6.
Chân long chi tướng, là tướng mạo của bậc thiên tử đế thánh, trong mắt tà ma ngoại đạo chính là bảo bối khó gặp, từ trước đến nay vẫn thường bị lùng đón.
Sở dĩ nói chân long chi tướng có sức hấp dẫn với kẻ tu ma như vậy, là bởi vì huyết tinh của người này dễ dàng thu hút vật không sạch sẽ, có thể chịu đựng được tà linh nhập thân, hoặc ghê gớm hơn nữa là dùng để làm bình chứa cho pháp sư chiêu hồn người chết.
Mà Vương Tuấn Khải trong mắt Britania, là một cái bình chứa như vậy.
Song kiếm trên không trung không ngừng xoay vần, càng lúc càng nhanh, hoa văn ấn ký trên mặt Vương Tuấn Khải cũng vì vậy mà lan xuống tận cổ, khiến cho hắn trông như một tế phẩm chuẩn bị hiến dâng tà thần. Nhưng là vô luận ấn ký kia có rộng đến mức nào, cũng không có tác dụng gì với hắn.
Vương Nguyên bị hắn ôm rêи ɾỉ không ngừng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, rốt cuộc song song tiết ra, mùi vị đặc trưng nhanh chóng lan ra khắp phòng.
Ngay tại lúc này, từ trong không trung vươn ra vô số cánh tay đâm về phía bọn họ, móng dài nhọn hoắt đầy những lông là lông. Vương Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, đẩy Vương Nguyên xuống giường, chính mình lao ra đón lấy từng đòn tấn công của đám cánh tay, vung kiếm tàn sát không chút nương tay. Vương Nguyên thở hổn hển, tùy ý quấn kín người mình, run rẩy bò đến bốn góc giường, lần lượt đem máu chính mình nhỏ xuống từng nơi. Thân là đạo mộ tặc, cậu cũng không phải không có sở trường mà dám theo người đổ đấu, nếu nói Vương Tuấn Khải có chân long chi tướng, thì cậu là kẻ mệnh cách thuần dương, sinh ngày dương tháng dương càn khôn dương, hoàn toàn không sợ bị yêu linh quấy nhiễu.
Máu của người mệnh cách thuần dương là thứ tà môn vừa yêu vừa hận, vì vậy khi mùi máu của cậu lan ra khắp phòng, những cánh tay kia đồng loạt khựng lại, rút về sau, có ý muốn giương lên nhưng lại bị sức nóng tản ra từ những giọt máu kia làm do dự.
Britania nhíu nhíu mày, đứng ở đầu trên đầu trận pháp, gã phát hiện trận pháp chính mình bị người phá rối, hạ một đạo lệnh chỉ xuống, mười tám bức tượng vốn chỉ đứng đó lập tức giơ tay nhấc chân, bụi mù tung tóe, thi nhau rầm rầm bước về phía Vương Nguyên.
“Xem ra cũng có chút tài năng. . .” Britania nhếch môi: “Nhưng làm sao đấu lại ta!! Hậu thế các ngươi thật là ngông cuồng!!”
“Đừng vội mạnh miệng.” Âm thanh trầm đυ.c của Vương Tuấn Khải vang lên lẩn quẩn trong không gian, không chút e sợ: “Ngươi là cổ nhân, nhưng chỉ tinh thông bàng môn tà đạo, ngươi hiểu can chi ngũ hành, nhưng lại chẳng chống đỡ được số mệnh, ngươi nắm quyền sinh sát trong lòng bàn tay, lại để người ngươi yêu thương nhất hy sinh trước mặt mình. . .”
“Câm miệng!! Ngươi không có quyền nhắc đến Tiểu Tùng.” Britania không hề dao động, tay ôm siết Tống Tình trong lòng: “Ta sẽ mang ký ức của em ấy trở về, mà ngươi, Vương Tuấn Khải, ngươi sẽ là kẻ thừa nhận mọi phản phệ từ ma pháp ta tạo ra.”
“Ngươi vì lợi ích bản thân mà không tiếc gϊếŧ hại tính mạng người khác. Đợi Ban Tùng tỉnh lại, y chắc chắn sẽ hận ngươi đến chết.”
“Dù sao kiếp trước y cũng hận ta, bây giờ cũng có gì khác đâu?” Britania cười nhạt: “Ngược lại là ngươi, nên lo cho bản thân mình đi!”
Nói rồi vung tay lên, mười tám bức tượng phát ra tiếng kêu bén nhọn, làm cho mặt đất phía trên đầu Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rung lắc dữ dội. Hắn vội vàng ôm lấy Vương Nguyên, né tránh đất đá rơi xuống, đồng thời nhảy lên giường.
“Kết giới!!!” Vương Nguyên thét to, đầu ngón tay trái bốc lên ngọn lửa màu xanh lục sẫm màu, u quang chói lọi, dựng thành kết giới bao bọc xung quanh hai người. Tầng tầng đất đá như không nhìn thấy mà đi xuyên qua hai người, rơi xuống đất, đập lên mười tám bức tượng làm cho lớp vỏ tượng bong ra, bại lộ thi cốt trắng toát bên trong.
Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn rời khỏi kết giới của Vương Nguyên, vận dụng sức mạnh cùng khả năng di chuyển linh hoạt luồn lách qua từng bức tượng, đem chúng nó đánh bại, chất thành đống rồi mượn lực ôm Vương Nguyên nhảy ra ngoài.
Một bộ xương khô thình lình bật dậy, túm chặt lấy cổ chân Vương Nguyên, ngón tay xương xẩu đâm xuyên qua cổ chân khiến cậu đau đến mồ hôi đầy đầu, cố gắng không phát ra tiếng rên, giãy dụa muốn đá xương khô ra. Nhưng là nó giống như nỗ lực hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, thề chết không buông, thậm chí đem ngón tay xâm nhập vào gân cốt trong chân cậu, nếu giải cứu không cẩn thận, cái chân này phế đi là tám phần mười.
Vương Tuấn Khải mắt đỏ ngầu không có cơ hội quan sát, đến lúc phát hiện bộ xương khô tác quái, liền hung hăng ném kiếm xuống chặt đứt cánh tay xương khô, mang Vương Nguyên leo lên tầng trên.
Cửa ngầm từ lúc căn phòng rung chuyển đã bị làm sập, hắn rất dễ chui qua, nhưng hắn không chọn con đường đó mà đâm thủng một nơi khác của mặt bằng, dùng máu chính mình dụ dỗ mấy cánh tay còn sót lại trờ đến, lợi dụng chúng phá vỡ kết cấu tầng trên.
Britania, phải gọi là Ô Đồng, vốn đang thực hiện nghi thức cuối cùng để dịch chuyển ký ức Ban Tùng trở về như trước kia, liền cảm thấy dưới chân chấn động kịch liệt. Gã vốn muốn lấy Vương Tuấn Khải làm bình chứa tất cả tội lỗi oán niệm của những kẻ nguyền rủa gã nên mới cố tình phân ra một trong ba hồn cưỡng chế nhét vào người Vương Tuấn Khải, còn cố ý chế tạo ký ức giả cho Vương Nguyên để hai người bọn họ lầm tưởng bản thân là Ô Đồng và Ban Tùng chuyển thế.
Chỉ là không ngờ kẻ có chân long chi tướng lại dai dẳng như vậy, bị chôn sống cũng không chết.
Ô Đồng dĩ nhiên nhìn ra Vương Nguyên có mệnh cách thuần dương, nhưng loại người này gã không quan tâm đến, cái gã cần chỉ là một cái bình chứa, còn đâu bao nhiêu tội ác gã đều không để ý, bởi vì kẻ phải chịu hậu quả không phải gã mà là Vương Tuấn Khải. Bất quá hiện giờ không thể lơ là vị mệnh cách thuần dương này rồi, xem ra Vương Nguyên cũng không phải đèn cạn dầu mà là chân nhân bất lộ tướng.
“Ô Đồng, ngươi đừng quên, trong người ta còn có một phần ba linh hồn của ngươi.” Vương Tuấn Khải mang Vương Nguyên an toàn đứng trước mặt Ô Đồng, mà Vương Nguyên toàn thân đều dính máu của Vương Tuấn Khải, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi không nói cho ta biết. . .”
Vương Tuấn Khải sờ sờ đầu cậu: “Ta không vấn đề. Vốn dĩ chân long chi tướng chính là cái hố hút linh hồn, hiện giờ một phần ba linh hồn của Ô Đồng đã bị máu trong người ta thôn phệ.”
Vương Tuấn Khải nói nghe rất dễ dàng, càng nghe sắc mặt Ô Đồng càng trắng. Gã đã dự đoán được tình huống này, nhưng không nghĩ đến Vương Tuấn Khải cũng biết.
“Cho nên lúc trúng phải kịch độc máu giao yêu, long huyết thức tỉnh bắt đầu cắn nuốt một phần ba linh hồn kia, ngươi mới phát điên?” Vương Nguyên mở to mắt: “Mà thuần dương huyết của ta chính là thuốc giải?”
“Có thể nói như vậy.” Kỳ thực cảm giác khi tiến vào bên trong cậu mới là chân chính thuốc giải. Vương Tuấn Khải sẽ không nói ra, bằng không sợ rằng cậu sẽ chẳng thèm để ý đến hắn nữa cho mà coi.
“Tốt lắm, ngay cả một cái bình chứa cũng dám chống lại ta.” Ô Đồng cười gằng, khóe mắt trái chảy xuống huyết lệ giống hệt như tình trạng của Vương Tuấn Khải trước kia: “Đã như vậy, hôm nay ta không chôn vùi các ngươi trong lăng mộ này thì Thủy Tĩnh Vương ta sống lại cũng không còn ý nghĩa gì.”
“Chậm đã, ngươi nói ngươi sống lại?” Vương Nguyên giật mình: “Tá thi hoàn hồn?”
“Không sai, cỗ thân thể tên Britania này vừa chết cách đây không lâu, vừa vặn ta trùng sinh, liền lấy đó làm nơi trú ẩn.” Ô Đồng cũng chẳng ngại nói thật, dù sao gã tin tưởng nơi này là địa bàn của mình, hai con chuột nhắt làm sao đủ sức đôi co: “Sau đó ta nhập bọn cùng các ngươi đi lăng mộ, chỉ để chờ ngày hôm nay.”
Vương Tuấn Khải đột nhiên ngắt lời: “Ngươi có từng thắc mắc tại sao bản thân có thể sống lại hay không?”
“Để làm gì?” Ô Đồng nhếch môi: “Quản lý do là gì, dù sao ta cũng đã sống lại.”
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đồng loạt nhìn gã bằng con mắt cá chết.
“Ta nói, thảo nào Ban Tùng không thèm thuận theo ngươi là phải.” Vương Nguyên khó có khi mở miệng châm chọc: “Ngươi đầu óc không linh thông còn bất phân lý lẽ, Ban tướng quân hy sinh cho ngươi nhiều như vậy, chẳng những không được cảm kích mà còn bị ngươi chiếm lấy làm của riêng, hiện giờ cố hết sức giúp ngươi trùng sinh, ngươi lại gây thù chuốc oán.”
Ô Đồng nheo mắt: “Có ý gì?”
“Có ý gì? Còn phải hỏi sao?” Vương Nguyên hừ lạnh: “Ngươi cho rằng ta làm thế nào biết được phương thức đẩy lùi tác dụng của huyết văn ấn ký trên người Vương Tuấn Khải? Tự ta nghĩ ra chắc? Dù có thông minh đến mức nào thì. . .khụ, ai lại cho rằng làm. . .tình là cách giải quyết?”
Ô Đồng sửng sốt: “Ngươi. . .”
“Ban tướng quân nói với ta, y thất vọng về ngươi quá nhiều. Tuy ta không biết làm sao mà y lại có thể giúp ngươi trùng sinh, nhưng ngươi lần nữa tự tìm chết, đừng mong y thương tiếc ngươi lần nữa.” Vương Nguyên nói xong, ôm cánh tay chảy máu của Vương Tuấn Khải, nghiêm mặt: “Còn có, đừng đánh chủ ý lên người Tiểu Khải, ta có thể thoát khỏi trận pháp của ngươi, cũng có thể đem ngươi nhốt vào Khổn Tinh trận, lúc đó không có Ban Tùng bên cạnh, xem ngươi làm sao thoát!”
Ô Đồng ngẩn người nhìn cậu, lại cúi đầu trông Tống Tình trong ngực. Tống Tình là chuyển kiếp của Ban Tùng cho nên không nhớ chút gì về kiếp trước. Hóa ra trước giờ Tống Tình khờ khạo là do y giả vờ, thực chất trong lòng đã biết gã là ai. . .
. . .
Một trận đấu võ mồm, không dùng đao kiếm cũng có thể phá giải mâu thuẫn, Vương Nguyên phát huy chân lí ‘quân tử động khẩu không động thủ’, hoan hoan hỉ hỉ đưa ‘chân long’ nhà mình về nhà.
“Ngươi ngồi yên đó, ta tới.”
Trên vai Vương Tuấn Khải bị thương rất nặng, lúc đến bệnh viện còn bị bác sĩ mắng một hồi, băng bó xong xuôi thì ra lệnh cấm làm việc nặng, vì vậy tất cả những việc chăm sóc đều rơi lên người Vương Nguyên.
Dĩ nhiên, bao gồm ‘chăm sóc’ về mặt tính phúc.
“A. . .ân, ân. . .” Vương Nguyên vịn lên bên vai không bị thương của hắn, đỡ lấy đại côn ŧᏂịŧ bừng bừng phấn chấn đặt lên cửa huyệt đã qua tiền hí, chậm rãi ngồi xuống. Tiểu huyệt mới mấy ngày không làm vô cùng chật hẹp, mãi mới nuốt được qυყ đầυ, thịt huyệt cố gắng thả lỏng lấy lòng vật cứng cực nóng, kéo căng ra hết cỡ.
Vương Tuấn Khải có chút nhịn không được mà đặt tay lên eo cậu, nhấn xuống. Vương Nguyên kêu lên kìm nén, huyệt động hoàn toàn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, nuốt đến tận gốc, khiến cho qυყ đầυ ở bên trong hung hăng va chạm chỗ bí mật.
Vương Nguyên thở dốc, còn chưa kịp động đã bị đối phương huých nhẹ một cái, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa bị cự vật cọ cho nhuyễn người. Cậu trừng mắt nhìn hắn, phát hiện trong đôi mắt tên kia chỉ có một mình mình, không khỏi nóng người, lúc này mới thấy ngại ngùng mà cúi đầu.
“A,nha. . .Chậm, a, đợi ta thích nghi. . .ưm, không, không a. . .”
“Thích?”
“Thích, thích lắm. . .a.a.a. . .A!”
Trong phòng bệnh không ngừng truyền ra tiếng đè nén khe khẽ, may mắn hôm nay không đông người, y tá trực ban cũng không để ý mà đi qua luôn.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, đảo khách thành chủ đè cậu lên tường, đâm đâm rút rút từ phía sau, khàn khàn nói: “Đừng đi đổ đấu nữa, về sau ta nuôi ngươi.”
“A. ..phì, ngươi nuôi được ta sao, câu đó phải là. . .a. . ta. . nói-. . .AA! Vương Tuấn Khải, ngươi. . .nhẹ. . .”
“Ta nuôi ngươi.” Vương muộn tao kiên trì lặp lại ba chữ nào đó, sau đó bịt kín miệng Vương Nguyên bằng cách hùng hục vận động. Vương Nguyên cấm ngữ nhìn hắn, cắn môi rêи ɾỉ, quay đầu cùng hắn hôn hôn, phiêu phiêu lượng lượng mà trải qua một đêm ngọt ngào.
END