Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 17

Hạ Nhiễm cảm thấy hôm nay bản thân nhất định chưa xem hoàng lịch, hoặc

hôm nay sao chiếu mệnh chiếu thẳng vào mặt cô rồi. Nếu không, tại sao cả buổi sáng cô lại bị Phương Đình Đình làm khó dễ nhiều lần chứ.

Lần đầu ---

Hạ Nhiễm vừa bước chân vào công ty, tay vẫn còn cầm bữa sáng nóng hổi, Phương Đình Đình đến đầu cũng không thèm nâng lên, hỏi cô một câu: “Cô

chưa đọc nội quy dành cho nhân viên à?”

Giọng nói đanh thép nghiêm túc làm Hạ Nhiễm nghĩ thầm có khi thư kí

Phương muốn kiểm tra “bài tập về nhà” cô ấy giao cho Hạ Nhiễm. Cô lập

tức thay đổi vẻ mặt đứng đắn, gật đầu.

“Đã xem.”

Phương Đình Đình nghe Hạ Nhiễm trả lời cũng chỉ cúi đầu nhìn thoáng

qua đồng hồ trên cổ tay, nghiêm túc xem giờ rồi ngẩng mặt mắt đối mắt

với cô: “Bây giờ là tám giờ năm phút sáng. Lúc cô bước ra khỏi thang máy là tám giờ hai phút, Hạ Nhiễm, cô đến muộn.”

Ngữ khí nghiêm khắc, không màn theo chút cảm tình nào. Hạ Nhiễm nghe

xong liền không phục khẽ nhíu mày phản bác, “Lúc tôi có mặt ở công ty,

thời gian mới hơn bảy giờ.”

Nếu biết vị thư kí này hà khắc như vậy, cô sẽ không bao giờ vào toilet dưới tầng một đâu.

Phương Đình Đình cũng không để lời giải thích của Hạ Nhiễm vào tai,

đôi mắt sắc lẹm lia tới bữa sáng trên tay cô, gương mặt tối lại, “Ai cho phép cô đem bữa sáng đến công ty? Quy tắc công ty, điều số 35, không

cho phép nhân viên mang bữa sáng đến công ty trong giờ làm việc.”

Cái quy tắc này Hạ Nhiễm cũng từng nhìn qua khi ngồi tụng cái đống

”gạch” nọ. Còn nhớ khi ấy cô còn buồn bực một chặp, vì sao có thể mang

đồ ăn trưa đến công ty, bữa sáng lại cấm?

Dũng khí để phản bác cấp trên Hạ Nhiễm không có, chỉ đành ngậm ngùi

ném bánh quẩy và sữa đậu nành thân thương của cô vào thùng rác dưới sự

giám sát của Phương Đình Đình.

Cúi đầu trở về bàn làm việc, mông còn chưa làm ấm ghế ngồi, Hạ Nhiễm

lại nghe thư kí Phương kia gọi mình, “Trong giờ làm việc không được phép làm việc riêng.”

Cô ngạc nhiên quay đầu thì đã thấy Phương Đình Đình đứng ngay phía

sau, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính vẫn còn mở ra trang chủ

blog cá nhân của mình.

Sau lưng Hạ Nhiễm lạnh ngắt, nhanh chóng tắt web, đứng dậy, “Tôi hứa sẽ không có lần thứ hai.”

Phương Đình Đình nhíu mày nhìn cô, khinh thường hừ một tiếng, ném giấy tờ lên bàn cô, “Làm tốt bổn phận của mình đi.”

Khi chị ta nói chuyện, Hạ Nhiễm có thể nhìn ra một thoáng khinh thường trong mắt Phương Đình Đình. Vị thư kí Phương kia xoay người quá nhanh,

cô cũng không kịp nhìn kĩ, chỉ cảm thấy có lẽ hôm nay tâm tình chị ta

không tốt, nhất định không được chọc giận chị ta.

Phương Đình Đình vừa đi, Lâm Khả bên lạnh liền gợi chuyện, “Cô chọc giận gì chị ấy à?”

Hạ Nhiễm lắc đầu, “Làm gì có, tôi ăn no rửng mỡ chắc. Tôi rất biết điều mà, nghiêm túc làm việc.”

Lâm Khả nghe bát quái, lại nghĩ đến chuyện gì, xoay ghế dựa một vòng

trở lại, quay bút nhìn Hạ Nhiễm, “Nghe nói hôm qua cô trèo lên boss...”

“Sặc...” chưa đợi Lâm Khả nói hết câu, Hạ Nhiễm đã phun hết ngụm nước

ngậm trong miệng, đen đủi là nó lại rơi toàn bộ xuống giấy tờ cô để trên đùi,cả một tập giấy tờ nhòe nước. Hạ Nhiễm nhanh chóng vẩy vậy tập

giấy, cũng lập tức phản bác Lâm Khả, “Ai trèo lên ai chứ!”

“Cô nghĩ đi đâu vậy.” Lâm Khả thấy cô gấp đến mặt đỏ bừng liền toét

miệng cười gian tà, “Tôi nghe nói cô lên xe của boss, không lẽ ngay cả

boss cô cũng đè rồi?”

(Vì chữ “thượng” trong tiếng Trung vừa là lên xe, vừa có thể là đè,

trèo lên ai đó cái gì đó. Ở đây mình không giữ chữ “thượng” mà dịch hẳn

sang thuần Việt.)

Lâm Khả càng nghĩ càng kích động, ông chủ là ai chứ, đẹp trai galan có nhà có xe, đích thực xứng với câu “cao phú soái”, chỉ cần nghĩ đến cảnh đem boss lột sạch, cả người Lâm Khả đều hưng phấn như uống tiết gà. Ánh mắt YY của Lâm Khả đảo qua Hạ Nhiễm lại càng thêm gian tà, hình ảnh 18+ tốt đẹp vù vù xoẹt qua đầu cô.

“Cô lăn đi.” Ánh mắt của Lâm Khả làm Hạ Nhiễm đổ mồ hôi, cô nàng này

đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hả. Nghĩ đến gương mặt thúi của Cố Tấn

Thần, cô không khỏi muốn lườm anh rách mắt. Hạ Nhiễm vừa nghĩ đến việc

tiếng tốt thì đồn gần mà tiếng xấu lại lan xa, không kìm nổi mà ném tập

giấy lên bàn, nghiến răng nghiến lợi, “Khẩu vị của tôi không có nặng

thế.”

Lâm Khả chép miệng, chỉ vào Phương Đình Đình đang tiến vào phòng làm

việc của tổng giám đốc, “Cô làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế,

tôi nghĩ thư kí Phương ý à, không những xét nét cô đến chết ngạt mà có

thể còn muốn lột da cô luôn ý.”

Hạ Nhiễn ngạc nhiên, “Sao vậy?”

Lâm Khả nhún nhún vai, “Bình thường cô không nghe người ta tám chuyện

hả? Mọi người đều đồn là thư kí Phương có ý riêng với sếp á.”

“Hả...” Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm nghe thấy chuyện này đó. Nhìn

Phương Đình Đình biến mất sau cánh cửa, gương mặt cô không khỏi hiện lên nét không thể tin nổi.

Hai người ầm ĩ một chặp, cuối cùng vẫn phải quay lại làm việc.

Giữa trưa, khi Hạ Nhiễm đến phòng in ấn đã rất cố gắng đi đường vòng

để tránh gặp mặt thư kí Phương. Lúc đi thật may không gặp, lúc trở lại

lại đen đủi gặp Phương Đình Đình vừa xin chữ kí của Cố Tấn Thần đi ra.

Chị ta nhìn Hạ Nhiễm vừa đυ.ng phải mình, ánh mắt đánh giá chiếu lên

người cô có khi phải đến một phút chứ ít.

Sau đó chị ta lãnh đạm mở miệng nói: “Sếp nói muốn cô đưa trà vào phòng cho anh ấy.”

Hạ Nhiễm lúc này chỉ một lòng muốn tránh xa thư kí Phương, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Nói xong, lập tức xoay người đi vào phòng trà nước.

Lần này pha trà, Hạ Nhiễm hạ quyết tâm không cho Cố Tấn Thần có cơ hội soi mói, nghiêm túc, chăm chú hoàn thành nhiệm vụ, đem theo cả văn kiện nộp cho Cố Tấn Thần.

Khi Hạ Nhiễm gõ cửa bước vào phòng, Cố Tấn Thần vẫn đang chăm chú làm

việc. Qua mấy ngày đi làm, cô có một phát hiện nho nhỏ, Cố Tấn hình như

có rất nhiều việc phải giải quyết, mỗi ngày đều bận đến mức đầu cũng

không ngẩng lên nổi. Nếu cô không nhỏ giọng đánh tiếng, “Boss, trà của

anh đây.” có khi anh cũng chỉ gật đầu rồi cho cô ra ngoài.

Phòng làm việc vốn dĩ im lặng khiến giọng cô quanh quẩn vấn vít lấy

anh. Cố Tấn Thần nâng ánh mắt từ chén trà trên tay lên đánh giá cô một

cái. Chỉ cần nhìn qua Hạ Nhiễm, anh đã nhìn ra tâm tư của cô gái nhỏ

này. Anh tạm dừng công việc, hỏi thẳng: “Nói đi, còn việc gì?”

Cảm giác chỉ một giây đã bị người khác nhìn ra tâm tư cùng cảm giác

lời nói dối bị vạch trần là cực kì giống nhau, khiến người ta không biết làm thế nào. Hạ Nhiễm ngoan ngoãn đặt văn kiện lên bàn cho Cố Tấn Thần, cười đến xuân quang sáng lạn, “Làm gì có việc gì ha ha... Boss à, anh

làm việc khổ cực như vậy, dừng tay uống chén trà nhuận họng đã.”

Trái ngược với Hạ Nhiễm đang cười đến cứng cả quai hàm, Cố Tấn Thần

lại vô cùng ung dung tao nhã, ánh mắt vô tình hạ xuống đánh giá chén trà sắc hương đều không đủ. Chậm chạp nâng cánh tay đang tựa trên ghế,

trước ánh mắt mong chờ của Hạ Nhiễm nhấc chén trà lên, hơi ấm từ chén

trà truyền qua tay thật dễ chịu. Rồi vẫn bỏ qua ánh mắt chăm chú của Hạ

Nhiễm khẽ nhấp một ngụm.

Đoán không ra tâm tư của anh, Hạ Nhiễm chỉ dám nhăn mày mong chờ nhìn

anh uống xong một ngụm trà, sau đó lại phát hiện lông mi anh hơi nhíu

lại, không nói tiếng nào để chém trà lại chỗ cũ.

Cô nóng vội hỏi anh, “Boss, uống được không ạ?”

Thực ra Hạ Nhiễm muốn hỏi anh câu khác cơ, chính là 'Boss, tôi còn phải đi học cách pha trà nữa không?'

Cố Tấn Thần chỉ đạm mạc trả lời trước sự mong chờ nôn nóng của cô, “Không được.”

Một câu 'Không được' làm Hạ Nhiễm ảm đạm, cô trộm nghĩ nếu không phải

Cố Tấn Thần đối với trà nghệ cực kì nghiêm khắc, thì anh là muốn vạch lá tìm sâu.

Nhìn bộ mặt thất vọng của cô, Cố Tấn Thần buồn cười, tay vẫn cầm tách

trà, như có như không hỏi chuyện Hạ Nhiễm: “Nghe nói hôm nay em đi làm

trễ, còn mang theo đồ ăn sáng?”

Hạ Nhiễm đứng hình, câu 'chủ nào tớ nấy' thật đúng, dù là sếp tổng hay thư kí đều thích đâm chọc người ta. Cuộc đời cô, xem thường nhất những

người như thế, nhưng người ta đều làm cấp trên của cô cả. Nghĩ một hồi,

lúc ngẩng mặt lên thì Hạ Nhiễm đã thay thành vẻ mặt thành khẩn, “Boss à, tôi biết mình sai rồi, nhất định sẽ không có lần sau.”

Cho dù có cố gắng thành khẩn thế nào, nghĩ đến đống tin vịt đang bay

khắp công ty, cô vẫn không khỏi miên man, thậm chí khi nhìn Cố Tấn Thần

vẫn có chút khác thường.

“Đừng có oán thầm trong bụng...” Ánh mắt sắc bén của anh dừng trên mặt Hạ Nhiễm, khi cô ngạc nhiên thì khẽ nhếch miệng, chậm rãi nói: “Càng

không nên mắng chửi người khác qua điện thoại.”

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Cố Tấn Thần, Hạ Nhiễm chạy như bôi

mỡ dưới chân về chỗ làm việc, vội vàng gọi điện cho Tiêu Sơn.

“Tiêu Sơn, tôi hỏi cậu, có phải hôm qua cậu với Cố Tấn Thần ở cùng một chỗ?”

Tại phòng làm việc của tổng giám bộ phận tiêu thụ trên tầng mười sáu,

Tiêu Sơn nhàn nhã bắt hai chân uống cà phê, nghe Hạ Nhiễm hỏi cung,

gương mặt cợt nhả hiện lên nét cười gian, không do dự trả lời, “Ừ, bọn

tôi còn chơi mạt chược với nhau.”

Hạ Nhiễm nghe xong thì như sấm sét giữa trời quang, toàn thâm đổ mồ

hôi lạnh, khóe miệng giật giật, rống một tiếng vào điện thoại: “Tiêu

Sơn, tôi sẽ không để cậu sống yên ổn hết cuộc đời này!!!”

Quay ngược thời gian một chút, trở lại buổi tối không trăng không sao

nọ. Sau khi về đến nhà, Hạ Nhiễm nằm trên giường nhớ lại mấy lần bản

thân bị Cố Tấn Thầm trêu đùa, nội tâm vô cùng phẫn hận.

Cô tìm điện thoại gọi cho Tiêu Sơn xả giận.

Đầu dây bên kia truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ, cô cũng chẳng để ý

nhiều, tùy tiện hỏi Tiêu Sơn đang ở đâu, cậu ta cũng chỉ nói đang chơi

mạt chược ở bên ngoài. Mặc kệ tiếng xoa mạt chược, Hạ Nhiễm ôm điện

thoại bắt đầu ngồi kể khổ với bạn tốt, câu nào cũng là chỉ trích đống

nội quy công ty biếи ŧɦái cộng thêm sếp tổng vô nhân tính trừng phạt

nhân viên mới làm.

Nhất là một câu “Tiêu Sơn, cậu nói xem, có phải Cố Tấn Thần có khuynh

hướng ngược đãi nhiên viên không?” Khiến Tiêu Sơn không nhịn cười nổi,

một ngụm nước miếng vô cùng mất vệ sinh mà phun ra trước mặt mọi người.

Hồ An cùng Trần Tử Ngang ngồi bên cạnh không khỏi khinh bỉ lau nước

miếng bắn trêm tay. Sau khi Cố Tấn Thần ném một con bài ra, Tiêu Sơn mới ý vị sâu xa mỉm cười, nghiêm túc nói chuyện điện thoại, “Ừ, anh ta

khẳng định là có bệnh.”

Nói xong câu ấy, Cố Tấn Thần ném một ánh mắt lạnh lùng về phía Tiêu

Sơn, hai người đàn ông còn lại lúc này cũng rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong nháy mắt, ba người phụ nữ ngồi trong phòng đều quay ra nhìn bốn

người đàn ồng trên bàn mạt chược, Hồ An với Tiêu Sơn cười lăn cười bò

trên bàn, Trần Tử Ngang tuy chỉ khẽ cong môi nhưng không khó để nhận ra

tâm tình vui vẻ lúc này của anh ta, chỉ riêng Cố Tấn Thần là nhăn mày

đến mức hay đầu lông mày sắp chạm nhau đến nơi, giống như rất tức giận.

Đầu điện thoại bên kia, Hạ Nhiễm đang lăn qua lăn lại trên giường nghe thấy tiếng cười cũng gật đầu trả lời:“Chính xác, nếu không tại sao anh ta lại ném hộp trà cho tôi chứ.”

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Tấn Thần, Tiêu Sơn khó khăn ngừng cười,

còn chưa kịp thả lỏng cơ mặt, nghe thấy hai chữ 'hộp trà' nội tâm lại

kích động, nhướn mày tỉnh ngộ hô lên:“À... trà á hả.”