Con Quỷ Thứ Tư

Chương 1

Chùa Hoàng Sơn xưa nay nổi tiếng là một trong những ngôi chùa cổ kính lâu đời được nhiều người truyền tụng. Mấy trăm năm qua ngôi chùa sản sinh ra rất nhiều vị cao tăng đắc đạo.

Đời này có sư Hoàng Liên cũng nổi tiếng là người tài giỏi, hay đi lùng bắt yêu ma nhốt vào trong chùa để cầu cho chúng siêu thoát.

Nói đến việc ấy của sư Hoàng Liên tuy là tốt, nhưng lại làm cho lũ yêu ma bất bình lắm. Lũ ma trành, ma tội thần, ma giữ của họp mưu với nhau rằng phải trừ hết những người trong chùa đi thì may ra mới được yên ổn.

Một con ma trành trong cuộc họp bàn nói rằng:

– Nay sư cứ thường hay đi lùng bắt ma để nhốt vào trong chùa không cho tự do. Thì ta nhân đấy lừa sư vào rừng cho ma cọp bắt đi mà cắn chết.

Ma tội thần lại nói:

– Sư chùa Hoàng Sơn đạo hạnh cao thâm lắm, không thể nào mà lừa nổi. Chi bằng ta nhân việc mùa thu năm sau có loạn giặc nổi lên, rồi trà trộn vào đám loạn quân mà đẩy ngã sư thì may ra mới thành.

Ma giữ của không cho là đúng, nó nói:

– Sư đạo hạnh cao thâm đến như thế, đẩy ngã làm sao được? Theo tôi thì cứ lừa cho sư tham tiền trong hầm, đợi sư lóa mắt, nhân đấy ta đánh sập hầm, thế là xong.

Ba con ma cự cãi lẫn nhau, không con nào đồng ý với mưu của con nào. Cuối cùng chúng làm ra một cuộc thi đánh cược là hễ ai gϊếŧ được sư Hoàng Liên thì sẽ được cả bọn tôn sùng lên làm đầu đàn.

Lũ ma quỷ xưa nay vẫn mong muốn có một vị thủ lĩnh đứng đầu, để cho vị phán quan dưới âm kia kiêng dè không dám đè đầu cưỡi cổ chúng nữa. Nhưng hễ mỗi lần bàn đến vấn đề này là chúng cự cãi nhau quyết liệt lắm. Vì vậy, việc mưu gϊếŧ sư Hoàng Liên lần này quả là vừa có thể trừ cho chúng một nỗi nhọc tâm mà lại vừa có thể tìm ra thủ lĩnh của bầy ma để thỏa được ước nguyện của bọn chúng.

Theo như kế hoạch thì lần đầu tiên sẽ là con ma trành dở trò. Nó sẽ lừa cho sư Hoàng Liên vào rừng để cho ma cọp bắt đi. Khi ấy sư Hoàng Liên sẽ trở thành một con ma trành giống như nó và nghe nó sai khiến.

Sư Hoàng Liên không hề biết việc lũ ma quỷ đã bày mưu hãm hại mình mà vẫn ngày ngày giảng đạo, ăn chay niệm phật. Thi thoảng phải có phật tử đến viếng thăm xin thầy xuống núi làm lễ siêu độ thì sư mới ra khỏi chùa.

Bẵng đi một thời gian, con ma trành cứ ngỡ rằng sư Hoàng Liên sẽ chẳng bao giờ xuống núi nữa. Và kế hoạch của nó chỉ đành thất bại để cho lũ ma tội thần được dịp vào cuộc.

Thế nhưng thật không ngờ vận may lại mỉm cười với nó vào phút chót. Bởi ngay ngày rằm đầu tiên trong tháng, ở làng dưới bỗng nhiên có một vị phú quan chết đột tử vì bị mắc nghẹn xương khi ăn cỗ. Người này khi chết thì mặt mày tím tái, ngũ quan hoảng hốt e là hóa thành ma khó siêu thoát nên người nhà phải lên tận chùa Hoàng Sơn thỉnh sư Hoàng Liên xuống làm lễ cầu siêu.

Sư Hoàng Liên nhận lễ, lại biết là việc gấp thì khởi hành đi ngay trong đêm, cũng không kịp chuẩn bị cầu kỳ gì cả.

Đi cùng với sư là một gã gia nhân độ chừng hai mươi tuổi, tóc búi cao, mặt mày dữ tợn nhìn như Trương Phi. Thoạt đầu sư nhìn thấy người này cũng hơi hãi hùng, nhưng sau nhìn mãi rồi cũng quen nên không còn sợ nữa.

Con ma trành đang buồn bực vì không được dịp hại sư thì nay lại thấy sư mấp mé ở bìa rừng thì mừng lắm. Nó trực phục sẵn ở cái cây để hóa thành người con gái xinh đẹp dụ dỗ sư đi theo cùng, một thủ đoạn mà nó vẫn thường hay làm để dẫn người mà nó muốn hại cho ma cọp bắt gϊếŧ.

Tuy vậy, lạ ở chỗ con ma trành chưa kịp làm gì thì đã kinh hãi thất sắc mà chạy mất dạng. Là vì khi nó vừa mới hóa thành hình thiếu nữ chuẩn bị tới gần sư thì mới nhìn thấy khuôn mặt gã gia nhân kia. Nó không nhịn được khuôn mặt dữ tợn ấy nên hoảng quá mới chạy. Chuyện kể thực ngược đời vì lẽ thường chỉ có người sợ ma chứ ma có sợ người bao giờ.

Con ma trành vốn đã buồn bực thì nay lại càng buồn bực hơn. Vì rõ ràng con mồi đang rành rành ra ở trước mắt nó mà nó chẳng thể làm gì. Nghĩ đến vị trí thủ lĩnh của bầy ma đã sắp lọt vào trong tầm tay mà lại để vuột mất thì lại càng làm nó chán nản. Nó đi qua đi lại nghĩ cách, nghĩ đến nát óc mà chẳng nghĩ ra, gã gia nhân kia cứ đi bo bo nép sát sư Hoàng Liên chẳng hở ra phút nào.

Có mấy đận nó định làm liều, nhưng hễ cứ nhìn thấy cái bản mặt của gã gia nhân là nó lại hoảng quá chẳng thể làm nên trò trống gì.

Đang trong lúc túng quẫn ấy thì cơ hội trời cho đột nhiên đến với nó. Gã gia nhân kia chợt ôm bụng kêu la và xin sư cho chút thì giờ để tự mình giải quyết. Con ma trành mừng quá đỗi, nó chỉ chờ gã ta vừa đi khỏi là đã hóa thành hình người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, từ con đường lả lướt đi tới, giả bộ chạm giáp mặt nhà sư. Nó hơi cúi đầu chào sư như có lệ. Nó biết cứ mỗi lần có người đàn ông nào nhìn thấy nó thì chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ dựa mỗi sắc đẹp thôi là đã đủ hấp dẫn người ấy đi theo nó.

Nói đến việc đi trong rừng ban đêm thỉ chỉ có thể một là bọn cướp, hai là mấy tay thợ săn. Mà những kẻ ấy đều là những tay xuồng xã, thấy gái đẹp mơn mởn là xấn xổ lao tới thì làm sao mà chẳng chết. Dẫu vậy, lần này đối thủ của nó là một kẻ đáng gờm, là sư Hoàng Liên chứ chẳng phải kẻ khác. Nó còn mắc phải một sai lầm chết người nữa là quên đi mất thân phận của sư Hoàng Liên, một nhà sư không hề có thất tình lục dục, chứ không phải là mấy kẻ phàm phu tục tử như nó vẫn thường hay gặp.

Nó đi qua nhà sư như thế được một hồi, mà chẳng thấy có tiếng gọi lại giống như mọi khi. Nó bèn đánh liều quay lại lần thứ hai bắt chuyện để hỏi thăm sư.

Sư Hoàng Liên cũng cảm thấy kỳ lạ lắm, vì lẽ nào trời đêm khuya khoắt mà lại có người con gái xinh đẹp như thế đi lại giữa rừng. Nếu thế thì chỉ có thể là lũ yêu ma hóa thành chứ chẳng phải là người. Sư đã ngờ ngợ nghi ngờ như thế, nhưng vì sư đang có chuyện gấp nên cũng không tính đi bắt con ma này, mà chỉ đứng yên một chỗ chờ gã gia nhân hành sự xong là sẽ đi ngay. Sư nhẩm tính sau này nếu có dịp thì sẽ quay lại đây một chuyến để thu phục con ma trành.

Sư vừa nghĩ ngợi chuyện ấy xong thì không ngờ đã lại thấy người con gái xinh đẹp lúc trước quay lại đi về phía sư. Sư hơi hốt hoảng thầm tự nhẩm: “Lẽ nào là ta tính nhầm, đời nào ma quỷ gặp ta mà không chạy, lại còn quay ngược lại để hỏi thăm, nếu thế thì chỉ có thể là người, họa chăng không phải thì hẳn là một con ma quá ngu dốt!”

Con ma trành cúi đầu chào hỏi, lễ phép lịch sự, nó nói:

– Tôi có việc phải đi qua làng Chuông ở bên kia bìa rừng, thấy sư ở đây tôi mừng quá đỗi. Vì ở quãng trước sắp đến có một con cọp dữ lắm, đã hóa thành tinh. Mà tôi thì thân gái yếu ớt không thể nào chống lại nổi nó. Nếu sư có thương tình thì xin dẫn tôi đi một đoạn qua quãng ấy, được vậy thì tôi xin cảm tạ lắm.

Sư nghe xong không nói gì, đã đoán ra ngay được đây hẳn là con ma trành muốn lừa mình đi cho yêu tinh cọp bắt ăn thịt. Vốn sư đã được nghe nhiều lời đồn đại về con ma trành này nhưng hôm nay mới được gặp mặt. Sư còn định sau này có dịp thì mới thu phục nó nhưng nay nó đã tự dẫn thân đến nạp mạng như thế này thì sư không có lý do gì để tha cho nó nữa cả.

Dẫu vậy, sư ta vẫn rất điềm tĩnh không hề để lộ ra một chút sơ hở nào. Sư muốn bắt được cả con ma trành, cả con ma cọp thành tinh kia trong một mẻ. Ngặt nỗi còn vướng người gia nhân với công chuyện làng dưới nên sư vẫn cần phải bàn tính với anh ta. Sư nói:

– Tôi cũng muốn giúp cô ngay đây thôi, nhưng tôi còn một người bạn đang bận chút việc. Việc này rất cần nên phải chờ anh ta quay lại để tôi bàn bạc thì mới đi với cô được.

Con ma trành tỏ vẻ cuống quít, nó sợ người gia nhân kia nếu quay lại thì sẽ chẳng thể ở lâu, nên nó tức khắc van nài sư thầy gấp lắm, nó nói: