Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 53: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [1]

Xuyên thư. Ngọt. Hài. Sủng. Ngược. Dụ thụ. 1x1

Hồi trước có nhiều thím cầu NP, mà tui thì theo chủ nghĩa 1x1 (muôn năm) :v nên viết cái này coi như ngụy NP: thụ xuyên thư vào nhiều thế giới, trong đó có phúc hắc, có ôn nhu, có hắc ám, có manh công. . .Nhưng công từ đầu đến cuối đều là một người ~

1.

Mặt đất khô ráo sạch sẽ, nhưng lạnh như băng. Người có mắt đều nhìn thấy một lớp băng mỏng bao phủ toàn hang động, như chiếc gương khổng lồ phản chiếu tất cả những gì soi vào nó.

Trên chiếc cột gỗ cao gấp đôi người trưởng thành, một thiếu niên gục đầu bất tỉnh, cả người bị trói cứng dán dính vào cột gỗ, quần áo kỳ lạ đối lập với những kẻ ở đây khiến người bản địa dễ dàng coi cậu thành ngoại tộc, hơn nữa mái tóc ngắn màu đen sẫm kia càng là khác người, cả những thứ nằm trong balo dưới chân cậu, cũng làm cho người ta tò mò không thôi.

Dĩ nhiên, nhiều hơn sự hiếu kỳ - chính là cảnh giác. Bộ tộc Diệm Long đã rất nhiều năm không có giao thiệp với thế giới bên ngoài, vì vậy sự xuất hiện của một thiếu niên lạ mặt không thể nghi ngờ chính là xâm nhập trắng trợn, cho nên thiếu niên liền bị trói lên cột gỗ ngay giữa động băng trong tộc, canh gác nghiêm mật.

Cách đó không xa, dù trời đã khuya nhưng lều tộc trưởng vẫn còn sáng đèn, một người đàn ông trung niên tóc trắng toát đứng dậy, ưu sầu mà nói rằng: “Tộc trưởng, hiện nay mùa màng khó khăn, số lượng nam tráng trong tộc có khả năng đi săn cũng ngày càng suy giảm, Thư Long do không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt nên đã tự diệt gần hết, tính đến thời điểm hiện tại chỉ còn hai người. Hùng Long trong tộc không có bạn lữ đều không thể trải qua kỳ động dục, hầu hết đều bỏ tộc mà đi. Tộc trưởng, nếu cứ kéo dài việc này, tộc Diệm Long e là không thể kéo dài huyết mạch. . .”

“Tộc trưởng, Tả trưởng lão nói không sai, tộc Diệm Long khi xưa rõ là bộ tộc đông dân cư nhất, nay lại tiêu điều xác xơ, ngay cả trẻ con cũng không còn. . .”

“Tộc trưởng, ta có chủ ý. Nghe nói ở phương nam khí hậu ôn hòa, sớm sinh ra thật nhiều quý nhân, ở đó nhất định có thư thú có khả năng sinh sản, chúng ta di cư đến đó tìm thư thú kết hợp, có thể giải quyết được vấn đề huyết mạch. . .”

“Hữu trưởng lão cần gì phải thế, thay vì chính chúng ta di cư đi, sao không đến thẳng đó cướp thư thú về? A, mà thư thú phương nam quen được cưng chiều ưng ấp, Hữu trưởng lão nhắm có cướp được người ta không?”

Bọn người thi nhau cãi cọ, càng nói càng hăng, kẻ tám lạng người nửa cân không ai chịu thua ai, đột nhiên giữa trận đấu khẩu bay ra một ngọn lửa thiêu cháy cái khăn trải bàn, đám rồng đực hiếu chiến mới giật mình ngậm miệng, lén lút liếc nhìn Diệm Long tộc trưởng ngồi lười biếng trên ghế cao.

“Không có Thư Long thì bọn Hùng Long các ngươi giao hoan không được sao?” Người được gọi là Tộc trưởng kia – mắt hẹp mày kiếm, mũi cao môi mỏng, da mặt trắng toát như tuyết, một đôi con ngươi xanh lam nhạt vô cùng lạnh lẽo, bất quá không hề có ý trách móc, giống như lời hắn nói ra hoàn toàn có lý: “Kỳ động dục của ta, đã mấy lần đều tự giải quyết này.”

Đám Hùng Long bên dưới đồng loạt khinh bỉ nhìn kẻ đang ngồi ở ngai vàng mà thổi móng tay, lên án --- Đó là do ngươi kén chọn được chưa?!

“Không có Thư Long thì chọn thư thú của chủng tộc khác, hừ, các ngươi cho rằng loài động vật nào cũng hung hãn như Diệm Long tộc sao? Các ngươi cho rằng Diệm Long tộc là giống loài gì? Thổ long (rồng đất)? Phi Long (rồng bay), hay là cái con khủng long trong tiền truyền sử cổ thích ăn cở sưởi nắng mùa xuân? Sẽ có thư thú nào chịu nổi sự giày vò của các ngươi sao? Bộ các ngươi quên trong lịch sử từng có một giống cái hổ vằn bị Hùng Long làm suýt chết hả?” Tộc trưởng biếng nhác mà chỉ chỉ tay xuống từng người, vẻ mặt tiếc hận: “Đối với vấn nạn này, Tộc trưởng ta đã sớm có đối sách. Các ngươi còn nhớ hôm qua chúng ta mới bắt được một nhân loại hay không?”

Nhóm Hùng Long mặt ngốc gật đầu, ngu ngơ nhìn nhau.

“Chậc, cách đây một tháng ta đã tính ra quẻ tượng, nói người nọ chính là cứu tinh của tộc Diệm Long.” Tộc trưởng mỉm cười từ ái: “Ta sẽ thay mặt Hùng Long trong tộc hảo hảo thỉnh giáo cậu ta, vì vậy trong mấy ngày này các ngươi ai cũng đừng đến gần băng động, tự ta có kế hoạch.”

. . .

Vương Nguyên không biết chính mình xuyên vào quyển sách nào, chỉ từ khi hệ thống reo lên một tiếng vang, hết thảy đều rơi vào hắc ám, không còn ý thức.

Cả người chìm trong bóng tối, khô bức nóng nảy, cảm giác như có hành vạn con sâu trùng chui rúc khắp nơi trên cơ thể, làm cho từng lỗ chân lông bừng bừng hỏa khí mà giãn căng ra, lông tơ nhỏ nhắn dựng thẳng, bộ phận nào đó trên cơ thể cũng không tự chủ mà phản ứng.

Thực tế, Vương Nguyên đã xuyên qua rất nhiều thế giới, nhưng ở những thế giới trước kia, cậu chưa từng có cảm giác này. Trước đó cậu chỉ đơn thuần là thu thập vận khí của nam chính để bổ sung vào linh hồn mình, vì vậy chuyện cơ thể dục cầu bất mãn như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Theo kinh nghiệm xuyên thư hằng ngày, Vương Nguyên biết, cậu động tình rồi.

Nhưng là, trước mắt tối đen không có thấy gì hết a!

Vương Nguyên theo thói quen cố gắng mở to mắt, dù biết chính mình đã tỉnh nhưng cậu vẫn như cũ không thể nhìn được cái gì, chỉ cảm giác có ai đó đang đứng bên cạnh mình, bàn tay lành lạnh mang  theo móng vuốt sắc nhọn lướt lên cơ thể khiến Vương Nguyên rùng mình, nhịn không được phát ra âm thanh rên la khe khẽ.

“A. . .” Cắn môi đè nén một tiếng kêu, Vương Nguyên bi kịch phát hiện, bản thân mình không chỉ phát tình, toàn thân còn không một mảnh vải, hơn nữa không biết tiểu huyệt phía sau bị người ta nhét vào cái gì, hiện tại vô cùng ngứa ngáy.

“A. . .hm. . .hm!” Lưỡi nếm được mùi vị ngòn ngọt của đồ vật không tên, hai gò má càng thêm ửng hồng, Vương Nguyên thở dốc, hai chân không nhịn được cọ xát vào nhau, nhưng có lẽ vì cổ chân bị buộc chặt nên hành động của cậu bị trói buộc, căn bản không thể giải quyết vấn đề.

“A. . a. . .” Cơ thể vốn dĩ có điểm tựa, nay vì dục hỏa đốt người mà mềm nhũn xuống, đột nhiên lại rơi vào khoảng không khiến Vương Nguyên thất thần kêu lên, sau đó là một l*иg ngực bằng phằng rắn chắc.

Đừng hỏi cậu tại sao lại biết được kẻ đang ôm mình là một nam nhân, bởi vì hiện tại, cậu rất muốn bị nam nhân hung hăng xuyên xỏ phía sau. Vương Nguyên biết rõ tính hướng của bản thân, còn ý thức bản thân là kẻ nằm dưới, từng ấy năm chưa từng quan hệ với bất kỳ người nào nên mới được chọn làm kẻ du hành xuyên thời không thu thập vận khí nam chính, không biết lần này hệ thống chết tiệt lại dở cơn động kinh mà hố cậu cái gì, túm lại là cậu không chịu nổi khi bị nam nhân khác ôm chặt như vậy.

Mà người nọ, còn cố ý sờ soạng vuốt ve cơ thể cậu, dường như sợ lửa cháy không thành mà chen bàn tay vào khe mông, cẩn thận âu yếm. Mấy ngón tay kia giống như rắn rết lành lạnh bò dọc bò ngang khắp mông cậu, đến khi bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt nhớp nháp mới lưu luyến lui ra, làm cho Vương Nguyên khó nhịn bật ra tiếng hừ nhẹ bất mãn.

Cậu tuy không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận rất rõ người đang ôm mình vô cùng cường tráng, vai rộng eo thon tiêu chuẩn mãnh nam, mái tóc dài của hắn vương vấn mùi nắng, còn xen lẫn loại hương vị không tên, làm cho cơ thể cậu xao động không nhẹ, càng lúc càng có xu thế nức nở khóc lên.

“Ha. . .” Trong bóng đêm nghe được âm thanh cười nhẹ, vừa giống trêu đùa vừa như an ủi, Vương Nguyên theo bản năng muốn buông đối phương ra. Ai ngờ người nọ dường như sớm đoán được ý định của cậu, lật người cậu lại, áp lưng cậu vào l*иg ngực hắn, dùng vật nóng giữa hai chân đỉnh đỉnh lên khe hẹp trong mông.

“!!!”

Hắn. . .muốn. . .

“@$%@W^&%^$*(S. . .” Một tràng tiếng nói gì đó chui vào tai, Vương Nguyên còn không hiểu rõ, đã bị đối phương luồn tay qua đầu gối, bế bổng lên cọ xát cùng cự vật nóng bỏng dưới thân. Cái cảm giác ma sát ra tia lửa kia quả thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thiếu chút nữa ma sát cho cậu tiết ra. Vương Nguyên thở hổn hển, càng gấp gáp nắm chặt tay hắn, thân thể nhẹ lay động lên xuống qua lại, bắp đùi run run lên, co quắp.

Cứ tưởng tượng đến thứ kia sắp ở trong cơ thể mình lộng hành, cậu lại không thể khống chế mà hưng phấn mềm nhũn, dã thú trong người như cảm ứng được tâm tình chủ nhân, càng mặc sức gào thét, làm cho từng tế bào trên thân thể Vương Nguyên giãn nở cực độ, vì hai mắt bị bịt kín mà càng thêm mẫn cảm.

“A. . .A a a!!” Vương Nguyên thét lên, eo cong về phía trước, đầu hơi ngửa ra, ở khóe mắt tiết ra nước mắt sinh lý, người sau thừa cơ cậu còn bất ngờ vì thình lình tiến vào, một hơi đẩy thẳng vào trong, làm cho Vương Nguyên không kịp thích nghi run mạnh một cái, cổ họng bắt đầu nức nở.

“Cuối cùng cũng vào hết rồi. . .” Vương Tuấn Khải đồng dạng thở một hơi, hài lòng nhìn nhân loại trong lòng đang run rẩy ấm ức, nhẹ nhàng xoa xoa lên hai đùi trắng nõn, hắn thỏa mãn hôn lêи đỉиɦ đầu nhân loại, tách hai chân cậu rộng ra, đè xuống đất.

Mặt sàn đóng băng không biết từ lúc nào đã phủ một lớp lông mao ấm áp, phía trên đầy hoa cỏ kí©ɧ ɖụ©, thân thể non mịn của thiếu niên bị áp xuống thảm lông, cọ xát cùng chúng, hô hấp đã loạn nay càng loạn hơn.

May mắn, lần đầu tiên nhưng không có bị thương.

Tộc trưởng Diệm Long tộc đắc ý cọ cọ tóc lên lưng thiếu niên một cái, hai tay bắt lấy eo cậu đề phòng cậu chạy, đem long căn cực đại nhấn sâu vào bên trong tiểu huyệt, độ to quá khổ khiến u huyệt thiếu niên căng ra hết cỡ, vất vả phát ra âm thanh dính dấp bổ trợ cho tiến động. Thiếu niên kêu rên ngọt ngào, huyệt động bên trong tham lam cắи ʍút̼, như trăm ngàn cái giác mυ'ŧ bám chặt lên long căn nam nhân, làm cho từng hoa văn trên long căn bừng bừng nổi lên, chèn ép u huyệt càng nhiều.

“A, a. . .” Thiếu niên cảm ứng được thay đổi, vẻ mặt hồng nhuận ửng đỏ xinh đẹp đến mụ mị, mông vểnh cao run run nuốt long căn, cố ý co rút u huyệt hai cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ vật to dài. Vương Tuấn Khải thích thú nhìn cậu, đỡ tính khí đang giương cao của cậu lên, vừa nhào nặn vừa bộ lộng, đồng thời nhẹ đưa đẩy hông, muốn cho cậu tiếp nhận long căn một cách trọn vẹn nhất.

Không lâu sau đó, trong hang động thỉnh thoảng truyền ra âm thanh rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ, tộc hân Diệm Long tộc hai mặt nhìn nhau, thầm nói Tộc trưởng có tính toán của riêng hắn, mọi người không dám lưu lại mà vội vàng rời đi.

“A. . .thoải mái, hảo thoải mái. . .Thật to, thật thích a. . .~ Đều đâm đến huyệt tâm, á á á!!”

Vương Nguyên vặn vẹo eo mông, mặc kệ bản thân là đang bị ai thao, sung sướиɠ nhổng mông giao vào tay người kia, cơ thể càng ra sức phối hợp. Cậu không thể phân rõ bản thân là do trúng độc hoa tình hay là thể chất dâʍ đãиɠ của cơ thể phát tác, chỉ cảm thấy quá sung sướиɠ, gần như lâng lâng trên mây không biết trời đất là gì. Trước giờ cậu vẫn luôn tự YY bản thân cùng một nam nhân khác dữ dội trải qua đêm đầu tiên, nhưng từ khi vào hệ thống xuyên sách thì toàn là ăn chay, một tên cong cũng không có. Nay được người chủ động ôm ấp lại có đại nhục bổng cực phẩm như vậy, thiếu niên dụ hoặc không khỏi thích ý nheo nheo mắt, lại lần nữa bị cắm đến chỗ mẫn cảm, thoải mái hô to.

“Hảo ca ca thật giỏi, mau cắm vào huyệt tâm ta. . .” Thiếu niên không rõ người kia có hiểu lời mình nói hay không, nhưng phía sau sung sướиɠ cực độ làm cậu phát nghiện, hận không thể câu người này làʍ t̠ìиɦ ba ngày ba đêm, khiến cho cậu toàn thân trên dưới đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương: “Hảo ca ca đừng có ngừng ~ Tiểu huyệt da^ʍ tao muốn bị thao đến càng phát lãng. . . ~”

“@%$@R%^^. . .”

Đối phương tiếp tới một câu, hành vi càng thêm gấp gáp. Long căn no đầy nổi lên họa tiết gồ ghề gân guốc, trực tiếp gãi cho tiểu huyệt sướиɠ rơn. Vương Nguyên há to miệng, thích đến độ không nuốt kịp nước bọt, thân thể kịch liệt lắc lư, đại da^ʍ huyệt cũng theo đó mà co rút mạnh mẽ, mỗi lần lại đem cự vật siết chặt vào trong. Vật nóng quá lớn nhồi đầy da^ʍ huyệt, vừa chà đạp vừa hung hãn đâm chọc mọi ngóc ngách, sớm đã làm cho da^ʍ huyệt thỏa mãn kêu gào, phun ra nước da^ʍ tung tóe lên thảm lông.

“Hảo ca ca ngươi mau nhìn tiểu huyệt ta. . .Có phải chảy rất nhiều nước không. . .Ân, ân, là chỗ đó, rất ngứa, tiểu huyệt tùy thời đều ngứa, còn chảy nước thật nhiều,. . .Nga, ân, a. . .!” Cảm nhận nam nhân dùng ngón tay gãi lên miệng huyệt, cậu cao giọng rên la, càng thêm dụ dỗ: “Hảo ca ca mau thao cho ta chảy nhiều nước. . .~ Da^ʍ huyệt sẽ hầu hạ ca ca thoải mái. . .A, nha!”