2.
Lâm Kinh Vũ không nhìn được bạn cùng phòng thân ái đang xem cái gì, chỉ thấy đối phương đột nhiên gập mạnh máy tính lại, bưng mũi chạy vào nhà vệ sinh. Lâm đồng học tự cho là thông minh sờ cằm đoán mò, phỏng chừng bạn mình đã xem được cảnh gì ghê gớm lắm. Hắn tự luyến nhưng cũng không não tàn đến mức nghĩ rằng Vương Tuấn Khải xem ảnh hắn bị soái chết, như vậy chỉ có thể là cái kia.
Nhắc đến cái kia, hắc, không nam sinh nào là không biết.
Tiếng nước xối xả trong phòng tắm nhàn nhạt truyền ra làm cho Lâm Kinh Vũ càng thêm tin tưởng vào ý nghĩ, nghĩ nghĩ, nhếch môi xấu xa nhắn tin cho Trương Tiểu Phàm.
[Bạn có một tin nhắn, đến từ /Không rõ danh tính/: Sư phụ của cậu trưởng thành rồi.]
Trương Tiểu Phàm: “. . .”
Thần kinh?
Như thể chắc chắn cho lời tuyên bố mạnh mẽ của mình, Lâm Kinh Vũ còn ngại thiên hạ bất loạn gọi điện cho Trương Tiểu Phàm, đắc ý cười he he: “Có phải nghe thấy tiếng nước rất lớn không hả? Thế nào? Mỹ cảm không-. . .”
[A. . .a. . .a. . .đừng mà. . .]
Lâm Kinh Vũ: “. . .”
Lâm đồng học trợn mắt nhìn chằm chằm màn hình, xác định mình không gọi nhầm người mới lập cập run rẩy nhớ lại âm thanh ướŧ áŧ mê loạn truyền ra từ loa điện thoại, trái tim thủy tinh từng trận đập liên hồi, thầm mắng một tiếng mẹ nó, lão tử đây chưa có người làm ấm giường mà lũ trẻ bên kia đã tiến triển đến mức nào rồi!
Âm thanh kia rõ ràng không phải của con gái, huống hồ đây là ký túc xá nam nha. Nhớ đến bộ dáng mỏng manh dễ vỡ của Trương học đệ và bạn nhỏ thuần khiết như thiên sứ Vương Nguyên, Lâm Kinh Vũ càng khϊếp hãi hơn nữa. Hắn trượt tay suýt ngã xuống đất, cố gắng chống đỡ thân già cằn cỗi lóp ngóp tại mép giường, trừng mắt nhìn điện thoại bị Trương Tiểu Phàm nhẫn tâm cúp mất, lại trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải chật vật mở cửa nhà tắm bước ra, ánh mắt đồng tình nhìn anh như thể - Bạn à, danh sư xuất cao đồ là chuyện tầm thường rồi, bây giờ đồ đệ nhà cậu còn tiến hóa hơn cậu gấp trăm lần cơ! Người ta đã trực tiếp mà cậu chỉ mới xem phim thôi đó, là một người bạn Lâm Kinh Vũ tôi chân thành chia buồn cùng cậu!
Vương Tuấn Khải tóc ướt sũng khẽ nhíu mày kỳ quái, thế nào mà Lâm Kinh Vũ nhìn anh chẳng khác nào anh ‘bất lực’ vậy?
Trong lúc đó, Trương Tiểu Phàm vẫn đang làm nốt mấy bài luận, nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên quằn quại thu âm cho tổ kịch truyền thanh, đẩy kính một cái: “Sư phụ nhắn tin cho tớ, bảo chúng ta ngủ sớm một chút.”
Vương Nguyên cười khúc khích đáp trả comment tổ kịch, không ngẩng đầu lên nói: “Anh ấy làm sao lại quan tâm chúng ta như vậy? Còn biết hiện giờ chưa ai ngủ?”
Trương Tiểu Phàm IQ cao trí tuệ chỉ sang tòa nhà đối diện: “Đó là ký túc xá của học viên năm ba.”
Rõ ràng là từ đấy nhìn qua đây chẳng mấy chút công sức nào, hơn nữa đã đến giờ giới nghiêm mà đèn phòng vẫn còn sáng, giống như muốn thông cáo toàn trường biết hai người bọn họ thức đêm vậy. Vương Nguyên không tình nguyện gật gật đầu, rồi như nhớ đến cái gì đó, buột miệng hỏi: “Phàm Phàm, sư phụ cậu có tính xấu gì không?”
Trương Tiểu Phàm vô thức nhớ đến mấy tin nhắn hồi chiều của Vương Tuấn Khải, theo như y biết thì sư phụ không phải là người chú trọng mấy vấn đề liên quan đến người khác như vậy đâu, trong đầu đã nghĩ đến hướng nào đó, cẩn thận nói: “Không có, sư phụ tôi rất dễ chịu, dễ chiều, dễ nuôi, dễ dạy.”
Vương Nguyên hiển nhiên vẫn còn nơm nớp lo chuyện thư mục bị phát hiện, thần thần bí bí kể lại chuyện ban chiều cho Trương Tiểu Phàm. Cậu nói đến là say sưa, không phát hiện ánh mắt Trương Tiểu Phàm dần trở nên vi diệu.
Hóa ra là vậy.
Trương đồng học rất không nghĩa khí bật điện thoại, thu âm toàn bộ nội dung Vương Nguyên tự bạch rồi thẳng tay gửi cho sư phụ.
Làm đồ đệ, phải biết hiếu thuận có hiểu không hả?
Vương Tuấn Khải ở bên này lặng lẽ đem tệp âm thanh lưu vào điện thoại, muộn tao sờ sờ chăn, vừa trốn trên giường vừa nghe âm thanh lúc ngọt ngào đáng yêu lúc quyến rũ uyển chuyển, không tránh khỏi có chút nóng mặt. Vừa vặn Trương Tiểu Phàm thông đồng bề trên bán đứng bạn bè gửi hàng xuất khẩu qua, Vương học trưởng vô cùng tự nhiên save luôn vào máy, tiện thể phát cho đồ đệ đặc ân – Trang bị phi phong tháng này để ta mua cho con đi!
Vương Tuấn Khải là một đại thần, ừm, có thể nói là vậy. Đại thần võng du trong game online hiện giờ nhiều như cá dưới biển, căn bản không giống như trước kia – một người một trang bị hoàng kim liền có thể đứng top server hô mưa gọi gió, hoành hành bá đạo gom về một đống tiểu đệ em gái. Vương Tuấn Khải anh chẳng qua chỉ là một trưởng lão trong bang hội cấp bốn, dù toàn thân dán mác đại gia thì cũng không phải loại người quảng đại xã giao rộng nên không có nhiều bạn bè, ngược lại nhờ vậy mà thu được một đồ đệ là Trương Tiểu Phàm, hằng ngày cùng đồ đệ đi đánh phụ bản, đánh danh kiếm, thu thập thương hội và các loại PK đẫm máu khác, miễn cưỡng cũng coi là vui vẻ.
Nhưng cái Vương Tuấn Khải chân chính thích không phải game online, mà là kịch truyền thanh. Anh có cảm tình với âm thanh dễ nghe, nói trắng ra là nghiện giọng nói của người khác. Lúc trước cũng vì tò mò mà bước vào giới võng phối, cũng chập chững tham gia các đoàn kịch góp vui, sau lại chịu không nổi sự tấn công dồn dập của các em gái cùng với công việc làm thêm mà rút lui. Điều này hiện tại lại làm cho anh có chút hối tiếc, bởi vì khi anh vừa mới lui giới không bao lâu thì phát hiện ra chính mình bị nghiện một âm thanh.
Người nọ chỉ mới xuất hiện trong vài tháng gần đây, thường thường nhận phối manh kịch và H kịch, dù chỉ là một đoạn H rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến cả giới võng phối sục sôi, truy tìm tung tích danh tính sau một đêm. Lúc đó Vương Tuấn Khải không chú ý lắm, đợi đến khi nghe được âm thanh kia liền không thể dứt ra được.
Tiếng của CV đó rất mới, rất trong trẻo, còn mang theo đặc thù của thiếu niên chưa trưởng thành hết, vừa mềm vừa nhu lại vừa sở hữu chút cứng cáp khó cưỡng, làm cho Vương Tuấn Khải học trưởng nhiều năm chưa từng động lòng trần lại loạn cào cào lên mà đè ép hưng phấn, mấy đêm liền ngủ không được. Thậm chí có lần CV kia vì chúc mừng sinh nhật của một người bạn mà hưng trí tự phối cho cậu bạn kia nguyên một vở manh kịch, cư nhiên làm cho Vương Tuấn Khải mất mác buồn rầu ăn ngủ không ngon mấy ngày – bởi vì người được tặng không phải là anh.
Anh cũng cảm thấy mình có chút quái gở, lại không kìm lòng được sa đà vào âm thanh kia, mãi rồi trở thành thói quen lúc nào không hay. Cứ việc mỗi ngày anh đều nghe âm thanh ấy để đi ngủ thì biết, bệnh thanh khống của Vương Tuấn Khải đã trở nặng rồi a.
Đương khi anh đắn đo có nên quay lại giới để tiếp cận người nọ hay không, thì chủ nhân của âm thanh đó lại chủ động đến trước mặt anh.
Trái Đất lớn như vậy, may mắn chẳng cần đi hết một vòng anh đã tìm thấy người kia.
Vương Tuấn Khải nhớ đến Vương Nguyên cả buổi đều líu ríu không ngừng bên tai mình, không thể phủ nhận lần đầu tiên biết cậu là người trong lòng, anh vô cùng khẩn trương. Có điều bản mặt than hạn chế không để Vương Tuấn Khải biểu lộ sự phấn khích quá nhiều, vì vậy anh chỉ yên lặng lóe lóe mắt nghe cậu lảm nhảm, trong mắt kẻ khác là phiền táo không chịu nổi, ở Vương Tuấn Khải lại là hạnh phúc hưởng thụ niềm vui to lớn. Ai mà biết được người trong lòng vậy mà học cùng trường, ai mà ngờ được đối phương còn là bạn của đồ đệ.
Nói đến đây, Vương Tuấn Khải thầm nghĩ phải gia tăng phúc lợi cho Trương Tiểu Phàm một chút.
Đầu bên kia, Trương Tiểu Phàm nhìn Vương Nguyên đang mυ'ŧ tay tạo ra âm thanh tình sắc mị hoặc, lặng lẽ giơ ngón cái: “Bao giờ thì kịch thu xong?”
“Chắc phải đợi đến cuối tháng a.”
Trương Tiểu Phàm gật đầu – hay lắm, tháng này y nhất định có phi phong mới.
. . .
[Tổ kịch truyền thanh Tiểu P hoan nghênh các thính giả đến nghe tân kịch: Quân gia, đừng nháo.]
Cast:
Quân gia: Lý xxx (Tổ kịch Tiểu P)
Diệp trang chủ: Nguyên thiếu (Tổ kịch Tiểu P)
Gia nhân 1: . . .
Gia nhân 2: . . .
. . .
Hôm nay là ngày kịch truyền thanh toàn H đầu tiên mà tổ kịch Tiểu P – cũng chính là căn cứ của Vương Nguyên xuất bản, vì vậy các fan đã sớm háo hức chờ giật sofa. Nguyên thiếu là đại thần võng phối mới nổi gần đây, đang là tâm điểm chú ý của fan, lại sở hữu thanh âm tà mị mà không phải ngụy nương nên ngay cả fan boy cũng có.
Vì vậy Vương Tuấn Khải – người luôn luôn đi học đúng giờ và chưa từng bỏ tiết lần nào – đột nhiên cáo bệnh nghỉ học, ra khỏi ký túc xá đến quán cà phê cắm mặt vào màn hình. Không ngờ quán cà phê ngay tại thời điểm gay cấp đột nhiên mất điện, chờ đến khi kịch chính thức được phát lên đã là ba mươi phút sau, sofa cũng sớm có người chiếm.
Vương Tuấn Khải câm lặng nhìn màn hình tràn đầy hoa, tâm trạng hồi hộp nhanh chóng xẹp xuống, rất không vui mà chọt chọt ly cà phê, khiến cho cà phê bên trong sóng sánh tràn ra ngoài.
“Quý khách, anh có cần tôi- . . .A, là sư phụ Phàm Phàm!”
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu trai gần trong gang tấc, có một loại cảm giác chói lóa.
Vương Nguyên hưng phấn xoay vòng quanh Vương Tuấn Khải khiến anh ngơ ngác, mắt kính trên sống mũi trượt xuống đập vào nút loa trên laptop, âm thanh như ma như huyễn tình sắc rối bời nhẹ hẫng vang lên, trong tích tắc khiến đôi bên cứng đờ.
[Quân gia, quân gia, đừng mà. . .Quân gia, ta không, không được,. . .]
[Quân gia, ưm, ưm, á. . .Đau, đau quá. . .Quân gia, cầu ngươi đừng làm nữa. . .]
“Ách. . .” Vương Nguyên khó khăn nuốt nước bọt một cái, liếc màn hình, tim đập bang bang, hầu như không còn nghĩ được gì nữa đã vội vàng đè lại cái loa đang kêu gào. Cũng may lúc này trong quán không có ai, hơn nữa âm thanh phát ra từ loa laptop có phạm vi bán kính không lớn nên cũng không ảnh hưởng đến người nào – dĩ nhiên là trừ chủ nhân cái máy và kẻ đang ra sức gồng gánh nào đó.
Vương Tuấn Khải hóa đá yên lặng nhìn thẳng phía trước, thể hiện triệt để tính năng muộn tao.
“Ách, sư phụ của Phàm Phàm. . .”
Vương Tuấn Khải chậm rãi ngước nhìn cậu: “. . .”
Vương Nguyên nội tâm gào thét –ing! Cậu có thể thấy được đốm lửa nhảy nhót trong đôi mắt đen sẫm của sư phụ Trương Tiểu Phàm, không, phải nói là sự kích động trong mắt học trưởng Vương Tuấn Khải. Tư duy Vương Nguyên loạn thành đoàn, hỗn độn trong gió, thanh MP nháy máy tụt hơn phân nửa, ngây ngốc tiêu điều.
Học trưởng Vương – cư nhiên nghe kịch truyền thanh cậu phối, còn là H kịch toàn văn!