2.
Hậu quả của việc túng dục quá độ là thắt lưng đau nhức muốn đứt làm đôi.
Roy vừa lười biếng xoa xoa cái eo mỏi nhừ vừa nhìn xuống đường bộ, thầm nghĩ giờ này có lẽ đám vệ sĩ cũng biết tên tổng giám họ Lâm kia đã tử vong rồi, gọi điện thoại báo cáo cho đội trưởng rồi tiếp tục ca thán nhân sinh. Cậu không cho rằng Karry thực sự ghen tuông ăn dấm hay học đòi ganh tỵ, nhưng lần này hắn quả thật làm hơi quá. Bọn họ chẳng qua chỉ là bạn giường bèo nước gặp nhau, gặp mặt trao đổi kinh nghiệm thuận tiện ba ba ba vài lần cũng không có gì đáng nói. Có điều, Karry so với trước kia khác nhiều lắm, chẳng hạn như ở trên giường không được bàn chuyện công việc, không được gọi tên nam nhân khác ngoài hắn, không được mất tập trung. . .Nếu Roy thực sự là money boy thì không nói đi, đằng này cậu rõ ràng mang tiếng sát thủ.
Roy lần đầu đυ.ng độ Karry là năm mười tám tuổi, khi ấy cậu còn đang là thành viên tập sự của tổ chức sát thủ bảo hộ an ninh quốc gia. Cậu nhớ rất rõ lúc đó đang vượt qua thử thách cuối cùng để nhận bằng tốt nghiệp, đương khi màn trình diễn sắp kết thúc thì đối tượng hành động lại phát hiện ra thân phận của cậu, không ngừng truy đuổi còn lợi dụng sơ hở hạ thuốc vào thức ăn của cậu, chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu mọi thứ chỉ dừng ở đây. Lúc Roy nỗ lực thoát khỏi vòng vây của kẻ địch thì tên xạ thủ đáng chết không biết từ nơi nào chạy tới nã cho mục tiêu một phát K.O tại chỗ, còn hí hửng vác cậu vào khách sạn bẹp bẹp bẹp. Mãi sau cậu mới biết, hóa ra tên kia cũng nằm trong một băng đảng có nhiệm vụ tương tự với cậu, hắn nghe đồn sau khi gϊếŧ chết mục tiêu kia có thể ôm mỹ nhân để thoát kiếp xử nam, hắn tưởng Roy chính là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền bất chấp tất cả mà vọt tới cướp người.
Tuy rằng về sau hai tổ chức cũng không phát sinh mâu thuẫn gì với nhau, nhưng đều nhìn nhau không vừa mắt. Bọn họ/ Chúng nó ngang nhiên đoạt lấy xạ thủ/ sát thủ có tiềm năng khai quật nhất tổ chức, rành rành là chủ động gây sự mà!
Hai nhân vật chính thì không nạnh họe đến mức đó.
Karry từ sau khi nhận định Roy chính là con mồi duy nhất, độc tôn, đầu tiên và cũng là cuối cùng của-mình-trên-giường thì hoàn toàn không để ý đến bất cứ ai khác. Ngoại trừ những lúc công việc ám sát không cho phép đôi bên gặp nhau thì bình thường hắn đều tìm mọi cách tạo cơ hội để Roy tự nguyện chui vào lòng hắn. Hắn không tỏ thái độ yêu thương nâng niu thắm thiết gì, nhưng cũng xây cho Roy một cái l*иg son có giới hạn xung quanh mặt trời trung tâm là hắn. Vì vậy mỗi lần nghe được mục tiêu bị bạn giường nhà mình quyến rũ đến ngu muội, hắn đều xử lí hậu sự phía sau rất gọn nhẹ, có thể gϊếŧ liền gϊếŧ, có thể phế liền phế, tuyệt đối không chừa đường sống tốt đẹp nào. Cho dù bọn người kia một sợi tóc của Roy cũng không chạm nổi nhưng vẫn phải triệt tiêu ý đồ, chặt đứt căn cơ.
Tính chiếm hữu của tên này cứ như động vật hoang dã bảo toàn lãnh thổ, xâm phạm địa phận – dù nửa bước chân cũng sẽ bị bắn cho đầu nở hoa.
Có đôi khi Roy cũng cảm thấy rất áp lực, nhưng không tổn hại đến quyền lợi thì cậu mới không thèm quan tâm. Không thể phủ nhận kỹ thuật của tên này quá đáng gờm, nếu không phải cậu đã từng trải qua những cuộc tập huấn rèn luyện thân thể thì đã sớm bị làm ngất từ lâu.
Chậc, khí huyết phương cương cũng không hẳn là phúc đức.
“Cậu đi với tôi một chuyến được không?”
“Hử?” Roy xoay người thấy tên ác bá kia đã tắm xong, thể hình khỏe khoắn nổi bật với cơ bắp hừng hực khí thế, làn da tái nhợt nhưng cực kỳ đàn hồi, lại còn đường V-cut tuyệt đẹp kéo dài xuống cái khăn lỏng lẻo trên hông kia. . .thật khiến người ta khó lòng dời mắt. Cậu cười khẩy, tên này tuyệt đối cố ý phơi ra cho cậu xem, xạ thủ chết toi bao nhiêu năm vẫn không bỏ được cái thói thích khoe hàng!
“Đến câu lạc bộ chìm một chút.” Karry vẩy vẩy cái khăn, từ trong tủ lôi ra một bộ quần áo diêm dúa lòe loẹt vứt cho Roy, nghĩ nghĩ thế nào lại gom trở về, cầm quần áo của mình nhét vào tay cậu.
Roy: “. . .Có ý gì?”
Karry: “Tôi phải tham gia một bữa tiệc nhảm nhí mỗi năm một lần.”
Roy: “Tiệc sinh nhật?”
Karry: “Trên lý thuyết là vậy, thực tế. . .”
. . .
Roy ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Tiệc sinh nhật’ to đùng màu đỏ chói trên bảng đèn, không nhanh không chậm vươn tay đẩy mắt kính. Liếc mắt đằng xa có thể thấy các đối tác hoặc háo hức hoặc khiêm tốn lôi kéo quan hệ, sẵn tiện đưa đẩy gửi gắm nữ nhi nhà mình cho thiếu gia nhà đối diện. Có kẻ cho đó là phàm tục thô thiển, cách xa giữ lễ mà trò chuyện cùng nhau, bất quá cái ánh mắt sỗ sàng kia Roy nhìn qua nhiều rồi, bọn người này lợi dụng vỏ bọc thiên tôn quý tử quang minh chính đại dòm ngó đối phương, trong ý tứ tràn ngập ham muốn, thiếu điều muốn lăn ra tại chỗ quất một trận ra trò.
Đây căn bản là tiệc pháo hữu giao lưu, một là chuẩn bị lăn giường, hai tiến tới hôn nhân.
Cũng giống như xách giỏ đi chợ chọn lựa hàng mà thôi.
Cậu liếc sang Karry đang đứng buồn bực bên cạnh, khóe mắt mị mị ý cười nhạo, trên mặt viết rõ mấy chữ ‘thì ra anh cũng có ngày này’.
Karry bất đắc dĩ buông tay: “Tôi là con người mà, tôi cũng có gia đình của mình chứ.”
“Tôi tưởng anh biến hình thành súng lâu rồi mà?”
“Như vậy mỗi đêm cậu sẽ chết chắc.”
“. . .Không cần nhắc nhở tôi đâu, tôi cũng là con người có ý thức. . .”
Hai người tôi một câu cậu một câu thì thầm nho nhỏ, nội dung sặc mùi thuốc súng và liên kết phốt pho như thể tiếp theo cả hai sẽ thật sự thượng cẳng tay hạ cẳng chân vì tội méo mó tư duy đối phương, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai thanh niên ám muội trò chuyện, một người anh tuấn điển trai không thua gì nhân vật màn ảnh, vẻ ngoài bất cần hấp dẫn lại pha chút bí ẩn khác thường, một người nghiêm túc chững chạc mang dáng dấp phần tử trí thức, nhưng lúc cười rộ lên lại làm cho người ta không tự chủ được rung động.
Nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp đôi nha. . .
Lily đứng từ xa trông thấy Karry cười toe toét chọc tức Roy, bất ngờ mà suýt làm rơi ly rượu. Trong ấn tượng của cô ta, anh họ Karry là một người không thích cười, không thích nói chuyện, nếu mở miệng chỉ là xỉa xói mỉa mai kẻ khác, hơn nữa tính tình rất khó chiều, còn ưa sạch sẽ đến mức kỳ quái. Hôm nay anh họ lại chủ động thân cận cùng một thanh niên, hình như còn tìm cách khiến thanh niên kia thay đổi nét mặt, trông bọn họ quen thuộc hơn cả người của anh họ, tựa hồ đã thân nhau mấy đời.
Người nọ và anh họ có quan hệ gì?
“Tôi có một thắc mắc, không phải anh là nhân vật chính đi?” Roy mân mê đôi môi hồng hồng màu rượu, động tác tao nhã nhấc thìa xiên một miếng bánh ngọt đưa lên miệng Karry: “Như vậy là không tốt nha, súng thì làm sao có tình cảm đâu.”
Karry há miệng cắn một miếng: “Vốn dĩ là như vậy, nhưng tôi đã sớm thoát ly trạng thái FA, làm sao có thể cùng người khác ngoài tình nhân của tôi đính hôn chứ?”
Hắn và cậu đứng trong góc tối, thừa lúc không ai chú ý cúi đầu chuyền miếng bánh cho Roy.
Cô gái mặc váy hồng thiếu chút nữa quăng luôn ly rượu.
Kinh tởm! Thật kinh tởm!
Anh họ thế mà lại hôn một tên con trai! Buồn nôn!
Lily cố gắng dằn xuống cơn buồn nôn trào ngược dạ dày, dấn bước tới gần hai người. Cô từ nhỏ vẫn luôn ái mộ anh họ Karry, nào là gia thế hiển hách nào là sắc nước hương trời, còn có khả năng điều hành tài chính hiệu quả nhất dòng tộc, thủ đoạn hiển hách khét tiếng tàn nhẫn. Lily ôm mộng sẽ được làm cô dâu tương lai của anh họ, làm một quý cô hằng ngày cao ngạo tự tại chỉ tay năm ngón sai sử kẻ khác, để một kẻ bất nam bất nữ xen vào có phải là phá hư giấc mộng của cô không? Còn khiến anh họ thân bại danh liệt không ngóc đầu lên nổi!
“Anh họ!” Lily sốt ruột chạy tới, ánh mắt vừa chạm tới vẻ mặt phiền táo của Karry thì sững lại, lí nhí nói: “Chào, chào anh họ. . .”
“Chào em gái.” Hắn quên mất tên con bé này rồi. Nói mới nhớ, đây là ai vậy?
“Em của anh à. . .” Roy cười khẽ, mị nhãn yêu nghiệt cong cong: “Xin chào cô bé.”
Lily đỏ mặt nhìn Roy, nhưng vẫn là quyết tâm thua thiệt với cậu nhiều hơn, bèn đưa ly rượu trên tay mình ra: “Mời anh một ly.”
“Tốt.” Roy chậm rãi đưa tay nhận, bất quá cô ta nào để cậu được như ý, tay cậu vừa chạm đến ly Lily lập tức buông tay, ly rượu nhanh chóng rơi tự do. Nhưng tiếng vỡ tan trong tưởng tượng của cô ta không hề xảy ra, thay vào đó là một đôi giày da bóng loáng nhanh như cắt đỡ được ly rượu, đem nó ném lên cao rồi chụp lại.
Toàn bộ quá trình không đổ một giọt vang nào.
“Rượu ngon trong tay, có mỹ nhân nữa thì thật tuyệt.” Karry cười cười ái muội nâng ly rượu trong tay lên nhấp một ngụm, sau đó chẳng chờ cho Lily kịp phản ứng đã kéo Roy hôn môi.
“Ghê, ghê tởm, thật ghê tởm. . .” Cô ta che mặt xanh mét, vội vàng lách người chạy khỏi hiện trường. Roy vừa hôn Karry vừa híp mắt nhìn bóng Lily chạy đi, ánh mắt lóe lóe.
Cậu đẩy Karry ra, thở hổn hển: “Tại sao anh bắt buộc phải có mặt trong bữa tiệc này vậy?”
“Để cho cô ta chết hy vọng.” Hắn liếʍ liếʍ lên khóe môi còn vương chút rượu đỏ, liếc mắt nhìn đám người cười nói líu ríu trong phòng: “Và xác nhận mục tiêu.”
“Như vậy hiện tại xong rồi sao?”
“Cũng không hẳn, nhưng cậu có gì muốn nói à?”
Roy chớp mắt nhìn hắn, áp sát cơ thể vào người hắn, hơi thở mang theo mùi rượu phả ra vô số hormone có tính sát thương cao: “Tôi cảm giác. . .Hình như cô ta cho thuốc vào rượu. . .”
Lily chạy được nửa đường thì dừng bước, thầm nghĩ nếu cô ta cứ như vậy bỏ mặc anh họ, có phải là làm anh họ lạc lối rồi không? Đúng vậy, cô phải trở lại, giải thích cho anh họ, bày tỏ với anh họ rồi sau đó sai người lôi cái kẻ lẳиɠ ɭơ ghê tởm kia ra ngoài!
Thiếu nữ mang ước vọng cao đẹp vĩ đại, vì một thế giới tươi sáng mà quay lại, hùng dũng bước đi trên con đường giải thoát vĩnh hằng!
“Ưm, ưʍ. . .a, ưʍ. . .” Thanh niên ngửa đầu thở dốc, chiếc kính nghiêm khắc đã được lấy xuống, gương mặt yêu nghiệt ma mị hớp hồn lúc này đã rơi xuống bên chân, một đôi con ngươi đen nhánh mơ màng ngập nước cào ngứa tâm can người nhìn, đôi môi bị cắn hiện lên màu sắc tiên diễm. Áo sơ mi của thanh niên bị kéo tuột ra khỏi vai, lộ ra bờ vai trần trơn mịn bóng loáng chi chít dấu hôn, trước ngực bị người liếʍ mυ'ŧ lách chách, chân cũng nhũn ra tựa vào đối phương.
Hai thanh niên quấn quít kề cận với nhau tại lùm cây um tùm sau hậu hoa viên, lén lút làm chuyện bất luân thiên lý.
Lily chết trân tại trận.
Karry đang ngậm đầṳ ѵú bên phải của yêu nghiệt nhà mình chơi đùa, mẫn cảm nhận ra ánh mắt từ xa của ai đó, liền không nói không rằng phóng một viên đá về phía đó, rồi nhanh nhẹn ôm Roy tẩu thoát.
Lily lấy lại tinh thần nhìn viên đá cách mình vài milimeter, sợ hãi không nói nên lời.
“Cậu cố ý?”
Roy cúi đầu nhìn vẻ mặt xác định của Karry, nâng ngón tay vuốt ve gò má hắn: “Anh đã bảo để cô ta chết hy vọng, và tìm kiếm được mục tiêu.”
“Cậu nghĩ cô ta sẽ vì vậy mà bỏ cuộc sao?”
“Không thì sao? Cô ta có khả năng đấu lại tôi ư? Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa bắt chẹt anh tội dùng tôi làm mồi nhử đâu nhé!”
Karry mυ'ŧ một hơi thật mạnh lên đầṳ ѵú xinh đẹp kia, ngẩng đầu thở dài: “Tôi đã nói cậu là không được dùng chính mình gây chú ý đến mục tiêu.”
“Nhưng cô em gái thân ái của anh đã chạy đi tìm người rồi kìa.” Roy hất cằm về phía xa, nơi Lily lảo đảo chạy về phía bữa tiệc, tấm tắc tặc lưỡi: “Mục tiêu anh tìm có phải là một tên ngoại quốc cao hơn mét chín, tóc màu sợi đay, rất thích mặc quần áo màu trắng hay không?”
“Cậu biết gã?”
“Ừm, trong bảng nhiệm vụ của tổ chức cũng có nhắc tới gã, tên này mắc hội chứng homophobia, cực kỳ có hiềm khích với đồng tính luyến ái. Nếu em gái anh thật sự đi tìm gã, chúng ta sẽ thu được thành quả lớn.” Roy nghiêm túc sờ cằm: “Gã ta ngoại trừ đầu óc cổ hủ, tính tình cũng rất bảo thủ, làm việc cẩn trọng hành sự tỉ mỉ, không biết đã qua mặt nhà chức trách mà tuồn bao nhiêu gái mại da^ʍ qua biên giới rồi. Hơn nữa gần đây còn dấy lên mấy vụ sát hại người đồng tính, nếu tình trạng này còn diễn ra thì cộng đồng thế giới thứ ba sẽ bị cô lập hoàn toàn, tệ hơn nữa là không tin vào sự hỗ trợ của xã hội.”
“Cho nên cậu cố ý diễn trò trước mặt cô ta để dụ tên đó tới?” Karry bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
“Anh lại ăn dấm sao. . .” Roy khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất vô tội, buồn thiu nói: “Cậu không thể chối bỏ trách nhiệm nhanh như thế được. Cậu cũng biết cái gã homo kia cần có thời gian rất dài để chuẩn bị kế hoạch biếи ŧɦái của gã để gϊếŧ người, hiện tại còn cách nửa đêm đến bốn tiếng, chúng ta có rất nhiều thời gian cho cậu chuộc lỗi. . .”
“Này này!”
Karry có tiếng làm việc rất hiệu suất, rất nhanh lôi kéo Roy tiến vào trạng thái. Thanh niên bị hắn chơi đến trời long đất lở, thể chất mẫn cảm dễ dàng bị kɧoáı ©ảʍ khống chế, thích ý đong đưa theo tiết tấu của hắn. Karry yêu cái cơ thể này muốn chết, chỉ cần hắn khơi gợi chút lửa, tiểu sát thủ nhà hắn đã không ngần ngại dang chân nâng mông, hùa theo hắn tự do làm bậy.
“Làm bao nhiêu lần rồi, vẫn là màu hồng. . .” Karry thoải mái thở dài một tiếng, côn ŧᏂịŧ chôn trong cúc huyệt căng đầy khiến các nếp uốn dãn hết cỡ, tiểu lãng huyệt tham lam ngậm côn ŧᏂịŧ, mép thịt run rẩy ôm sát bề mặt cự vật kinh người. Roy ngoái đầu lườm hắn, hai tay chống lên lắc lư mông, phía trước phía sau đều chảy nước xì xì. Karry ôm cậu vào lòng, để cậu ưỡn ngực xoa nắn hai đầṳ ѵú, cự vật vẫn ở trong cúc hoa vì góc độ thay đổi mà đâm sâu vào điểm mẫn cảm.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, cậu thấy thế nào?”
“Hừ. . .không được gọi tôi như thế, tôi rõ ràng có tên.. .A. . .”
“Cậu xem nơi này sắp tan thành nước rồi, lúc được nam nhân đút cho ăn cũng rất hưng phấn, không phải thế thì là gì?” Hắn cười cợt nhả, tay không an phận vuốt ve cơ thể người trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tiểu dâʍ đãиɠ, cơ thể cậu đẹp quá, đẹp đến mức mỗi ngày tôi đều muốn chà đạp phá hư nó, khiến cho nó càng lúc càng da^ʍ, càng ngày càng lãng, giống như đóa hoa tầng tầng bừng nở, lộ ra vẻ đep diễm lệ kiêu kỳ như tô như vẽ, hấp dẫn trí mạng làm tôi không thể dời mắt. . .”
Roy nghe hắn nói mà xuân tâm nhộn nhạo, cơ thể mẫn cảm không tự chủ phát dương. Cậu tức giận trừng hắn, nhưng ánh mắt mê ly chỉ khiến hắn càng phấn khích cương to một vòng.
“Tôi giúp cậu.” Hắn có hơi không chờ được nữa.
Mười ngón tay thô bạo bóp véo vυ' nhỏ, khiến nó căng tròn sưng sưng lên thu hút kɧoáı ©ảʍ tập trung. Roy chỉ cảm thấy trên hai đầṳ ѵú hôm nay bỗng dưng ngứa lợi hại, nhắm mắt nâng vυ' cọ xát vào tay hắn. Xạ thủ nhiều năm cầm súng, tay mang vết chai cứng cáp, mỗi lần cọ vào da thịt trơn mềm của cậu đều tạo ra làn sóng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cảm giác thô ráp đối chọi hoàn toàn với đầṳ ѵú tạo ra xung động xúc cảm rất lớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu tăng nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc tiếng rêи ɾỉ lớn mật cùng âm thanh da^ʍ mỹ lại phập phồng vang lên.
“A, a, ngứa, a. . .hảo ngứa. . .” Tuy rằng hiện tại không có xuân dược như trước, nhưng cái huyệt nhỏ căn bản chẳng khác gì lời Karry nói, quả thật đã trở nên lẳиɠ ɭơ vô cùng mà nhóp nhép mời gọi. Vừa ngậm được côn ŧᏂịŧ liền rung động, chọc mạnh vài cái lập tức phun nước, hiện giờ tiểu lãng huyệt bị người đàn ông vừa thao vừa nghiền nát, dục tiên dục tử, càng hưng phấn mà co rút kêu gào.
Thanh niên đổ rạp về phía trước, hai tay vô thức vuốt ve sờ nắn hạ thể phát tao, đầṳ ѵú cọ cọ lên giường, bộ dáng phát tình thấy rõ. Côn ŧᏂịŧ trong cúc huyệt vẫn đang rút ra đâm vào, lặp lại động tác cắm rút cắm rút không ngừng, dâʍ ŧᏂủy̠ sớm đã văng tung tóe lẫn lộn với niêm dịch, tràng bích da^ʍ tao hút chặt đầu nấm không rời, tiếng nhóp nhép tình sắc khắp nơi, mị huyệt sung sướиɠ hiện lên màu sắc đỏ au, phong tao không chịu nổi.
-----
Nếu k có gì thay đổi thì tối nay tui up thêm 1c nữa :">