“Lão công, anh như thế nào còn chưa tới nha?”
Cố Đức Bách ở bên ngoài nhà ăn, nhìn ánh đèn chiếu rọi ra vợ hắn đang gọi điện thoại cho hắn.
“Một lát liền tới, em ăn trước đi.”
Thời điểm hắn đi vào nhà ăn vợ hắn đã ghé vào trên bàn ngủ rồi, hắn tay chân nhẹ nhàng đi qua, cũng không biết là sợ đánh thức vợ bị hạ dược, hay là sợ dọa tới chính mình.
Đem thê tử ôm lên trên giường, hắn ra khỏi phòng nhắn tin cho Chu Hành Kiện, “Phòng 2106, chờ ngài lại đây.”
Hắn liền ở phòng cách vách, không có đóng cửa, cho nên hắn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng cửa phòng 2106 bị mở ra. Rõ ràng biết vợ hắn hôn mê không có phản ứng, nhưng hắn lại phảng phất nghe thấy được thanh âm vợ hắn kêu thảm thiết. . .
Thời điểm bừng tỉnh mới rạng sáng, Cố Đức Bách cả người đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy. Ngoài cửa sổ mưa to, thanh âm ào ào làm người mang theo một cỗ hàn ý truyền tới trên người. Hắn đã rất nhiều đêm đều mơ cái giấc mơ này, hình ảnh trong mơ cùng thanh âm giống như quái thú xé rách trái tim hắn, làm hắn thống khổ làm hắn sợ hãi, hắn quả thực sắp không thở nổi.
Một đôi chân run rẩy hắn xuống giường, chuẩn bị uống nước bình tĩnh một chút. Đẩy cửa phòng ra hắn nghe thấy được thanh âm Trương Thục Viện, Trương Thục Viện đang ở dưới lầu phòng khách gọi điện thoại. Nàng đối với điện thoại khóc lóc kể lể, “Cố Đức Bách là nam nhân mà tôi thấy vô dụng nhất, tôi lúc trước chắc là mắt bị mù mới có thể bị hắn phí thời gian nhiều năm như vậy. Tôi cũng chỉ có thể dựa vào ngài, ngài nhất định phải giúp tôi cứu Sương Sương đi ra khỏi đó. . . .”
Nghe đến mấy cái lời nói này Cố Đức Bách thế nhưng ngoài dự đoán bình tĩnh, hắn lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng đem cửa đóng lại phảng phất như sợ bị Trương Thục Viện phát hiện. Nhiều năm trước cũng là vào ban đêm dạng này, hắn lặng lẽ rời đi khỏi người vợ đang ngủ say, hơn nửa đêm một người ở dưới lầu an ủi Trương Thục Viện vừa mới mang thai nửa đêm gọi điện thoại hướng hắn làm nũng.
Trương Thục Viện tuy rằng gia thế không tốt, nhưng thắng ở lời nói nha, hơn nữa trong bụng nàng có con của chính mình. Mỗi khi dán vào bụng Trương Thục Viện nghe thanh âm thai nhi, hắn đều có thể cảm giác được một loại máu mủ tình thâm thân thiết.
Lúc này Cố Đức Bách lại về tới trên giường, còn chưa tới mùa đông, hắn cũng đã cảm nhận được băng hàn thấu xương. Bên ngoài lá cây bị gió thổi, thanh âm bị gió tống cổ ra giống như tiếng kêu thảm thiết của vợ trước, một tiếng lại một tiếng tra tấn Cố Đức Bách một đêm, hắn bỗng nhiên liền có một loại dự cảm, nàng đã trở lại, đây là muốn mang chính mình đi rồi.
Về bản án đám người Cố Sương, phán xử nàng phải đi tù có thời hạn mười năm. Nhưng là bởi vì nàng đang mang thai, cho nên thời gian chấp hành chậm hơn mười hai tháng, nói cách khác chờ nàng sinh xong con qua kỳ bú sữa, liền phải bắt đầu phục hình.
Tin tức này truyền đến thời điểm Đức Thắng vừa lúc tuyên bố phá sản.
Khi đó thân thể Trang Hàn đã không sai biệt lắm đều tốt, chỉ có vết bỏng trên tay tốt chậm hơn một chút. Dưới lời hắn cực lực khuyên bảo, Cố Tư rốt cuộc không hề ở nhà công tác. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy trận tuyết mùa đông năm nay liền phải tiến đến, Trang Hàn cả ngày đều ở trong phòng ấm áp không đi ra.
Dì Tôn dị ứng với cái gì rốt cuộc xác định, nàng là dị ứng với hoa. Còn may là dị ứng hoa, nàng nếu là dị ứng nguyệt quý, phỏng chừng trừ bỏ mùa đông các mùa khác không thể ra cửa.
“Tiên sinh.” Dì Tôn nói: “Tôi muốn đi mua đồ ăn, ngài muốn ăn cái gì?”
Vấn đề này từ lúc Trang Hàn còn rất nhỏ vẫn luôn bối rối, người muốn hỏi hắn chán ghét ăn cái gì hắn có thể có đáp án, nhưng đột nhiên hỏi hắn thích ăn cái gì, hắn thường thường không nghĩ ra được chính mình thích ăn cái gì. Cảm giác tựa hồ không hề muốn ăn, biết đồ ăn trên bàn hắn mới có thể nhìn đến một mâm đồ ăn, lúc sau đột nhiên suy nghĩ, cái đồ ăn này giống như ăn không tồi.
“Tùy tiện đi.” Trang Hàn nói.
Dì Tôn theo thói quen biết Trang Hàn tùy tiện, lại hỏi: “Phu nhân thích ăn cái gì?”
Vấn đề này lại làm khó Trang Hàn, không phải Trang Hàn không quan tâm Cố Tư, mà là hắn ở trong ấn tượng Cố Tư giống như chưa từng đối với đồ ăn gì biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng.
“Cũng tùy tiện đi.” Trang Hàn nói: “Bà tùy tiện làm, chúng ta không kén ăn.”
Dì Tôn tin hắn mới có quỷ, phu nhân không kén ăn nhưng thật ra vẫn có một ít, vị Trang tổng này vẫn là thôi đi. Luôn là nói tùy tiện, sau đó thời điểm ăn cơm cái đồ ăn này không ăn cái đồ ăn kia không ăn, càng ngày càng kén ăn.
Đức Thắng phá sản đối với một ít người không rõ chân tướng mà nói, vẫn là khiến làm người khϊếp sợ, tỷ như các đồng nghiệp của Cố Tư. Tin tức truyền đến lúc Cố Tư đang nghiêm túc vẽ, đột nhiên bị các đồng nghiệp toàn văn phòng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú.
Nhóm quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, xem đến tin tức này thời điểm thường thường đều phải trải qua một chút mấy cái lịch trình tâm lý.
Ngọa tào, Đức Thắng như thế nào phá sản?
Ngọa tào, tổng tài Đức Thắng không phải là ba Cố Tư sao?
Ngọa tào, Cố Tư như thế nào không giúp giúp ba nàng?
Chẳng lẽ hôn nhân hào môn xuất hiện vết rách? Còn nói là trước một đoạn thời gian án bắt cóc Trang thị tổng tài có cái nội tình khác? Cảm tình vợ chồng hư hư thực thực tan vỡ, bằng không như thế nào nhiều ngày như vậy đều không thấy Trang tổng tới đón đưa Cố Tư?
Mỗi người đều não bổ ra một bộ truyện không ít đi 30 vạn chữ hào môn ân oán tình thù, mà Cố Tư lại không có suy nghĩ quá nhiều. Nàng chỉ có một lòng nghĩ sớm một chút hoàn thành công việc, liền có thể về nhà bồi A Hàn ăn cơm. A Hàn gần đây ăn uống không tốt lắm, có phải hay không nên mua cho hắn chút đồ ăn vặt khai vị?
Nàng biết một cửa hàng bán mứt ăn rất ngon, lúc tan tầm cố ý đi đường vòng mua cho Trang Hàn. Mua đồ ăn vặt ra tới, phát hiện đối diện phố tụ tập một số lớn người, xem bộ dáng bọn họ đang khiêng máy quay phim, hẳn là phóng viên, nơi đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Cố Tư dừng lại bước chân hướng bên kia nhìn hai mắt, liền thấy Cố Đức Bách tiều tụy bất kham che chở đồng dạng tiều tụy Cố Sương đi ra ngoài. Cố Sương mặc một cái váy liền áo màu trắng, bụng còn chưa thấy có biến hóa, nhưng là toàn thân không thấy trang sức châu báu ngày xưa, đi cùng Cố Đức Bách có chút cảm giác cha con gặp nạn, kỳ quái chính là như thế nào không thấy Trương Thục Viện?
Cố Tư thấy cái cảnh tượng này, một chút cũng không liên quan đến hai người bọn họ, nàng thậm chí hy vọng hai người kia thảm hại hơn một chút mới tốt.
Cố Tư về đến nhà là thời điểm Trang Hàn đang ở cùng Trang Ngôn gọi điện thoại, Trang Ngôn cùng với tên của hắn giống nhau là một người nghiêm túc. Hắn lời ít mà ý nhiều hướng Trang Hàn tỏ vẻ làm con trai lâu như vậy mà không trở về nhà vấn an cha mẹ là không đúng, cho nên buổi tối ngày mai con phải mang theo vợ con về nhà một lần.
“Cùng ai nói chuyện?” Cố Tư cười khanh khách đi tới, đối Trang Hàn nói: “Há mồm, a. . .”
Trang Hàn theo bản năng liền, “A ~~~~”
Cố Tư hướng vào trong miệng Trang Hàn ném một cái đồ vật, Trang Hàn hoảng sợ, nhớ tới chuyện thời đại học huynh đệ cùng phòng dùng con gián ném vào phòng ngủ. Ngay sau đó hắn đã bị hương vị chua chua ngọt ngọt hấp dẫn lực chú ý, “Thứ gì?”
Trang Hàn nhai hai cái, gật đầu nói: “Ăn ngon, mua nơi nào?”
“Em biết anh sẽ thích.” Cố Tư duỗi tay sửa sửa mái tóc rối của Trang Hàn, “Anh gần đây ăn uống không tốt lắm, có phải hay không bởi vì chuyện ở nhà mà không ra khỏi cửa?”
Trang Hàn nói: “Vừa mới nãy ba tới điện thoại, muốn chúng ta đêm mai về nhà ăn cơm chiều.”
“Đã biết.” Cố Tư nói: “Em đi mua một kiện quần áo mới đi.”
“Chỉ là đi ăn một bữa cơm.” Trang Hàn nói: “Không cần tốn công sức như vậy.”
“Vậy không được.” Cố Tư hơi hơi trừng mắt nói: “Em nếu là không trang điểm cho tốt, mẹ thấy lại muốn nói em không chú ý hình tượng, còn sẽ nói là em cố ý làm anh mất mặt.”
Trang Hàn thật sự không hiểu được logic phụ nữ, trang điểm thanh thanh sảng sảng là được nha, còn muốn như thế nào? Còn có cái gì làm chính mình mất mặt?
Bất quá Cố Tư xác thật cùng với trước kia không giống nhau, nhớ rõ thời điểm vừa tới nơi này muốn mang Cố Tư về nhà ăn cơm, Cố Tư cả người run bần bật giống như một con chim cút. Nàng hiện tại không chỉ có không sợ hãi, còn có tâm tình trêu chọc, thuyết minh trong lòng thật sự thay đổi.
Buổi chiều ngày hôm sau Cố Tư lái xe vững vàng chạy ở trên đường, Trang Hàn ngồi ở ghế phụ hỏi một cái vấn đề giấu ở trong lòng đã lâu, “Em không phải nói em không biết lái xe sao?”
Vì để làm Trang Hàn đón đưa chính mình lúc tan tầm mà nói dối chính mình không biết lái xe, Cố Tư kinh ngạc một chút, hóa ra gần đây mọi chuyện quá thuận lợi, có chút đắc ý vênh váo, cư nhiên đã quên lời nói lúc trước.
Lúc nàng đang vắt hết óc nghĩ đối sách, Trang Hàn nói: “Đừng nói là gần đây mới học lái, em gần đây căn bản không rảnh.”
“Kỳ thật. . . .” Cố Tư châm chước nói: “Em tuy rằng đã sớm có được bằng lái, nhưng là lái không tốt, nên lúc lên đường có hơi sợ hãi.”
Lúc này trước mặt đột nhiên vụt ra một con cún màu trắng, Cố Tư không chút hoang mang lái xe nhẹ nhàng chuyển đi liền tránh phải việc đυ.ng vào cún con, bộ dáng kia cử trọng nhược khinh* khiến tâm tình Trang Hàn cực kỳ phức tạp.
(*) Cử trọng nhược khinh: Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng.
Trong lúc vô ý trình diễn kỹ thuật lái xe, Cố Tư quả thực chính là đang tự vả mặt, nàng không chớp mắt nhìn thẳng phía trước, một chút cũng không dám quan sát sắc mặt lão công của chính mình.
Cũng may rất mau liền đến Trang gia, Cố Tư lần đầu tiên cảm thấy nhìn thấy Lâm Duyệt Dung là một loại giải thoát. Bởi vì lần trước phát sinh chuyện không thoải mái, lần này Trang Ngôn cũng không có đem Trang Hàn kéo lên trên lầu nói chuyện. Một nhà bốn người ngồi cùng nhau, không khí không thể hiểu được có chút xấu hổ.
Lâm Duyệt Dung có chuyện muốn nói với Cố Tư, nhưng cùng hai đại nam nhân ngồi cạnh thật sự vô pháp mở miệng, nàng đứng lên vẫy tay với Cố Tư một cái nói: “Con cùng mẹ ra đây một chút.”
Trang Hàn khẩn trương nhìn Cố Tư, lập tức đi theo đứng lên nói: “Con cũng đi.”
Lâm Duyệt Dung hung hăng trừng mắt nhìn Trang Hàn một cái, “Như thế nào? Mẹ con là lão hổ sao? Sợ mẹ ăn nàng?”
Còn không phải sao? Người so với lão hổ đáng sợ hơn nhiều, lão hổ có thể tưởng tượng ra chủ ý dùng canh nóng hại người sao?
Cố Tư đối với Trang Hàn cười cười, “Em cùng mẹ đi một chút, một lát liền trở về.” Lâm Duyệt Dung mang theo Cố Tư lên lầu, ngay từ đầu là giả bộ để Cố Tư xem trang sức mới của mình. Chỉ chốc lát sau nàng liền tiến vào vấn đề chính, tiến đến bên tai Cố Tư nhỏ giọng nói: “Con có phải hay không thân thể không tốt?”
Tự giác thân thể càng ngày càng tốt Cố Tư nói: “Thân thể khá tốt.”
“Vậy như thế nào còn không thấy bụng con có động tĩnh?” Lâm Duyệt Dung mặt đầy không vui nói: “Kết hôn cũng đã hai năm, thời gian cũng không tính ngắn, thừa dịp tuổi trẻ sinh con là vừa lúc, bằng không chờ đến lúc tuổi lớn đối với con cái không tốt đối người lớn cũng không tốt, con có biết hay không?”
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lâm Duyệt Dung sẽ nói ra loại lời nói này, Cố Tư duỗi tay sờ sờ bụng chính mình, lại nghĩ tới bộ dáng Trang Hàn ở trên giường đối với chính mình e sợ tránh còn không kịp. Nghĩ thầm chính mình lại không phải là con giun tinh, một người như thế nào tự dưng có con?
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon a~~~~~