Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 18: Mê Hoặc [5]

5.

Quen biết Karry đã lâu, nhưng đây lần đầu tiên Roy nhìn thấy trạng thái bất bình thường này của hắn.

Nếu hắn phát điên gào thét trào phúng thứ gì đó cậu còn có thể đối phó được, còn cái kiểu bất động như núi vững chãi như đất thế này quả thật rất khó chơi. Hắn một chút thương lượng cũng không cho, còn vô pháp vô thiên chẳng thèm nói lý, tên này bình thường đã là kẻ cứng đầu ương ngạnh bất trị, lúc phát bệnh càng bướng bỉnh giữ chấp kiến của chính mình. Năm hồi bảy hiệp cậu rốt cuộc cũng chịu không nổi, bùng nổ xô hắn ra, bất chấp tiểu huyệt đau nhức mà tung cước đá Karry văng máu mũi, xoay cổ tay chộp lấy lưỡi dao găm sắc bén trên trần xe, kề sát vào cổ Karry quát to: “Nói! Ai nhập xác anh hả?!”

Karry khựng lại một chút, ánh mắt vô tội mang theo hai chữ ‘ai oán’ rõ rệt làm Roy trợn mắt khinh bỉ, nhưng hành động tiếp theo của hắn lập tức khiến cậu suýt thì kinh hô thất thố.

“Này!!”

Karry tay không cầm lưỡi dao, mặc cho máu đỏ chảy dọc theo xương cổ tay, xuống khuỷu rồi tí tách nhỏ trên sàn xe. Roy kinh ngạc đánh vào cổ tay hắn, cả hai cùng buông tay ra, lưỡi dao rơi xuống xe, dính đầy máu tươi.

“Anh bị điên thật à!?” Thanh niên không hiểu sao tức giận âm trầm, với tay chộp lấy cuộn băng cứu thương, bởi vì băng cứu thương đặt trong hộp trự vật cạnh chìa khóa nên cậu phải nhoài người với tới, cái mông căng mọng lẳиɠ ɭơ cùng tiểu huyệt vẫn còn hưng phấn chảy nước lọt vào tầm mắt Karry. . .

“A. . .~ Chờ một chút, a. . .” Tiểu da^ʍ huyệt thình lình bị cự vật nóng hầm hập đâm vào, kɧoáı ©ảʍ cọ xát bất ngờ xuất hiện làm cho cậu chịu không được run rẩy co quắp, tính khí phía trước thoắt cái giương cao, hai chân nhũn ra, theo bản năng co rút tiểu huyệt hư hỏng, siết cự vật càng chặt.

Karry ở phía sau rốt cuộc cũng thở phào một tiếng, sau đó bị cậu hung dữ trừng mắt bèn ngậm miệng lại, bất đắc dĩ nhìn thanh niên vừa ra sức kẹp chết cậu em trai nhà mình vừa run lẩy bẩy cầm bông băng cầm máu cho tay mình.

“A, không, đợi tôi. . .băng xong. . .A! A~”

Quá trình băng bó có thể nói là gian nan nhất từ trước đến nay đối với Roy, cho dù cậu có phải tự trị thương trong tình huống dầu sôi lửa bỏng nguy hiểm đến tính mạng thế nào thì cũng không chật vật như hôm nay. Điểm mẫn cảm liên tục bị nghiền nát khiến cậu chỉ muốn vứt hết đi mà thỏa sức rêи ɾỉ vặn vẹo, nhưng lại nghĩ đến tên điên này chả biết cắn nhầm thuốc gì mà ngay cả dao cũng dám cầm, giờ còn định để máu chảy cho đẹp, cậu liền phát hỏa. Biết là hắn không sợ đau, nhưng hắn cũng là con người chứ nào phải thần thánh mà không chết, hắn đã làm ngơ, nếu cậu không quan tâm có khi hắn lại để máu chảy đến khi nào tự đông không chừng.

“Anh, anh, . . .” Thân thể kịch liệt ma sát lay động, cả người bị đâm giật nảy lên, cậu vừa muốn mắng hắn vừa kìm nén kɧoáı ©ảʍ xộc lên tận não, cuối cùng uất ức hóa thành bạo lực đấm một cú người hắn, nửa đường lại bị kɧoáı ©ảʍ hun thành nắm tay nhão, căn bản không đánh tới đã tự xụi lơ xuống.

“Sâu nữa, sâu nữa. . .”

“Tự mình động.”

“Hừ. . .cuối cùng cũng chịu nói.” Cậu liếc hắn một cái, ngồi xoay lưng về phía hắn, chống tay lên kính xe đong đưa mông, da^ʍ huyệt phát huy cực độ thuộc tính lãng hóa, không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ tím đỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ như chưa bao giờ cạn mà ùn ùn chảy xuống thấm ướt hạ thể hắn. Cái mông tròn cong mẩy quyến rũ lắc lư liên tục, côn ŧᏂịŧ chôn trong cúc huyệt nóng ấm ẩm ướt nhanh chóng trướng lớn bất thường, khiến cậu càng hưng phấn vặn eo lắc mông, ra sức lấy lòng cự vật. Karry bị tư thế khăng khít cùng biểu hiện đói khát của cậu câu đến mất hồn, trầm trọng thở dốc, vội vàng giữ chặt cái mông da^ʍ tao kia lại, đồng thời dùng lòng bàn tay bao bọc tính khí cương cứng của cậu.

“Để tôi bắn. . .để tôi bắn. . .” Cậu vùng vẫy da^ʍ kêu, Karry mạnh mẽ thúc một cú cuối cùng vào hậu đình rồi giải phóng tinh hoa bên trong cậu, Roy cũng chịu không nổi kêu lên một tiếng, một dòng dịch trắng đυ.c phun tứ tung trên thành xe. Cúc huyệt không chứa nổi lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều như vậy, côn ŧᏂịŧ vừa rút ra, dịch sền sệt lập tức trào ra dính dấp khắp nơi.

“Nói đi, anh làm sao vậy?” Roy bò lên người hắn, hung ác nắm lấy côn ŧᏂịŧ vừa mới mềm xuống, vẻ mặt đằng đằng sát khí chất vấn: “Đột nhiên nổi khùng chẳng hề báo trước, chả lẽ anh thực sự có bệnh.”

Khác với tưởng tượng của cậu, Karry thế mà gật đầu.

“TMD, anh nói rõ nghe xem nào, anh bị bệnh gì?!”

Karry nghiêm túc nhìn Roy, đưa tay ôm eo cậu, chậm rãi nói: “Tôi bị nghiện.”

“Fk! Cái gì vậy? Anh có bao giờ chơi ma túy đâu? Anh khinh thường thứ đó mà?! Gạt ai hả?!!”

“Tôi bị nghiện.” Karry lặp lại một lần nữa, ánh mắt sâu thẳm đen sẫm như màu mực, lại lóng lánh ý niệm chất nhất: “Tôi. Nghiện. Cậu. Mất. Rồi.”

“Cái gì. . .” Roy không phủ nhận bị hắn chọc cho giật mình, nhếch khóe miệng: “Lừa quỷ à?”

“Không lừa cậu, tôi bị nghiện cậu.” Hắn tựa hồ cũng không khống chế được cảm xúc, nhíu nhíu mày áp bàn tay lên má Roy: “Tôi muốn cùng cậu ở chung một chỗ.”

“Đừng đùa!” Roy hất tay hắn ra, vạch trần sự thật: “Chúng ta một sát thủ một xạ thủ căn bản chỉ có quan hệ bạn giường, làm sao mà. . .” Làm sao lại đi tới mức này được chứ!

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng cậu cũng biết tính chiếm hữu của tôi đặc biệt cao đúng không?” Karry nhìn thẳng vào mắt Roy, lần đầu tiên bày tỏ tình cảm mờ mịt của mình: “Khi chúng ta mới bắt đầu mối quan hệ này, tôi chỉ không muốn cậu cùng kẻ khác lên giường, sau đó dần dần không thích cậu đi cùng ai dù là nam hay nữ, tôi đã mặc định cậu là của tôi, cho đến bây giờ, loại du͙© vọиɠ chiếm hữu đó đã biến chất thành cái gì tôi cũng không rõ.”

Hắn ngẩng đầu, sâu trong đáy mắt là sự độc đoán xâm chiếm không chút che giấu, đậm đặc lan tràn như mực rơi vào hồ nước, không biến mất đi mà lại quỷ mị nhuộm đen toàn bộ hồ nước.

“Tôi chỉ muốn giấu cậu đi, để một mình tôi có thể nhìn thấy cậu, chỉ một mình tôi thôi.” Sau sự kiện hỏa hoạn kia, hắn cảm giác rất rõ có kẻ muốn tách hắn và Roy ra, hơn nữa còn mưu đồ chiếm lấy Roy của hắn.

Thật đáng thương hại, một lũ thiểu năng.

Dám đấu với hắn, khác gì tìm đường chết?

Vẫn biết khi đó Roy chỉ nhử cô gái kia để hạ sát, nhưng hắn vẫn không kìm được cơn tức giận. Cứ nghĩ đến cô ta nhìn thấy thanh niên ma mị dụ hoặc của hắn, thậm chí là đám người Lily mang ý đồ bất chính tiếp cận cậu, hắn chỉ muốn bắn thủng đầu toàn bộ bọn họ, miễn cho bọn họ tơ tưởng đến cậu.

Cảm xúc của hắn mạnh mẽ đến vậy, Roy bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, trái tim ngủ yên trong l*иg ngực chỉ đập vì sự sống lúc này lại thình thịch co bóp, gò má xinh đẹp không dưng đỏ ửng lên mờ ám.

Roy xoay mặt qua một bên không đối diện với hắn, thầm mắng chính mình lại phát bệnh gì đây. Karry phát hiện cậu đỏ mặt, sửng sốt không nhẹ, vội vàng áp người vào cậu bắt bẻ ngược lại.

“Cậu ngượng cái gì?”

“Ai ngượng?!” Cậu hừ nhẹ, đẩy hắn ra xa: “Cút, đi nói với cảnh sát là tôi đang rất bối rối, mong bọn họ sáng mai lại đến tìm tôi.”

Hắn gật gật đầu, hiếm khi ngoan ngoãn lui ra, thật sự chạy đi tìm cảnh sát. Roy ngán ngẩm nhìn đống hỗn độn trong xe, không có tâm trạng đi dọn, lười biếng túm lấy áo ngủ đã bị vò nhàu nhĩ khoác hờ vào. Cậu quả thật rất bối rối, cứ nghĩ đến bạn giường bao nhiêu năm đột nhiên tỏ tình nói muốn thay đổi quan hệ, không giật mình mới là lạ. Không phải cậu ngại thân phận của bọn họ mà muốn tránh né hắn, chỉ là sự việc đến quá đột ngột, giống như hôm nay vừa mới ba ba ba lần đầu tiên, sáng hôm sau đã biết mình có baby vậy. . .Xùy xùy xùy! Cái kiểu so sánh gì thế này. . .

Mặc sức Roy tự gặm nhấm hai chữ ‘bối rối’ của cậu, Karry sau khi hoàn thành nhiệm vụ trì hoãn với cảnh sát liền chịu trách nhiệm đưa Roy về phòng. Lửa vừa dập tắt thì quản lý khách sạn cũng chạy đến xin lỗi, đưa mọi người đến khu vực không có hỏa hoạn chuẩn bị phòng mới. Karry chui vào xe, trực tiếp bế bổng cậu thanh niên lên, dịu dàng vuốt mái tóc bị mồ hôi dính bết ra khỏi tầm mắt cậu, hiên ngang ôm người đi lại trước mặt bá quan văn võ. Có kẻ kinh ngạc, có kẻ khinh thường, cũng có kẻ ghen tỵ đỏ mắt nhìn cặp tình nhân giương oai giễu võ ngược chết cẩu độc thân, cảnh sát nhìn thấy cảnh này càng chắc chắn tâm lý Roy bị đả kích không nhẹ, chỉ cho là tinh thần vị này khá yếu đuối, liền tin tưởng lý do viện cớ cực kỳ lỗi thời của hai người bọn họ.

Karry ôn nhu bế cục cưng về phòng, vẫn không quên quan sát mục tiêu mà hắn được phân công. Gã ta cũng đang nhìn chằm chằm về bên này, ánh mắt không chút che giấu soi mói khuôn mặt người trong ngực hắn. Karry cười lạnh, gọi tiếp tân đến lấy chìa khóa phòng, không nói hai lời hôn lên trán Roy làm cô nhân viên tiếp tân vội cúi đầu che giấu hai rặng mây đo đỏ. Hết cách, chàng đẹp trai như lang như hổ này mị lực quá lớn!

Roy đã sớm mệt chết, chưa về tới phòng đã ngủ vù vù.

Karry tắm rửa sạch sẽ cho cậu, nghĩ nghĩ có chút phiền não. Hắn đã bày tỏ tâm ý muốn yêu đương nghiêm túc với người ta, người ta lại chẳng bị ảnh hưởng mà tùy ý hắn làm gì thì làm. Cứ nhìn cái kiểu cậu thả lỏng giao hết toàn bộ cho hắn mà chẳng chút đề phòng thì biết, cứ như cậu không hề để tâm lời tỏ tình của hắn vậy. Lẽ nào Roy thực sự là một sát thủ ngoài mềm trong cứng, tâm vững như bàn thạch?

Đắp chăn kỹ càng cho người trong lòng, đảm bảo điều hòa đủ nhiệt độ để cậu không bị lạnh, Karry thay một bộ quần áo đen thui từ đầu đến chân, mái tóc bình thường vẫn luôn chăm chút tỉ mỉ lúc này tùy ý vuốt ngược ra phía sau, hắn đeo một cái kính điện tử, xách anh bạn súng bắn tỉa chinh chiến nhiều năm ra khỏi khách sạn. Xung quanh vẫn còn rất đông cảnh sát nên hắn chỉ có thể lẻn ra ngoài bằng đường chim bay. . .Chính là dùng dây thép làm phương tiện di chuyển trên không trung.

Góc độ thích hợp, phương hướng thích hợp, ngón tay trên cò súng khẽ động, một viên đạn với tốc độ ánh sáng chớp nhoáng ghim vào yết hầu mục tiêu.

Liền sau đó, cảnh sát phát hiện ra xác chết của một người trong căn phòng đầu tiên bị cháy.

“Phóng hỏa gϊếŧ người sao. . .” Karry nhướng mày, thay đầu đạn dumdum bằng đạn tự phát nổ, lặng im không tiếng động đốt cháy căn phòng của mục tiêu.

Đến khi có người phát hiện, đã là năm phút sau. Thời gian tuy ngắn, nhưng đạn phát nổ có uy lực không nhỏ, đã sắp cháy lan sang phòng bên cạnh.

“Lại cháy rồi!!”

“Lính cứu hỏa còn chưa đi xa, mau gọi họ trở lại!”

Không biết là ai nhanh trí thét lên một câu, Karry nhịn không được bật cười, giơ súng lên nhắm vào xe cứu hỏa cách đó không xa, tiếp tục phá hoại đốt cháy xe cứu hỏa.

Đoàng.

Karry nhíu mày tránh thoát, mắt lạnh nhìn về phía kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Có kẻ muốn tập kích hắn?

Đối phương sau khi bắn một phát súng thị uy thì im lặng, dường như đang tìm cơ hội bắn gục Karry. Hắn nheo mắt nhìn về phía đám cảnh sát đang hăng hái dập lửa, thầm đoán xem là kẻ nào đang tác quai tác quái.

Đoàng. Đoàng. Đoàng.

Ba phút súng liên tục hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát, bọn họ kinh hãi rọi đèn pha từ xe cứu hỏa lên nóc nhà đối diện khách sạn. Karry cúi thấp người xuống, thầm mắng một câu chết tiệt, nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu. Hắn nhặt một viên đạn lên, ánh mắt lóe lóe chạm đến cái tên khắc trên đầu đạn liền sững lại, buồn quá hóa cười, đặt súng xuống đất rồi nhấn chốt.

Oành.

. . .

[Này Roy.]

[Roy, mục tiêu của cậu đang di chuyển về phía nam hướng sáu giờ, cậu đang ở đâu vậy, còn không ra chuẩn bị ‘đón tiếp’ đối phương?]

[Roy?!]

Một bàn tay với khớp xương tỉ mỉ nhấc điện thoại lên, đôi mắt căm phẫn chán ghét nhìn chằm chằm màn hình đen đặc mà âm thanh vẫn tít tít phát ra.

“Anh hai, đây là tiếng nước gì sao em nghe không hiểu?”

“Anh cũng không rõ, nhưng chúng ta có thể hỏi chủ nhân của nó một chút mà, đúng không Roy?”

Thomspond nhẹ nhàng nhìn về phía người đang bị giam lỏng ở trên giường, xung quanh là bốn tên vai u thịt bắp lăm le canh chừng. Gã khoát khoát tay với đàn em ý đồ giãn khoảng cách với thanh niên ra, vui vẻ nhìn Roy chậm chạp tỉnh lại.

Roy hé mắt nhìn ra ngoài, trời đã tảng sáng mà xạ thủ vẫn chưa trở về. Chẳng lẽ tỏ tình không thành nên uất hận tự vẫn? Không không không, tên đó yêu mạng mình chẳng thua kém gì cậu, nào có chuyện vứt bỏ sinh mệnh dễ như vậy.

Ngược lại là mấy tên trước mặt cậu, quả thật đang muốn tìm đường chết.

Lily căm tức nhìn cậu thanh niên bình tĩnh cuộn người trong chăn, không thể làm gì hơn là buông lời độc địa: “Anh chắc cũng biết mình rơi vào tình cảnh nào rồi mà còn ung dung tự tại như vậy sao?! Hay là sợ quá nên không biết phải làm gì rồi?”

Roy ngáp một cái, lười để ý đến cô gái kia. Cô ta là ai vậy? Nhìn hơi quen quen!

Thomspond tán thưởng nhìn cậu một cái: “Là bạn giường của Karry, đúng là có phong thái. Bất quá Karry sẽ không trở về đây đâu, cậu nên bỏ ý nghĩ chờ được nó cứu ra đi.”

Roy vẫn như cũ dụi dụi mắt, sau đó duỗi tay tập thể dục buổi sáng, hành động đáng yêu thiên chân nhưng chẳng ai thấy được số lượng lưỡi dao trên tay cậu đã tăng lên gấp đôi.

“Chà, xem ra cậu không thích kiểu ưu đãi như thế này nhỉ.”

“Đổi lại là anh, anh có thích được không?” Roy chống cằm nhìn ra cửa sổ, thấp thoáng thấy được tòa nhà đối diện đã bị nổ thành đống phế tích, một mảnh băng vải trắng muốt rơi vào tầm mắt.

Cậu rục rịch đứng dậy, siết chặt áo ngủ trên người, bốn tay sai vừa thấy cậu có động tĩnh lập tức vây lại, dường như không tính để cho Roy đi.

Xoẹt_________

Một người trợn to mắt ngã xuống, trên ngực còn cắm một lưỡi dao mỏng dính như cánh ve, máu tươi phun xối xả, cả căn phòng nháy mắt lặng như tờ nhìn người nọ chết trong tích tắc.

Lily ôm miệng chết cứng nhìn Roy hạ sát người không chớp mắt, sống lưng lạnh toát ngã khuỵu xuống sàn.

Đúng vậy, kẻ có đủ tư cách đứng bên cạnh Karry, có phải dạng tầm thường để người ta ức hϊếp?