Võng du. Vườn trường. Oan gia. Tự luyến công x bình tĩnh thụ.
1.
Thương đội chở theo hàng hóa cồng kềnh chậm rãi dấn bước, thời tiết oi nồng ánh lên màu vang cam chói mắt, người đi đầu nhìn quanh quất, xác định không có ai ở gần liền phất tay chỉ huy mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Mặt trời chiếu xuống cát vàng mênh mông trên bình nguyên, sa mạc nóng bỏng mang theo cảm giác cháy nóng khô hạn làm cho không khí rung động lao xao. Một đôi giày màu đen tuyền được may thêu tỉ mỉ khẽ giẫm lên bờ cát, đôi mắt hai màu lam lục khẽ đảo một cái, mấy bóng người ẩn nấp xung quanh đó đều khẽ gật đầu ra hiệu.
“Lên!!”
Thương đội bị một tiếng này làm cho giật mình, hộ vệ hai bên lập tức rút kiếm, ánh sáng bóng loáng phản chiếu từ kim loại làm cho người ta không khỏi nhắm mắt lại.
Chính là thời khắc này!
Từ trong không trung vô hình đột ngột xuất hiện bảy người mặc quần áo giống nhau như đúc, mũ trùm màu đỏ trắng giao nhao nổi bật giữa sắc vàng của sa mạc, bước chân khẽ điểm, bảy người lao vào chém gϊếŧ thương đội, hộ vệ không kịp trở tay, chỉ có thể cố gắng yểm trợ thương đội thoát khỏi khốn cảnh, hét to: “Là Ám Trần Di Tán!! Bọn họ là đệ tử Minh Giáo!!! Mau chạy đi!!”
“Đâu có dễ như vậy.” Trong nhóm người bị gọi là đệ tử Minh giáo phát ra một tiếng cười nhẹ, lục sắc trong mắt khẽ lóe, hộ vệ kia bị cắt đứt cổ họng ngã xuống chết tại chỗ, trơ mắt nhìn thương đội toàn bộ gục ngã, món hàng hời rơi vào tay kẻ địch.
Đợi cho máu trên màn hình tan hết, Trương Tiểu Phàm khẽ buông một hơi, liếc mắt nhìn kênh thế giới bùng nổ trong tích tắc.
[Ta thao con mẹ nó!! Phụ cận sườn Nhật Lăng sao lại có một đám Meo giáo!!]
[Một đám thì chớ, hai phần ba bọn chúng lại còn mãn cấp, trang – bị - hoàng – kim! TDM đều là quái thú!]
[Kích sát tại chỗ mà không cần skill, ai ai ai là thần thánh phương nào! QAQ!!]
[Hu hu hu hôm qua người ta đến đó nhặt đồ, bị một chiêu Liệt Nhật Trảm đánh cho ngóc đầu dậy không nổi~!]
[Tú Tú lầu trên lần sau nên dắt theo Thương cha, may ra còn áp chế được Meo ca.]
[Lão tử là Thương cha. . .Cách đây ba ngày kéo đội đi vận tiêu. . .Bị Meo ca đá quay về thành. . .]
[Đệch, chắc đội của ông toàn là Côn Lôn hả?!]
[Một Cầm cha, một Kiếm Thuần, một Husky, còn có lão tử, đều bị đỏ. . .]
[. . .Không còn gì để nói.]
[. . . .Không còn gì để nói +1]
Tốn ba phút để cướp hàng thành công, quả thật làm cho người phẫn nộ không hết!
Màn hình hiện lên bốn chữ: [Đánh cướp thành công.]
[Hura~ Đội trưởng cậu thật là giỏi quá đi~ Muaaa~]
[Đội trưởng là số một rồi! Hôm qua tôi còn ngắc ngứ không cướp được đồ NPC, đội trưởng vừa ra tay đã lập tức knock out bọn chúng!]
[Đấy đã là gì! Lần trước bọn tôi đi Q ngày ở Hắc Long gặp một tên hoàng kê Tàng Kiếm xấc xược vung tiền đè chết người bỗng dưng sinh sự, đội trưởng không nói lời nào đã trực tiếp đồ sát tên đó, ngay cả tình duyên của hắn cũng không tha!]
[Chậc chậc, đội trưởng a, làm người phải biết khiêm tốn ~]
Minh Giáo đại nam được gọi là đội trưởng vẫn luôn trầm mặc, chỉ gõ một cái icon cười nhếch mép vào kênh tổ đội, sau đó không nói hai lời lập tức thoát đội.
Trương Tiểu Phàm sờ sờ trán, liếc kim đồng hồ đã lướt qua con số mười hai, không tình nguyện bước xuống giường tìm cốc nước. Vương Nguyên đêm nay lại không về, hẳn là chạy đến bên cạnh sư phụ ân ân ái ái rồi, sư phụ AFK cả ngày ở thành Tương Dương, chẳng biết ngày mai có online không. Y chậm rãi mò mẫm bình nước, ngón tay đυ.ng phải một vật ấm áp, mở to mắt nhìn xuống.
Là hộp giữ ấm.
Nghĩ tới người chiều nay đưa hộp giữ ấm tới, Trương Tiểu Phàm lạnh mặt quay đi, ngay cả nước cũng không muốn uống đã chui vào chăn cuộn người.
Y biết y phát sốt, nhưng y không cần người ta lo lắng qua loa như vậy, tâm tình chiến thắng một trận vừa rồi cũng nhanh chóng tuột dốc, làm cho Trương Tiểu Phàm không thoải mái xoa thái dương, chộp lấy thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường tùy tiện nuốt nuốt.
Nửa đêm, y cảm giác bên tai có người không ngừng gọi mình, phiền táo xoay người che tai đi, người kia càng lay y dữ dội. Trương Tiểu Phàm tức giận mở mắt trừng đối phương, nhưng chỉ thấy một màu trắng toát xa lạ của trần nhà.
“Tỉnh? Trương Tiểu Phàm?”
Trương Tiểu Phàm cứng đờ, y sao lại đến bệnh viện rồi? Là tên này đưa y tới?
Y không nhìn đến đối phương đã nhắm mắt giả chết.
Lâm Kinh Vũ hơi cau mày bất đắc dĩ, khẽ vuốt tóc: “Em không muốn nhìn gương mặt đẹp trai của tôi đến thế sao?”
Trương Tiểu Phàm: “. . .”
“Tùy em vậy, nhưng em bị sốt rồi, là lỗi của tôi, tôi đẹp trai như vậy thì phải có trách nhiệm.”
“. . .Câm miệng.”
“Cuối cùng em cũng chịu nói.” Lâm Kinh Vũ nghiêm trọng gật đầu đưa ra chân lý: “Quả nhiên mặt đẹp trai luôn có lợi.”
“. . .”
“Em lại thức khuya chơi game nữa ư? Sao lại không lo cho sức khỏe của mình như vậy? Cẩn thận sau này mắt cận da mặt khô, đầu cũng đau nữa. . .”
“. . .Ai cần anh lo.” Trương Tiểu Phàm hít sâu một hơi, vén chăn xuống khỏi giường, Lâm Kinh Vũ không nói tiếng nào đã túm lấy cậu ném lên lưng, khiến trạch nam quanh năm chôn mình trong ổ nhỏ không bắt kịp tiết tấu, khẽ nhíu mi: “Làm gì?”
“Em muốn về tôi sẽ không miễn cưỡng, nhưng em không được di chuyển nhiều.” Lâm Kinh Vũ thản nhiên nói: “Nếu không cúc hoa sẽ bị nhăn.”
“. . .”
Mẹ kiếp có để cho người ta sống không hả?! Hả?!!
Tiếp xúc với Lâm Kinh Vũ da thịt mát mẻ, Trương Tiểu Phàm ngoài ý muốn dễ chịu hơn hẳn, buồn bực giãy dụa không thành công, bị hắn cường thế nhét vào xe chở về ký túc xá. Bảo vệ nhập nhèm xoa mắt, thấy hai nam sinh còn nhỏ mà đã la cà rong chơi, còn tú ân tú ái trước mặt cẩu FA, liền hừ một tiếng thành toàn đại cục: “Ra mà tìm khách sạn ngủ đi! Ngày mai đến phòng công đoàn đóng tiền phạt về trễ!!”
Trương Tiểu Phàm đơ mặt xoay đầu chuẩn bị leo rào.
“Đã nói cẩn thận cúc hoa mà.”
“. . .Câm-miệng.”
“Em không có câu chửi nào khác sao? Em bị nhan sắc của anh làm hút hồn mất khả năng tổ chức ngôn ngữ rồi?”
Lâm Kinh Vũ ở phía sau lải nhải không ngừng, đuổi không được đánh không lại, làm cho người ta phiền chết, chỉ muốn đem hắn nhét vào thùng ném xuống biển cho rồi. Trương Tiểu Phàm hung hăng yy với ý nghĩ như thế, đầu lại ê ẩm đau, sương đêm giăng giăng làm cho cậu không tự chủ xoa cánh tay, trên vai lập tức xuất hiện một cái áo bông ấm áp.
Lâm Kinh Vũ đem mũ bông cùng loại trùm lên đầu Trương Tiểu Phàm, hiếm khi nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm, cho anh một cơ hội.”
Mấy người tưởng hắn đang đóng sitcom tình cảm dài tập hay là drama lãng mạn?
“Cho anh một cơ hội, xoa dịu cúc hoa của em.”
“. . .”
Trương Tiểu Phàm cởϊ áσ quăng vào mặt hắn, mặt lạnh như băng gọi cho Vương Nguyên.
Lát sau, thiếu niên như gió chạy xuống, xoắn xuýt nhìn Lâm học trưởng đứng tồng ngồng bày ra vẻ mặt đáng thương bên cạnh, áy náy chuyển lời: “Tiểu Phàm Phàm mỗi lần ngã bệnh, tâm trạng đều không được tốt lắm. . .”
Lại khe khẽ rỉ tai: “Sáng mai bọn em trống tiết, em lại có việc đi với Vương học trưởng, phòng không khóa cửa anh cứ tự nhiên.
Lâm Kinh Vũ vuốt ngược tóc đầy tiêu sái gật đầu cái rụp, lại nghe Trương Tiểu Phàm lạnh lẽo nói: “Sáng mai tớ về nhà mẹ (đẻ).”
Lâm Kinh Vũ nháy mắt suy sụp, ôm cột điện ngơ ngác nhìn y. Điện thoại run lên bần bật, hắn đành lưu luyến dời ánh mắt ra khỏi người Trương Tiểu Phàm, bồn chồn bắt máy: “Gì vậy?”
[Lão tử x cậu! Đang đánh danh kiếm sao cậu lại chạy đi rồi?! Gọi mãi cũng không bắt máy! Bang chủ đang réo tên cậu đây này!]
Lâm Kinh Vũ nheo mắt: “Chỉ trích mỹ nam là tội ác đấy.”
[Cái rắm thí! Cậu mau cút về bang cho tôi! Ngày mai chúng ta vận tiêu qua Nhật Lăng đấy!]
“Nhật Lăng có ai đẹp hơn tôi à?”
[. . .Không có, nhưng kỹ thuật tuyệt đối ăn đứt cậu!!! Hơn nữa tên đội trưởng kia còn là Meo ca cấp bậc đại thần của server, Bá Bá, Thương cha và Cầm cha căn bản không phải đối thủ của y!!!]
“Nga, cái đó không cần lo lắng.” Lâm Kinh Vũ nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Phàm được Vương Nguyên bảo lãnh về ký túc xá, khóe môi nhếch lên gợn cười: “Tôi có cách nắm thóp đội trưởng của bọn họ.”
---------
Bonus cho mấy bạn tấm hình đại nam Meo ca Jx3 =))))
Cre: Thánh địa Meo giáo