Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 29: Âm Thanh Của Em [3]

3.

Vương Nguyên cảm thấy mình cần phải thay đổi chiến lược.

“Sư phụ của Phàm Phàm, em, em chỉ muốn nói là việc hôm nay xin anh đừng nói cho ai biết. . .”

“Sư phụ của Phàm Phàm, ách, em hy vọng anh không công bố chuyện này ra ngoài, dù sao đó cũng chỉ là sở thích nhất thời của em, không ảnh hưởng đến cuộc sống bên ngoài. . .”

“Sư phụ của Phàm Phàm, dù sao anh cũng thích nghe kịch truyền thanh, cùng lắm, cùng lắm là em phối cho anh nghe nhiều một chút. . .”

Cậu nói cả buổi trời, cổ họng cũng muốn khô luôn nhưng đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì, giống như đoạn H kịch vừa rồi đã làm cho tam quan anh vỡ nát, xơ xác hoang tàn chưa thể lấy lại tinh thần vậy. Vương Nguyên lo lắng nhìn người vẫn ngồi bất động, tư thế sừng sững đồ sộ như núi, tổng thể làm cho cậu có chút nhụt chí, giương móng vuốt quơ quơ trước mặt anh gây chú ý.

“Sư phụ. . .”

Vương Tuấn Khải vô thức chụp cánh tay đang vung vẩy, khô khan đáp: “Gọi tôi là Vương Tuấn Khải.”

Đâu thể cứ gọi năm chữ kia mãi như vậy được.

Huống hồ, Vương Tuấn Khải thực sự không thích mỗi lần Vương Nguyên nhắc đến anh lại có thêm tên của Trương Tiểu Phàm vào. Đồng chí Vương tiểu công tỏ vẻ, hai người chưa xác định quan hệ nhưng tính độc chiếm của anh đã sắp trỗi dậy, ai bảo đại thần nhà anh dụ nhân quá nào.

Vương Nguyên bị nắm tay sửng sốt chớp chớp mắt, con ngươi đen sẫm lóe lóe, Vương Tuấn Khải nhìn cậu, nội tâm âm thầm rung động, lần đầu tiên trong lịch sử làm người nảy ra ý xấu mà khẽ nhếch miệng, tâm tình cao hứng nói: “Chuyện đã như vậy, anh cũng không truy cứu làm gì.”  Dù sao anh cũng là kẻ nghe H kịch, nói ra ai lợi hại hơn ai chứ. Không bằng nhân cơ hội này. . .

“Em phối H kịch cho anh nghe đi.”

“Dạ?”

“Phối H kịch cho anh nghe.” Vương học trưởng mặt than không bộc lộ biểu cảm, nhưng hiển nhiên ánh mắt hưng phấn kia chẳng thể che giấu được.

. . .Vì vậy, cứ mỗi khi rảnh rỗi là Trương Tiểu Phàm lại thấy bạn cùng phòng chạy đi mất, kèm theo đó sư phụ cũng offline game. Ẩn ẩn cảm thấy gian tình này phát sinh quá nhanh, y nheo nheo mắt, dứt khoát. . .bỏ qua, dù sao nhân phẩm của sư phụ rất tốt, hẳn là không có chuyện gì xảy ra. Nếu có đại sự phát sinh, y tin là sư phụ có thể giải quyết bằng phương pháp tốt nhất.

Vương Nguyên cũng không vui vẻ gì.

#mỗi_ngày_đều_phối_H_tâm_tình_sẽ_đi_về_đâu?

Lúc phát hiện ra cậu chính là đại thần phối H trong giới võng phối, chẳng phải Vương học trưởng cũng là kẻ chuyên nghe kịch H sao? Tại sao trong mối quan hệ này chỉ có cậu chịu thiệt mà không phải đôi bên cùng gánh? Vương Nguyên sờ sờ cằm, cứ thuận theo tự nhiên như vậy cũng không phải là cách, cậu cũng không muốn từ giờ đến khi tốt nghiệp, ngày ngày đều phải rêи ɾỉ cho người ta nghe.

“A.. .a. . .ân, a.. .” Vương Nguyên cao giọng phối kịch, sóng mắt lưu chuyển, thủy quang hôn ám đưa đẩy phong hoa tuyệt đại, khiến cho Vương Tuấn Khải ở đối diện có chút ngốc lăng. Anh đẩy kính che giấu sự thất thố của bản thân, bắt chân chéo che đi tiểu Tuấn Khải đã rục rịch từ nãy đến giờ, biểu tình đạm mạc thản nhiên lại nhẫn nại kiên trì không để cho Vương Nguyên phát hiện điều gì xảy ra.

Nói thật, cái quyết định muốn Vương Nguyên phối H kịch cho anh nghe ban đầu đã làm Vương Tuấn Khải hối hận vô cùng, đừng nói là gặp mặt chính chủ, chỉ mới nghe âm thanh của cậu thôi mà bé Tuấn Khải đã chịu không nổi chào cờ, thử hỏi anh còn tâm trạng đâu mà thưởng thức âm thanh tuyệt vời đó. Cực chẳng đã Vương Nguyên giống như không biết phản ứng của anh, ăn mặc phong phanh thì chớ, có đôi khi còn chả thèm mặc quần dài đã chạy đến ký túc xá, năm hồi bảy lượt khiến Vương Tuấn Khải kích động muốn chết, khắc chế ẩn nhẫn suốt mấy giờ liền. Bé Tuấn Khải không thể phát tiết, sau khi Vương Nguyên trở về liền ỉu xìu xuống mềm nhũn, Vương học trưởng cảm thấy, nếu tình hình này cứ tiếp tục tái diễn thì vấn đề tính phúc sau này của anh có thể vứt đi được rồi.

“Ưʍ. . ., ưʍ. . .Vương. . .học trưởng. . .em kêu nghe có tốt không, a. . .”

Vương Tuấn Khải bất ngờ nhìn Vương Nguyên đột nhiên áp sát mình, trong một phút thất thần khiến anh không phản xạ kịp, giật bắn người cùng Vương Nguyên mắt đối mắt, tình tự lan tràn không chút nào che giấu nổi. Vương Nguyên cũng thấy có chỗ không thích hợp, lại không nói được chính xác là chỗ nào, âm thầm vận sức làm theo kế hoạch, ôm cổ Vương Tuấn Khải, đặt mông ngồi xuống đùi anh, nhẹ nhàng cọ cọ: “Học trưởng. . .”

Oanh!

Gần như là cùng một lúc, cả hai không hẹn mà đẩy bật nhau ra, Vương Nguyên mở to mắt kinh hãi nhìn về phía đũng quần của đối phương, Vương Tuấn Khải lại cứng ngắc nhìn chính mình.

Sau đó, Vương Tuấn Khải trơ mắt nhìn đại thần trong lòng bỏ của chạy lấy người phi vèo ra khỏi ký túc xá mất rồi.

. . .

Lâm Kinh Vũ đưa tay mở bức mành trên cửa sổ, sợ chết khϊếp nhìn đống nấm mốc làm tổ trong góc phòng, suýt chút nữa đã hét to kinh dị.

“Mẹ ơi, Vương Tuấn Khải! Cậu tính hù chết tôi sao? OMG cậu làm gì trong đó vậy?!”

Sinh vật mọc mốc chậm rãi ngước đầu lên, đôi mắt thâm quầng tàn phá nhan sắc theo đó lộ diện trước ánh mắt trời. Lâm Kinh Vũ há hốc mồm đá bay hình tượng, lắp bắp kinh hãi chỉ vào Vương Tuấn Khải co ro thành cục, không nói nên lời.

Hắn chỉ mới không tới ký túc xá có mấy ngày, sao lại như tận thế đến rồi ấy!

“Nếu tận thế đến thật thì ổn rồi. . .”

Lâm Kinh Vũ khϊếp đảm nghe bạn cùng phòng lẩm bẩm, nội tâm nhàu nát vỡ tan tành, cái gì lại có thể làm cho một Vương Tuấn Khải không màng thế sự chẳng nhiễm bụi trần bi quan đến mức này? Chẳng lẽ là cậu ta shock tâm lý chấn thương tinh thần không gượng dậy nổi?

Dưới sự thúc ép cưỡng chế giải trừ phong ấn của Lâm Kinh Vũ, Vương Tuấn Khải chậm rãi đem hồi ức bi thương kể ra, lượt bỏ vài tình tiết riêng tư chỉ có hai người biết. Lâm Kinh Vũ trợn trắng mắt nhìn trần nhà, cho dù là ai cũng sẽ giật mình vì học trưởng nảy sinh du͙© vọиɠ với mình thôi, hắn cảm thấy phản ứng của Vương Nguyên rất là bình thường, có lẽ do tên trạch nam mặt than Vương Tuấn Khải chưa từng lọt bẫy tình trường nên mới thấy bế tắc như vậy.

Bởi thế mới nói, mấy tên đang yêu toàn có IQ cận âm.

“Bây giờ cậu muốn làm gì cứu rỗi tình hình đây?” Lâm Kinh Vũ chọt chọt Vương Tuấn Khải, thấy đối phương càng co rụt vào vỏ ốc của mình hơn, thở dài tiếc hận: “Nếu cậu thực sự buông xuôi thì chuyện mất trắng chỉ là sớm muộn.”

“Tôi hiểu.” Vương Tuấn Khải trầm thấp đáp: “Nhưng tôi thực sự không biết chính mình nên làm thế nào mới có thể khiến cậu ấy quay trở về bên cạnh tôi như trước kia.”

“Vương Nguyên chỉ mới bỏ chạy, chưa thể chứng minh là nhóc đó chán ghét cậu đâu.” Lâm Kinh Vũ thể hiện đặc thù của bạn tốt, móc điện thoại ra gọi cho Trương Tiểu Phàm: “Anh nhờ cậu một việc được chứ?”

[Không.]

Lâm Kinh Vũ: “.. .Thực ra là sư phụ cậu cần giúp đỡ.”

Trương Tiểu Phàm ở đầu dây bên này lặng lẽ nhìn Vương Nguyên ủ rũ trong góc một cái, hiển nhiên y cũng phát hiện chuyện không đúng. Mấy ngày nay Vương Nguyên đột nhiên im lặng quái dị, ngay cả kịch truyền thanh của tổ kịch Tiểu P được đưa lên top đầu trong trang web cũng không khiến cậu vui vẻ chút nào. Kỳ quái phiền não của Vương Nguyên không phải thống khổ đau buồn hay tức giận căm phẫn gì, ngược lại có đôi khi cậu ngây như phỗng, thần thái si ngốc ra chiều mê muội, vẻ mặt ngu muốn chết nhếch miệng cười ngây ngô, sau đó lại buồn bực tự chọt chọt mặt mình, xoa xoa hai má đến đỏ ửng. Chuyện này bằng đầu óc của kẻ thần kinh thô như Trương Tiểu Phàm cũng nghĩ ra nguồn cơn vấn đề, không nói hai lời lập tức đồng ý đề nghị của Lâm Kinh Vũ.

KTV là nơi lũ học viên trong trường nghệ thuật thích đến nhất, không chỉ là chất lượng âm thanh ánh sáng đạt mức S mà khả năng bảo vệ phòng hộ khiến khách hàng khó tính nhất cũng phải hài lòng gật đầu. Là một thành viên quen thuộc với ông chủ KTV, Lâm Kinh Vũ chỉ cần nhỏ nhẹ kéo ông chủ lại nói vài câu, lập tức nhìn được ánh mắt ẩn ý của người ta.

Trương Tiểu Phàm nửa lôi nửa kéo Vương Nguyên vào phòng KTV, liếc mắt thấy Vương Tuấn Khải và Lâm Kinh Vũ ngồi bên trong liền nhanh nhẹn sáp qua, không chờ cho Vương Nguyên có cơ hội phản kháng đã ném người về phía Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên biết mình bị lừa, cố gắng giữ bình tình, không tiếng động nhích xa Vương Tuấn Khải, cầm ly nước lên uống che giấu khẩn trương. Vương Tuấn Khải ngược lại có chút mê mang, đầu óc hỗn loạn không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cần tinh ý một chút thì biết anh đã bị bỏ thuốc. Nhưng Vương Nguyên lúc này còn đang rất hồi hộp, căn bản không nhìn ra điều bất thường, chỉ một mực ở bên cạnh kéo kéo tay Trương Tiểu Phàm: “Bao giờ thì tớ có thể về?”

“Cậu gấp cái gì, hôm nay tớ phải chiêu đãi. . .Lâm học trưởng vì anh ấy đã giúp tớ hoàn thành bài tiểu luận.” Trương Tiểu Phàm nói dối không biến sắc, túm lấy ly trên bàn, hô hào đòi cạn ly. Lâm Kinh Vũ cũng hưởng ứng đáp trả, bộ dáng hai người không giống diễn kịch chút nào. Được một nửa thời gian, Trương Tiểu Phàm ồn ào đòi đi vệ sinh, vẻ mặt có chút ửng hồng, hiển nhiên ly của y có tám phần là rượu, Lâm Kinh Vũ cũng đồng dạng say mèm, bất quá thoạt nhìn rất tỉnh táo, còn vui vẻ đỡ Trương Tiểu Phàm ra khỏi phòng KTV.

Đối với thái độ giữa hai người này, Vương Nguyên không thể lý giải nổi hai kẻ mới ba ngày trước còn giương cung bạt kiếm nay đã chuyển thành hảo hữu trăm năm khó gặp. Bất quá như vậy càng làm cậu tin sái cổ vào nguyên nhân bữa tiệc nhỏ ngày hôm nay, cũng thầm khó hiểu vì cái gì tiệc này lại lôi cả cậu và Vương Tuấn Khải vào.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai Vương mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cái kia. . .anh có cần nước không. . .?” Vương Nguyên ngây ngốc mở lời, không khí kỳ quái trong phòng làm cậu hơi mất tự nhiên, sờ sờ mũi lén lút nhìn Vương Tuấn Khải. Vương học trưởng nhắm hờ mắt dựa vào sofa, tay bóp trán, nghe đến đây liền mờ mịt quay đầu nhìn Vương Nguyên, cặp mắt hẹp dài khi không đeo kính hoàn toàn lộ ra, ẩn ẩn còn có chút sắc bén. Vương Nguyên bị anh nhìn đến nhảy dựng, đương khi cậu sắp chuẩn bị tông cửa chạy ra ngoài thì Vương Tuấn Khải lại xua tay, ý bảo cậu không cần quan tâm đến anh.

. . .Là sao QAQ?

“Hai cái người này. . .” Vương Tuấn Khải dĩ nhiên đã biết mình bị bạn tốt bỏ thuốc gài bẫy, toàn thân run rẩy cố gắng kìm nén xung động, may mắn anh uống không nhiều, chỉ là đầu có chút lơ mơ và thân thể không khống chế được có phản ứng mà thôi. Hô hấp của anh khá nặng, mồ hôi chậm rãi túa ra, sườn mặt tuấn tú ửng đỏ trong bóng đêm cùng với biểu tình đè nén vô tình phát ra hormone hấp dẫn vô cùng, làm Vương Nguyên không tự chủ quan sát, đỏ mặt che đi hai má nóng bừng.

Học trưởng bị ám hại, sao cậu lại thấy rất vui vẻ nhỉ? Nhìn vẻ mặt kìm nén bên cạnh, Vương Nguyên lẳng lặng cầm micro lên, cất tiếng hát trong trẻo thuần khiết như đôi mắt cậu vang lên khắp phòng, từng chút từng chút một xoa dịu cảm giác khát khô của Vương Tuấn Khải, cũng che giấu sự lúng túng của bản thân.

Vương Tuấn Khải sững sờ, lý trí không kìm được đắm chìm trong từng giai điệu, cảm thấy giọng của Vương Nguyên lại chỉ phối H kịch thì có chút tiếc nuối. Đợi Vương Nguyên hát xong, anh cân nhắc có nên đề nghị cậu lấn sân sang lĩnh vực ca sĩ mạng hay không liền thấy quản lí ái ngại chạy vào, vẻ mặt vi diệu: “Bạn của hai người. . .”

Vương Tuấn Khải nhướng mày, lảo đảo đứng dậy, cứ việc Vương Nguyên không muốn có tiếp xúc thân mật với cơ thể anh cũng phải tiến lên đỡ, Vương Tuấn Khải trúng thuốc thực sự không ổn a. Quản lí dắt hai người đến một phòng khác trong KTV, nhướng mày chỉ chỉ bên trong. Bàn ghế hầu hết đều bị xô đổ, sau sofa truyền ra tiếng thở dốc ái muội cùng âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp, một lần nữa làm cho song Vương á khẩu không nói nên lời.

“Tôi thanh toán tiền cả hai phòng.” Vương Tuấn Khải bình tĩnh phá vỡ tình hình, khí phách vung tiền bịt miệng quản lí, sau đó thận trong nhìn Vương Nguyên: “Em nghĩ nên giải quyết thế nào?”

Trong đầu Vương Nguyên có một đàn linh dương Alpaca chạy qua, nghe thấy âm thanh hương diễm hơn cả lúc phối H kịch, tê rần cả người. Nghĩ đến nếu vị trí của hai người kia mà đổi thành Vương Tuấn Khải và cậu. . .

“Dĩ nhiên là thuê khách sạn!” Vương Nguyên hồn nhiên đáp, nói xong mới nhận thức vấn đề, vội vàng cắn ngón tay tròn mắt chớp chớp. Vương Tuấn Khải không biết cậu nghĩ gì, nghe vậy liền gật gật đầu, tiếp tục phát huy tư chất bại gia tử mà thuê luôn phòng VIP, bỏ bạn chạy lấy người mang Vương Nguyên đi rồi.