Sơn và Hồ An lúc nãy, thì ra bọn họ là đang

đồng cảm với cô. Nghĩ thì nghĩ vậy, Hạ Nhiễm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở to mắt đầy ai oán nhìn anh, nói nhỏ: “Boss, tôi có thể không đi không?

Tôi đảm bảo trong thời gian anh đi công tác, tôi vẫn sẽ chăn chỉ làm

việc, tuyệt không lười nhác.”

“Không.” Từ chối cho ý kiến, trả lời ngắn gọn súc tích đúng trọng tâm là “nghề” của Cố Tấn Thần rồi.

“Nhưng mà...”

Ngày ấy, cuối cùng Hạ Nhiễm cũng ngộ ra một sô chuyện, chỉ cần cô phun một câu “Nhưng mà...” trước mặt Cố Tấn Thần, tuyệt nhiên sẽ không có vế sau.

***

Lần đầu tiên trong đời phải đi công tác, Hạ Nhiễm thật thà ngồi đợi hai tiếng đồng hồ mới thấy bóng dáng sếp nhà mình chậm chạp đi tới. Khí thế bất phàm, Cố Tấn Thần vẫn luôn lãnh đạm mà anh tuấn, phong độ như vậy.

Đi xuyên qua một đám đông, chẳng nói chẳng rằng anh đã cho cô một cái

cốc vào đầu.

Trên đầu truyền tơi đau đớn làm Hạ Nhiễm phải hô đau. Sau khi hoàn

hồn, cô im lặng khẽ xoa đầu, cắn môi dưới đưa ánh mắt mơ hồ mà nhìn anh, trừ ủy khuất còn có một cỗ oán niệm thật sâu. Mà cái cỗ oán niệm ấy còn chưa kịp tiêu tán, cái tên sếp đã sai còn già mồm cãi láo nọ đã nghiêm

mặt dạy dỗ nhân viên cần cù chăm chỉ như Hạ Nhiễm: “Ai bảo em tới sớm

vậy hả?”

Sếp à, tới sớm giờ cũng là tội sao?

Sếp à, tới sớm là phạm pháp hả?

Hạ Nhiễm cũng chỉ dám rít gào cãi anh trong lòng như thế, ngoài miệng

vẫn phải lựa lời, “Boss, tôi biết rồi. Lần sau nếu có đi công tác, tôi

nhất định sẽ đến muộn chút. Còn nữa... boss, hôm nay anh đến trễ.”

“Boss, hôm nay anh đến trễ.

Rõ ràng là hẹn nhau 9h sẽ có mặt tại sân bay, anh lại đến muộn mười phút.

Vô thức lại giơ tay lên chuẩn bị cốc vào đầu cô thêm cái nữa, Cố Tấn

Thần tự bị phản ứng của mình làm cho giật mình. May mà phản ứng anh vốn

nhanh, lập tức thu tay, cuộn lại để xuôi bên người. Gương mặt dù chẳng

có mấy sự thay đổi, song đôi mắt anh lại như đang giăng đầy sương mù,

nghĩ đến bản thân tối qua gọi điện bảo cô anh sẽ đến đón cô ra sân bay

cùng nhau. Thế mà sáng nay lại được thông báo cô đã đến sân bay sớm hơn

hai tiếng, một sự hờn giận không hề nhẹ dần dần chiếm cứ lòng anh.

Ang khép hờ mắt, nhíu mi, “Em có ý kiến?”

Cô cúi đầu, “Tôi nào dám.”

Sau đó bên tai lại mơ hồ truyền tới một tiếng cười khẽ từ trong cổ

họng anh truyền ra khiến Hạ Nhiễm không khỏi vô thức nâng mí mắt lại chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh. Tầm mắt vượt qua vai Cố Tấn

Thần, lại vượt qua một xe đầy hành lý vẫn không nhìn thấy Ninh Viễn đã

lâu không gặp.

“Boss, Ninh Viễn giờ vẫn chưa tới ạ?”

“Anh ta đã bay từ hôm qua rồi.” Nói xong, không biết Cố Tấn Thần từ

đâu lấy ra một túi giấy đưa đến trước mặt Hạ Nhiễm, khóa chặt ánh mắt

cô, thản nhiên mở miệng nhả ngọc, “Ăn sáng đi.”

Bữa sáng của Phúc Kí?

Phúc Kí là quán bán đồ ăn sáng gần ngay nhà Hạ Nhiễm. Ông chủ của quán rất nhiệt tình, quán lại gần trạm xe bus nên mỗi lần đi làm ngang qua

cô đều ghé vào mua một phần bánh quẩy với sữa đậu nành.

Bị Phương Đình Đình ép phải ném bữa sáng vào ngày nọ, Hạ Nhiễm đành ăn qua loa trên đường coi như giải quyết xong bữa sáng.

Đợi ở sân bay đã lâu, bụng Hạ Nhiễm đã sớm biểu tình, không nghĩ nhiều cô liền gục đầu hít một hơi thật sâu mùi thơm tỏa ra từ túi giấy, mùi

thơm ấy quanh quẩn nơi chóp mũi. Hạ Nhiễm vội vàng cảm ơn Cố Tấn Thần

rồi bắt đầu động thủ giải quyết nhu cầu no ấm của bản thân.

Sự thỏa mãn trên gương mặt cô như được phóng đại trong mắt Cố Tấn

Thần, một dòng nước ấm áp nhất thời chảy xuôi khắp người anh. Cố Tấn

Thần anh sống đã ba mươi năm nhưng chưa từng thấy mình dễ dàng thỏa mãn

thế này.

Cô cười, còn anh nhìn cô cười.

Máy bay cất cánh muộn một tiếng, sau đó cuối cùng cũng an toàn hạ cánh tại sân bay thành phố London. Khi Hạ Nhiễm đi cùng Cố Tấn Thần qua cửa

kiểm sát, cô phải quay qua nhìn cô một cái, đơn giản vì cô nghe thấy vị

cảnh sát sân bay tóc vàng mắt xanh đang đứng chào hỏi với Cố Tấn Thần

bằng tiếng Anh. Mặc dù anh chỉ gật đầu coi như câu trả lời vẫn không khó để nhận ra sự thân quen của hai người.

“Đi nhanh nào.” Bước chân của Hạ Nhiễm vốn khựng lại vì câu nhắc nhở

của anh mà nhất thời tăng tốc, sánh bước cùng anh thế nhưng mắt không

thể không ngước lên đánh giá.

Nhìn mặt anh một hồi, cô vẫn không lí giải nổi câu chào hỏi của người cảnh sát sân bay kia: “Tiên sinh, lâu rồi không gặp.”

London là thành phố đã quá thân thuộc với cô rồi, một tháng trước nơi

đây còn là địa bàn của cô, một tháng sau lại chỉ là đi công tác cùng Cố

Tấn Thần. Ninh Viễn tới London sớm hơn bọn cô một ngày, khi Cố Tấn Thần

đưa Hạ Nhiễm đến khách sạn thì Ninh Viễn đã đứng dưới sảnh chờ hai người từ bao giờ. Anh ta đứng cạnh báo cáo nhỏ với Cố Tấn Thần chuyện gì đó,

thực ra Hạ Nhiễm cũng chẳng tò mò nên không thèm để ý, cả thể xác và

tinh thần mệt mỏi của cô giờ chỉ thèm một căn phòng để đi ngủ mà thôi.

Ninh Viễn vẫn còn chuyện phải xử lí nên không cùng hai người Hạ Nhiễm

lên phòng đã rời đi. Hạ Nhiễm nhìn bóng lưng đã rời đi thật xa của anh

ta, ngáp một cái thật dài đến chảy nước mặt, mặc kệ Cố Tấn Thần kéo cô

vào thang máy.

Dựa theo chỉ thị của Cố Tấn Thần, Ninh Viễn chỉ book hai phòng. Vì anh ta đến trước nên hiển nhiên ở một phòng rồi. Thế nên Hạ Nhiễm chỉ fám

đứng ngoài cửa mà trừng mắt nhìn Cố Tấn Thần đi vào một gian phòng hào

nhoáng, chỉ vào cửa mà hỏi: “Boss, phòng của tôi thì sao?”

Đã cởi comple được một nửa, nghe thấy câu hỏi của Hạ Nhiễm anh lại xốc lại áo vest, nhìn cô, “Vào đây.”

Vừa đẩy xe hành lí vào cửa, Hạ Nhiễm vừa đánh giá căn phòng này, phòng khách, ban công phòng tắm, cần cái gì có cái nấy. Cô lại tủi thân hỏi

anh, “Boss, sao lại chỉ có một phòng ngủ, tại sao lại chỉ có một chiếc

giường?”

Khi cô ai oán, người nào đó đã nhanh chóng ném áo vest vào tay cô,

cũng cởi cả cravat. Một màn này rơi vào mắt Hạ Nhiễm cả, cô không thể

không nuốt một ngụm nước miếng.

Anh ngoái đầu nhìn cô, vừa lúc thấy cổ họng cô vì nuốt nuớc bọt mà khẽ động thì đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt, “Anh ngủ giường, sopha là

của em.”

Sốc, ý anh là cô và anh ở chung một phòng hả?

Cô nam quả nữ một phòng, mới nghĩ cô đã đỏ mặt, “Thế hình như không tốt đâu.”

Thấy Cố Tấn Thần không nói gì, cô lại nhiều lời giải thích cho anh

hiểu mối quan hệ rắc rối của cấp trên cấp dưới, còn cả nam nữ thụ thụ

bất thân là gì, “Boss, tôi chỉ là một phiên dịch nho nhỏ, làm sao dám

không biết xấu hổ ở chung phòng với anh chứ. Hơn nữa, theo tôi thấy,

Ninh Viễn chung phòng với anh sẽ chăm sóc anh được chu đáo hơn đấy.”

Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt thân sâu liếc qua bộ sopha màu đỏ

trong phòng khách, “Ghế sopha tương đối nhỏ, em ngủ thì vừa.”

Hạ Nhiễm cũng đưa mắt theo nhìn cái sopha tuy hoa lệ đẹp đẽ lại hơi

nhỏ kia, trong lòng lại một trận khinh bỉ, nhà thiết kế nào lại có tâm

thế cơ chứ? Còn nữa, sếp à, anh nghĩ một người con gái như hoa như ngọc

thích hợp để ngủ sopha lắm hả?

“Boss, không còn lựa chọn nào khác ạ?”

Cố Tấn Thần kéo vali vào góc phòng, kéo cravat đã lỏng lẻo xuống, lông mày hơi nhíu như đang cân nhắc câu hỏi của Hạ Nhiễm, sau đó cất lời,

”Còn chứ, cho em hai lựa chọn.”

Nghe anh nói vậy, hai mắt Hạ Nhiễm cũng sáng không kém đèn pha mấy

rồi, tha thiết mong chờ nhìn anh, anh lại chỉ lười biếng tựa vào cửa

phòng ngủ, hai tay khoanh trước ngực, nhíu nhíu mày tiếp tục.

“Một là em ngủ sopha, anh ngủ giường như đã nói.”

Anh vừa dứt câu cô đã lắc đầu quầy quậy.

Phương án A, loại.

Cố Tấn Thần vẫn im lặng quan sát biểu tình trên gương mặt cô, bộ dáng

thấy chết không sờn của cô làm tâm tình anh tốt lên nhiều, khóe miệng

cũng nhếch lên cao hơn, hơi nghiêng người, giọng nói mê hoặc lại lười

nhác tiếp tục vang lên, “Lựa chonh khách, em ngủ trên sàn, anh như cũ

ngủ giường.”

Quả nhiên là đại boss của Hạ Nhiễm, tác phong của anh khiến cô không

thể coi thường. Thay vì phải nằm sàn nhà ngủ, chi bằng tự mình biết thân biết phận chọn ghế sopha rõ “to” kia. Đại não làm việc có hiệu quả, Hạ

Nhiễm rất nhanh đã giơ tay cười ngọt ngào với vị sếp “hiền lành tốt

bụng” nhà mình.

“Boss, tôi ngủ sopha.”

Nhìn nụ cười so với khóc còn khó coi hơn đang treo trên mặt Hạ Nhiễm,

Cố Tấn Thần muốn cười cũng chỉ đành kìm nén, giơ tay khẽ xoa đầu cô,

không hề keo kiệt mà khen ngợi, “Lựa chọn sáng suốt lắm.”