Con Quỷ Thứ Tư

Chương 2

– Con ma cọp thành tinh này càng về khuya thì càng khỏe, nếu thầy không giúp tôi ngay thì sợ là một lúc nữa trăng lên cao sẽ không đi nổi đâu. Thôi thì từ đây ra kia cũng chỉ có một quãng, thầy cứ đưa tôi nhanh qua đó rồi quay lại cũng chưa muộn.

Sư thầy vẫn cứ nằng nặc đứng yên tại chỗ không chịu đi. Con ma trành không làm được cách nào bèn xuống nước nói:

– Thôi nếu thầy đã cứ nhất quyết như thế, thì tôi xin đi trước một đoạn để chờ thầy. Nhưng thầy nhớ là chỉ nên đi một mình thầy thôi đấy nhé, nếu có thêm người khác tôi e sẽ gây tiếng động lớn đánh động cho con ma cọp biết được.

Sư thầy gật đầu nói:

– Xin cô yên tâm. Tôi chỉ chờ anh ta quay lại rồi báo cho anh ta một câu là sẽ đi ngay thôi.

Con ma trành gật đầu tỏ vẻ yên trí, rồi đi khuất biến mất ở cuối con đường. Một lát sau thì người gia nhân quay lại, thấy sư thầy cứ nhìn về con đường mòn ở góc trái thì liền hỏi:

– Sư thầy nhìn cái gì thế? Con đường đó là con đường cụt, lâu nay không còn người qua lại nên trở thành đường hoang rồi. Nghe nói năm ngoái có bọn thổ phỉ nổi lên ở mạn ấy nên quan quân cho đổ núi đá chặn mất đường, không còn ai đi đường ấy nữa đâu. Vốn ra thì cũng có một cái ngách nhỏ, nhưng tôi nghe người ta đồn đường ấy có con cọp nên hiếm ai dám đi.

Sư thầy vừa mỉm cười vừa đáp lại:

– Tôi nhìn con ma trành. Anh có biết không, vừa rồi con ma trành ở đường hoang ấy còn ra đây nói chuyện với tôi nữa kia.

Người gia nhân vốn còn đang điềm tĩnh thì liền hoảng sợ. Nghe đến đây chân tay người gia nhân bỗng bủn rủn mồ hôi vã ra như tắm lắp bắp hỏi:

– Sao cơ… thầy nói thầy vừa nói chuyện với con ma trành à?

Sư thầy gật đầu đáp:

– Phải, nó hóa thành hình người con gái, tính lừa tôi vào cái đường hoang ấy cho con ma cọp bắt ăn thịt. Nhưng đã bị tôi nhìn ra…

Người gia nhân vã mồ hôi chưa hết kinh sợ nói:

– Nếu là người con gái đi vào đoạn đường hoang ấy thì thôi đúng rồi. Năm ngoái có cậu Ất làm bên nhà ông phú hộ Cầu cũng bị chính con ma trành ấy hại chết. Nó táo tợn đến mức gõ cửa cả nhà cậu Ất để dắt cậu ấy đi ngay trong đêm cơ. Khi thường cậu ta hay kể với vợ là có người con gái xinh đẹp lắm buổi đêm cứ đứng ở cửa sổ gọi vào kêu cậu ta đi vào rừng dẫn mình qua đường. Sau cái hôm ấy cậu ta mất tích, người nhà vào rừng ngay chỗ đường hoang kia kìa, thì phát hiện ra xác cậu ta nằm chỏng chơ ở giữa đường, ruột gan bị moi ra hết, cổ họng thì bị táp lủng một miếng trông ghê lắm.

Dừng lại một lúc, người gia nhân mới hỏi thầy ta:

– Vậy nó nói gì thưa thầy?

Sư Hoàng Liên đáp:

– Nó nói muốn nhờ tôi dẫn đường cho nó qua một quãng đi sang làng bên, nó có việc ở làng Chuông nên cần đi gấp mới kịp. Nhìn nó thường thì chẳng thể phát hiện ra sơ hở, nhưng tôi vốn là người có kinh nghiệm nên nó không lừa nổi tôi. Chỉ vài câu thôi là tôi đã bóc mẽ được nó ngay. Nhưng tôi không vội vạch trần, mà còn chờ anh ra để nhờ anh giúp tôi thu phục nó đây.

Gã gia nhân hỏi:

– Thầy tính thu phục nó bằng cách nào thưa thầy?

Sư Hoàng Liên ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói:

– Tôi đã phát hiện ra nó từ lâu, từ khi chúng ta đi vào rừng là tôi đã nhận ra có con ma trành bám theo nhưng không phát giác. Mấy lần tôi thấy nó định tới gần nhưng cứ hễ nhìn thấy mặt anh là nó hoảng sợ quay đầu chạy mất. Tôi xem tướng thấy anh có cái tài dọa ma bắt quỷ nhờ khuôn mặt. Nên nếu anh chịu nghe lời tôi thì hôm nay không chỉ giúp tôi bắt được con ma trành, mà còn gϊếŧ được con ma cọp đã hóa thành tinh hại người bấy lâu.

Người gia nhân nghe tới đây thì toàn thân run lẩy bẩy, xua tay lắc đầu không dám nhận. Gã ta có khuôn mặt dữ tợn như thế thôi, thế nhưng làm việc gì cũng nhát như cáy, động đâu cũng hỏng. Bởi thế nên tướng gã nhẽ ra làm tướng sa trường mà giờ chỉ là một anh hầu cho ông phú hộ cũng không xong.

Sư nài nỉ mãi mà không được, biết anh này có bệnh nhát nên sư bày cách ngay. Sư nói:

– Này nhé, tôi có viên thuốc gan dạ thần kỳ lắm. Thuốc này chỉ cần uống vào là hễ người nào dù có yếu như cọng bún thì cũng thành kẻ rắn giỏi. Có cỡ đàn bà suốt ngày bị chồng đánh đập túm cổ thì cũng có thể vùng dậy chống lại.

Gã gia nhân hào hứng hỏi:

– Thuốc gì mà thần kỳ thế hả thầy?

Sư thầy đáp:

– Thuốc này khi uống vào thì tự nhiên thấy vùng bụng nong nóng, khi ấy thuốc đã phát tác. Phàm đã nghĩ tới việc gì gan dạ mà trước nay chưa dám làm, cứ làm thử kiểu gì cũng thành công. Thuốc đã có hiệu nghiệm thì như là có thần hộ mệnh, vật khác không sao tổn hại được. Nếu quả như anh giúp được ta, thì ta xin biếu anh mười viên. Thuốc này quý lắm, cả đời ta cũng chỉ luyện được hai mươi viên, cho anh mười viên là tốt lắm rồi đấy nhé!

Gã gia nhân nghe xong thì lấy làm mừng lắm, vội đồng ý ngay với thầy ta. Thầy ta đưa trước cho gã một viên dùng thử. Gã dùng xong thì quả nhiên thấy bụng ấm nóng, tinh thần có vẻ phấn chấn lên hẳn.

Gã ưỡn thẳng ngực không hề sợ hãi đi thẳng vào lối đường hoang. Sư thầy cứ tấm tắc cười mà đi theo không nói gì. Con ma trành thấy gã gia nhân hùng hổ xông vào như thế thì liền hoảng sợ lắm, định quay đầu chạy trối chết thì sư thầy đã ném cho gã gia nhân một cái bao màu vàng và nói:

– Cái bao này là bao của nhà phật, bắt được hết lũ ma lâu nhâu, anh bắt cho ta con ma trành nhốt vào đây để từ dày nó không còn đi hại người được nữa.

Gã gia nhân nghe theo, chẳng hề e sợ gì cả vì chắc chắn là mình đã uống được thuốc thần kỳ gan dạ nên cứ thò tay chụp thẳng cái bao vào người con ma trành. Con ma trành thất thanh ú ớ kêu lên xin tha thì bị gã đập cho mấy nhát vào bao mà nạt:

– Im miệng ngay! Nếu không thì đừng trách tao đánh cho nhừ đòn.

Con ma trành nhìn qua miệng bao thấy mặt gã hung tợn, lại quát nạt dữ lắm thì không dám làm trái, chỉ co ro một chỗ không tiếp tục lên tiếng.

Đúng lúc ấy thì có tiếng hổ gầm rất lớn, một con hổ to dài đến độ thước rưỡi, nặng cả trăm cân nhảy chồm từ một tảng đá trên cao xuống mặt đường. Mắt nó sáng quắc, râu nó vểnh lên, miệng nó nhỏ ra nước rãi tanh hôi.

Gã gia nhân không những không sợ hổ gầm, mà còn tiến thẳng tới hùng hổ túm lấy cổ con cọp. Con cọp mới đầu còn gầm lên dọa nạt, nhưng sau cũng bị khuôn mặt dữ tợn của gã dọa cho hãi hùng mà co ro khúm núm. Cuối cùng ngoan ngoãn như một con mèo con bị gã túm cổ xách lên lơ lửng mà chẳng dám động đậy. Gã cười khành khạch hỏi thầy Hoàng Liên:

– Vậy giờ thì con cọp này nên xử trí thế nào thưa thầy?

Thầy Hoàng Liên đáp:

– Cọp gϊếŧ nhiều mạng người quá rồi, lẽ thường là phải gϊếŧ nó đi để cho nó đền tội. Nhưng cửa chùa có đức hiếu sinh nên không thể làm như vậy được. Nay anh bẻ hết răng nanh móng vuốt của nó. Cho nó không thể hại người, chỉ có thể săn bắt thú nhỏ để sống qua ngày, thế là được.

Gã gia nhân nghe theo, liền bẻ hết răng nanh của cọp chỉ để lại răng thường. Lại nhổ hết móng vuốt cho cọp hết hại người. Con cọp đau đớn quá cứ gầm rú liên tục nhưng không dám kháng cự lại. Vì mỗi lần nó có ý định ấy là lại được dịp khϊếp sợ khuôn mặt hung hãn của người gia nhân.

Sư thầy trừ xong ma trành lại trừ được ma cọp thì đêm ấy lại tiếp tục đến nhà phú hộ ở làng dưới. Xong việc thì sư thầy vẫn giữ đúng lời hứa là cho anh gia nhân thêm đủ số thuốc gan dạ như đã hứa là mười viên.

…o0o…

Khi con ma trành bị hạ gục và bị sư Hoàng Liên bắt về chùa. Lũ ma quỷ lâu nhâu vẫn chưa hết hy vọng. Chúng lại tôn ma tội thần lên làm đầu lĩnh để thực hiện cuộc ám hại. Trong cuộc bàn mưu ấy, tất cả các con ma trong cõi Ngạ Quỷ đều họp mặt đông đủ, duy chỉ có quỷ oa thì bị khinh là còn nhỏ, vì không được coi trọng nên không được mời.