Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 52: Câu Cấm Đồng Học [2]

2.

Vương Nguyên hiển nhiên cũng không phải tay chơi lõi đời gì, rất nhanh liền bị lớp trưởng sờ cho mềm mềm rêи ɾỉ, đáng yêu như một chú cừu non rơi vào bẫy thợ săn.

“Rên thành như vậy, thoải mái lắm sao. . .” Vương Tuấn Khải vô thức thì thào, cũng không hiểu sao sau khi nói mấy lời này ra liền cảm giác rất hưng phấn, tiếng nước dính dấp trong tay như bản tình ca khuấy động huyết nhục trong người hắn, làm cho lớp trưởng khó có thể nén nổi tò mò: “Chỗ này của cậu xốp quá, bình thường vẫn hay tự chơi đùa có phải không?”

“Đều chuẩn bị cho ngày hôm nay mà thôi. . .” Vương Nguyên khó khăn đáp, liếʍ liếʍ cánh môi hồng sáng bóng, a a kêu rên, dường như rất hưởng thụ sự phục vụ của Vương Tuấn Khải: “Cậu có muốn xem không hả. . .?”

Vương Nguyên vốn chỉ muốn chọc ghẹo hắn, ai dè lớp trưởng lại gật đầu thiệt, hơi ngây ra một chút, bật cười: “Đừng hối hận đó.”

Nói xong thiếu niên đưa tay mò mẫm trong đệm sofa, lôi kéo một cái bọc khăn màu trắng, từ trong đó kéo ra một chiếc gậy mát xa cao su đàn hồi, híp mắt vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

Vương Tuấn Khải tê rần cả người, đầu lưỡi màu phấn kia không ngừng chạm lên từng hoa văn họa tiết trên thân gậy mát xa, trên bề mặt gậy đã phủ một lớp nước bọt lấp lánh, khiến hắn không tự chủ tưởng tượng kia chính là đồ của hắn. Nếu cậu ấy mà liếʍ lên cái kia, đầu lưỡi đó mà lướt qua vi mạch ở chỗ kia, chạm vào đỉnh đầu. . .

“Đừng mất tập trung, lớp trưởng.” Thiếu niên vỗ nhẹ má hắn, tách hai chân rộng ra, kéo hai ngón tay hắn ra khỏi nhục huyệt nóng hổi, đem gậy mát xa đâm vào.

“A. . .ahh. . .ahhhh. . . .! A, thoải mái, ưm, ưʍ. . .thoải mái quá. . .~ A~ Xem tôi, xem tôi cắn chặt chưa ah. . .”

Thiếu niên dường như đã làm việc này rất nhiều lần, hưng phấn đến mức không cầm lòng được, cao giọng da^ʍ kêu. Miệng huyệt mềm nhũn nhanh chóng cắn lấy qυყ đầυ gậy mát xa, dễ dàng nuốt được, làm cho thiếu niên vốn định đút vào từ từ để biểu diễn cho lớp trưởng nhìn, lại nhịn không được hung hăng đem gậy đâm phốc vào tiểu huyệt, làm cho huyệt khẩu căng phình ra, đói khát mà hút chặt gậy mát xa.

“Nhiều ngày chưa làm, tôi, tôi muốn. . a a a!”

Thiếu niên như biến thành người khác, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kích động cùng sung sướиɠ, lời nói ra vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hành động trong tay lại càng là thô bạo, trực tiếp bật công tắc đến nút lớn nhất, làm cho hậu huyệt bị chấn động rung bần bật: “A, ô. . .Không phải vậy, tôi, ư ưʍ. . .Tôi chỉ là. . .chỉ là, áh. . .~”

Thiếu niên muốn thanh minh điều gì đó, lại bị kɧoáı ©ảʍ tăng trưởng dần dần che khuất, tay nhỏ run run cầm gậy mát xa đâm rút liên tục, làm cho u huyệt càng lúc càng mềm, càng lúc càng phát lãng, xì xì phun nước tung tóe, đã muốn chảy nước đến không ngăn lại được. Thiếu niên phát hiện bản thân mình phấn khích tới mức mất bình tĩnh trước mặt bạn học, càng là tao lãng ngứa ngáy, khóe mắt ửng hồng phong tình vạn chủng, thân thể trắng nõn xuấn sắc vô biên, những lời thầm kín vốn luôn giấu giếm cũng muốn ào ào tuôn ra, khó lòng kìm giữ: “Lớp trưởng, cậu đừng nhìn, tôi, tôi ah, . . .”

Thiếu niên đưa tay lên miệng cắn cố ngăn kɧoáı ©ảʍ, nhưng làm sao chặn được cảm giác thích ý đã lan vào tận xương, nước bọt chảy dọc theo tay cậu lăn dài xuống, chảy lên cằm, lên ngực, đọng lại trên đầṳ ѵú cương cứng. Cậu vô thức đưa tay véo, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy núʍ ѵú tê dại vân vê chà xát, phát ra âm thanh mê đắm lòng người.

Tiểu huyệt phun nước ròng ròng, bắn cả lên mắt kính Vương Tuấn Khải. Hắn vẫn bất động như núi, dùng ánh mắt càng lúc càng nóng ngắm nhìn từng tấc từng tấc da thịt trên người thiếu niên, ngay cả gương mặt kia, hắn cũng tham luyến mà chăm chú tỉ mẩn quan sát, thái độ học tập nghiêm túc chưa từng có.

Tiếng nhóp nhép da^ʍ mỹ vang lên bên tai, hình ảnh dụ dỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác tần suất cao, Vương Tuấn Khải vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng trái tim đã điên cuồng co bóp.

“Lớp trưởng, Tuấn Khải, ah, ah. . .” Thiếu niên một tay vuốt ve tính khí, một tay cầm gậy mát xa ra vào cắm rút trong tiểu huyệt, eo nhỏ run rẩy, mông căng ra, vụn vỡ gọi tên hắn, một mảnh xuân tình cứ như thế đánh sâu vào tâm Vương Tuấn Khải, chấn cho sự bình tĩnh của hắn ầm ầm tan nát.

Hậu huyệt thiếu niên như cái miệng không xương hút chặt gậy mát xa, co rút nhục thịt bao vây gậy mát xa không chừa kẽ hở, mị thịt đỏ tươi căng ra bị đâm thụt đến thụt đi, phảng phất như muốn dính chặt vào gậy mát xa. Mỗi khi thiếu niên bị đâm đến chỗ mẫn cảm, cái mông nhỏ vô thức siết lại, hai chân run lẩy bẩy, da^ʍ huyệt vững vàng kẹp lấy cái gậy, nuốt đến chỉ còn cán.

Thực dâʍ đãиɠ.

Trong đầu hắn chỉ còn lại ba chữ này, rồi hắn cũng không kiềm được nữa mà vươn tay kéo gậy mát xa ra, đem đồ chơi hàng thật giá thật nhét vào cái tao động dâʍ đãиɠ kia.

“Á á á!!!” Thiếu niên thét chói tai, cứng người trong tích tắc, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ bất thình lình mà tiến vào, vừa sợ hãi vừa sung sướиɠ cong mông đón hùa theo ý hắn, ‘ba’ một tiếng đem côn ŧᏂịŧ hút sâu đến tận cùng.

Lúc này cậu mới thấy đau.

“Quá lớn. . .”

“Chặt thật. . .”

Hai người đồng thời kêu lên, Vương Tuấn Khải so với Vương Nguyên càng cảm nhận rõ cảm giác nóng ấm ẩm ướt bên trong là thế nào, không thể khống chế mà đưa đẩy eo, muốn làm cho nơi kia càng nóng lên càng da^ʍ hóa, hảo hảo hầu hạ chính mình đến sảng khoái.

“A . . .thực thô. . .Còn có, mạch máu. . .” Vương Nguyên rêи ɾỉ, mi dài ướt nước, thần thái có chút si ngốc, sâu trong hậu đình tràn ngập cảm giác thỏa mãn, càng thỏa mãn lại càng muốn có nhiều hơn. Vương Tuấn Khải lúc đầu cũng rất hiểu chuyện mà trừu sáp nhẹ nhàng, dùng côn ŧᏂịŧ tỉ mỉ tham tiến xem xét phía trong huyệt động một lần, nhưng rồi cái cảm giác bị hút chặt kia làm hắn mất khống chế, vô thức siết chặt cái mông đang làm loạn lại, ghé vào tai Vương Nguyên nói nhỏ: “Tao huyệt của cậu rốt cuộc chứa cái gì. . .Có độc sao. . .”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên là có. . .ah. . .ah. . .” Kɧoáı ©ảʍ tích tụ dần xuống bụng dưới, vật nhỏ theo quán tính giương cờ đầu hàng, không cần người chăm sóc mà vẫn có thể cao cao nhô ra, nhưng là cũng không có ý định muốn tiết ra. Vương Nguyên giật giật hai chân, tiện đà quấn lên thắt lưng lớp trưởng, nũng nịu kêu rên: “Ân, ân. . .sâu nữa, muốn sâu nữa. . .”

“Vào sâu nữa nhỡ tôi bị trúng độc của cậu chết thì sao. . .?” Vương Tuấn Khải không chịu nổi câu dẫn trắng trợn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khôn cùng mà bắt đầu giật côn ŧᏂịŧ muốn đưa đẩy càng mạnh. Vương Nguyên sao có thể không hiểu ý hắn, khẽ cắn môi một cái, ôm chặt hắn mà nói: “Sẽ không, chỉ cần, chỉ cần cậu bắn vào bên trong tôi, độc gì cũng không nguy hiểm nữa. . .”

Ầm một tiếng, đầu óc Vương Tuấn Khải như nổ tung.

“Dâʍ đãиɠ, sao trước giờ tôi không biết cậu lại dâʍ đãиɠ như vậy. . .” Hắn thì thào vài tiếng, rồi mạnh mẽ rút côn ŧᏂịŧ ra, qυყ đầυ sáng bóng nhắm thẳng cúc huyệt da^ʍ lãng mà đâm vào, đẩy ra nước dịch hỗn loạn: “Đã thế, tôi nhất định sẽ bắn cho cậu hết dâʍ đãиɠ thì thôi!”

“Hảo a, là cậu nói đó, lớp trưởng. . .” Thiếu niên cười khẽ một tiếng, co rút hậu huyệt, cũng sắp không chịu được nữa: “Người ta ngứa quá, đừng nói nữa, mau thao người ta đi. . .”

Đè thiếu niên xuống, Vương Tuấn khải thực hiện vận động điên cuồng chưa từng có. Trước kia hắn là quán quân chạy nước rút một ngàn mét, cũng từng tham gia vô số trò thể thao trui rèn tốc độ, hơn nữa trời sinh cho khả năng bách phát bách trúng, nên y như rằng là giày vò tiểu cúc huyệt dữ dội. Hắn hung hăng rút mạnh ra, ‘ba’ một tiếng cắm phốc vào, mặc kệ nước trào ra lung tung, mặc kệ khu vực xung quanh miệng huyệt đã bị va chạm làm cho đỏ ửng. Nhanh chóng kéo hai chân thiếu niên thật rộng, hắn cường liệt vận động eo, tần suất càng lúc càng nhiều, lực đạo càng ngày càng mạnh, ban đầu chỉ đơn thuần là muốn thiếu niên không dễ đắc ý, sau càng làm càng hăng, trực tiếp muốn thao nát cái tao huyệt không biết xấu hổ này.

Tao huyệt đói khát bị thao đến sung sướиɠ run rẩy bắn nước tứ phía, cũng không biết thiếu niên hưng phấn đến mức nào lại có thể chảy nhiều nước như vậy. Vương Tuấn Khải từ bé vẫn luôn là kẻ chinh phục nhân dân, dù gia cảnh có chút khó khăn nhưng tài nguyên hay tự lực vẫn tràn đầy no đủ, biết chính mình làm thiếu niên phát tao rồi, càng hung hãn quất xuyên mà đem tao huyệt chà đạp khóc ngất.

“A, a, a!! Ah! Quá tuyệt! Lớp trưởng, thật giỏi, ah. . .! Ư. . .! Không được, sướиɠ muốn chết, da^ʍ động sướиɠ muốn chết, co rút. . .A!!’

“Cảm giác thế nào?”

“Muốn, bên trong muốn bị lôi ra. . .A!” Thiếu niên lắc đầu, căng thẳng cả người: “Không, không được, tê. . .! A a a!!!”

Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm chặt mông cậu, ấn sâu côn ŧᏂịŧ, va đập cọ xát chỗ nào đó, trực tiếp làm cho Vương Nguyên thét lên, kịch liệt run rẩy cơ thể, co quắp bám lấy hắn.

“Tôi ra, tôi. . .ra. . .!!!”

Tiếp theo tiếng hét của cậu là âm thanh dịch trắng như sữa mãnh liệt bắn lên không trung, mà tiểu huyệt bên dưới cũng không chịu thua kém, phun ra ròng ròng.

. . .

Vương Tuấn Khải luồn năm ngón tay quav vào bàn tay Vương Nguyên, áp sát người vào cơ thể cậu.

“Ư, ưm!”

Tiếng nước bọt dinh dấp rất nhỏ phát ra trong căn phòng rộng lớn, giữa lớp học vắng người bỗng phá lệ kí©ɧ ŧìиɧ. Hai thanh niên rực rỡ như ánh mặt trời quây sát vào nhau, an ủi phiến môi của đối phương bằng hình thức dịu dàng nhất.

“Hô. . .lớp trưởng, to quá. . .”

“Đều cho cậu.”

“Nóng. . .tôi muốn có nước. . .”

“Sẽ có nước.”

“A. . .lớp trưởng, tôi ướt rồi. . .”

“Đừng lộn xộn.” Vương Tuấn Khải tháo mắt kính, dùng ngón tay nới lỏng chỗ kia, vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, vươn đầu lưỡi liếʍ lên cổ Vương Nguyên: “Chờ một chút, tôi sẽ lau khô cho cậu, nhưng là, cậu có muốn như thế không?”

Người kia ngửa đầu cười khúc khích, thuận theo động tác của hắn mà cởϊ áσ ra, tràn ngập dụ dỗ: “Đã qua năm năm, anh còn muốn lau khô cho em sao? Lớp trưởng, tắm ướt em bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi ~”

Nam nhân cúi đầu bế người lên bàn, chuẩn bị tác chiến: “Tuân lệnh đồng học.”

END