Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 39: [Oneshot] Phi Tặc Không Dễ Làm

Cổ đại. Toàn H. Song tính nhân.

Cảnh báo: Song tính nhân.

---------

Tương truyền Vương đại công tử Vương gia bậc nhất ở kinh thành không thể thành thân sinh con, là vì hắn ‘không dậy nổi’.

Vương đại công tử trước giờ vẫn luôn là nỗi sầu của lão gia, tính tình nhàn vân nhã hạc, thích trốn trong nhà vẽ tranh làm thơ, khác hẳn so với truyền thống làm lính quân doanh của gia tộc. Hắn chân chính mang dáng dấp thư sinh, ôn hòa ít nói, gán với cái danh ‘không dậy nổi’ quả thật có chút sỉ nhục nhan sắc.

Vương Nguyên lại không cho là thế.

‘Không dậy nổi’?

Vậy cái thứ đang chỉa vào người y đó là gì hả?! Hả?!!

“Ngươi tránh xa ta ra! Không được đυ.ng vào ta!”

“Ngươi còn e lệ cái gì, thân đều đã là của ta. Muốn chạy? Ngươi cho rằng Vương Tuấn Khải ta thực sự là thư sinh trói gà không chặt sao?”

Nam nhân cao lớn tuấn dật cười như không cười đứng khoanh tay chặn ngay cửa sổ, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, so với quý công tử đào hoa có tiếng ở kinh thành còn phiêu nhiên hơn vạn phần. Bất quá cái đẹp này không được Vương Nguyên tán thưởng, bởi vì phía sau vẻ hào nhoáng hoa lệ của nam nhân chết tiệt này rành rành là một tên – cầm – thú!

“Cầm thú!” Vương Nguyên khép chặt vạt áo, hung dữ trừng hắn. ‘Cầm thú’ chẳng những không tức giận, còn hoan hỉ vỗ tay: “A, như vậy ta không làm cầm thú thì thật có lỗi với suy nghĩ của ngươi.”

“Ngươi, ngươi đừng quá phận!”

“Là ai quá phận? Ta không còn là nam nhân trong sạch đều là trách nhiệm của ngươi! Ngươi nói coi, rốt cuộc là ai quá phận?”

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt hiển nhiên của hắn, rít gào âm thầm, trách nhiệm cái con khỉ! Trong sạch của lão tử mới là bị ngươi phá hủy!

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, vì vậy đừng có phản kháng.” Vương Tuấn Khải chầm chậm ép sát, nội lực cuồn cuộn chấn cho màng tai Vương Nguyên run lên, tên ác nam nhân này rõ ràng là cao thủ dụng võ, lại tỏ ra yếu hèn khϊếp nhược. Cũng vì điều này mà lần đầu tiên hai người gặp nhau, Vương Nguyên chủ quan không thèm để ý, liền dễ dàng. . .thất thân vào tay hắn. Lúc đó y trúng thôi tình dược, thần trí không rõ ràng, chủ yếu là muốn tìm chỗ trốn tránh kẻ thù nên nhắm mắt chọn đại phòng Vương công tử mà xông vào. Ai biết được Vương Tuấn Khải cư nhiên không phải như lời đồn, ngược lại thâm tàng bất lộ che giấu thực lực, trực tiếp đè y xuống ăn sạch sẽ. Cho nên hiện giờ y rất ghét Vương Tuấn Khải, chỉ muốn phóng cho hắn mấy cái châm độc chết tươi tại chỗ!

Nhưng mà phóng không tới.

Vương Tuấn Khải thừa cơ Vương Nguyên không chú ý, một hơi phi tới ôm lấy người ném lên giường, roạt roạt roạt ba cái phá hỏng y phục dạ hành của tiểu phi tặc, bắt đầu gặm cắn.

“Ân, ngô,. .. đừng đυ.ng ta!”

“Mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, hiện giờ có khác gì tao kỹ nam ở tiểu quan quán đâu?” Vương Tuấn Khải mài mài răng nanh lên cổ phi tặc, điểm điểm lên chỗ mẫn cảm của người trong lòng, Vương Nguyên thở phì phì chặn tay hắn lại, tung cước muốn đạp bay hắn ra. Hắn bắt lấy mắt cá chân của y, một đường vừa cắn vừa liếʍ lên đến bắp đùi, không chờ cho y kịp hoảng hồn đã tóm được cái mông cong vểnh, thô bạo đẩy hai chân y ra, lưu manh nhìn chằm chằm xuân cảnh quang lõa.

Tiểu ma huyệt lấp ló dưới ngọc trụ hồng phấn khẽ run một cái, xì xì bắn nước.

Vương nguyên không hiểu sao mỗi lần gặp hắn đều không thể khống chế dục tình, y vừa nhục nhã vừa xấu hổ, vội vàng co rụt chân lại che đi chỗ tư mật dị dạng. Vương Tuấn Khải nắm chặt chân y không buông, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đảo mắt liếc y, tiếu ý dạt dào xuân phong phơi phới: “Ngươi còn chối nữa đi? Tiểu yêu tinh phía dưới ngoan ngoãn hơn cái miệng nhỏ phía trên nhiều.”

Vương Nguyên đỏ mặt hét to: “Câm miệng! Cút xa ta ra!!!”

“Đây là ngươi tự sáp vào ta, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua sao?” Vương Tuấn Khải híp mắt nguy hiểm: “Hơn nữa ngươi xác định không cần ta giúp đỡ động động hả?”

“Động, động cái đầu ngươi. . .! Ngô, đừng. . .! Vương bát đản ngươi có giỏi thì đừng, ân.  .a. . .nhẹ, nhẹ chút.. .Ah, thoải mái a. . .”

Tiếng chửi rủa cay nghiệt biến thành âm thanh rêи ɾỉ thoát ra từ cùng một đôi môi đỏ hồng khiến Vương đại công tử buồn bực bật cười, ngón tay ấn tại lối vào nhỏ hẹp, dễ dàng giãn khai hai mép âm thần mà mạnh mẽ cắm vào. Vương Nguyên suy suyễn thở dốc hô lên một tiếng, quỳ úp trong lòng nam nhân xụi lơ xuống, chỗ mẫn cảm bị ngón tay vừa đâm vừa chọc thư thái dễ chịu, sâu bên trong tràn ra cảm giác khoái ý thích thú không nói nên lời. Y biết đây là do cổ độc trong cơ thể phát tác, lại nhịn không được muốn thuận theo nó, ý nghĩ vừa xuất hiện, chỗ sâu trong hoa huyệt như có con kiến bò ngang bò dọc, làm cho nhục huyệt co rút dữ dội, rầm rì chảy ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.

“Ngứa, hảo ngứa. . .Muốn bị cắm a. . .” Hoa huyệt mềm mại co chặt kẹp lấy hai ngón tay nam nhân, tựa như còn ngại thiếu mà ra sức hút hút vào trong, độ dài ngón tay không đủ chọc đến tâm ma huyệt, tiểu phi tặc liền khó chịu giãy nãy, vươn chân ma sát vào nhau, ngửa đầu mông lung nhìn nam nhân: “Đại nhục bổng có thể cắm vào hoa huyệt ta sao. . .Ô, muốn, muốn bị cắm, ta ngứa. . .hoa huyệt hảo ngứa. . .”

“Hảo hảo nằm xuống, ta xem ngươi ngứa đến mức nào.”

Vương Tuấn Khải trêu chọc, động tác buông thả dường như muốn bỏ cái người trong lòng xuống, Vương Nguyên vốn đang đợi hắn đáp ứng mình, nghe đến đây liền gấp gáp bối rối, giữ chặt tay hắn lại: “Đừng ngừng lại. . .sờ ta. . thao, ân, muốn bị thao. . .”

“Nói cho rõ ràng, không được khóc.” Hắn mà nhìn thấy nước mắt của tiểu phi tặc thì liền mềm lòng, như vậy cả đời cũng không bắt y thuận theo hắn được. Tiểu phi tặc cả người phát nhiệt ủy khuất nhìn hắn, sợ hắn thật sự không để ý đến mình, hấp tấp nằm xuống tách rộng hai chân, hai ngón tay kéo căng mép hoa huyệt ra, để lộ nhãn huyệt ma mị chảy nước: “Cầu, cầu công tử mau cắm bổng bổng vào hoa huyệt. . .Hoa huyệt muốn được gãi ngứa. . .”

Mỹ nhân câu dẫn như vậy, Vương Tuấn Khải sớm đã phát động, lại tỏ vẻ ‘ta đây rất bất đắc dĩ’, nhướng mày nói: “Ta đành chiều theo ngươi một lần vậy.”

Nói xong đỡ đại côn ŧᏂịŧ hưng phấn không kém đặt tại mép huyệt, vội vã đâm vào.

“A a. . .được thao, ân, thao tới, thao tới hoa tâm, ngô, ân. . .” Hoa huyệt cơ khát như bị bỏ đói mười năm điên cuồng phân bố dâʍ ɖị©ɧ cuốn chặt côn ŧᏂịŧ vào trong, côn ŧᏂịŧ cứng lớn trương phình lên nhồi đầy chỗ trống trong hoa huyệt, chạm đến vách tường nóng cháy. Mỹ nhân a a kêu lớn, vặn eo lắc mông đón nhập từng đợt đưa đẩy trừu sáp, hoa huyệt tao dương kêu rên, phát ra âm thanh lép nhép liên hồi, xuân thủy ùn ùn cuồn cuộn hỗ trợ luật động, âm thần hé ra hợp vào dụ dỗ nam nhân làm bậy.

Vương Tuấn Khải chống tay đè mỹ nhân xuống, hung bạo trừu động thắt lưng, phảng phất như muốn đem côn ŧᏂịŧ xuyên thủng hoa huyệt ướt dầm dề, vừa thư phục tinh thần vừa phấn chấn thể xác, chỉ muốn không ngừng thao tiểu phi tặc đến hôn mê.

“Sâu, sâu quá, hoa huyệt bị thao hỏng mất! Ô, ô, chậm. . .nhẹ chút. . .không, nhanh lên, nhanh lên a. . .”

“Sẽ không hỏng, hoa huyệt dâʍ đãиɠ như vậy sao có thể khuất phục ta được?”

Vương Nguyên sướиɠ tê dại cả người, nghe hắn nói như vậy càng cảm giác hoa huyệt quả thật vô cùng dâʍ đãиɠ, cơn ngứa ngáy sâu trong hoa tâm đột nhiên mãnh liệt khiến y không thể không quấn riết nam nhân, dùng hoa huyệt sít sao cắn chặt côn ŧᏂịŧ: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi. . .”

“Tiểu tao dâʍ đãиɠ còn muốn đổ lỗi cho ta? Ngươi không thấy ngay cả chỗ này của ngươi đều muốn bị nam nhân cắm sao?”

Hắn đánh vào phiến mông trắng nõn của tiểu phi tặc, đem côn ŧᏂịŧ đang chinh chiến hăng say thình lình rút ra. Hoa huyệt ‘phốc’ một tiếng phun nước ròng ròng, trống rỗng hư không khiến tiểu phi tặc bất mãn kêu lên, âm thanh ra đến miệng liền biến thành tiếng thét cao trào, tiểu phi tặc khóc lóc nhìn da^ʍ huyệt phía sau cũng bị côn ŧᏂịŧ ba ba ba cắm rút, cả linh hồn đều sắp bay.

“A a a ! Lại thao, lại thao đại da^ʍ huyệt!” Mỹ nhân lắc lư mông bị động phun nuốt gậy trụ, cảm giác bị nam nhân kịch liệt lộng sáp chiếm cứ đại não hoàn toàn. Đại da^ʍ huyệt vốn mới chính là chỗ ngứa ngáy nhất, lúc này được bổng bổng chăm sóc liền cơ khát bọc lấy, nghênh hợp va chạm. Côn ŧᏂịŧ ở bên trong da^ʍ huyệt cường hãn chà đạp, nghiền ép chỗ này đè loạn chỗ kia, sớm đã làm cho tiểu phi tặc thoải mái đến tầm mắt mờ mịt, chỉ biết nâng mông đong đưa eo phủ phục dưới thân nam nhân.

Tiếng da thịt va chấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vang lên liên hồi, âm thanh dính nị cùng nhớp nháp tràn đầy phòng, màn giường hỗn loạn lay động, trời sắp sáng cũng chưa thấy dừng lại.

. . .

Vó ngựa giật tung, hãn huyết bảo mãn bị động mà co giò cắm đầu chạy, Vương Nguyên sợ hãi than một tiếng, cự vật cọ sát lên ngọc hành, dù cách mấy lớp vải vẫn không che giấu được nhiệt độ nóng rực như dung nham.

Vương Tuấn Khải xấu xa bóp nắn cánh mông tiểu phi tặc, thổi khí nhiệt tình: “Muốn không?”

“Ngươi. . .” Y cắn răng muốn thoát khỏi tay hắn, cực chẳng đã hai người đều cưỡi trên cùng một con ngựa, y căn bản không dám động mạnh, lỡ như ngã xuống ngựa rất có thể sẽ bị thương. Lại tức giận nhìn xuống hạ thể song phương đang nóng bỏng ma sát, hai cái tiểu huyệt đều nhịn không nổi róc rách sũng nước, làm cho nội khố trở nên sẫm màu.

“Xem cái miệng nhỏ của ngươi hẳn là rất muốn đi? Ân?” Nam nhân kéo dài âm cuối, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm can tiểu phi tặc, còn cố ý giục ngựa chạy nhanh, làm cho cự vật như có như không ma ma cọ cọ lên hoa huyệt phía trước, ép ra nước da^ʍ ròng ròng.

“A. .ngươi, hỗn trướng, chết tiệt, vô sỉ. . .” Tiểu phi tặc một bên căm tức mắng, một bên cố nén tình tự lan tràn, trong lòng xấu hổ tưởng tượng ra cảnh đại cự bổng thô to của nam nhân điên cuồng quất xuyên đỉnh lộng vào hai cái đại da^ʍ huyệt, cả người đều ngứa ngáy. Y thở dốc nặng nề, càng ngứa càng gấp gáp, vội vã cởi bỏ nội khố, đem hoa huyệt dâng lên, cách lớp quần cọ lên cự vật phát nhiệt, hướng nam nhân kêu rên: “Cắm ta. . .muốn ăn. . .”

Hoa huyệt đỏ thẫm diễm lệ, tích nước sóng sánh, tao lãng xinh đẹp khiến người ta mất trí, nam nhân chỉ liếc qua một cái liền cương, vỗ nhẹ phiến mông trắng trẻo bại lộ ra không khí của tiểu phi tặc: “Tự mình tới.”

“Ngô, không được, sẽ ngã. . .” Miệng nũng nịu từ chối, nhưng động tác trên tay tiểu phi tặc đã có phần hấp tấp. Y lấy ra đại cự bổng đang dần sưng trướng, nương theo quán tính bám lấy vai nam nhân, nhấc mông kề miệng hoa huyệt dính sát lên qυყ đầυ, da^ʍ mị kêu rên: “Tới, hoa huyệt nuốt bổng bổng a!”

Nam nhân gầm nhẹ đè y xuống, hoa huyệt lập tức bị côn ŧᏂịŧ cắm lún, âm thần mở rộng căng ra, nở rộ tuyệt đẹp. Đường đi xóc nảy một cái, côn ŧᏂịŧ giần giật đâm thẳng vào nội bích, một hơi đỉnh tới tiểu tâm hoa huyệt, phát ra âm thanh ‘phốc phốc’ hoan lạc.

“Ô ô. . .sáp hoa huyệt, sáp hoa huyệt thoải mái. . .Muốn bay. . Bổng bổng hảo lợi hại. . ~ Bổng bổng hảo lợi hại. . .”

“Chỉ như vậy liền kêu lợi hại hửm?”

“Ân, a. . .Bổng bổng sáp hoa huyệt muốn tê. . .Hoa huyệt còn muốn bị bổng bổng thao sướиɠ. . .”

“Tiểu hoa huyệt này nhất định là bị bệnh, lúc nào cũng muốn bị thao.”

“Ân, ân, là bị bệnh. . .hoa huyệt khiếm thao, đều phải được công tử thao mới hết bệnh. . .”

“Miệng ngọt như vậy, dâʍ đãиɠ như vậy còn muốn rời khỏi ta?”

“Không chạy. . .ô ô.. .Hoa huyệt cùng da^ʍ huyệt đều muốn bị công tử thao đến mang thai. . .~ Càng thao càng ngứa. . .càng muốn ~”

Mỹ nhân bình thường thích xù lông mắng người, lúc lên giường lại dâʍ đãиɠ không chịu nổi, mà cũng là vì vậy nên hắn mới thích khi dễ tiểu phi tặc, bởi vì chỉ có hắn mới làm cho y biến hóa lớn như thế.

“Hảo hảo hảo, sau này chỉ cần huyệt huyệt của bảo bối khó chịu, vi phu liền giúp nó thao thao có được hay không?”

“Ân. . .cái gì vi. . .phu. . .?”

“Ân? Không chịu? Không chịu ta đây liền đi.”

“Đừng đi ~”

Tiểu phi tặc kẹp chặt hai chân, co rút huyệt khẩu, đong đưa mông lắc lư ngang dọc. Từ góc độ nam nhân nhìn xuống chỉ thấy tiểu mỹ nhân phóng túng lay động cái mông yêu kiều, màu trắng lóa đối lập với y phục hắc sắc tạo ra hiệu quả thị giác kinh người. Mỹ nhân nhắm mắt da^ʍ kêu, huyệt động tao lãng chảy nước tung tóe, bị động tác kỵ mã làm cho cao trào liên tục, thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống.

“Không đủ, không đủ. . .Ngươi tới, phu quân ngươi tới. . .A!”

Một tiếng ‘phu quân’ kêu đến ngọt nị làm cho nam nhân ném dây cương, dứt khoát ôm người phi lên chạc cây cao vυ't, hung hăng đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ đào sâu vách huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ ràn rụa chảy ướt chân hai người. Tiểu phi tặc bị luật động đạt cao trào, cùng nam nhân của mình thay nhau phát tiết. Hoa huyệt ngậm một miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa thỏa mãn xong, lập tức nhếch mông đòi hỏi phía sau, tiếp tục cùng nam nhân giao hoan dã hợp.

Hai người ba ba ba ở nơi cao như vậy khiến tiểu phi tặc vừa hưng phấn vừa sợ, bám riết lấy nam nhân dụi dụi đầu vào ngực hắn. Tiểu phi tặc như mèo con làm nũng khiến nam nhân cười rộ lên, càng hung ác xỏ xuyên chinh phạt.

Nam nhân cắn cắn đầṳ ѵú phát dương, hàm hồ khẽ mắng: “Tiểu yêu tinh, nơi nào cũng đều tao như vậy, hoa huyệt nhiều nước, da^ʍ huyệt nhiều nước, tiểu núʍ ѵú của ngươi cũng lãng hóa không kém!”

“Ưm, ưm, ưʍ. . .! Ân, ân, mυ'ŧ mυ'ŧ đầṳ ѵú. . .cũng sẽ chảy ra nước. . .Đều, đều cho phu quân hút. . .” Mỹ nhân nâng tay an ủi tiểu đầṳ ѵú vắng vẻ còn lại, kề đến miệng nam nhân: “Mυ'ŧ, bên này cũng muốn. . .”

“Tham lam!”

Cự vật đột ngột mãnh liệt di chuyển trong cúc huyệt, nhấp nhô cắm cắm rút rút, mỹ nhân bị cắm thoải mái hô to, mông giật nảy lên, ngón tay vô thức bóp mạnh hai vυ', thét chói tai sung sướиɠ, tính khí nhuyễn nhuyễn bắn ra, huyệt trước huyệt sau tranh nhau phun nước, ép cho nam nhân cũng kìm không nổi đẩy thẳng bạch dịch nóng hổi vào trong cơ thể mỹ nhân.

“A a. . .bắn, phu quân bắn, . . .quá nóng, đều bắn hỏng huyệt huyệt. . .”

“Thích không?”

“Thích ~. . .”

“Về sau đều bắn cho ngươi, ngươi theo ta đi.”

“Ân, hảo. . .”

Vương Tuấn Khải ôm tiểu phi tặc mệt đến trầm trầm ngủ, hài lòng phất tay gọi ngựa trở về.

END