5.
Vương Tuấn Khải nói cũng không ngoa, bởi vì muốn tạo nên một lăng mộ đầy mùi huyết khí này, kẻ ra tay phải chịu ác nghiệp rất lớn. Mà ác nghiệp đó hiện tại đang ứng trên người hắn, vì vậy hoa ăn ấn ký màu đen sẫm đó không ngừng lan rộng, gần như bao phủ khắp da mặt làm cho diện mạo Vương Tuấn Khải càng lúc càng dữ tợn, thậm chí sắp có xu thế muốn nuốt chửng cả người hắn.
“Ngươi biết ấn ký này là cái gì không. . .?” Vương Nguyên có chút sợ hãi vươn tay sờ lên mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết lan khắp đầu ngón tay làm cho cậu tê dại, lạnh như vậy, cứng như vậy, người bình thường có thể chịu đựng được ư?
“Chúng ta làm thế nào bây giờ? Không thể để ngươi như vậy mãi được!” Vương Nguyên nôn nóng vò tay: “Ngươi biết cách giải thoát khỏi ấn ký này chứ? Nếu có, dù là cái gì chúng ta cũng phải thử một lần!”
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu, lắc đầu: “Ta không sao.”
Hắn chần chừ nói: “Thứ này do Ô Đồng làm ra, lúc đó hắn vì người mình yêu thương nhất tử vong mà chết tâm triệt để, hẳn là không còn phương pháp nào khác. . .”
“Nếu, ta nói nếu. . .” Vương Nguyên bỗng giật mình, như nhớ ra điều gì mà ngập ngừng: “Nếu Ban Tùng có cách giải thì sao?”
Vương Tuấn Khải rõ ràng không nghĩ đến chuyện này: “Ban Tùng chết trước khi ấn ký được chế tạo, làm sao. . .”
Vương Nguyên quay đầu sang một bên, kỳ thật cậu cũng không biết cách này có hiệu quả hay không, chỉ là trong đầu luôn có một âm thanh liên tục thúc giục cậu mau thực hiện, tựa hồ chủ nhân của âm thanh kia chính là Thống lĩnh tướng quân Ban Tùng trong truyền thuyết, lại dường như là của chính bản thân cậu.
Vương Nguyên cắn môi, như đã hạ quyết tâm mà đưa tay lên khóe miệng cắn mạnh, sau đó liếʍ liếʍ đôi môi dính máu, cứ như vậy cắn xuống môi Vương Tuấn Khải.
Hắn không hiểu gì cả, nhưng vẫn đáp ứng thuận theo, hé miệng ra cùng cậu triền miên dây dưa, sau một lúc lâu đã dấu hiệu nhiệt hỏa đốt người.
Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên xuống giường, nhanh chóng tiến vào.
“Ư. . .ưʍ. . .”
Tiểu cúc huyệt vốn dĩ sưng tấy không chịu nổi, nay lại bị người đem ra xâm nhập dĩ nhiên đau rát khôn cùng, nhưng Vương Nguyên cố ý xem nhẹ nó, nỗ lực mở rộng giãn khai cửa huyệt thích ứng với độ lớn quá tải kia, từng chút một co rút u huyệt đem côn ŧᏂịŧ nuốt vào trong, đến khi chạm đến tận gốc mới dừng.
“Thao ta, dùng lực thao ta. . .”
Thanh niên đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, rõ ràng là thẹn muốn chết lại cố gắng bày ra vẻ phong tình vô hạn, động đậy eo lên xuống phun nuốt côn ŧᏂịŧ, chẳng mấy chốc đã làm cho thịt huyệt đỏ tươi tầng tầng siết chặt, như trăm ngàn cái miệng nhỏ bám dính bề mặt côn ŧᏂịŧ không rời. Côn ŧᏂịŧ giật giật mấy cái, hiển nhiên là bị lời nói làm cho kích động, không cố kỵ gì nữa mà bắt đầu đỉnh lộng ra vào, đem tiểu huyệt chật hẹp chen lấn kín mít.
Hai người khăng khít phù hợp đến không ngờ, Vương Nguyên ngồi trong lòng hắn, tay vịn hai vai hắn, liên tục vặn eo lắc mông nhịp nhàng di chuyển. Sau cảm giác đau đớn bỏng rát như bị dung nham xuyên xỏ, tiểu huyệt ngựa quen đường cũ bắt đầu ngứa ngáy lên, phảng phất như dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra ở qυყ đầυ sẫm màu của côn ŧᏂịŧ mang theo độc tính cường đại, một khi đã chảy vào đâu liền khiến nơi đó râm ran dương tao không chịu nổi.
Cái mông nhỏ cũng không biết xấu hổ mà đong đưa càng nhanh, không hiểu vì sao trong người Vương Nguyên trào lên cỗ hỏa dục kỳ quái, vốn dĩ cậu chỉ muốn dùng thân thể thử phá giải ấn ký trên mặt Vương Tuấn Khải, cư nhiên lại vì được côn ŧᏂịŧ vĩ đại ra ra vào vào mà bắt đầu thất thần, tần suất trừu sáp càng tăng, cậu càng muốn đòi hỏi lớn, trong người cũng sản sinh một loại cảm giác khoái ý còn hơn là hoan ái giao hòa.
Hàng ngàn chú ngữ thiên ti vạn lũ đổ vào trong đầu, dạt dào như sóng lớn, thâm thúy tựa biển sâu, lại không có cách hiểu hết, chỉ có thể thuận theo tình lý bộc phát tự nhiên, cùng với du͙© vọиɠ trong cơ thể rền vang hòa lẫn, tan chảy vào nhau. Vương Nguyên tự mình bị động thao tiểu huyệt, đôi mắt mông lung dần dần biến thành màu đỏ tươi, mi mắt ẩm ướt nước không ngăn được giọt lệ trong suốt nóng bỏng kiêu sa, làm cho gương mặt thanh niên càng thêm phần yêu dị kiều diễm.
“A, agh. . .aghhhh!!” Cậu bắt lấy bàn tay hắn đan l*иg vào nhau, eo mông kịch liệt trừu động nhấp nhô lên xuống, côn ŧᏂịŧ bị chọc dựng đứng thẳng tắp, mỗi lúc càng cương to, Vương Tuấn Khải thở dốc nặng nề, mở to đôi mắt thanh minh nhìn thanh niên lay động giữa màu đen đặc của căn phòng, chỉ muốn hung hăng đem người này đè xuống cắи ʍút̼.
“Muốn, muốn nhiều hơn. . .”
Thanh niên nũng nịu ngửa đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mông nhỏ co chặt, cửa huyệt sít sao cắn lấy côn ŧᏂịŧ, tham lam mυ'ŧ mát phát ra tiếng động dính dấp da^ʍ mỹ. Gặp Vương Tuấn Khải vẫn đờ ra không làm gì, cửa huyệt có chút mất mát hơi buông lỏng, đại lượng nước da^ʍ phun xối xả ra ngoài, làm cho phần gốc hạ thân hắn ướt sũng một mảng. Hắn giật mình ngây người, gầm nhẹ một tiếng, túm lấy hai bắp đùi hung hãn kéo dang ra, bắt đầu đâm rút.
Trong gian phòng tối nhỏ vang lên từng đợt tiếng rêи ɾỉ động tình.
Vương Nguyên không giống như bình thường, cố kỵ nơi này là lăng mộ mà đè nén tiếng rên, ngược lại càng kêu càng sung sướиɠ, hé miệng ân a lãng gọi vô cùng da^ʍ mỵ, cái eo nhỏ điên cuồng lắc, hai chân thon dài lấy lòng mà kẹp chặt thắt lưng Vương Tuấn Khải, cực kỳ câu hồn. Xuân thủy dính nị nhớp nháp phun lung tung, chảy ướt một mảng giường, vô cùng hương diễm.
Mười tám bức tượng – kể cả kẻ bị Vương Tuấn Khải chém đứt đầu - đồng loạt run bần bật, đôi mắt đỏ tươi như máu hung dữ nhìn chằm chằm Vương Nguyên, cậu lại không chút sợ hãi ghé vào vai nam nhân đang đâm chọc da^ʍ huyệt của mình mà hờ hững nhìn bọn chúng, liếʍ môi bóng loáng, bỗng dưng cắn vào cổ Vương Tuấn Khải một cái.
“Thao ta, ân, quá tốt. . .quá tuyệt. . .ân, ân, a a a. . .!”
“Tao huyệt đều muốn khóc.. .a. . ., ân. . Hảo bổng. . .”
“Mau, mau một chút, mau một chút, bắn cho ta. . .ân, mau bắn cho ta a a!!!”
Vương Nguyên thét chói tai bị nam nhân bắn vào hậu huyệt mà không nhịn được phát tiết theo, toàn bộ dịch lỏng dính dấp trên người Vương Tuấn Khải. Hắn vẫn còn đè lại người vừa mới uốn éo cọ ra lửa với hắn, một lần nữa hùng hực đỉnh vào trong, tiếp tục một hồi tranh chiến ác liệt.
. . .
Tống Tình vừa muốn vươn tay đẩy vào lỗ hõm trên tường, mu bàn tay đột nhiên bị đánh đau điếng.
“Anh làm gì?” Tống thiếu gia tức giận quát, lông xù tạc mao thở phì phì: “Làm cái gì cũng phải có tiếng động chút đi.”
“Đây là hầm mộ, không phải Tống gia.” Britania thản nhiên nói: “Cơ quan dù thật hay giả cũng đều phải cẩn thận. Còn nữa, chúng ta đứng lên đi tiếp xem hai người họ Vương đã đi được tới đâu.”
“Cũng tại anh, đòi đi trước thám thính tình hình gì đó, còn kéo tay tôi theo, báo hại tôi phải vác cái thân còm theo một tên lừa đảo. . .” Tống Tình vừa nói vừa trộm liếc Britania, đáng tiếc hắn không những không đáp trả mà còn không để ý, chỉ tập trung lần mò trên đường. Tống Tình đứng tại chỗ mắng hai câu xả giận, lầm bầm mấy tiếng, cũng vẫn đuổi theo.
Britanian bước vào một gian phòng, bên trong đầy mùi ranh hôi ác liệt, còn có chút khí âm lạnh lẽo và một con cương thi nằm bẹp dưới đất. Toàn thân cương thi tràn ngập tử khí, ô ô gào thét, bất quá dường như tay chân nó bị người ta tháo khớp, dùng độ cong quái dị bò đến một cái cửa ngầm sâu hun hút ở giữa căn phòng.
Từ trong cửa truyền ra âm thanh nức nở như có như không, Tống Tình bị dọa không nhẹ, lắp bắp kinh hãi khều khều Britania: “Nè, cái gì vậy. . .”
Britania mặt không đổi sắc đá bay con cương thi, tiện tay đóng sập cửa lại: “Sản xuất em bé.”
WTF?
Tống Tình gãi đầu, còn muốn nói thêm, đột ngột cảm giác dưới chân phát lạnh, gai ốc rần rần bò theo bắp đùi mà lên.
“Bri. . .Britania. . .Britania!!”
Nếu Vương Nguyên có mặt tại đây lúc này, nhất định sẽ nhận ra cánh tay đang nắm chặt chân Tống Tình là của con giao yêu bị Vương Tuấn Khải băm thành thịt dăm ban nãy. Britania vậy mà chỉ nhíu mày, mặc kệ giao yêu dần dần ôm chặt hai chân Tống Tình, chỉ vươn tay ôm người bị giao yêu độc làm cho bất tỉnh nhân sự vào lòng, khóe môi lạnh lùng nhếch.
Cùng trúng huyết độc giao yêu, Tống Tình chỉ ngất xỉu mà Vương Tuấn Khải lại phát điên không thể khống chế, quả nhiên trên người Vương Tuấn Khải có chân long chi tướng. Dùng hắn làm vật dẫn diệt trừ Khổn Tinh Trận quả thật chính là quyết định sáng suốt nhất.
Britania nhẹ vuốt ve gò má Tống Tình, khẽ than thở: “Tiểu Tùng. . .Đợi ta, ta nhất định sẽ mang tự do lại cho ngươi. . .”
Quanh người Britania hiện lên vầng sáng nhạt màu đỏ, sau khi nó biến mất, nơi này nào còn thanh niên người ngoại quốc lãnh tĩnh thờ ơ mà thay vào đó lại là một nam tử mắc sắc như dao, môi đỏ như máu, toàn thân phủ quần áo màu đỏ tía xen vàng, tràn ngập quý khí bức người. Nam tử khẽ nghiêng mình đem Tống Tình mềm oặt ôm chặt, khẽ vung tay triệu hoán một đồ án bát quái ngược dần dần trồi từ mặt đất lên, cùng với hàng ngàn hàng vạn con bọ ăn xác rậm rạp bò đến đây, thành kính vây quanh tạo thành vòng tròn lấy nam tử kia làm trung tâm.
Trận pháp huyền bí nổi lên sắc đỏ thẫm, không phải chính cũng chẳng là tà, ngược lại giống như khí tức lệ quỷ từ âm giới trở về, khiến cho vật sống úa tàn héo hon.
“Ưm, ưm, ưʍ. . .”
Phía dưới một tầng, Vương Nguyên nguyên bản bị Vương Tuấn Khải ôm hôn kịch liệt bỗng dưng run mạnh một cái, toàn thân phát lạnh, càng ra sức ôm chặt Vương Tuấn Khải, tham lam hưởng thụ độ ấm trên người hắn.
Vương Tuấn Khải vừa siết lấy người trong lòng vừa khẽ gầm gừ, song kiếm không dưng mà động, bay lên không trung xoay thành vòng tròn, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt bao bọc hai người bên trong. Khoảng cách từ mười tám bức tượng đến giường ngủ đã rút ngắn phân nửa, chỉ còn cách năm bước chân là có thể chạm tới, dường như lại ngại ánh sáng vàng nhạt kia mà không dám tiến lên nữa, chỉ có thể trừng hai mắt u quang lên án hành vi loạn ngược luân thường.
Ấn kí trên mặt Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, khiến mặt hắn như phủ một lớp máu, vừa kinh khủng vừa ghê rợn.
Ấn kỳ này, giống hệt đồ án bát quái mà nam tử hồng y kia triệu hoán.