Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 17: Mê Hoặc [4]

4.

Giày vò đến hơn nửa đêm, Roy mệt lử nằm trong lòng Karry, toàn thân nhũn ra không có tí sức lực nào. Cậu nhăn mặt đẩy cái đầu vẫn còn đang vùi trên lưng mình ra, tức cười nói: “Không ngờ anh lại dính người thế này đấy. . .”

“Vì đó là cậu thôi.” Hắn phản xạ thốt ra, lại tiếp tục gặm cắn bả vai đầy dấu răng của thanh niên, khiến cậu chịu không được xoay người đập rớt cái miệng táy máy, chui vào nhà tắm.

Karry chống cằm nhìn theo bóng lưng thon dài thẳng tắp cùng cái mông lẳиɠ ɭơ cong mẩy động đậy sau mỗi bước đi của cậu, liếʍ mép một cái, hiển nhiên ăn chưa no. Hắn vừa định vào phòng tắm kiếm vài lần đậu hũ non, cửa đột nhiên bị gõ rầm rầm, bảo an mặt mũi đằng đằng sát khi xông vào như bắt gian vợ nɠɵạı ŧìиɧ, hùng hổ khám xét khắp nơi mà không thèm hỏi ý của Karry. Hắn khoác một cái áo choàng tắm đứng khoanh tay dựa vào bàn, nhướng mày nhìn bảo an lật tung căn phòng, ngay cả giường cũng không tha mà kiểm tra đủ kiểu, sau cùng ngược mặt nhìn hắn như kiểu đã tìm ra bằng chứng:

“Chúng tôi nghi ngờ các anh đang thực hiện hành vi mua bán da^ʍ trái phép, đối tượng còn là nam.” Gã bảo an nghiêm nghị nói: “Mời anh phối hợp điều tra làm rõ chân tướng.”

“Ờ, mấy người muốn làm gì thì làm đi.” Thái độ hờ hững của hắn rõ là xem thường bảo an: “Chỉ không biết tôi nên ăn nói thế nào với chủ tòa nhà này thôi.”

Bảo an cứng họng, ra sức trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn lãng hời hợt kia, tòa nhà này thuộc quyền sở hữu của Vương tộc, chuyên dùng để tiếp đãi khách quý và tổ chức các buổi tiệc linh đình. Người xuất hiện ở đây không phải quý tộc thì cũng là kẻ có tiền khó có thể đυ.ng vào, người đàn ông này hiển nhiên không ngoại lệ. Nhưng cái vị sai khiến gã cũng là người không dễ chọc, làm không tốt ngộ nhỡ cái mạng của gã không giữ được. Đắc tội người nọ không bằng cứ bắt bẻ người này một phen, đối phương chỉ huy gã làm việc. . .hẳn là không để gã gặp phải chuyện gì đâu.

“Việc đó không quan trọng, tôi tin là chủ nhân tòa nhà hiểu rõ cái gì gọi là trắng đen minh bạch, quân pháp bất vị thân.”

“Nói như thể anh biết cái gì là ‘trắng đen minh bạch’ vậy.”

“Cậu. . .!”

Bảo an hừ một tiếng, nghe thấy tiếng nước rào rạt bên trong thì đã xác định người nọ chính là kẻ gã đang tìm, hai ba bước muốn xộc vào bắt người. Karry vốn lười nhác thờ ơ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, ánh mắt hẹp dài hơi híp lại, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười khinh miệt.

“Bằng mày cũng xứng nhìn thấy cậu ấy?”

Bảo an kinh hồn táng đảm lùi lại một bước, rồi như thấy mình không đủ khí thế quật ngã đối phương, cứng rắn đáp: “Cậu cản trở người thi hành công vụ.”

“Công vụ? Giấy tờ đâu? Giấy phép được soát nhà bắt người đâu?” Karry trào phúng cười lạnh, ghé sát vào tai bảo an thì thầm: “Hơn nữa các người lấy gì chứng minh cậu ấy là MB, hửm?”

Bảo an sắc mặt khẽ biến, chỉ vào Karry: “Cậu có hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙©, áp giải về đồn!”

“Ai da, sống đến từng tuổi này rồi mới biết mình có tật quấy rối tìиɧ ɖu͙© cơ đấy.” Karry nhún nhún vai: “Đi thôi, dù sao tôi cũng muốn đến tìm đội trưởng của các người uống trà một lần.”

Toàn bộ người trong phòng rút đi nhanh chóng Roy mới trở ra, cậu nhướng mày nhìn mật hiệu Karry để lại trên bàn, chậm rãi dùng dao chém nát xóa đi mật hiệu, cầm quần áo của hắn mặc vào, ngồi trên ghế dựa châm thuốc hút.

Vòng khói lượn lờ mờ mờ ảo ảo khiến căn phòng tràn ngập mùi vị mê hoặc. Cô gái mặc áo ngủ mỏng tanh lặng lẽ bước đến, thấy người ngồi trên ghế chỉ có một mình liền vui vẻ đi tới, nũng nịu gọi một tiếng: “Chủ nhân~”

Roy tiếp tục nhướng một bên mày, không tiếng động cười khẩy, dùng chiêu này đối phó với cậu đúng là muốn sỉ nhục cậu. Roy xoay người đối diện với cô gái, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đảo lại trên cơ thể nóng bỏng gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện của người đẹp, khàn giọng hỏi: “Cô là ai, đến đây làm gì?”

Cô gái chậm rãi đứng dậy, cử động nhẹ nhàng thanh thoát lại hàm chứa ý mời gọi trắng trợn, che miệng cười đáp: “Dĩ nhiên là đến phục vụ chủ nhân, Karry tiên sinh đã yêu cầu như vậy, Emily sao dám chối từ~”

“Karry gọi cô tới?”

“Đúng vậy, vốn dĩ anh ấy bảo là ba chúng ta cùng chơi, không biết thế nào lại bỏ đi trước. . .” Emily sà xuống muốn bám dính vào người Roy, đáng tiếc cậu cự tuyệt động chạm với người khác, liền thương cảm ủy khuất khóc lóc: “Chủ nhân, đừng vắng vẻ người ta, người ta đã cất công đến đây rồi, sao anh còn. . .”

“Sang phòng khác đi.”

“Chủ nhân~” Emily tưởng cậu từ chối, chu môi gọi nhỏ, Roy nhếch miệng cười nhìn cô ta, hất đầu sang phía bên cạnh: “Sang phòng bên, chúng ta từ từ chơi.”

. . .

Lily bấm ngón tay tính tính, ánh mắt phập phồng lo lắng nhìn đồng hồ, cứ chốc chốc lại đứng dậy đi tới đi lui, bị người đàn ông chê cười mấy lần liền bùng nổ: “Anh hai à, không biết bên kia thế nào rồi, cô gái nọ có thành công hay không. . .”

“Anh thấy tám phần mười là xong việc rồi đấy.” Gã ta đứng dậy vuốt phẳng áo vest, chỉnh chu nói: “Đi, chúng ta đi xem hiện trường.”

Lily hưng phấn bật dậy, tươi cười xán lạn chạy theo gã, kế hoạch này vô cùng đơn giản, cô ta cho rằng đối với những kẻ dòm ngó Karry của cô ta thì không cần phải phức tạp nhiều. Dụ Karry ra ngoài, cho người đến đùa giỡn tên mặt trắng ẻo lả chết tiệt kia, sau đó chụp hình bắt quả tang, đưa ra làm bằng chứng để Karry nhìn thấy. . .

Karry chắc chắn sẽ chán ghét cậu ta, loại người quan hệ không đứng đắn lại ham mê du͙© vọиɠ như vậy, khẳng định sẽ bị đá.

Nhưng Lily vẫn còn lo lắng xoắn xuýt, nhíu mi nói: “Anh hai, lỡ như cô gái đó không quyến rũ được cậu ta thì sao?”

“Yên tâm, không làm thật thì giả chứng cứ cũng được, trong tay những cô nàng lắm chiêu như vậy không thiếu nhất chính là thuốc mê.” Gã đàn ông thản nhiên đáp, gã cũng rất phấn khích muốn nhìn xem bộ dạng của thanh niên kia như thế nào lại có thể hấp dẫn Karry, nên biết tên em họ của hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, gã chưa từng thấy kẻ nào đứng cạnh hắn bao giờ. Nhưng người đủ sức thu phục hắn thì sao? Chẳng phải cũng bại dưới váy phụ nữ đấy thôi.

Bấy lâu nay gã không bao giờ đoạt được thứ gì từ tay Karry, hiện giờ nắm được một vưu vật từ tay hắn, bảo gã sao có thể không hưng phấn.

Món đồ chơi này, gã nhất định sẽ ngoạn một cách sâu sắc.

“Thuốc mê à. . .”

Roy cầm lưỡi dao nhấc ngón tay xụi lơ của cô gái lên cao, trong móng tay ẩn giấu một lượng etilen khá lớn, dưới lớp móng đỏ tươi là vô số bụi trắng nằm im như thể đang đợi thời cơ thức tỉnh. Emily nóng bỏng mê người hiện giờ bị trói cứng trên giường, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng nhìn thanh niên tuấn tú dễ dàng cắt phăng ngón tay mình, nội tâm tối sầm khϊếp đảm muốn hét lên, nhưng miệng bị bịt kín khiến cô ả chẳng nói được câu nào, chỉ có thể ú ớ rên la.

Người này là ác quỷ! Trong lòng Emily rít gào không ngừng, cô ta khóc không thành tiếng, mở to mắt trừng trừng ghê rợn. Lúc bước vào phòng này thanh niên nọ không có một hành động gì, chỉ sai cô lên giường cởϊ qυầи áo, từ dùng dây trói buộc mình lại. Emily cũng tưởng chính mình cùng cậu sẽ có một kỷ niệm ngọt ngào tiêu hồn nhớ mãi không quên, ai ngờ cậu ta thoắt cái đã chĩa dao vào người cô, siết chặt dây trói, dễ dàng tước đoạt quyền làm chủ các ngón tay của cô.

Thanh niên với dáng vẻ bình thản không chút dao động rắc rắc bẻ gãy toàn bộ ngón tay Emily, làm cho cô đau đớn không ngừng, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm áo ngủ trong suốt. Ba lần bảy hiệp cô có ý đồ dùng thân thể dụ dỗ thanh niên, lại không thể thành công ra tay mà còn bị cậu tháo khớp hai chân cùng đùi, triệt để làm cho Emily tê liệt hoàn toàn.

“Làm nghề này cũng không dễ dàng a, tôi biết.” Roy châm một điếu thuốc, lửa đến bên môi lại chán ghét vứt vào sọt rác, liếʍ liếʍ đôi môi bị Karry cắn sưng, xinh đẹp cao ngạo lại đáng sợ như một đọa thiên sứ: “Mặc dù cô chẳng có tội lỗi gì với xã hội, nhưng cũng khiến không ít người mắc bệnh truyền nhiễm.”

Emily trừng lớn mắt, kinh hoảng run lẩy bẩy.

“Tôi thế mà đoán đúng rồi à.” Roy ngán ngẩm tặc lưỡi, cậu chỉ tùy tiện vớ bừa, lại may mắn trúng phải giải độc đắc. Emily ngẩn người biết mình bị gài bẫy, cố gắng giãy dụa khóc la. Cô ta kinh khϊếp nhìn ngọn lửa trong thùng rác đã dần bén lên tấm mành trắng, thoáng chốc mùi khét lẹt bay ra tứ phía.

Cậu ta muốn hủy thi diệt tích!

Tâm Emily lạnh đi một nửa, nghĩ đến chính mình sẽ bị thiêu cháy đến chết, tức tưởi khóc lên, nước mắt ầng ậng nhỏ tí tách xuống gối. Cô ta căm hận Roy, càng căm hận bản thân ngu muội đồng ý lời đề nghị của Thomspond, bí bách quẫn trí cùng oán niệm chất chồng khiến Emily cùng cực rú lên một tiếng bi thương, gào thét điên cuồng.

“Phiền phức.” Roy xoay người đứng bên cửa sổ, đã thấy đám người Lily ở dưới lầu đang chạy lên, đưa mắt nhìn cô gái giãy dụa trong biển lửa, rốt cuộc không đành lòng để cô ta chết từ từ, liền phóng cho một lưỡi dao kết thúc sinh mệnh.

Lưỡi dao kia hoàn toàn làm từ nước đóng băng, sau khi Emily chết sẽ tự động bị lửa hòa tan, hung khí biến mất, dây thừng cũng sẽ bị đốt trụi, sau khi cái xác cháy đen sẽ gây khó khăn cho pháp y kiểm chứng. Cái gọi là ‘hủy thi diệt tích’, thực chất chỉ có vậy.

Cậu dễ dàng lách người về phòng cũ, chỉnh sửa quần áo để nó trông xộc xệch, một tay che mặt một tay mở nắm cửa chạy ra, vừa lúc đυ.ng phải đám người Lily xông lên.

Cậu suýt va phải một bảo an, gắng gượng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Một căn phòng bén lửa bất thình lình, cậu mau chạy ra khỏi nơi này đi!”

Roy sợ hãi gật gật đầu, kéo chặt áo phi xuống lầu, cậu cảm nhận rất rõ tầm mắt Thomspond lướt qua người mình, mang theo tán thưởng kinh diễm cùng ý tứ khó hiểu rõ rệt, tựa hồ không biết tại sao cậu có thể toàn thây ở đây, mà Emily thì không đi cùng cậu.

Sau cùng đám lửa bùng cháy thành hỏa hoạn, mọi người được sơ tán xuống lầu, Thomspond có hội ngắm nhìn cậu trai của Karry, càng tham lam quan sát nhiều hơn.

Quả thật là báu vật.

Gã ta tiến đến gần, vô thức muốn chạm vào báu vật, một bóng người trên trời rơi xuống chắn mất tầm nhìn của gã. Thomspond nhíu mày muốn đuổi người nọ ra, lại phát hiện kia không phải là Karry sao.

Đáng lẽ giờ này hắn phải ở đồn cảnh sát mới đúng chứ?

Karry vừa chạy tới lập tức ôm chầm lấy Roy, tựa hồ nghĩ cậu run sợ mà vuốt ve lưng trấn an cậu, nửa tha nửa kéo về phía cảnh sát, lấy cớ bình tĩnh tâm lý mà đưa Roy lên xe nghỉ ngơi.

“Um, um, sao vậy. . .” Cửa xe mới vừa đóng chặt, Roy lập tức bị sắc lang hôn môi tới tập, thân thể mềm nhũn trượt xuống sàn xe, bàn tay quái ác thô bạo tách rộng hai chân cậu, hung hăng cắm vào lỗ huyệt khô khốc.

Cúc huyệt bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành quen, rất nhanh liền tiến vào trạng thái da^ʍ hóa, trong lúc khẩn cấp như vậy vẫn bị đùa giỡn chảy nước, Roy vốn chưa từng cự tuyệt hắn, cũng bất chấp tình hình bên ngoài mà dang chân cho hắn cắm rút, thân thể mẫn cảm dễ dàng ửng hồng mời mọc.

“Ưm, hức. . .” Thanh niên co rụt cúc huyệt, nước xì xì bắn ra lung tung, hạ thể một mảnh ướt sũng, đổi tư thế quỳ sấp để hắn dễ dàng chăm sóc tiểu cúc huyệt nhiều hơn. Cái mông căng mọng trơn bóng uyển chuyển lắc lư qua lại, hai cánh mông đầy đặn co dãn cùng hai đùi trắng nõn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác Karry, làm mặt mày hắn sa sầm, ôm cái eo nhỏ nhắn kia thô bạo đâm thẳng vào trong.

Hắn không hề để ý đến cảm thụ của cậu mà cường hãn xâm chiếm va chạm bên trong cậu, dùng cự vật hung hãn nửa cưỡng ép nửa lấy lòng mà nghiền vào chỗ mẫn cảm nóng rẫy, dịch nhờn trên qυყ đầυ bôi loạn xạ lung tung lên điểm G, làm cho Roy nhũn hết cả tay chân, cơ thể run rẩy sung sướиɠ muốn tan chảy. Tuy vậy tại cửa huyệt vẫn là có chút xót, dù sao nó đã bị người yêu thương nồng nhiệt biết bao nhiêu lần liên tiếp, đã sớm sưng đỏ khó chịu. Lúc này cự vật không biết lý lẽ kia như dùi sắt nóng rát ma sát mạnh mẽ lên tiểu huyệt, một mặt dẫn dâʍ ɖị©ɧ phun bắn tứ tung một mặt chà xát mị thịt đỏ bừng, hoàn toàn không có ý gì là sẽ dừng lại.

Mông nhỏ bị người siết lấy, âm nang đập vào cửa huyệt, thân thể Roy bị thao tới mức nhích hẳn về phía trước, thiếu chút nữa đầu cũng đập vào thành xe. Cậu bây giờ mới nhận ra hành vi tìиɧ ɖu͙© thô bạo của Karry có phần bất thường. Dù trước kia hắn cũng phát cuồng đè cậu ra cắm rút ân ân a a không ít lần nhưng tốt xấu gì hắn cũng mở miệng trêu chọc vài câu. Hiện tại sao? Hắn câm như hến, một tiếng thở dốc cũng không có!

"Anh. . . điên cái gì vậy chứ. . ."

Roy hé miệng mới nói được mấy chữ đã chuyển thành rêи ɾỉ, âm thanh côn ŧᏂịŧ hùng hổ trừu sáp da^ʍ huyệt nhóp nhép kêu vang, cậu buồn bực giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn, lại bị hắn giữ chặt không cho đi. Côn ŧᏂịŧ liên tục cố ý đỉnh tới điểm mẫn cảm làm Roy xụi người không phản kháng nổi, chỉ có thể mở to mắt nghẹn họng nhìn vẻ mặt không chút biểu tình trong bóng đêm của Karry.